Quan Gia

Chương 1057: Chương 1057: Hàn thất gia để ý Tiểu Tiệp




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 1057: Hàn thất gia để ý Tiểu Tiệp 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Hả? 

Tiểu Tiệp lập tức hét một tiếng kinh hãi rồi lại vội lấy tay che miệng, đôi mắt xinh đẹp mở lớn tràn đầy vẻ hoảng loạn. 

- Cái đó… Là… Vừa rồi có người đột nhiên xông vào nhà em bắt cha em đi rồi. 

Phó Cường nhảy khỏi chiếc xe cà tàng, tiện tay đẩy cái xe sang bên cạnh, vội vàng nói. Nét mặt cũng rất lo lắng. 

- Là… Là ai? Sao lại muốn bắt cha em? Ông ấy… Ông ấy có làm chuyện gì xấu đâu… 

Tiểu Tiệp sốt ruột lắp bắp hỏi. 

Phó Cường nói : 

- Anh cũng không rõ cụ thể là ai, họ chỉ nói là người của Cục công an. Nhưng hình như trong đó có Mã Hầu. 

- Mã Hầu? Mã Hầu sao lại là người của Cục công an được? 

Tiểu Tiệp lại càng sốt ruột. 

Cái tên Mã Hầu đó cũng là con cháu của đám công nhân viên chức, ngày thường cũng giống như Phó Cường, chỉ biết đánh nhau càn quấy. Nhưng Phó Cường là người tốt nên đối nhân xử thế rất ngay thẳng, Phó Cường chuộng nghĩa khí, không giống như Mã Hầu. 

- Anh cũng không biết nữa, tuy nhiên Mã Hầu đi theo tam ca Kim, tam ca Kim là Kim Họa thứ ba dưới trướng Hàn thất gia. 

Nghe nói dưới trướng Hàn Vĩnh Quang có 8 thế lực manh ác gọi là Bát Đại Kim Họa. Thời điểm “quần hùng hỗn chiến” trước kia vẫn chưa có tên gọi này. Bây giờ Hàn thất gia thống lĩnh thiên hạ liền dựa theo tuổi tác của 8 người này để phân địa vị. Nhưng Bát Đại Kim Họa này đều gọi là “Ca” chứ không dám gọi là “Gia”, “Gia” là tên gọi riêng của Hàn thất gia. 

- Sao lại muốn bắt cha em? 

Tiểu Tiệp bật khóc, nước mắt long lanh như những hạt trân châu rơi xuống. 

- Cha em…Vết thương của ông ấy còn chưa lành, sao lại muốn bắt ông ấy chứ… 

Tiểu Tiệp mới chỉ là một cô bé, gặp phải biến cố lớn như vậy trong chốc lát chẳng nghĩ ra được cái gì, chỉ biết khóc. 

- Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp sao thế? Này Phó Cường, cậu lại bắt nạt gì nó thế? 

Lúc này thì Phùng Thục Mai đã vội vã băng qua đường chạy tới, người chưa đến nơi đã hét toáng lên. Ngồi ở bên kia đường nhìn thấy Phó Cường bỗng nhiên xuất hiện Phùng Thục Mai vội vã chạy tới, lại thấy Tiểu Tiệp khóc nên tay chân quýnh quáng hết cả lên vì tưởng Phó Cường bắt nạt gì Tiểu Tiệp, bộ dạng càng kinh hãi. 

Rõ ràng là chính miệng Tiểu Tiệp hét lên mà. 

Phó Cường kêu lên : 

- Cô Hải Phùng, cô nghĩ Phó Cường cháu là người như thế nào vậy, có bao giờ cháu bắt nạt Tiểu Tiệp chưa? Cháu tới để báo tin. 

- Báo tin, báo tin gì? 

- Mẹ, anh Cường nói cha con bị người ta bắt đi rồi… 

Tiểu Tiệp đang chẳng biết làm thế nào, thấy mẹ chạy tới liền lao vào lòng mẹ khóc nức nở. 

