Trong phòng xa hoa nhất của khách sạn Côn Luân, một lần nữa bày một bàn tiệc rượu mới, sơn hào hải vị đủ cả, Tổng giám đốc tự mình xuống bếp làm nhiệm vụ giám sát, đầu bếp tự nhiên có tinh thần, lấy ra toàn bộ bản lĩnh giữ nhà.
Những món ăn nổi tiếng nhất của khách sạn Côn Luân đều được bưng lên, các loại rượu nổi tiếng trong nước ngoài nước, lại dùng một xe đẩy vào phòng, rực rỡ muôn màu, tùy ý khách chọn lựa.
Bên cạnh chiếc bàn tròn cực lớn, thưa thớt có năm người ngồi,
Vương Thiện ngồi giữa, bày ra tư thế “người hoà giải”, Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm ngồi trái, Cổ Hiểu Lượng và Toàn Thanh Hoa ngồi phải, tương đối mơ hồ.
Vạn Hưng Quốc tự mình dẫn mười mấy phục vụ xinh đẹp trẻ trung nhất, ở bên cạnh hầu hạ. Nếu nói lúc bình thường, cho dù Vương Nhị ca, Cổ Nhị ca, Lưu Nhị ca giá đáo, khách sạn Côn Luân cũng không bày ra trận thế lớn như vậy, thật sự hôm nay làm to quá, Vạn Hưng Quốc trong lòng vô cùng không yên, không biết có thể qua cửa thuận lợi không. Nếu không thể qua cửa thì quả là rắc rối lớn.
Hồ Ngạn Bác còn chưa tới, Vương Thiện cũng không nhắc đến “công sự” dẫn đầu giơ chén rượu lên nói:
- Nào, Hiểu Lượng, Lưu Nhị, Lý Hâm, lão Toàn, mọi người đều là bạn bè, cùng nhau cạn một chén!
Từ trong cách xưnhg hô của Vương Thiện có thể nhìn ra rất nhiều con đường.
Cổ Hiểu Lượng là bạn nhậu của y, tuổi cũng lớn hơn Lưu Vĩ Hồng, lại là “hổ nhà” trong Bắc Kinh, Vương Thiện liền đặt ông ta ở vị trí đầu tiên. Còn về Lưu Nhị, cũng là anh em của Vương Thiện, nói ra thì cách xưng hô này là tùy ý nhất.
Lý Hâm, Vương Thiện cũng từng qua lại, cũng coi như là bạn, nhưng tạm thời vẫn chưa đạt đến cấp bậc anh em. Trong số năm người ngồi đây, Toàn Thanh Hoa lớn tuổi nhất, đã qua tuổi tứ tuần, nếu là gia đình bình thường, Lưu Vĩ Hồng gọi ông ta một tiếng “chú” cũng được. Nhưng Vương Nhị ca trực tiếp gọi “lão Toàn” dường như cũng không để ý tới Tổng giám đốc Toàn.
Trên thực tế, trong mắt Vương Thiện, Toàn Thanh Hoa cũng chẳng có bao nhiêu trọng lượng. Vương Thiện hôm nay đến khách sạn Côn Luân, cũng là vì lời mời của Cổ Hiểu Lượng, nhưng dựa vào giao tình của y và Cổ Hiểu Lượng, Vương Thiện cũng không hỏi nhiều. Cổ Hiểu Lượng là Tổng giám đốc khách sạn Thời Đại là không sai, nhưng lại không ai quy định, Cổ Hiểu Lượng bắt buộc phải mời khách ăn cơm ở khách sạn của mình.
Trước đó, Vương Thiện không hề biết, Lưu Vĩ Hồng và Toàn Thanh Hoa đều ở khách sạn Côn Luân, mà lại còn gây ra một thủ đoạn bịp bợm như vậy.
