Quan Gia

Chương 1162: Chương 1162: Đều là những người thứ dữ




Đuổi đi hai tên đầu củ cải không biết sống chết - Chu Khải Hưng và Vu Kiệt. Vương Thiên lúc này mới hung hăng trừng mắt nhìn Vạn Hưng Quốc một cái. Vạn Hưng Quốc cả người run lên, đang muốn tiến lên phía trước xin lỗi Tạ Vũ Hân, mong được tha thứ, Vương Thiện đã mở miệng rồi.

- Lưu Nhị, việc hôm nay, cho tôi mặt mũi, tôi xử lý, thế nào?

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt hơi âm trầm.

Hắn thực không muốn Vương Thiên có liên quan đến chuyện này, thân phận của Vương Thiện còn mẫn cảm hơn hắn. Lấy vận mệnh chính trị của Bắc Kinh trước mắt mà nói, nhà họ Vương là một trong những nhà có thế lực mạnh nhất, mắc dù bà nội đã qua đời từ hai năm trước, nhưng lực ảnh hưởng đến chính trị to lớn vẫn còn, để lại nguồn tài nguyên chính trị vô cùng phong phú, đồng chí Vương Bỉnh Trung định cư ở Trung ương, địa vị vững chắc không gì phá nổi. Nhà họ Vương cũng là một hệ thống tự thành đích thực, ngoài việc tách ra từ các nhóm tập đoàn chính trị lớn, lại hết sức quan trọng. Mà nhà họ Lưu còn đang tiến đến “hệ thống tự thành”, ở một trình độ nào đó mà nói, vẫn bị bên ngoài coi là một cánh tay đắc lực cho đồng chí Tùy An Đông, dấu vết phe phái khá rõ ràng.

Lần này Lưu Vĩ Hồng chọn Toàn Thanh Hoa và công ty mậu dịch quốc gia Bắc Cương làm điểm đột phá chỉnh đốn xí nghiệp Trung ương, tư tưởng chủ đạo vẫn là mượn lực đẩy lực. Căn cứ vào trí nhớ trong đầu hắn ta, cùng với sự sự biết về việc đánh cờ giữa các thế lực chính trị sau khi tái sinh, cho dù hắn ta không động Toàn Thanh Hoa, cũng sẽ có người khác động Toàn Thanh Hoa. Toàn Thanh Hoa không cần lo, mấu chốt là rung cây dọa khỉ, gõ một chút vào ông lớn đứng phía sau Toàn Thanh Hoa.

Nếu đã như thế, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Nhưng Vương Thiện lúc này tham gia vào, Lưu Vĩ Hồng quả thực có chút không tiện.

Mặt mũi của Vương Thiện lại bắt buộc phải cấp cho.

Người này lại rất trọng nghĩa khí, Lưu Vĩ Hồng coi y là bạn.Trong mắt rất nhiều bề trên thế gia, Vương Thiện đặc biệt không ra hồn, rất thích càn quấy lung tung, sau này cũng gây ra họa lớn thật, làm cho đồng chí Vương Bỉnh Trung vô cùng bị động. Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại thích y, cảm thấy y hợp tính mình, sống tự do tự tại, đối với bạn bè rất tốt.

Cả đời người, cũng phải có vài người bạn chân chính, mới coi như không phí một đời. Bằng không, theo địa vị càng ngày càng cao, con người càng ngày càng cô độc, cho dù có cả thiên hạ, uy phong bốn bể, ngay cả người để nói chuyện tâm sự cũng không có, không tránh khỏi cô quạnh.

Vương Thiện đột nhiên tham gia vào, cũng làm cho việc này có nhiều biến số, làm không tốt sẽ liên lụy đến Vương Thiện.

Tuy nhiên trong lúc đó, Lưu Vĩ Hồng cũng không thể do dự quá lâu, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, gật gật đầu.

- Vậy được, Vạn Hưng Quốc, lập tức sửa sang lại phòng riêng, tôi muốn uống rượu với mấy anh em.