- Hả? Sao cơ? Bị bắt đi rồi? Bị ai bắt đi rồi? 

Lần này Phùng Thục Mai cũng thấy giống như tiếng sét đánh bên tai, sợ hãi đến nỗi thiếu chút nữa là ngã phịch xuống đất. 

- Không rõ là người nào, bọn họ nói là người của Cục công an, nhưng cháu thấy không tin lắm. Có lẽ là người của Kim tam ca. Cô Phùng à, mấy hôm trước có phải chú Đỗ lại đi cùng với chú Hai đến kiểm tra niêm yết lô hàng chỗ Quản đốc Đàm rồi không? Lúc bọn họ bắt chú Đỗ vừa đánh vừa chửi, nói là để xem chú ấy còn dám báo cáo nữa không. 

Tuy là Phó Cường hơi thô thiển nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc lắm, còn có tài suy luận rất logic nữa. 

- Hả…Không có mà… 

Phùng Thục Mai lắc đầu liên tục. 

- Không có? Cô Phùng à, giờ là lúc nào rồi mà cô còn không tin cháu? Cháu nói cho cô biết, quan hệ của chú Hai cháu và chú Đỗ rất tốt, tính cách của hai người đó giống nhau như đúc. Tai mắt của Mã Hầu báo lại là chú Đỗ và chú Hai cháu mang sổ sách gì đó tới giao cho nhân viên của Quốc vụ viện, tố cáo cả việc liên quan đến Quản đốc Đàm và Hàn thất gia. Cháu nói cô Phùng à, đây chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao? Hàn thất gia là ai chứ? Là người chúng ta có thể tùy tiện đắc tội hay sao? Quản đốc Đàm chả khác gì con cháu của ông ta cả. Lần trước chú Đỗ tố cáo Quản đốc Đàm đã bị đánh một trận nhừ tử, đến hai tháng không ra được khỏi giường. Vậy mà vẫn chưa biết sợ, lại lập tức đi báo cáo, lần này lại còn lôi cả Hàn thất gia vào, không phải là tự mình tìm chỗ chết sao? Người ta nguôi ngoai được chuyện bị chú Đỗ chế giễu lần trước rồi thì đã tốt, đây đằng này vết thương còn chưa lành thì làm sao đã quên được? May mà chú Hai cháu mấy hôm nay về quê thăm ông nội cháu rồi, nếu không chắc cũng gặp xui xẻo nốt. Cháu phải lập tức gọi điện cho chú ấy, bảo chú trốn ở quê, mấy ngày này tuyệt đối không được về đây. Nếu để lọt vào tay của Kim tam ca thì chỉ có nước chết thôi. 

Phó Cường kêu lên một tràng dài. 

Cô Phùng rốt cuộc không chịu nổi liền ngồi phịch xuống đất, hai tay chống xuống đất cô bắt đầu gào khóc quở trách : 

- Đỗ Hải ơi là Đỗ Hải, sao anh dại dột thế? Mới đó đã bị người ta lừa gạt rồi, cái gì mà Quốc vụ viện, cái gì mà lãnh đạo… Đều là lừa đảo cả, bọn họ đều là một lũ quan lại như nhau, độc ác giống nhau… Sao anh ngốc thế… 

Phó Cường đánh nhau chém người cũng chẳng hề nhăn nhó chớp mắt, nhưng nhìn thấy cảnh này lại luống cuống không biết an ủi hai người họ kiểu gì, trong phút chốc cảm giác như có chút bất lực. 

Tiểu Tiệp lay mạnh tay Phó Cường vội vã nói : 

- Anh Cường, anh nhất định phải nghĩ cách cứu cha em, anh có cách mà phải không? Em xin anh đấy, nhất định anh phải cứu ông ấy… Em biết anh là bằng hữu với Mã Hầu… 

Cả nhà Tiểu Tiệp đều là công nhân, bất chợt gặp phải chuyện này, cũng chẳng biết có thể nhờ cậy ai, Tiểu Tiệp đành phải cầu cứu Phó Cường. 