Cho dù không “xem hết cuộc chiến” nhưng Vương Thiện nhạy bén cỡ nào? Tròng mắt tùy tiện xoay một chút, liền đoán ra tám chín phần, trong đầu bực mình. Cổ Lão Nhị tên quỷ này muốn tôi tới ‘giải quyết’ cho anh, thì anh nói rõ! Chẳng lẽ không biết tính cách của Vương Thiện tôi sao? Tôi coi anh là anh em, anh có khó khăn, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết mình, tên quỷ nhà anh không nên lòng vòng chụp cho tôi vào rọ chứ!
Chỉ là tính cách của Vương Thiện làm cho y biết rõ là cục thế do Cổ Lão Nhị sắp đặt, chuyện đến trước mắt, cũng không thể không ra mặt làm “người hòa giải”. Còn về phần sau này tính toán với Cổ Lão Nhị như thế nào, lại là một chuyện khác.
Hiện giờ thái độ của Lưu Vĩ Hồng mờ ám khó hiểu, trong lòng Vương Nhị Ca cũng không nắm chắc. Nếu như là con ông cháu cha khác, Vương Nhị ca lên tiếng, ai nấy đều phải nể ba phần mặt mũi. Nhưng Lưu Nhị là ngoại lệ, nghiêm khắc mà nói, người này đã không phải con ông cháu cha nữa, chính thức là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, lãnh đạo cao nhất ở đó cũng có danh hiệu. Vương Thiện và Lưu Vĩ Hồng qua lại không ít lần, biết rõ tính cách của Lưu Vĩ Hồng, nếu như gặp phải chuyện lớn, Lưu Vĩ Hồng sẽ không nhượng bộ. Hết lần này đến lần khác Vương Nhị ca không tiện phát tác, bởi vì sau tất cả mọi chuyện đều có thể chứng minh Lưu Vĩ Hồng là đúng.
Giống như việc lần trước ở Liêu Trung, rõ ràng là Lưu Vĩ Hồng đắc tội Cao Thụ Sơn, làm mất mặt nhà họ Vương. Nhưng bây giờ, Cao Thụ Sơn và Trịnh Quảng Nghĩa sau khi trải qua đấu cờ, đã hình thành nên sự cân bằng mới, hai người cũng thu hồi tư thế giương cung bạt kiếm, biến thành “dắt tay hợp tác”, ít nhất bề ngoài là cùng nhau hợp tác, mấy vị đại lão ở cấp cao nhất tương đối hài lòng với kết quả này.
Cho dù nói thế nào, cục thế của một tỉnh vẫn là lấy ổn định làm nhiệm vụ hàng đầu.
Trước khi Lưu Vĩ Hồng đi Liêu Trung, dường như đã dự liệu được kết quả này, mới dám trực tiếp xông qua đó, gọi nhịp với Chủ tịch của một tỉnh.
Lần này, ai biết Lưu Nhị có giấu diếm huyền cơ hay không?
Không rảnh đi quản hắn, trước tiên uống rượu rồi nói sau.
Vương Nhị ca làm việc, phải có trước có sau, đây là nguyên tắc của Vương Thiện.
Mọi người liền giơ chén lên tỏ ý, cái bàn quá lớn, không cách nào cụng ly, liền gõ vào mặt bàn, biểu thị một ý tứ, vừa ngửa cổ lên, uống cạn rượu mạnh trong cốc. Vương Thiện mời khách có quy củ, đầu tiên uống cạn ba chén, thường là rượu trắng trong nước, ba chén sau tùy ý, ai uống của người nấy, rượu trắng rượu đỏ rượu vàng bia đều được, không miễn cưỡng.
Đương nhiên, đây là quy tắc mời khách của Vương THiện, nếu như là người khác mời khách, Vương Nhị ca liền tuân thủ quy tắc của chủ nhà.
Vương Nhị ca từ trước đến nay không phải người không nói lý.
- Ha ha, được, Hồ Ngạn Bác đến rồi, lại đây ngồi lại đây ngồi, chỉ đợi cậu thôi đấy!
Mặt Vương Thiện lộ ra vẻ tươi cười, lớn tiếng hô. Mặc dù Vương Thiện không hề lo Hồ Ngạn Bác sẽ cho y leo cây, một đi không trở về, nhưng Hồ Ngạn Bác đến nhanh như vậy, là cho Vương Nhị ca y mặt mũi.