Thấy Lưu Vĩ Hồng gật đầu, Vương Thiện cũng âm thầm thoải mái giọng điệu, ngay lập tức liền nói với Vạn Quốc Hưng.

- Vâng, vâng, anh Vương Nhị…

Vạn Quốc Hưng quả thực vui sướng ngây ngất, gật đầu không ngừng như gà mổ thóc.

Tạ Vũ Hân vẫn luôn bị Hồ Ngạn Bác nắm tay, liền giật mình khe khẽ, Hồ Ngạn Bác quay đầu liếc một cái, thấy giữa hai lông mày Tạ Vũ Hân dường như có vẻ rất hoảng sợ. Nhìn qua, cô ấy vẫn có chút chưa hoàn hồn.

Hồ Ngạn Bác lập tức nói:

- Xin lỗi, anh Vương Nhị, tôi phải đưa bạn tôi về trước đã.

Vương Thiện liếc Tạ Vũ Hân một cái, nói:

- Ngạn Bác, không nên vội nhất thời chứ? Mọi người cùng uống vài chén rượu rồi đưa bạn cậu về nhà cũng được.

Hồ Ngạn Bác cười cười, nói:

- Mấy Đại lão gia chúng ta uống rượu, không cần thiết phải cho cô ấy tham gia cùng. Yên tâm, tôi đưa cô ấy về nhà, lập tức sẽ quay lại.

Vương Thiện có chút chần chừ, liền gật đầu:

- Cũng được, cậu đi nhanh về nhanh.

- Được.

Hồ Ngạn Bác gật đầu, chào tạm biệt Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm, liền kéo tay của Hạ Vũ Hân, đi ra cửa. Người giữ cửa khách sạn từ sớm đã lái chiếc xe Mercedes Benz của Hồ Ngạn Bác đến.

- Lên xe đi.

Hồ Ngạn Bác mở cửa xe cho Tạ Vũ Hân, dáng vẻ rất lịch sự.

- Cảm ơn.

Tạ Vũ Hân thấp giọng nói một câu, ngồi lên ghế lái phụ.

Chiếc xe Mercedes Benz chậm rãi đi khỏi khách sạn Côn Luân.

Tạ Vũ Hân ngồi trên ghế lái phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đôi tay không kìm nổi mà nắm thành nắm tay, bộ ngưc dịu dàng đập phập phồng, cho thấy tâm tình vẫn như trước chưa ổn định. Trước đó, cô chưa bao giờ gặp tình cảnh như ngày hôm nay.

- Không sao rồi… Nhà em ở đâu?

Hồ Ngạn Bác vừa chầm chậm lái xe vừa hỏi, giọng điệu bình thản.

-A, nhà tôi ở…

Tạ Vũ Hân thuận miệng nói một địa chỉ, cách khách sạn Côn Luân không xa, trong khoảnh khắc, lại thấp giọng nói:

- Cảm ơn anh, Trưởng phòng Hồ…

Hồ Ngạn Bác mỉm cười nói:

- Em đã là bạn gái của anh rồi, không cần phải cảm ơn nữa chứ?

Tạ Vũ Hân bỗng chốc khuôn mặt đầy áng mây chiều, khẽ cúi đầu, hàm răng trắng đều tăm tắp không kìm được gắn vào môi, trong khoảnh khăc, sắc mặt lại biến thành màu tái nhợt, nhẹ giọng nói:

- Vừa nãy, tình hình hơi hỗn loạn, anh không cần coi là thật, em có thể hiểu được…

Sau khi trải qua cảnh tượng vừa rồi, đặc biệt là nhìn thấy Vương Thiện uy phong như vậy, Tạ Vũ Hân tự nhiên rất rõ ràng, Hồ Ngạn Bác cũng là anh công tử bột rất có lai lịch. Tạ Vũ Hân mặc dù không hề phản cảm với công tử bột, lại chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, bản thân có một anh công tử làm bạn trai. Vừa nãy Hồ Ngạn Bác vì đứng về phía lý, thuận miệng nói Tạ Vũ Hân là bạn của anh ta, trong suy nghĩ của Tạ Vũ Hân, cũng chính là một loại sách lược mà thôi, không nên coi là thật.

