ưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Vương Thiện, tối nay chẳng lẽ không phải là mấy anh em chúng ta cùng uống rượu sao? Sao thế, tiệc Hồng Môn à?
Vương Thiện không khỏi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại nói như vậy, nhưng Lưu Nhị trước giờ chính là cái giọng như vậy, Vương Thiện cũng có chút không thể làm được gì.
Cổ Hiểu Lượng cười ha hả, nói :
- Lưu Nhị Thiếu gia nói rất có lý. Tối hôm nay, quả thực là mấy người bạn chúng ta cùng uống rượu. Mọi người đều là anh em tốt, có hiểu lầm gì, cười trừ cho qua, ai cũng không cần so đo nữa. Nào nào nào, mọi người cùng cạn ly!
Nói xong, Cổ Nhị ca liền đứng dậy, cánh tay to béo, giơ lên một chén rượu sứ Thanh Hoa nho nhỏ.
Cổ Lão Nhị không phải tên ngốc, trong lời của Lưu Vĩ Hồng có chứa ý gì, gã làm sao có thể nghe không hiểu? Xem ra việc lớn này, chỉ dựa vào một câu nói của Vương Thiện, một bàn rượu liền bình ổn, không hiện thực cho lắm. Nếu như Lưu Vĩ Hồng đã không chịu nhượng bộ, Cổ Lão Nhị cũng không thể ở đây miễn cưỡng, làm cho mọi người đều không vui. Cho dù nói thế nào, Vương Thiện rất trọng nghĩa khí, Cổ Lão Nhị muốn giữ mặt mũi cho anh ta, tuyệt đối không thể để cho Vương Thiện sượng mặt.
Đề nghị này, ngược lại không có ai phản đối, không khí trên bàn tiệc ngay lập tức trở nên hòa hợp.
Cổ Hiểu Lượng bưng chén rượu, nói với Lý Hâm:
- Thiếu gia Lý, những người phía dưới không hiểu chuyện, cậu đại nhân đại lượng, đừng trách gì. Sau này tôi sẽ dạy bảo bọn họ. Cậu yên tâm, ở đất Bắc Kinh này, Cổ Nguyên Lượng tôi nói chuyện, vẫn còn xài được. Sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, cứ mở miệng nói, chỉ cần Cổ Nguyên Lượng tôi có thể làm, quyết không hai lời.
Nghe xong lời nói này, Vương Thiện gật đầu hài lòng.
Cho dù thế nào, Cổ Lão Nhị cũng được coi là người hiểu chuyện, phía Lưu Vĩ Hồng như thế nào, trước tiên không quản, nếu đã có việc cầu người khác, tư thái của bản thân trước hết phải thấp một chút, bày tỏ thành ý, giữ mặt mũi cho Lưu Vĩ Hồng, việc này mới dễ giải quyết.Nếu như mọi người đều cứng rắn, Lưu Nhị cái tính tình thối kia, Vương Thiện không phải là không biết, thực chọc giận hắn rồi, chín con trâu cũng không kéo lại được, nhất định sống mái với anh.
Lý Hâm vội vàng nâng cốc rượu lên với Cổ Hiểu Lượng ra hiệu một chút, mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Cổ, lời khách khí rồi, Lý Hâm không dám nhận. Tôi làm ăn nhỏ trong thành Bắc Kinh này, sau này vẫn còn phải dựa vào các vị bằng hữu chiếu cố nhiều hơn. Nào, Tổng giám đốc Cổ, tôi xin cạn trước tỏ vẻ kính trọng!
Nói xong liền ngẩng cổ uống hết một cốc rượu đầy.