Vương Nhị ca liền chú ý điểm này!
Vạn Hưng Quốc vội cong lưng xuống, bước nhanh về phía trước, trên mặt lộ ra ý cười nịnh nọt, liên thanh nói:
- Công tử Hồ, mời qua bên này!
Vạn Hưng Quốc biết thân phận quan trường của Hồ Ngạn Bác là “Trưởng phòng”, nhưng trước mắt, cứ gọi là công tử Hồ thì thích hợp hơn. Có Vương Nhị ca - vị con ông cháu cha cấp cao nhất ở đây, việc trong giới công tử, luôn khá dễ thu xếp, nếu như là bàn việc chung, thì không dễ xử lý.
Hồ Ngạn Bác không thèm nhìn Vạn Hưng Quốc một cái, lập tức đi qua, ngồi bên cạnh Lý Hâm.
Vạn Hưng Quốc vẻ mặt xấu hổ, vội vàng nháy mắt với một nữ phục vụ xinh đẹp trẻ trung, người phục vụ đó liền nhẹ nhàng tiến lên trước, chuẩn bị chén bát cho Hồ Ngạn Bác, bày biện xong, đang chuẩn bị rót rượu, Vương Thiện giơ tay ngăn cô ta lại, đứng dậy đi đến bên cạnh Hồ Ngạn Bác, tự mình rót cho anh ta đầy một ly rượu Ngũ Lương.
Hồ Ngạn Bác cũng vội vàng đứng lên, mỉm cười nói:
- Cảm ơn Vương Nhị ca, không dám nhận.
Vương Thiện hơi có vẻ không hài lòng, nói:
- Ngạn Bác, nếu đã gọi tôi một tiếng Vương Nhị ca, vậy thì mọi người đều là anh em, nếu cậu còn khách khí như thế nữa, tôi sẽ không vui đâu.
- Vâng, Vương Nhị ca.
Hồ Ngạn Bác mỉm cười như trước, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Vương Thiện nhíu nhíu mày, lập tức giãn ra, thuận tay giơ chén rượu của mình lên nói:
- Vừa nãy mội người đã cạn một chén, nào, chén này tôi kính cậu!
- Cảm ơn Vương Nhị ca!
Hai người chạm cốc, uống cạn hết ly.
Vương Thiện trở về chỗ của mình, lại rót thêm một chén đầy, nói :
- Mọi người đều biết quy tắc của tôi, trước tiên uống cạn ba chén, ba chén sau tùy ý, ai uống của người đó, thoải mái là được.
Tất nhiên là không có ai dị nghị.
Ba chén qua đi, Lưu Vĩ Hồng đổi bình rượu trái cây nồng độ thấp, mấy người khác, lại vẫn uống rượu trắng nồng độ mạnh.
Ở phương diện tửu lượng này, Lưu Nhị ca không thể tranh hùng với người khác.
Trên bàn ngoài anh ta, những người khác ít nhất là cấp bậc rượu thùng.
Vương Thiện uống một chén rượu, nói với Toàn Thanh Hoa:
- Lão Toàn, cậu làm sao vậy? Làm loạn ở đây làm gì? Khẩn trương, mau xin lỗi Ngạn Bác. Mặc dù nói không biết không có tội, nhưng việc này chung quy cũng là cậu không đúng trước.
Toàn Thanh Hoa sắc mặt hơi đổi.
Trong những người ngồi đây, tuổi gã lớn nhất, Hồ Ngạn Bác nhỏ tuổi nhất, muốn gã xin lỗi Hồ Ngạn Bác, mặt mũi này có chút không giữ được.
Hồ Ngạn Bác mỉm cười nói:
- Vương Nhị ca, người không biết không có tội, nhưng nếu có người cố ý làm, vậy nên nói thế nào?
