Quan Gia

Chương 1058: Chương 1058: Dọa nam nạt nữ




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1058: Dọa nam nạt nữ  

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

- Các anh, các anh muốn làm gì? 

Tiểu Tiệp sợ hãi, hai tay ôm chặt trước ngực, liên tục lùi về phía sau, khuôn mặt trắng bệch. 

Hai người bảo vệ khách sạn vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ đuổi bọn chúng, sớm đã trốn sang một bên, không dám bước lại gần nửa bước. Ở An Bắc, ai dám đụng đến quy của của Hàn lão gia? Chỉ cần là những người con gái được Hàn lão gia để mắt đến, bất luận là ai, đều không dám chạy. Phương pháp của Hàn lão gia, cũng rất đơn giản, trực tiếp bắt lên xe đem tới khách sạn, hoặc là giải quyết xong ngay trên xe luôn. 

Đương nhiên, sau khi xong việc Hàn lão gia sẽ cho tiền. Còn được bao nhiêu, thì phải xem người đó xinh đẹp như thế nào và tâm tình của Hàn lão gia ra sao nữa. Thông thường, Hàn lão gia cũng không hà tiện, cho tiền rất rộng rãi, ít nhất cũng trên ngàn tệ. Một ngàn tệ của năm 94, cũng tương đương với ba bốn tháng tiền lương của công nhân viên chức bình thường rồi. 

Xem ra tiểu Tiệp hôm nay không có đường chạy rồi. 

- Các cậu, các cậu đừng làm xằng bậy… 

Phùng Thục Mai vốn dĩ cũng bị dọa chết khiếp, thấy tình hình như vậy, liền giận dữ, đứng chắn trước mặt mấy người đàn ông áo đen. 

- Cút sang một bên! 

Một người đàn ông tùy tiện hất tay, Phùng Thục Mai liền đứng không vững, lảo đảo sang một bên, ngã trên mặt đất. 

- Đại ca, đại ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ! 

Phó Cường cắn chặt răng, xông lên, đứng ngăn giữa mấy tên đàn ông áo đen và tiểu Tiệp, nụ cười muốn làm lành. 

- Cút ngay! Không biết trời cao đất dày hả? 

Một tên áo đen hung dữ quát, ánh mắt có vẻ rất hung tợn. 

Phó Cường vừa cúi đầu chào tên áo đen, vừa lớn tiếng nói: 

- Hàn lão gia, Hàn lão gia, anh ba, đây là bạn gái của tôi, nể mặt một chút, nể mặt một chút… 

Hàn lão gia đang đi vào khách sạn chợt dừng bước, quay đầu lại, nhìn Phó Cường một cái, cười nói: 

- Người anh em, cậu là ai? 

Những người quen Hàn lão gia đều biết, đừng thấy người này bình thường giết người không chớp mắt, nhưng đối xử với người khác luôn mềm mỏng tao nhã, nói chuyện không hề hấp tấp, còn có ý cười nữa. Những người không biết rõ, nào có thể đem một người đàn ông nho nhã này xếp cùng chỗ với một Hàn lão gia ‘uy phong chấn động’? Còn cho rằng đây là một vị Phó giáo sư tiến sĩ của một trường đại học nào đó. 

- Hàn lão gia, tôi, tôi là Phó Cường, làm ở Nhà máy cơ khí hạng nặng 2, bây giờ làm ở đội bảo vệ Công ty Bất động sản Đại Giang, lô đất ở Khu công nghiệp, là tôi đang trông coi…Hàn lão gia, xin lỗi xin lỗi, cha của bạn gái tôi không hiểu chuyện, đắc tội với ông, ông đại nhân đại lượng, đừng tính toán với mấy người nhỏ bé này, tha cho lần này đi. Tôi…tôi sau này sẽ báo đáp ông gấp bội… 

Phó Cường chợt lớn gan, nói liên tiếp. 

Trong một đám hỗn độn ở Nhà máy cơ khí hạng nặng 2, Phó Cường cũng được coi là một nhân vật, đánh nhau rất độc, xuống tay tàn nhẫn, không sợ chết. Nhưng trước mặt những người ‘giang hồ đích thực’ như Hàn Vĩnh Quang, Phó Cường sớm đã khiếp đảm. Đây không phải vấn đề sợ chết hay không, chủ yếu vẫn là do tâm lý sung bái mù quáng. 

Có một số người uy phong lẫm liệt, vốn dĩ không có địch thủ, nhưng khi thấy quân chủ của mình, vẫn phải cúi đầu quỳ lạy, dập đầu theo thói quen. 

- Chà, Nhà máy cơ khí hạng nặng 2, rồi làm việc ở công ty Bất động sản? 

Hàn lão gia liền nhìn về phía anh ba Kim. 

Anh ba Kim lắc đầu, tỏ vẻ trong đầu mình, không có nhân vật này. 

Phó Cường bình thường chỉ đánh đá lung tung, nhưng không gia nhập vào ‘đội nhóm’ của anh ba, cũng không phải là thành phân lưu manh làm chuyện ác. Nói ra, Phó Cường chính là nhân vật Châu Tinh Trì trong “Công phu”, suốt ngày chỉ muốn gia nhập vào bang Đầu Búa. 