Hồ Ngạn Bác nhấn phanh xe dưới chân, tốc độ của chiếc Mercedes Benz liền giảm dần, Hồ Nhạn Bác quay đầu nhìn về phía cô nói:

- Em nghĩ rằng anh đang đùa vui sao?

- Không phải, em… Gia đình của anh, anh đã là Trưởng phòng…

Tạ Vũ Hân nhất thời có chút hoảng loạn, nói lắp bắp, từ không diễn đạt được ý.

- Yên tâm đi, đó không phải là trọng điểm.

Hồ Ngạn Bác chăm chú nhìn cô một cái, lúc này mới tăng tốc độ xe, hai mắt nhìn về phía trước, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, nói:

- Hơn nữa, bây giờ em bắt buộc phải là bạn gái của anh, nếu không có một số việc rất khó xử lý.

- Vì sao?

Thấy Hồ Ngạn Bác nói có vẻ nghiêm trọng, Tạ Vũ Hân không khỏi tò mò, vội vàng hỏi.

Hồ Ngạn Bác lắc lắc đầu, nói:

- Có một số việc bây giờ nói với em, em cũng khó mà hiểu được. Tóm lại, có người cố ý muốn đục nước béo cò, sau này dần dần anh sẽ nói với em.

- Ừ…

Tạ Vũ Hân liền gật đầu, lời của Hồ Ngạn Bác, cô căn bản nghe không hiểu, nhưng không biết tại sao, cô lại rất tin tưởng anh ta, cảm thấy Hồ Ngạn Bác sẽ không lừa cô.

Trong xe im lặng một lát, Tạ Vũ Hân lại đột nhiên nói:

- Người đó, chính là cái người Vương Nhị ca đến sau… rất lợi hại à?

Hồ Ngạn Bác mỉm cười, nói:

- Mấy người đều rất lợi hại, không có ai đơn giản cả. Tương đối mà nói, anh Vương Nhị xem như khá có bản sắc riêng. Tính anh ấy chính là như vậy, không có gì e dè.

Tạ Vũ Hân liên tục gật đầu, muốn nói lại thôi.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Muốn hỏi gì thì hỏi đi. Có phải em rất tò mò về lai lịch xuất thân của anh ấy?

Tạ Vũ Hân có chút ngại ngùng cười mỉm, người con trai này, tuổi còn trẻ, mà dường như có năng lực quan sát thật nhạy bén, mình nghĩ gì, anh ta ngay lập liền có thể đoán được.

- Anh ấy là nhị công tử của Thủ tướng Vương Bỉnh Trung.

Hồ Ngạn Bác trực tiếp giải thích nghi vấn trong lòng Tạ Vũ Hân.

- A…

Tạ Vũ Hân kinh hãi, mở to hai mắt nhìn, dường như khó có thể tin được. Cô vốn dĩ cũng đoán Vương Thiện là một anh công tử rất lợi haị, bố làm quan lớn. Nhưng cũng không ngờ lại là con trai của Thủ tướng Vương Bỉnh Trung, cái này cũng quá thái quá.

Đối với người con gái ở độ tuổi như Tạ Vũ Hân mà nói, Thủ tướng Vương Bỉnh Trung, đó là đại nhân vật cao cao tại thượng loại nào? Hoàn toàn chỉ có thể nhìn mà không thể với được. Tạ Vũ Hân liền không nghĩ tới lại có một ngày sẽ mặt đối mặt với con trai Thủ tướng.

- Thảo nào…

Tạ Vũ Hân rất khiếp sợ, nhẹ giọng nói thầm.

Thảo nào Vương Thiện lại uy phong như thế, Tổng giám đốc Vạn ngày thường chó đội lốt người, trước mặt Vương Thiện lại sợ đến phát run, thở mạnh cũng không dám.

- Vậy những người khác là người như thế nào?

Trong khoảnh khắc, Tạ Vũ Hân lại hỏi, nhìn về phía Hồ Ngạn Bác, bây giờ, cô đối với xuất thân lai lịch của Hồ Ngạn Bác càng thêm phần tò mò. Có thể “cò kè mặc cả” với con trai Thủ tướng, Hồ Ngạn Bác chắc cũng không phải là con cháu của cán bộ bình thường đâu?

