- Mọi người đã đến sao, ha ha, khách sạn rất gần, chúng ta không ngồi xe, đi bộ thôi, bảo vệ môi trường. Còn có thể rèn luyện thân thể.
Các phó chủ tịch đưa mắt nhìn nhau.
Lưu chủ tịch đang làm trò gì vậy?
Vốn đã có chút muộn, còn muốn đi bộ, đây không phải càng muộn hơn sao? Thật sự muốn để Tống bí thư cùng Đới phó giám đốc và những đồng chí ủy viên Thành ủy khác đợi đồng chí bên Ủy ban?
Nhưng Lưu chủ tịch hoàn toàn không nói thêm lời nào, nhấc chân đi ra khỏi tòa lầu làm việc của Ủy ban, các phó chủ tịch bất đắc dĩ chỉ đành đi theo phía sau, cùng nhau đi bộ về hướng khách sạn.
Nhưng khi đi tới khách sạn, Tống bí thư cùng Đới phó giám đốc và những đồng chí ủy viên Thành ủy khác vẫn còn chưa tới. Hùng Quang Vinh liền giơ tay lên xem đồng hồ, vừa vặn đã đúng 6h.
Mọi người lại đứng ngay cửa khách sạn nói chuyện phiếm, Lưu Vĩ Hồng vẫn mang khuôn mặt mỉm cười, không khí nói chuyện tương đối thả lỏng. Nếu Lưu chủ tịch đã tính trước tất cả, mọi người cần gì phải đi quan tâm.
Hoàng đế không vội, thái giám gấp gì?
Ước chừng năm phút sau, vài chiếc xe màu đen chạy tới trước cửa khách sạn.
Đi đầu chính là xe số một của Thành ủy.
Tống Hiểu Vệ cùng một người đàn ông trung niên mang giày tây hơn bốn mươi tuổi, cùng nhau xuống xe. Ngay sau đó đám người Cổ Kiến Hiên, Lưu Khánh Long, Lý Đại Quần cũng từ trong xe khác bước xuống.
- Chào ông, Tống bí thư!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười tiến lên nghênh đón, bắt tay Tống Hiểu Vệ.
Trên mặt Tống Hiểu Vệ mang vẻ tươi cười, nhưng trong lòng thập phần bực bội. May mắn mình cẩn thận, chờ khi thư ký xác nhận Lưu Vĩ Hồng cùng các phó chủ tịch bên Ủy ban rời khỏi đại viện Thành ủy mới mời đám người Đới chủ tịch cùng nhau lại đây. Bằng không lại thật sự biến thành Tống bí thư chờ đón Lưu chủ tịch, còn ra thể thống gì?
Lưu Vĩ Hồng này thật quá ngang ngược, anh ra cửa sớm một chút, ở khách sạn đợi một chút thì đã thế nào?
Vì sao lại phải bày ra tác phong đáng ghê tởm này!
Nhưng Tống Hiểu Vệ đã sớm dưỡng thành khí độ vui buồn không lộ, bây giờ tự nhiên sẽ không tính toán với Lưu Vĩ Hồng, nếu không sẽ càng mất thể thống.
- Lưu chủ tịch, giới thiệu với anh, vị này chính là Đới giám đốc ngân hàng Công Thương tỉnh. Đới giám đốc, đây là Lưu chủ tịch của thành phố chúng tôi.
Đới phó giám đốc đã sớm đánh giá Lưu Vĩ Hồng. Dù Lưu Vĩ Hồng vay mượn ngân hàng Công Thương tỉnh 60 triệu, nhưng vẫn luôn luôn quan hệ với Hồ Ấu Thanh, đây là lần đầu tiên Đới phó giám đốc nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng. Đã sớm nghe nói qua Lưu Vĩ Hồng là vị chủ tịch trẻ tuổi nhất tỉnh Sở Nam, hiện giờ vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Lưu Vĩ Hồng mặc áo màu sáng, quần tây bình thường, thần tình đầy khỏe mạnh trẻ trung, thấy thế nào chỉ giống một cậu bé hàng xóm cạnh bên nhà.