Một người đàn ông thấp giọng nói: 

- Hàn lão gia, anh Ba, tên Phó Cường này, là cháu của tên kế toán của Nhà máy cơ khí hạng nặng 2, là người thân. 

Vừa nói, vừa thầm liếc nhìn Phó Cường một cái. 

- Hóa ra là như vậy. 

Hàn lão gia gật gật đầu, nhìn Phó Cường cười, trong mắt hiện lên một tia hung ác. 

- Khốn kiếp! 

Một tên đàn ông áo đen vung tay lên, trong chốc lát, trong tay liền có thêm một cây thiết côn, đánh xuống đầu Phó Cường. 

Phó Cường sớm đã có chuẩn bị, vội vàng tránh sang một bên, tiện tay kéo tiểu Tiệp lùi lại mấy bước, nói lớn tiếng: 

- Hàn lão gia, chuyện này, thật sự không liên quan gì đến tôi, chúng tôi không hề biết gì hết… 

- Đánh chết gã! 

Mấy tên đàn ông đều ra một cây thiết côn dài gần một thước, xông vào đánh thẳng lên đầu Phó Cường. Thật ra họ còn mang bên mình rất nhiều vũ khí có lực sát thương mạnh hơn, chỉ là bốn đấu một, không cần thiết phải sử dụng những vũ khí quá sắc bén. Nếu làm như thế này rồi mà còn không thể bắt được một mình Phó Cường, thì những ‘vệ sĩ thân cận’ của Hàn lão gia cũng quá vô tích sự rồi. Hơn nữa, Phó Cường và tiểu Tiệp ở cùng nhau, nếu dùng dao, nếu làm không tốt lại đánh nhầm sang tiểu Tiệp, đến lúc đó e rằng Hàn lão gia lại tức giận, hậu quả khó lường. 

Phó Cường tuy cũng là một sát thủ, nhưng bên cạnh cũng không có người anh em nào, hơn nữa trong lòng đã có nỗi sợ hãi thâm căn đối với Hàn lão gia, bất ngờ không kịp đề phòng, dường như không hề chống đỡ được, bị bốn cây thiết côn như mưa đánh vào đầu, lập tức đầu chảy đầy máu, ngất xỉu. 

Bốn tên áo đen đánh ngã Phó Cường rồi, liền tiến lên trước, tóm lấy tiểu Tiệp, kéo về phía bên trong khách sạn. 

- Cứu mạng, cứu mạng, mau buông tôi ra… 

Hai chân tiểu Tiệp đạp loạn xạ, kêu to không ngừng. 

Lúc này, sớm đã có không ít người vây lại xem, nhưng chỉ có đứng nhìn mà thôi, đâu có ai dám bước lên nói lý lẽ. 

- Khốn khiếp, tôi liều mạng với các anh! 

Phó Cường bị đánh đến nỗi đầu bê bết máu vừa mở mắt ra, không biết sức mạnh từ đâu đến, xông lên phía trước, lao thẳng vào mấy tên đàn ông áo đen. 

Phó Cường cũng là người cao lớn khỏe mạnh, cơ thể cao to lực lưỡng, lúc này thấy tình thế cấp bách, lao đến với tốc độ cực nhanh. Một tên áo đen không kịp phòng bị, bị y đụng phải, nhất thời ‘ai da’ một tiếng, ngã như một con chó, suýt chút nữa răng cửa cũng bị gãy mất, chật vật mãi mà không đứng lên được. 

- Tên chó má, thật sự không sợ chết à! Cho y chết đi! 

Ba tên áo đen khác rất giận dữ, lập tức rút thiết côn ra lao đến lần nữa. Mấy tên đi theo phía sau Hàn lão gia, cũng tiến lên hỗ trợ, chỉ có Hàn lão gia và Kim Tam không nhúc nhích, còn lại đều lao ra. 

Cái gọi là hai nắm đấm khó thắng bốn bàn tay, hảo hán khó địch nổi nhiều người. 

Khoảng mười người cùng xông lên, đều là những người lực lưỡng, Lý Cường làm sao tránh nổi? 

- Tiểu Tiệp, chạy mau, chạy mau… 

Máu trên mặt Lý Cường chảy thành dòng, vừa đưa tay cản lại, vừa lớn tiếng hét. 

Trong chốc lát, Phó Cường lại bị đánh ngã xuống đất, lăn một vòng, rồi không thấy có tiếng động gì nữa. 

Tiểu Tiệp kinh hãi đứng ở đó, sợ tới mức cả người mềm nhũn, hai chân giống như nước, làm sao còn có thể chạy được? 

Lập tức, mấy tên áo đen lại bắt lấy cô, kéo vào phía bên trong khách sạn. 

- Dừng tay! Buông cô ấy ra! 

Nhưng đúng vào lúc này, lại có một tiếng quát vang lên, hơi có chút khàn khàn, nhưng cũng rất có mê lực. 

Thật đúng là không sợ chết! 

