Quan Gia

Chương 924: Chương 924: Tôi định ly hôn An Tông Lâm




Phòng thức ăn Trung Quốc trong khách sạn Thiên Hoa tỉnh Đại Ninh, nơi chiếc bàn bên cửa sổ, Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến ngồi đối diện.

Hệ thống lò sưởi trong phòng thức ăn Trung Quốc mở rất ấm. Trịnh Hiểu Yến đã cởi cái áo khoác bằng vải nỉ đen của cô, để lộ bộ trang phục đen bó sát người, bộ ngực vun cao, cổ khoét sâu, khiến da thịt ánh trắng lên như bạch ngọc, phía trên là một viên kim cương cực lớn nằm sâu trong khe ngực, sáng lóng lánh. Nhất là khi Trịnh Hiểu Yến cúi người lại càng hấp dẫn. Đối với Lưu Nhị Ca đang ngồi đối diện cô, đây là một thử thách rất lớn.

Trịnh Hiểu Yến biết rất rõ lực sát thương của mình với đàn ông, nhưng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cô cũng không giấu bản sắc thật sự của mình. Nghiêm túc mà nói, cô quen biết Lưu Vĩ Hồng thời gian cũng không dài, số lần gặp nhau cũng ít, nhưng lại cảm thấy không cần thiết phải giả vờ trước mặt Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng luôn khiến người ta có cảm giác tự nguyện tin tưởng hắn.

Có lẽ, đây cũng là một loại khí chất.

- Lưu Nhị, hai ngày nữa tôi về. Vốn lúc đi là muốn nhìn Cửu An…

Trịnh Hiểu Yến nhẹ nhàng khuấy ly cà phê trước mặt, vẻ mặt rất cô đơn

Chiều nay, Lưu Vĩ Hồng cùng cô đi tham quan vài thắng cảnh ở Đại Ninh, hai người nói rất nhiều chuyện, dường như khoảng cách giữa hai người đã được kéo lại rất gần. Trịnh Hiểu Yến cũng không gọi “cậu hai” nữa, mà gọi thẳng là “Lưu Nhị”.

Trịnh đại tiểu thư muốn gọi thế nào là tùy cô, không ai nói được, cậu Lưu cũng vậy thôi.

- Cám ơn.

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói.

Hắn biết rõ, Trịnh Hiểu Yến vốn định đến Cửu An chơi, lại tạm thời thay đổi chủ ý. Dĩ nhiên vì tình hình trong tỉnh có biến hóa, Cửu An sắp gặp phải một trận “chiến đấu kịch liệt” long trời lở đất. Sau khi Lưu Vĩ Hồng quay về Cửu An, nhất định phải toàn lực ứng phó với trận chiến này. Trịnh Hiểu Yến tự nhiên không thể chạy đến Cửu An nhảy nhót với Lưu Vĩ Hồng.

Dù tính cách Trịnh đại tiểu thư sắc bén dũng mãnh lại gan dạ, nhưng cũng không phải người không biết lý lẽ. Cô biết lúc nào thì nên làm gì.

Thấy Trịnh Hiểu Yến có muốn nói lại thôi, Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút hiếu kỳ.

Không ngờ Trịnh Hiểu Yến cũng có lúc ngập ngừng do dự!

- Sao hả, nói ra suy nghĩ của mình đi.

Lưu Vĩ Hồng cười hỏi.

- Ừ…

Nếu Lưu Vĩ Hồng đã lên tiếng hỏi, Trịnh Hiểu Yến cũng không che dấu. Cô gật đầu nhưng trên mặt vẫn còn vẻ chần chừ.

Lưu Vĩ Hồng cũng không giục cô, bưng ly cà phê lên uống một ngụm, đợi cô lên tiếng.

- Tôi định ly hôn An Tông Lâm, anh cảm thấy thế nào?