Thấy không khí của buổi tiệc hòa hoãn trở lại, Vạn Hưng Quốc bèn nhìn nhìn Vương Thiện, hy vọng Vương Thiện nói vài câu tôt đẹp, để y có cơ hội chuộc lỗi với Hồ Ngạn Bác. Nói đến chuyện này, thật phải trách bản thân Vạn Hưng Quốc. Khách sạn của chính y, phó quản lý đại sảnh và công tử người ta quan hệ tốt hơn, thân là Tổng giám đốc, Vạn Hưng Quốc lại tỉnh tỉnh mê mê, không biết gì cả, còn dám gọi Tạ Vũ Hân tiếp rượu, đó không phải tự chuốc lấy cực khổ thì là gì?
Nếu như không cách nào dập tắt lửa giận của công tử Hồ, chỉ sợ qua tối nay, đại họa sẽ giáng xuống khách sạn Côn Luân.
Đắc tội con ông cháu cha trong trường hợp như vậy, là điểm chết người nhất, ân oán như vậy tuyệt đối sẽ không bỏ qua được, tự động làm tới cùng. Nếu không, mặt của Hồ Ngạn Bác giấu vào đâu? Sau này công tử Hồ có còn muốn lăn lộn ở Bắc Kinh hay không?
Vương Thiện thấy y đáng thương, liền mỉm cười gật đầu.
Nói ra thì, tối nay Vạn Hưng Quốc cũng là bị người khác coi thành báng súng, u mê để cho Toàn Thanh Hoa cho vào túi. Cũng là y còn một lòng một dạ nghĩ đến phải nịnh bợ Toàn Thanh Hoa. Đây chính là cái gọi là “làm bạn với vua như gần cọp”, anh một người làm ăn, mặc dù có một chút tiền, muốn khiến cho con cháu nhà quý tộc để mắt đến anh, coi anh là anh em, đó chỉ là người điên nói mộng thôi. Anh có nịnh nọt bợ đỡ Toàn Thanh Hoa, lúc người ta nên chơi anh, thỉ người ta vẫn sẽ chơi, mắt còn không chớp lấy một cái.
Vạn Hưng Quốc lập tức vui mừng qua đỗi, còng lưng xuống đi lên, bưng một chén rượu, đi đến phía trước Hồ Ngạn Bác, cúi đầu khom lưng cười làm lành nói:
- Công tử Hồ, ngàn vạn sai lầm đều là lỗi của tôi, tôi có mắt không tròng, cậu đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với loại người tiểu nhân như tôi…
Vương Thiện nói:
- Ngạn Bác, ông chủ Vạn cũng là vô tình thất lễ, cậu đừng so đo với ông ấy.
Hồ Ngạn Bác thấy thế cũng không biết làm sao.
Theo bản tính của anh ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Van Hưng Quốc như vậy. Tính cách Hồ Ngạn Bác có trầm ổn đến thế nào đi chăng nữa, đối nhân xử thế bình tĩnh hơn nữa, trước chuyện như vậy, cũng không cách nào làm “đại nhân đại lượng”, hôm nay Tạ Vũ Hân chính thức là bạn gái của anh ta. Nhưng mặt của Vương Thiện thì cũng phải quan tâm. Việc Toàn Thanh Hoa, can hệ trọng đại, Hồ Ngạn Bác cũng không tiện biểu lộ thái độ nói như vậy không truy cứu, đã phản bác Vương Thiện một lần, trước mắt phải giữ thể diện cho Vương Nhị ca, làm sao cũng không nói nổi.
Hồ Ngạn Bác cũng là người cực kỳ quyết đoán, vừa nghĩ như vậy, liền mỉm cười, giơ cốc rượu lên chạm nhẹ với Vạn Hưng Quốc, nói :
- Tổng giám đốc Vạn, người không biết không có tội!
Giữa thể diện của Vương Thiện và sự ghét cay ghét đắng đối với Vạn Hưng Quốc, Hồ Ngạn Bác nhanh chóng đưa ra quyết định. Nhưng Hồ Ngạn Bác cũng để lại chút đuôi, lần này tha cho ông, nếu còn có lần sau, tôi sẽ tính sổ tất cả!