- Những người khác cũng không đơn giản. Người muốn em tiếp rượu cho gã là Toàn Thanh Hoa, là con trai của Chủ tịch hội đồng quản trị Bắc Cương Toàn Á Hào.

Tạ Vũ Hân lại nhẹ nhàng “a” một tiếng.

Người này quả thật cũng không đơn giản.

Làm người Bắc Kinh, tự nhiên sẽ nghe qua tên Bắc Cương, doanh nghiệp nhà nước có quy mô khổng lồ.

- Người cùng đến với Vương Nhị, mang kính, mập mập chính là Cổ Hiểu Lượng, ông cụ nhà anh ta, là Bí thư Thành ủy Bắc Kinh Cổ Ích Hoa. Phó cục trưởng Lưu em đã biết rồi, là cháu của nguyên chủ tịch Lưu Trung Nguyên, anh em của anh, cũng là lãnh đạo trực tiếp của anh.

Lý Khâm vừa nãy không nói gì, Hồ Ngạn Bác cũng không giới thiệu y. Tạ Vũ Hân đã choáng hoàn toàn.

Cô chỉ là một cô gái còn chưa tiếp xúc sâu với thế giới bên ngoài, bình thường nỗ lực làm việc, nỗ lực phấn đấu, đơn thuần mà vui vẻ, trong nháy mắt, bên người liền xuất hiện nhiều đại nhân vật cùng hò hét như vậy, người này lợi hại hơn người kia, Chủ tịch, Thủ tướng, Bí thư Thành ủy Bắc Kinh,vv… quan hàm uy phong hiển hách, ầm ầm vang vọng trong cái đầu bé nhỏ của Tạ Vũ Hân, rất lâu vẫn không lấy lại được tinh thần.

Khách sạn Côn Luân mặc dù là một trong những khách sạn cao cấp hào hoa nhất Bắc Kinh, nhưng bình thường cũng chưa bao giờ náo nhiệt thế này, giống như rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn cùng hẹn nhau, cùng xuất hiện ở khách sạn Côn Luân.

- Vậy… vậy còn anh thì sao?

Tạ Vũ Hân cuối cùng cũng hỏi câu hỏi quan trọng nhất…

- Anh à, anh làm việc ở Cục giám sát Văn phòng quản lý tài sản Nhà nước, Trưởng phòng giám sát số 1, bố anh là Hồ Vĩ Thành, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương.

Hồ Ngạn Bác giới thiệu một cách đơn giản bối cảnh gia đình mình, phỏng chừng cô bé Tạ Vũ Hân đây cũng không có khái niệm gì về Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Cha hắn là Hồ Vĩ Thành, lúc trước là Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật Trung ương kiêm Chủ nhiệm phòng giám sát kiểm tra kỷ luật 1, cách đây không lâu mới thăng lên chức Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, thuộc thành viên dự bị do Trung ương quản lý.

Tạ Vũ Hân lại nhẹ nhàng cắn cắn môi.

Hồ Ngạn Bác quả nhiên là một công tử tai to mặt lớn.

- Ngày mai em ở nhà nghỉ ngơi, không cần về khách sạn làm việc. Ông chủ khách sạn của em, không phải là thứ tốt. Hai ngày sau anh sẽ tìm gã nói chuyện…

Hồ Ngạn Bác hời hợt nói.

- Vậy, vậy em không quay lại khách sạn làm việc, thì em đi làm ở đâu?

Tạ Vũ Hân có chút hồ đồ.

- Cái này em không cần lo lắng, anh sẽ sắp xếp là được.

Hồ Ngạn Bác chính thức bày ra tư thế của bạn trai.

- Ừm.

Tạ Vũ Hân nhẹ gật đầu. Tối nay làm loạn như vậy, cô quả thực cũng không muốn quay về khách sạn làm việc, không có ý nghĩa, tạm thời chỉ có thể làm như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.