Quan Gia

Chương 747: Chương 747: Tới cửa vẽ mặt




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 747: Tới cửa vẽ mặt 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Nửa đầu bữa ăn, vẫn thật quy củ, mọi người nâng cốc cười vui, không khí nhiệt liệt, không ai nói việc công, chỉ nói những chuyện cười cùng chuyện cảm thấy thú vị, đương nhiên chỉ hơi mang chút sắc thái, những lời nói về tiết mục ăn chơi ở trường hợp này cũng không quá thích hợp. 

Không quan hệ tới chức vụ cao thấp, chủ yếu là khả năng chính thức của buổi tiệc. Nói tới chức vụ, nơi này cấp bậc cao nhất là Tống Hiểu Vệ cùng phó giám đốc ngân hàng, đều là cấp Phó Sở, nếu so sánh với yến hội tư nhân, dù là nói trước mặt những cán bộ lãnh đạo có chức vụ cao hơn bọn họ nhiều cũng không tới mức quá mâu thuẫn. 

Mấu chốt ngày hôm nay là buổi tiệc mời khách, ban lãnh đạo Thành ủy cùng Ủy ban thành phố Hạo Dương đều đến đông đủ, vô cùng chính thức, tất cả mọi người cần băn khoăn thân phận. 

Tiếp đãi lãnh đạo, cũng phải có quy củ, đơn giản mà nói chính là “bồi cho tốt cho thật sự”. Nếu khách nhân uống rượu không tận hứng, vậy chứng minh thành ý của chủ nhân có vấn đề. Vậy nên làm sao mới gọi là tận hứng? Say ngã chính là tiêu chuẩn tốt nhất. Kỳ thật rất nhiều lãnh đạo, không hề muốn uống say một chút nào. Mùi vị say rượu thật sự khổ sở. Nhưng không khí của cả quan trường đều như thế, uống uống mãi cuối cùng không ai khống chế nổi cục diện. Trừ phi là tầng lãnh đạo cấp cao, ví như bí thư Tỉnh ủy hay chủ tịch tỉnh, cán bộ phía dưới mới nơm nớp lo sợ, đừng nói là lung tung mời rượu, chỉ sợ còn không dám thở mạnh. Phó giám đốc Đới lại không có được “lực uy hiếp” đến như thế. 

Dần dần, tất cả mọi người đều uống hơi nhiều, không khí trên bàn rượu càng thêm nhiệt liệt, các cán bộ thành phố Hạo Dương bắt đầu tiến hành một vòng mời rượu mới, đối tượng được mời rượu tự nhiên là phó giám đốc Đới. Sau khi Tống Hiểu Vệ kính qua một chén, Lưu Vĩ Hồng lại bưng chén rượu lên. 

- Giám đốc Đới, tôi mời ông một chén, cảm tạ ngân hàng tỉnh mạnh mẽ duy trì chúng tôi! 

 

Lưu Vĩ Hồng chiếu theo lời nói khách sáo trên quan trường, cười nói. 

Khuôn mặt phó giám đốc Đới phiếm hồng, cũng không bưng chén, đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm, nhìn Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Lưu chủ tịch, thật xin lỗi, lần này lão Đới này lại đây cũng không phải đến ủng hộ anh đâu. Nói thật với anh, chúng tôi đến để đòi nợ…Hạo Dương các anh thiếu chút tôi tiền vay 60 triệu, Lưu chủ tịch dự định khi nào mới trả lại đây? 

Không khí trên bàn rượu lập tức trở nên xấu hổ. 

Dù mọi người đều rõ ràng mục đích chuyến đi lần này của phó giám đốc Đới, nhưng chẳng ai ngờ ngay trong bàn tiệc mời khách, hắn lại đi đòi tiền. Đây đúng là có chút không hợp quy củ. Muốn nói việc công, thế nào cũng phải đợi tới ngày mai, đi tới văn phòng mà bàn. 

Nhưng nhìn gương mặt đỏ như mông khỉ của phó giám đốc Đới, ngồi trên ghế lảo đảo, mọi người đều có chút giật mình. 

Ra vẻ phó giám đốc Đới đã say bảy tám phần, chỉ sợ không khống chế nổi chính mình, ỷ vào hơi rượu há mồm đòi tiền. 

Lưu Vĩ Hồng lập tức thu chén rượu trở về, mỉm cười nói: 

- Giám đốc Đới, chúng tôi cùng quý ngân hàng ký hợp đồng vay tiền, ngày trả tiền đã có quy định cụ thể, đã viết thật rõ ràng, hiện tại liền đòi nợ có điểm nóng vội đi? 