Vạn Hưng Quốc nhất thời thở phào một hơi, liên tục cúi đầu với Hồ Ngạn Bác, hai tay đang cầm chén rượu, thật cẩn thận uống vào, lại liên tục cúi đầu, một câu cũng không dám nói nhiều, lui ra.
Thấy Vạn Tổng bình thường uy phong lẫm liệt bỗng nhiên sắc mặt lại thành vậy, các nhân viên phục vụ trong phòng riêng đều hé miệng cười khẽ, chỉ có điều đều dừng lại đúng lúc, không dám cho Tổng giám đốc Vạn nhìn thấy. Vạn Hưng Quốc ở trước mặt đám công tử này, cố nhiên không là cái gì, theo lời các cô mà nói, vẫn là tồn tại lực lượng hùng mạnh không thể kháng cự.
Lại uống thêm vài chén rượu, Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, nói :
- Vương Thiện, Tổng giám đốc Cổ, Tổng giám đốc Toàn, hôm nay rượu đủ rồi, hôm khác tôi mời mọi người ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng đứng lên, Lý Hâm và Hồ Ngạn Bác cũng đứng dậy theo.
- Được, cứ như vậy đi. Mọi người tản thôi.
Vương Thiện cũng không giữ lại, vung tay lên, hào sảng nói.
Người hòa giải làm không thành, Vương Thiện ngồi ở đây, cũng cả người không tự nhiên.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, không nói nhiều, xoay người rời phòng.
Mercedes Benz vừa đi khỏi khách sạn Côn Luân không bao xa, điện thoại của Lưu Vĩ Hồng liền kêu lên. Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, ấn nút nghe điện, điện thoại bên kia quả nhiên truyền đến giọng nói của Vương Thiện.
- Lưu Nhị, rượu đủ chưa? Nếu chưa đủ, tìm một chỗ uống tiếp?
- Ừ.
Lưu Vĩ Hồng trực tiếp dùng giọng mũi trả lời.
- Thế này đi, nghe nói có một câu lạc bộ tập thể hình mới mở, tên là Gió Trời, chúng ta đi đến đó, thế nào? Cậu luôn thích vận động, chúng ta đánh bowling?
Vương Thiện như là rất tùy ý nói trong điện thoại.
Lông mi của Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng giương lên, miệng ung dung thản nhiên như cũ, thản nhiên nói :
- Thời gian không còn sớm nữa, không cần chơi nữa. Nhưng món ăn của Gió tự nhiên không tồi, nếu anh đã có hứng thú thì chúng ta đi nếm thử chút…
- Được, vậy chút nữa gặp lại.
Vương Thiện làm việc, dứt khoát lưu loát, lập tức ngắt điện thoại.
Hồ Ngạn Bác nhíu mày nói:
- Nhị ca, chuyện này, Vương Thiện tham gia vào làm gì?
- Bởi vì anh ta trọng nghĩa khí. Đây là ưu điểm của anh ta, nhưng cũng có thể làm anh ta phạm sai lầm nghiêm trọng.
Lưu Vĩ Hồng nói một câu rất “triết lý”. Đây không phải là Lưu Vĩ Hồng cố ý ra vẻ cao thâm, quả thực là bởi vì trong trí nhớ của hắn, ở một thế giới song hành khác, Vương Thiện đã vì tính cách trọng nghĩa khí mù quáng, chịu thua thiệt lớn. Trước đêm thế kỷ mới đến, Vương Thiện không cẩn thận bị cuốn vào một vụ án lừa đảo góp vốn cực lớn, làm thân bại danh liệt, không thể không rời xa quê hương tránh họa, thậm chí còn liên lụy đến cả đồng chí Vương Bỉnh Trung, tổn hại hình tượng, trước mắt, hắn dốc hết sức lực giúp đỡ “bạn tốt” Cổ Hiểu Lượng, nếu như lịch sử lặp lại, không bao lâu Cổ Hiểu Lượng sẽ thành người tù tội. Trước lúc Cổ Hiểu Lượng xảy ra chuyện, Vương Thiện đã từng “mật báo” cho y bày mưu tính kế, khiến Cổ Hiểu Lượng trốn tránh tai họa, Cổ Hiểu Lượng phản ứng chậm chạp, không cho là đúng, kết quả liền bị bắt.