- Mã Hầu? Ai bảo anh là bằng hữu với hắn ta chứ? Thằng ranh con đó thâm hiểm lắm… Anh với hắn ta không giống nhau. Anh không đến cầu xin hắn ta đâu. Hơn nữa nào đến lượt hắn ta được phép mở miệng ra trước mặt Kim tam ca chứ. Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên tay sai tép riu, chạy giúp mấy việc lặt vặt. Hàn thất gia thì khỏi nói, đến việc lau giày cho Hàn thất gia hắn ta cũng chẳng xứng nữa là. 

Tính ra thì Phó Cường rất khâm phục Hàn Vĩnh Quang, mở miệng ra là Hàn thất gia. Trong mắt của những người như cậu ta thì lăn lộn trên giang hồ mà có thể đạt được đến mức như Hàn thất gia thì không biết bản lĩnh phải lớn đến cỡ nào. 

Cũng như với những người kinh doanh thì chẳng ai là không thần tượng Bill Gates và Buffett cả. 

- Em xin anh, cầu xin anh, nhất định anh phải nghĩ cách mà… hic hic. 

Hai tay Tiểu Tiệp bám chặt lấy Phó Cường, nước mắt dàn dụa nhìn trông rất đáng thương. Thấy cảnh một đóa hoa đẹp như vậy nước mắt ngắn dài, máu anh hùng của Phó Cường nổi lên, liền lớn tiếng nói : 

- Được, để anh đi cứu chú ấy! 

- Cháu đi cứu ông ấy? 

Phùng Thục Mai đang la khóc cũng dừng lại, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Phó Cường bằng ánh mắt tràn trề hi vọng. Nhưng phần nhiều vẫn có vẻ không tin. 

- Phó Cường, cháu thật sự có cách hả? 

- Cô Phùng, cháu cũng đành liều thôi, chẳng có cách nào khác. Cô và Tiểu Tiệp về trước, thu dọn ít đồ đạc. Cháu đi gọi mấy anh em đến, chúng ta cùng đi cướp người. Chờ cháu mang được chú ấy về thì mọi người hãy chạy trốn đi, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại nữa. 

Phó Cường nói xong thì cơ mặt không ngừng chuyển động, răng nghiến chặt lại nhìn trông đáng sợ vô cùng. 

- Vậy còn anh thì sao? 

Tiểu Tiệp vội vàng hỏi. 

- Anh à? Cái này em không phải lo, anh tự biết phải làm gì. Chẳng phải là đánh nhau sao, ai sợ ai chứ! 

 

Tiểu Tiệp thấy như vậy không ổn lắm, nhưng lúc này thì đầu óc cô rất lộn xộn, chẳng nghĩ ra được cách nào mà chỉ biết khóc. Tuy là cô không rõ bọn Hàn thất gia, Kim tam ca rốt cục đáng sợ đến cỡ nào. Nhưng cô biết là Phó Cường không thể đánh lại bọn họ được. Như thế khác gì đi nộp mạng, mười phần thì có đến 8,9 phần là từ dâng mạng mình cho bọn họ rồi. 

- Này, các người còn đứng đây làm loạn gì? Đi mau, lập tức đi khỏi đây. 

Tiếng ầm ĩ như vậy làm hai người bảo vệ của khách sạn Xuân Thành nghe thấy, hai người liền mang theo dùi cui như cảnh sát tiến lại, cao giọng xua đuổi. 

- Đi! 

Phó Cường hung hăng trừng mắt nhìn hai người bảo vệ một cái. Nếu là bình thường thì Phó Cường chẳng ngán gì hai người đó, nhưng ở đây còn có Tiểu Tiệp, lỡ gây gổ đánh nhau rồi cô lại bị thương, nên Phó Cường không dám làm liều. 