Đám người Hàn lão gia lại một lần nữa ngạc nhiên quay đầu lại, nhưng chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi giống như một cô nữ sinh xinh đẹp, hai tay ôm ngực, đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn họ, đứng bên cạnh cô gái, cũng là một cậu nhóc học sinh, lại có thêm một thanh niên khoảng hai bảy hai tám tuổi, tay phải đang bỏ trong túi quần. 

Chính là Lưu Vĩ Hồng, Trịnh Hiểu Yến và Lý Cường. 

Lý Cường nhìn chằm chằm vào Hàn lão gia đứng cách đó không xa, tia sáng trong ánh mắt, ở một nơi khác còn nhìn thấy Vương Triệu Tung và Hà Mẫn. Giữa những ngón tay của Vương Triệu Tung, có ánh sáng lóe lên, không hỏi cũng biết, ở nơi đó sớm đã có mấy cái phi đao, còn tay của Hà Mẫn lại đặt ở sau lưng. 

Ba người bọn họ đều là những người chuyên nghiệp, phía bên này đã loạn lạc vô cùng, sớm đã chiếm được vị trí có lợi, tuy chỉ có ba người, tuy chỉ có ba người, nhưng đã mơ hồ hình thành thế bao vây đối với nhóm người Hàn lão gia. 

Lúc nhìn thấy Trịnh Hiểu Yến, ánh mắt Hàn lão gia đều mờ đi. 

Hôm nay là ngày gì vậy chứ, người đẹp cứ lần lượt đến, hơn nữa người sau còn đẹp hơn người trước. 

- Em gái, cô đang nói chuyện với chúng tôi đấy à? 

Hàn lão gia xoay người, chậm rãi bước đến, cười hì hì hỏi. 

Em gái? 

Trịnh Hiểu Yến không khỏi có chút trố mắt. 

Trịnh đại tiểu thư tuy rằng còn trẻ, nhưng mấy năm nay, thật sự không còn có ai dám kêu cô là em gái, hơn nữa lại còn dùng loại ngữ khí mê đắm như vậy. 

Tuy nhiên cái trừng mắt của Trịnh Hiểu Yến, cũng chỉ được một lúc, rồi lập tức nói: 

- Mau thả cô ấy ra, đừng quá làm càn. 

Một đám những tên lưu manh liền cười rộ, Mã Hầu tức giận nói: 

- Làm càn? Nói hay lắm, ha ha, tôi chết cười mất… 

Hàn lãi gia mỉm cười, rất có phong độ mà nói: 

- Em gái, sao tôi thấy câu nói này không đúng nhỉ. Cô không phải là học sinh, mà là người của cục Công an à? Người đẹp cảnh sát? 

- Khốn khiếp! Không biết sống chết là gì! Đều chán sống hết rồi phải không? 

- Đúng đúng đúng, em gái, câu nói này của cô nói rất đúng. Tôi hôm nay đụng phải cô, quả thật cũng cảm thấy sống mất kiên nhẫn lắm rồi. Cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn thì cũng được làm quỷ phong lưu mà, ha ha, các cậu nói xem có đúng không? 

Hàn lão gia giơ cao hai tay, học bộ dáng lịch sự trong phim phương Tây, tao nhã mà quay người lại, nói với đám lưu manh. 

- Đúng đúng, Hàn lão gia nói đúng, chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu. 

- Em gái, là cô thấy Hàn lão gia không coi trọng cô, nên cô thấy không vui phải không? Lão gia, theo tôi thấy, cô này xinh đẹp, hay là cùng thu thập hết đi, đêm nay cùng vui chơi với cả hai. 

Một đám lưu manh liền hùa theo, cười hi hi ha ha mà nói. 

- Sao, em gái, các anh em của tôi nói như vậy, cô đều nghe hết rồi chứ? Hàn lão gia tôi không tham lam, chỉ cần cô gật đầu, tối nay cùng nhau uống ly rượu, tôi lập tức thả cô gái kia ra, cô nói xem có được không? 

Hàn lão gia mỉm cười nói với Trịnh Hiểu Yến. 

Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nhìn hết thảy một lượt, sau đó đưa điện thoại lên bấm số. 

- Này, cậu làm gì đấy? Không được gọi điện thoại! 

Kim Tam Ca nhìn thấy, liền lớn tiếng nói, ánh mắt lóe lên một tia hung dữ. 

- Chà… 

Hàn lão gia khoát tay, ngăn Kim Tam lại, tư thế có vẻ rất tự nhiên, phóng khoáng. 

- Để hắn gọi. Người ta là búp bê học sinh mà, còn đang phải uống sữa, gặp phải chuyện này, chắc chắn lại phải khóc lóc với ba mẹ rồi. Để hắn gọi để hắn gọi, không sao đâu! 

- Bác Trịnh, tiểu… 

Điện thoại rất nhanh liền được nối máy. 

Sắc mặt Trịnh Hiểu Yến dần dần bình thản, khóe miệng còn có vẻ như đang cười, ánh mắt nhìn nhóm người Hàn lão gia, giống như nhìn mười mấy con heo mập đang tự động tự giác đi vào lò mổ, mà lại còn cười rất vui vẻ. 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.