Việc đầu tiên bị bắt, Cổ Hiểu Lượng lại nói ra vấn đề của Vương Thiện, một hơi không ngừng, nói mấy tiếng liền, đến nỗi nhân viên phá án có chút không chịu được, nói riêng chuyện này với Vương Thiện, hỏi anh ta đã “kết giao bạn kiểu gì?”
Nhưng Vương Thiện chính là tính cách này, mấy chục năm rồi, muốn sửa cũng khó.
Ví dụ như vừa rồi, tổng giám đốc khách sạn Côn Luân Vạn Hưng Quốc, thực sự không có quan hệ quá lớn với Vương Thiện, Vương Thiện thấy gã đáng thương, thế là lòng không nỡ, liền ra tay giúp gã một phen. Lúc không xảy ra chuyện, Vương Thiện quả thực “tri giao khắp thiên hạ”.
Hồ Ngạn Bắc liền khẽ thở dài.
Làm bạn, Vương Thiện không có gì để chê, nhưng ở chốn quan trường mà nói, Vương Thiện làm như vậy, không khỏi không có nguyên tắc.
- Đi thôi, đi đến câu lạc bộ Gió tự nhiên.
- Tôi cũng đi?
- Đương nhiên.
- Ừ.
Hồ Ngạn Bác đồng ý một tiếng, bẻ ngoặt tay lái, chiếc xe Mercedes chuyển hướng sang bên phải, bay nhanh mà đi. Khoảng 10 phút sau, hai chiếc xe Mercedes Benz và Audi một trước một sau tiến vào câu lạc bộ Gió tự nhiên. Vương Thiện đã đợi ở đó từ lâu.
Lần trước lúc Lưu Vĩ Hồng đến đây, Cát Hân Hân từng làm thẻ hội viên cho Lưu Vĩ Hồng, lần này, Lưu Vĩ Hồng không gọi cho Cát Hân Hân, trực tiếp đi đến nhà hàng nhỏ của câu lạc bộ với Vương Thiện, một tòa nhà nhỏ độc lập ba tầng, thấp thoáng trong bóng cây xanh.
Vương Thiện hiển nhiên là lần đầu tiên đến câu lạc bộ Gió tự nhiên, vừa nhìn ngang nhìn dọc, vừa gật gật đầu, nói:
- Ừ, nơi này quả có chút hương vị. Từ lâu đã nghe nói bà chủ nơi này là một nữ sĩ xinh đẹp, sinh viên giỏi của Đại học Bắc Kinh, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nho thương và nhà giàu mới nổi quả là có khác nhau.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên hỏi:
- Anh nghe ai nói?
Vương Thiện nhún vai nói:
- Lưu Nhị, câu nói này của cậu thật ngu ngốc. Tôi cần nghe ai nói sao? Trong cái thành Bắc Kinh này, cậu nghĩ có việc gì có thể qua mắt tôi?
Lời nói này thật hoành tráng!
- Ha ha, Vương Nhị ca dưới chân thiên tử đại danh đỉnh đỉnh, từ lúc nào thành mật thám rồi?
Lưu Vĩ Hồng cười trêu Vương Thiện một câu.
Ai biết Vương Thiện lại coi là thực, lạnh lùng nói:
- Lưu Nhị, đừng tưởng rằng thế giới này chỉ có cậu là thông minh. Cậu có thể điều tra người khác, người khác cũng có thể điều tra cậu. Ai ngốc hơn ai?
Lưu Vĩ Hồng không dừng bước, không để ý nói:
- Muốn điều tra thì điều tra!
Lập tức lườm Vương Thiện đến mức mắt trợn trắng.
Cái tên Lưu Nhị này, có lúc thật giống hòn đá trong nhà xí, vừa thối vừa cứng