Phó Cường thật sự thích Tiểu Tiệp, tuyệt đối không để cô bị tổn thương. 

- Cô Phùng, Tiểu Tiệp, chúng ta đi.. 

Đúng lúc đó thì ánh đèn từ mấy chiếc ô tô chạy về hướng này rọi tới. Đi đầu là chiếc Mercedes – Benz 600 mang biển 5 số 6 đi tới, nhìn trông vô cùng xa hoa. Chính là Hàn Vĩnh Quang đang lái xe. 

Phó Cường lập tức biến sắc mặt. 

“Két… ” một tiếng, chiếc Mercedes-Benz đang phóng đến đây bỗng dừng ngay trước mặt Tiểu Tiệp. Ngồi ở ghế phụ là một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi vội vã xuống xe mở cửa sau. Với dáng vẻ nho nhã như người tri thức, Hàn Vĩnh Quang Hàn thất gia với bộ quần áo màu đen chậm rãi bước xuống xe. 

Chiếc Mercedes-Benz dừng lại khiến mấy chiếc xe khác lập tức phanh lại theo, lập tức hơn mười người đàn ông liền bước xuống. Trong đó có một người cũng đầu trọc, ước chừng khoảng 40 tuổi trên mặt có một vết sẹo, mặc một chiếc áo màu đỏ tím bóng bẩy và để lộ ra chiếc răng vàng nơi khóe miệng. Còn có một người khoảng 26,27 tuổi dáng vẻ cao ráo đi bên cạnh đàn anh răng vàng, lưng hơi còng xuống như bộ dạng của một con chó Nhật. 

Hàn thất gia chậm rãi tiến về phía Tiểu Tiệp, dừng lại trước mặt nhìn Tiểu Tiệp từ trên xuống dưới. Khóe miệng chợt nhếch lên cười, nhỏ nhẹ nói : 

- Quả là một cô gái xinh đẹp! 

Tên đệ tử liền tiến đến trước mặt người đàn ông răng vàng hạ giọng nói : 

- Tam ca, đây là con gái của Đỗ Hải, bán hoa trước cửa khách sạn. Đứng bên cạnh cô ta là vợ của Đỗ Hải. 

Ánh mắt Kim tam ca sáng lên, cười nói : 

- Ha ha, thật là trùng hợp, tối nay Hàn thất gia còn chưa tìm được ai vừa ý đây. Cô gái này không tồi, để cô ta giúp ta một chút, khiến cho Hàn thất gia bớt giận đi thôi. 

Nói xong Kim tam ca đi đến bên Hàn thất gia cười nói : 

- Thất gia, cô gái này thế nào? Cũng rất trùng hợp, cô ta chính là con gái của cái tên Đỗ Hải mà chúng ta vừa bắt. Thế nào Thất gia? Tối nay để cô ta phục vụ ngài đi. 

- Ồ, là con gái của Đỗ Hải à, vậy thì tốt. Ta cũng đang muốn tìm cô ấy nói chuyện một chút đây. Không biết chừng nói chuyện xong ta với Đỗ Hải lại thành người một nhà, sau này khi nhìn thấy ông ấy ta lại phải gọi một tiếng chú cũng nên. Ha ha! 

Hàn thất gia vừa nói vừa không ngừng đánh giá Tiểu Tiệp. 

Cả một đám lưu manh đều bật cười, tiếng cười ha hả đầy ô uế và dâm ô. 

- Đi thôi! 

Hàn thất gia lại nhìn vào mắt của Tiểu Diệp, gật gật đầu phất tay rồi đi về hướng khách sạn. 

Lập tức liền có bốn người đàn ông lực lưỡng mặc quần áo đen tiến nhanh về phía Tiểu Tiệp. 

 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.