Trịnh Hiểu Yến lại chần chừ một chút, rốt cuộc quyết định nói ra. Đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng Lưu Vĩ Hồng, có vẻ rất nghiêm túc.

Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, sắc mặt nghiêm trọng hẳn.

Hắn thật không ngờ Trịnh Hiểu Yến lại nói với hắn chuyện này.

- Chuyện này tôi không tiện cho ý kiến. Tình hình của cô và An Tông Lâm rốt cuộc thế nào?

Kinh ngạc một lúc, Lưu Vĩ Hồng hỏi.

Trịnh Hiểu Yến cười lạnh một tiếng, nói:

- Cũng không giống như mọi người vẫn biết, không được… hay là nói, tính cách không hợp đi. Anh ấy không chấp nhận được tính cách của tôi.

Trên thế giới này, đàn ông có thể chịu được tính cách của Trịnh Hiểu Yến quả là không nhiều lắm. Phụ nữ có tính cách như Trịnh Hiểu Yến đây, làm bạn bè rất tốt, không chê được điểm nào. Nhưng nếu làm vợ thì thật là khó. Nhà họ An dù không thể sánh với nhà họ Hạ và họ Lưu, nhưng cũng là nhà quyền thế hạng nhất ở Bắc Kinh, quy củ rất nghiêm. Trong mắt những người gia đình quyền quý ấy, Trịnh Hiểu Yến quả thật hơi “nổi loạn”. Mức độ “phản nghịch” này còn hơn cả Lưu Vĩ Hồng năm xưa.

Hơn nữa, phụ nữ vẫn khác với đàn ông.

Lưu Vĩ Hồng nổi loạn, tuy không gặp gỡ những người bề trên trong các nhà quyền quý, dù sao vẫn còn trong phạm vi có thể tha thứ. Con cái nhà quyền quý ở Bắc Kinh càn quấy rất nhiều, chỉ cần sau này biết chuyện, biết cầu tiến, càn quấy trong thời kỳ thiếu niên đều có thể được tha thứ.

Người không phong lưu thì phí mất tuổi trẻ.

Như Lưu Vĩ Hồng hiện tại, ấn tượng trong mắt cha mẹ cũng đã thay đổi rất nhiều, dù không thể sánh vai cùng Lưu Vĩ Đông và Hạ Cạnh Cường nhất quán biểu hiện tốt vai trò con cái nhà cách mạng đời thứ ba, nhưng cũng không đi quá xa. Hơn nữa, các thủ đoạn chính trị được Lưu Vĩ Hồng biểu hiện ra ngoài cũng khiến cho những bậc tiền bối biết được, hắn là tài năng có thể bồi dưỡng.

Nhưng Trịnh Hiểu Yến lại hoàn toàn khác.

Yêu cầu về một đứa con gái quyền quý ở Bắc Kinh là phải luôn dịu dàng hiền thục, giúp chồng dạy con. Tiêu chuẩn này cũng là những đức tính tốt đẹp truyền thống của phụ nữ nước ta.

Trước khi Trịnh Hiểu Yến kết hôn, càn quấy một chút cũng không sao, nhưng sau khi kết hôn, phải có dáng vẻ một vị phu nhân nhà quyền quý. Nếu cứ chơi bời bên ngoài và kết bè kết lũ với đám bạn bè hư hỏng như trước thì không thể được.

Vì Trịnh Hiểu Yến, có lẽ An Tông Lâm ở nhà chịu không ít lời tiếng của các vị trưởng bối.

Lưu Vĩ Hồng uống cà phê, trầm ngâm hỏi:

- Vậy cô có thể chấp nhận tính cách của anh ấy không?

Trịnh Hiểu Yến trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói:

- Vô nghĩa!

Đúng là thật sự vô nghĩa!