Nhưng người thanh niên này, lại đi dùng miệng lưỡi cùng với Hồ Ấu Thanh, thật sự dùng danh nghĩa Ủy ban thành phố đi vay số tiền 60 triệu thật lớn của ngân hàng tỉnh, xem như đã mở ra một tiền lệ.
Trước đó chưa từng có một Ủy ban cấp huyện nào ở ngân hàng Công Thương tỉnh vay được khoản tiền lớn như vậy.
Mà Lưu Vĩ Hồng đi tới khách sạn khá muộn, “buộc” Tống Hiểu Vệ phải kéo dài thời gian xuất hiện, Đới phó giám đốc cũng biết, đây là Lưu Vĩ Hồng đang tỏ vẻ bất mãn trong lòng.
Đi vay trên ngân hàng tỉnh là Ủy ban thành phố Hạo Dương, đơn vị đại biểu đi vay ký tên cũng là Lưu Vĩ Hồng, ngân hàng tỉnh đi xuống khảo sát tình huống sử dụng cho vay, trước đó không thông tri Ủy ban Hạo Dương, lại đi tới tìm bí thư Thành ủy trước, không tìm chủ tịch, rõ ràng biểu hiện Đới phó giám đốc không hề xem Lưu chủ tịch vào trong mắt, vậy trong lòng Lưu chủ tịch làm sao có thể vui mừng đây chứ?
Đã sớm nghe nói Lưu Vĩ Hồng là một người kiệt ngạo bất tuần, xem ra lời đồn đãi cũng không sai.
- Lưu chủ tịch, chào anh!
Đới phó giám đốc thản nhiên nói, vươn tay với Lưu Vĩ Hồng, khóe miệng mang theo dáng tươi cười mất tự nhiên.
Lưu chủ tịch có uy phong bao nhiêu, chẳng lẽ lão Đới này là quả hồng mềm sao? Bất kể nói như thế nào, tóm lại là thành phố các người thiếu tiền của ngân hàng chúng ta, mà không phải ngược lại. Thật nghĩ người thiếu nợ là ông nội, người cho vay chính là cháu trai sao!
Chọc giận tôi, chỉnh cho các người vay tiền không tuân theo quy định, các người phải lập tức trả tiền. Nếu như không trả, chúng ta liền đăng báo lên trên, đem diện mạo vay tiền quỵt nợ không theo quy định của Lưu Vĩ Hồng lộ ra trước mặt các quan chức trung ương, xem anh phải làm sao!
Lưu Vĩ Hồng này cũng không phải người làm ăn, còn là chủ tịch một địa phương, hình tượng cùng ảnh hưởng phải luôn chú ý đi?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nắm tay Đới phó giám đốc, nhẹ nhàng lay động một chút, nói:
- Đới chủ tịch, chào ông, một đường khổ cực rồi.
- Công tác thôi, vất vả một chút là nên.
Đới phó giám đốc ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, lập tức buông tay Đới chủ tịch, không thèm nói tiếp. Vị Đới phó giám đốc này nhìn qua khí độ trang nghiêm, nhưng ánh mắt liên tục lóe ra, dựa theo tục ngữ nói, có chút “gian tướng”, Lưu Vĩ Hồng không thích người như thế, không có hứng thú tán gẫu nhiều với hắn, kết thúc cấp bậc lễ nghĩa là đã đủ.
Ngoại trừ Đới phó giám đốc, ngân hàng tỉnh còn tới bốn người, Tống Hiểu Vệ giới thiệu, trong đó có một vị là phó chủ nhiệm của phòng tín dụng, còn lại vài vị đều là nhân viên công tác phòng tín dụng, so sánh ra mà nói, Lưu Vĩ Hồng lại khách khí với bọn họ nhiều hơn.
Ngân hàng tỉnh xuống năm người, hơn nữa còn có thành viên ban lãnh đạo Thành ủy cùng Ủy ban, khoảng hai mươi mấy người đứng chen chúc ngay cửa khách sạn, bắt tay hàn huyên, huyên náo vô cùng. Thật vất vả mới chào hỏi xong, cùng nhau vây quanh Tống Hiểu Vệ, Đới chủ tịch cùng Lưu Vĩ Hồng đi vào trong nhà hàng của khách sạn.