Vương Thiện cũng nhíu nhíu mày, sau đó bật cười ha hả, nói:
- Ngạn Bác, cậu còn trẻ, có một số việc, có thể cho qua được thì cho qua.
Y làm sao không biết Toàn Thanh Hoa là cố ý làm vậy? Nhưng cái này không thể bóc trần, mọi người đều bóc hết lớp che chắn cuối cùng, hôm nay y người hòa giải liền không thành công rồi.
Thấy Toàn Thanh Hoa không giữ được thể diện, Cổ Hiểu Lượng nâng cốc rượu lên, cười ha hả nói:
- Ngạn Bác, lão Toàn người này, có lúc rất tùy tiện, tôi nghĩ anh ta thật sự không biết cô gái đó là bạn cậu, nếu không cho dù nói thế nào, anh ta cũng sẽ không làm loạn. Thế này đi, hôm nay lão Toàn đắc tội bạn của cậu, tôi sẽ thay anh ta kính cậu một ly, mọi người đều là anh em, việc nhỏ như vậy, có gì mà không bỏ qua được chứ?
Hồ Ngạn Bác cười cười nói :
- Tổng giám đốc Cổ, không phải tôi bác bỏ mặt mũi của anh, chuyện ngày hôm nay, rốt cuộc có phải hiểu lầm hay không, cũng phải do Tổng giám đốc Toàn phát biểu vài câu. Nếu không tôi thật sự không dám uống ly rượu này.
Toàn Thanh Hoa sắc mặt âm u, lạnh lùng nói :
- Trưởng phòng Hồ, cậu muốn Toàn Thanh Hoa tôi xin lỗi, không vấn đề gì. Việc hôm nay, tôi không những có thể xin lỗi, còn có thể chịu đòn nhận tội, gọi bạn của tất cả mọi người đến đây, bày ra mấy bàn, tôi xin lỗi tại chỗ, chịu tội trước mặt, tùy ý xử lý. Lão Toàn tôi đây làm sai cái gì, tôi dám làm dám nhận. Nhưng tôi cũng muốn thỉnh giáo cậu, trước đó, lão Toàn tôi hình như chưa từng đắc tội cậu đúng không? Cũng chưa từng đắc tội Cục giám sát các cậu. Các cậu triển khai một trận lớn như vậyđể kiểm tra công ty mậu dịch quốc gia của tôi, rốt cuộc là ý gì? Nếu như thật sự lão Toàn tôi đây có chỗ làm không đúng, đắc tội Cục giám sát các cậu, tôi nhận. Hôm nay trước mặt Vương Nhị ca và Cổ Nhị ca, chúng ta nói rõ ràng. Vẫn là câu nói đó, nếu thật là Toàn Thanh Hoa tôi làm sai, tôi nhận đánh chịu phạt, quyết không hai lời.
Vẻ tươi cười trên mặt Hồ Ngạn Bác cũng đã thu lại, trầm ngâm không nói.
Cổ Hiểu Lượng trừng mắt nhìn Toàn Thanh Hoa một cái, nói:
- Lão Toàn, xé ra xa như vậy làm gì? Thiếu gia Lý, nghe nói công ty bất động sản của cậu gặp một chút rắc rối, phía dưới có vài đồng chí, không nể tình?
Lời này chính là nói với Lý Hâm.
Lý Hâm nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói:
- Cổ Nhị ca, cũng không phải chuyện đại sự gì, các đồng chí phía dưới cũng là theo nếp mà làm việc thôi.
Cổ Hiểu Lượng cũng hơi biến sắc.
Lý Hâm cũng không phải người làm ăn thuần túy, điều gì quan trọng, trong lòng anh ta biết rõ.
Vương Thiện có chút không vui, trực tiếp nói với Lưu Vĩ Hồng:
- Lưu Nhị, cậu nói vài câu đi!
Việc làm người hòa giải hôm nay, có thể làm được hay không, mẫu chốt nằm ở Lưu Vĩ Hồng. Sự kiên nhẫn của Vương Nhị ca, hiển nhiên đã sắp bị mài mòn hết rồi.