Nếu Trịnh Hiểu Yến có thể chấp nhận tính cách của An Tông Lâm, nguyện chung sống với anh ấy, hôm nay chắc chắn sẽ không nói với Lưu Vĩ Hồng những lời này. Hơn nữa, theo tính tình của Trịnh Hiểu Yến, nếu quan tâm đến An Tông Lâm, cô sẽ nói nghĩa khí với anh ấy, giữ thể diện cho An Tông Lâm, cố gắng ngồi yên ở nhà giả bộ làm một phu nhân dịu dàng hiền thục.

- Vậy cô ly hôn đi!

Lưu Vĩ Hồng nói thẳng

Những lời này hắn vốn không nên nói. Đúng, hắn và Trịnh Hiểu Yến là bạn bè, nhưng nói đến chuyện hôn nhân đại sự, Lưu Vĩ Hồng cũng phải kiêng kị một chút, tốt nhất là không nên phát biểu gì. Nhưng Lưu Vĩ Hồng đúng là Lưu Vĩ Hồng. Nếu đã xem Trịnh Hiểu Yến là bạn bè, hắn không cần kiêng kị gì cả. Lưu Nhị Ca vốn không phải là người biết giữ quy củ.

- Ừ!

Trịnh Hiểu Yến cũng không nói một lời thừa, gật đầu.

Thật ra Trịnh Hiểu Yến là người rất có chủ ý, chỉ có chuyện này cô hơi rối rắm nên phải hỏi ý người khác. Dù sao, hôn nhân của cô và An Tông Lâm từ lâu đã không đơn giản như vậy. Cưới hỏi chính trị đều có chỗ bất đắc dĩ.

Đôi mắt hạnh long lanh liếc Lưu Vĩ Hồng vài cái, Trịnh Hiểu Yến hé môi cười, nói:

- Lưu Nhị, anh thật thú vị, tôi không nhìn lầm anh.

Lưu Vĩ Hồng bèn trợn trắng cả mắt, bực mình nói:

- Không ngờ trước đây cô không hề tin tưởng tôi!

- Đâu có, sao có thể được! Lưu Nhị, tôi thích anh, thật đó.

Trịnh Hiểu Yến vẫn hi hi ha ha như trước, nhưng trong mắt cô lại thật sự có chút thay đổi.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nhún vai nói:

- Rất nhiều phụ nữ thích tôi, vấn đề là tôi thích người phụ nữ nào thôi.

Trịnh Hiểu Yến cười khúc khích thành tiếng, trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng:

- Xuống địa ngục đi, anh thật xấu xa. Hỏi thật nha, anh còn thở không đó?

Lưu Vĩ Hồng bưng ly cà phê, bỗng ra hiệu với Trịnh Hiểu Yến.

Trịnh Hiểu Yến uống một ngụm cà phê, miệng thì thầm một câu thô tục:

- Bà nội nó, trên thế giới này đàn ông tốt vốn không nhiều lắm. Thật vất vả để tôi tìm một người khác. Thói đời thật là!

Lưu Nhị Ca suýt chút nữa sặc cà phê.

- Đức hạnh!

Trịnh Hiểu Yến lại trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói.

Trước kia, khi Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng nói đến vấn đề này chỉ là nói qua điện thoại, nhưng Lưu Vĩ Hồng vẫn “run sợ trong lòng”, có thế nào hắn cũng không dám nói tiếp. Hiện giờ đối mặt nói chuyện với Trịnh Hiểu Yến, ngược lại Lưu Vĩ Hồng không hề thấy căng thẳng, có lẽ vì tiếp xúc nhiều hơn, quan hệ giữa hai người bắt đầu có thay đổi.

- À, các anh lãnh đạo ở tỉnh, thương lượng lâu rồi, cũng nên ra quyết định chứ?

Thấy Lưu Vĩ Hồng không tiếp tục đề tài ly hôn, Trịnh Hiểu Yến cũng không thèm truy tới, thuận miệng nói sang chuyện khác.