Toàn bộ lãnh đạo của Thành ủy cùng Ủy ban đều đến, bên phía khách sạn tự nhiên vô cùng khẩn trương, “như lâm đại địch”, tổng giám đốc cùng phó tổng giám đốc phụ trách ăn uống suất lĩnh một đoàn nhân viên công tác ở trong phòng ăn chờ đón.
Lập tức mọi người đi vào ngồi trong phòng ăn xa hoa, đầy hai bàn, vô cùng náo nhiệt.
Bí thư Thành ủy đại biểu Thành ủy cùng Ủy ban nhân dân thành phố mời khách, chủ nhiệm văn phòng Thành ủy Hàn Tiến Hỉ đã sớm bố trí xong hết thảy, các khách nhân vừa ngồi xuống, rượu cùng thức ăn liền liên tục được đưa lên, tự nhiên là theo quy cách cao nhất.
Dù Đới phó giám đốc là cán bộ cấp Phó Sở, nhưng cũng là thần tài, Tống Hiểu Vệ không dám lãnh đạm. Tuy rằng lần này Đới phó giám đốc xuống đây “làm phiền”, nhưng chỉ là tìm Lưu Vĩ Hồng cùng Ủy ban gây phiền phức, không quan hệ nhiều tới Tống Hiểu Vệ. Hiện tại Tống Hiểu Vệ làm tốt quan hệ với Đới phó giám đốc, sau này nhất định có thể dùng được. Làm chủ một phương, quan hệ tốt với ngân hàng, chính là một cánh tay đắc lực.
Nhìn qua Đới phó giám đốc đối với quy cách tiếp đãi của thành phố tương đối hài lòng, dáng tươi cười trên mặt tăng thêm vài phần.
- Các đồng chí, hoan nghênh Đới giám đốc cùng các đồng chí ngân hàng tỉnh đến Hạo Dương kiểm tra công việc, mọi người cùng nhau cạn một chén!
Đới phó giám đốc vẫn duy trì vẻ căng cứng trước đó, sau khi Tống Hiểu Vệ nói dứt lời, mới đứng dậy nói một câu khách khí.
Thật sự mà nói, đối với bộ dạng khoa trương này của Đới phó giám đốc , Tống Hiểu Vệ cũng không vừa lòng. Hơn nữa Đới phó giám đốc vừa đến liền trực tiếp nói rõ mục đích đến Hạo Dương lần này, chính là nhận ủy thác của Hách chủ tịch ngân hàng tỉnh tân nhậm, thanh tra số tiền vay của thành phố Hạo Dương tại ngân hàng tỉnh. Đới chủ tịch nói rõ, căn cứ theo tình huống các đồng chí bên tổ chuyên án Kỷ ủy điều tra Hồ Ấu Thanh, khi Hồ Ấu Thanh đảm nhiệm chức chủ tịch ngân hàng công thương tỉnh, đã tồn tại vấn đề giao dịch tiền nong nghiêm trọng, trong đó đề cập tới rất nhiều khoản tiền cho vay không theo quy định. Hách chủ tịch chỉ thị, đối với toàn bộ hạng mục cho vay nhất định phải triệt để thanh tra, một khi xác nhận là không tuân theo quy định cho vay, nhất định phải mau chóng thu hồi.
Ý tứ trong lời nói rõ ràng là muốn nhắc nhở Tống Hiểu Vệ, trước đây thành phố Hạo Dương vay tiền của ngân hàng công thương, rất có thể là vay tiền không theo quy định, nhất định phải lập tức trả lại.
Chuyện này làm trong lòng Tống Hiểu Vệ vui buồn chia nửa.
Vui thì không cần nói, trước mắt bất cứ chuyện gì có thể làm khó được Lưu Vĩ Hồng, đều có thể mang tới “Sung sướng” cho Tống Hiểu Vệ.