Lưu Vĩ Hồng đã ở Đại Ninh nhiều ngày, điều khiển chuyện ở Cửu An qua điện thoại. Ngồi yên như vậy vì còn chờ kết quả thương lượng của các vị lãnh đạo chủ chốt ở Tỉnh ủy. Bùi Võ Quân và Lý Dật Phong đã tỏ rõ thái độ sẽ ủng hộ toàn lực. Lúc này chỉ còn chờ xem quyết định của Lâm Khải Hàng thế nào. Lưu Vĩ Hồng đoán, Lâm Khải Hàng hiện đang bối rối, không phải vì có muốn tổng tiến công ở Cửu An hay không, điều khiến ông ta bối rối là sau khi tổng tiến công rồi, phải phân phối thành quả thắng lợi như thế nào.

Thế lực địa phương ở Sở Nam rất rắc rối khó gỡ, dù Lâm Khải Hàng nhiều mưu chước trong quan trường cũng thấy khó giải quyết. Đây là trận đầu sau khi ông ta đến nhậm chức ở Sở Nam, chỉ được thắng, không được bại.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

- Hẳn là trong hai ngày nữa phải quyết định.

Trịnh Hiểu Yến lại đánh giá Lưu Vĩ Hồng vài lần, như cười như không nói:

- Lưu Nhị, anh quả nhiên không giống người thường. Sự việc trong mắt người khác là kinh thiên động địa, nhưng hắn lại ngang nhiên không thèm để ý, xử lý một cách dễ dàng. Chuyện người khác xem như cái rắm, anh lại cố tình khẩn trương. Anh có sao không?

Đây cũng là “lời tuyên bố kinh nghiệm” của Trịnh Hiểu Yến. Cô xuất thân thế gia, nhà chồng cũng quyền quý, thấy được tổng quan. Cả nhà cô và nhà chồng, lúc đụng tới chuyện chính trị, ai mà không nghiêm trang, lo âu suy nghĩ, như giày đi trên băng mỏng. Đó đều là cán bộ cấp Bộ trưởng có thực quyền, hơn một cán bộ cấp phó giám đốc sở nho nhỏ mới ra đời như Lưu Vĩ Hồng rất xa. Nhưng hiện tại xem ra, Lưu Vĩ Hồng sắp sửa bước vào trận chiến kịch liệt mà vẫn chuyện trò vui vẻ tự nhiên. Dường như tất cả đều trong tầm khống chế của hắn. Loại tư thế ngạo nghễ trên thiên hạ này, ngay cả Trịnh Hiểu Yến cũng hơi bị trấn áp.

“Chuyện cái rắm” tất nhiên là nói đến chuyện nam nữ hoan ái. Chuyện như vậy, có mấy con ông cháu cha ở Bắc Kinh để ý đâu? Trong mắt Lưu Vĩ Hồng, dường như chuyện nam nữ hoan ái còn khẩn trương hơn cả chuyện đấu tranh chính trị.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đối với những chuyện không lớn, dễ dàng nắm trong tay, tôi bình thường đều khá cẩn thận.

- Hứ! Anh thật sự chán chết! Nói thẳng đi, anh cũng không hy vọng phụ nữ trước mắt anh biết vâng lời, giống như vợ nhỏ, như chim nhỏ nép vào người, thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của anh chứ! Được rồi, nếu anh không thích loại này, không thành vấn đề, tôi sửa. Yên tâm, tôi không giành ông xã với Vân Vũ Thường, nhưng cô ấy cũng không ngăn được tôi thích anh.

Trịnh Hiểu Yến vung tay lên, không hài lòng nói.

Lưu Vĩ Hồng chỉ cười mà không nói.

Ủng hộ Trịnh Hiểu Yến ly hôn là một chuyện, còn muốn giật dây cho cô giật chồng Vân Vũ Thường lại là một chuyện khác.

Trịnh Hiểu Yến lại muốn tiếp tục công kích, đột nhiên biến sắc, la lớn:

- Cẩn thận…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.