Tống Hiểu Vệ đã làm bí thư Thành ủy được một năm, đã bị một năm uất khí, đến tận bây giờ thật sự chưa từng chân chính thoải mái qua. Lưu Vĩ Hồng này đúng là đồ phá hoại, mọi chuyện đều bị hắn áp tới sít sao, trong bụng Tống Hiểu Vệ trải hoa tràn đầy, nhưng không sao thi triển. Người ta làm bí thư Thành ủy thật uy phong lẫm lẫm, đến phiên hắn lại biến thành cô dâu nhỏ, buồn bực trong lòng Tống Hiểu Vệ như thế nào liền có thể nghĩ.
Nhưng Tống Hiểu Vệ vẫn phải nhẫn nhịn, không thể phát tác dù nửa điểm. Giáo huấn lần trước nói với Tống Hiểu Vệ, “tác chiến” cùng Lưu Vĩ Hồng, không được mười phần nắm chắc tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ, bằng không cuối cùng người nhận đủ nhất định là chính mình. Thậm chí tốt nhất đừng chính diện giao phong với Lưu Vĩ Hồng, có thể “mượn dao giết người” đó không còn gì tốt hơn.
Hiện tại có một thanh dao giết người bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt Tống Hiểu Vệ, sao không làm cho hắn cảm thấy vui mừng?
Ngân hàng tỉnh muốn thu hồi khoản cho vay không theo quy định, nhưng không có quan hệ gì với Tống Hiểu Vệ. Vô luận ai thắng bại, hắn vẫn có thể ngồi yên trong phòng quan sát phong cảnh, không liên lụy tới bản thân.
Hơn nữa hắn cũng đã nhận được tin tức, nói tân chủ tịch hội đồng quản trị của ngân hàng Công Thương thay thế Hách chủ tịch tiền nhiệm, vốn là một người có lai lịch lớn, bối cảnh ở thủ đô không bình thường, chỉ mới ba mươi mấy tuổi. Chỉ riêng về tuổi tác, ba mươi mấy tuổi đã tới chức chủ tịch ngân hàng công thương tỉnh, cũng đã có thể nói rõ vấn đề.
Hách chủ tịch không cho Lưu nhị thiếu mặt mũi, vậy cứ khiến cho mấy nha nội này nội chiến với nhau đi!
Về phần sầu, cũng có thể dự đoán được. Dù sao Lưu Vĩ Hồng vay tiền về đều dùng trong việc xây dựng trụ cột cho Hạo Dương, công ty quản lý nguồn năng lượng bỏ ra 50 triệu, 10 triệu khác dùng thi công đường cao tốc, đều là hạng mục điểm tựa trong thành phố. Nếu mấy hạng mục này làm thành, tuyệt đối là một chiến tích thật chói mắt, làm bí thư Thành ủy Hạo Dương, Tống Hiểu Vệ vẫn được phân một chén canh, vì con đường làm quan của chính mình thêm một chút mực đậm đà, vì tương lai lên chức mà đánh xuống trụ cột.
Nếu ngân hàng tỉnh thu lại tiền vay, việc xây dựng kinh tế trong thành phố lập tức sẽ gặp ảnh hưởng lớn. Dù Lưu Vĩ Hồng “đổ lì” kiên quyết không chịu trả nợ, nhưng đối với danh dự của Hạo Dương cũng là đả kích lớn. Từ nay về sau còn có ngân hàng nào có gan tiếp tục cho Hạo Dương vay? Đã không có ngân hàng ủng hộ, kinh tế Hạo Dương muốn phát triển thực sự vô cùng gian nan.
Thân là bí thư Thành ủy, Tống Hiểu Vệ vẫn hi vọng Hạo Dương có thể phát triển thật nhanh, chẳng những là chiến tích, còn là thành tựu.
Chẳng qua ngân hàng tỉnh nếu nhất định thu hồi vốn, Tống Hiểu Vệ cũng thật khó mà nói gì. Hắn biết rõ vụ án Hồ Ấu Thanh là do lão lãnh đạo của hắn là bí thư Phương Đông Hoa tự mình xử lý.
Ý vị này như thế nào, trong lòng Tống Hiểu Vệ biết rõ.