Lưu Vĩ Hồng nguyên bản không muốn làm cương với phó giám đốc Đới ngay trên bàn rượu, nhưng hắn lại bão nổi trước, Lưu chủ tịch cũng không thể nhượng bộ lui binh. Dù sao chuyện này phải có sự giải quyết, nói chuyện ngay đêm nay trên bàn rượu hay tới ngày mai trong văn phòng cũng không quá khác nhau. 

- Hắc hắc, Lưu chủ tịch, nói cũng không phải nói như vậy, Ủy ban các anh ký hợp đồng vay tiền với ngân hàng chúng tôi, chính là ký với Hồ Ấu Thanh. Hiện tại lão Hồ bị Kỷ ủy tỉnh thỉnh đi uống trà, hợp đồng do hắn ký, vậy cần phải thương lượng lại một chút… 

Phó giám đốc Đới ợ một hơi, miệng đầy mùi rượu, thần khí như thật, tựa hồ hắn chính là thượng cấp lãnh đạo của Lưu Vĩ Hồng, đang giáo huấn cấp dưới không hiểu chuyện. 

Lưu Vĩ Hồng dứt khoát ngồi trở về, đặt nhẹ chén rượu lên bàn, thân hình hơi dựa ra sau, hờ hững nói: 

- Giám đốc Đới, chuyện này nói ra có điểm kỳ quái. Hồ Ấu Thanh rốt cục có vấn đề gì, chúng tôi không rõ ràng. Nhưng lúc ký hợp đồng cho vay, hắn vẫn là chủ tịch ngân hàng công thương, là người đại biểu pháp nhân. Nếu như nói hắn xảy ra chuyện, những văn kiện trước kia do hắn ký tên đều không tính toán gì hết, chỉ sợ không có quy định này đi? Hồ Ấu Thanh đồng ý cho vay ra bên ngoài, tôi tin tưởng không chỉ có 60 triệu của Hạo Dương chúng tôi, có phải toàn bộ những khoản tiền hắn cho vay trong lúc làm chủ tịch ngân hàng đều phải lập tức thu hồi lại sao? 

Thấy bộ dạng chẳng chút để ý của Lưu Vĩ Hồng, cơn tức của phó giám đốc Đới vù vù nổi lên. Trong lòng hắn liền hiểu được, chính mình không nên bàn việc công trong bàn tiệc, nhưng người say rượu luôn làm như vậy, không quản được miệng của mình, hơn nữa còn dễ dàng nổi giận. 

- Như thế nào, ý tứ của Lưu chủ tịch là không có ý định trả tiền sao? Muốn quỵt nợ? 

Lời vừa nói ra, mỗi người đều biến sắc, các cán bộ thành phố Hạo Dương đa số đều có vẻ mặt tức giận. Dù trong ngày thường không hợp với Lưu Vĩ Hồng, giờ phút này cũng không miễn được ý nghĩ cần nên đối phó người ngoài đến quấy phá. 

Lời nói này của phó giám đốc Đới thật không khỏi quá mức. 

Như thế nào, tới tận cửa vẽ mặt? 

- Ha ha, giám đốc Đới, bây giờ đã tan sở, không nói chuyện công nữa…uống rượu, tôi tiếp tục mời ông một chén! 

Mắt thấy tình thế đã ồn ào, Tống Hiểu Vệ không thể không ra mặt hòa giải. Nói như thế nào hắn cũng là bí thư Thành ủy Hạo Dương, dù trong lòng muốn thấy Lưu Vĩ Hồng gặp khó khăn, nhưng không thể tùy ý mặc cho Lưu Vĩ Hồng mâu thuẫn với phó giám đốc Đới ngay trong bàn tiệc, cuối cùng tan rã trong sự không vui. Nếu truyền đi ra ngoài, phó giám đốc Đới cùng Lưu Vĩ Hồng mặt mũi không ánh sáng, nhưng bí thư Thành ủy như hắn sẽ càng bị người chỉ trích. Vừa thiếu thốn năng lực nắm sự việc trong tay, lại kỳ tâm bất chính, thân là lãnh đạo thượng cấp, lại ngồi yên xem người tranh chấp, làm vẻ vui sướng khi người gặp họa. 

Đi ngân hàng tỉnh vay 60 triệu, mặc dù do Lưu Vĩ Hồng đại biểu Ủy ban ký tên, lại dùng trong việc xây dựng thành phố Hạo Dương, Tống Hiểu Vệ cũng không thể nói chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới mình. 

- Tống bí thư, không phải tôi không cho ông mặt mũi, chuyện này chính là vấn đề nguyên tắc! 

Ai biết phó giám đốc Đới đã nổi cơn say rượu, ngay mặt mũi của Tống Hiểu Vệ cũng đánh luôn, cứng rắn cãi lại. Vốn hôm nay hắn tới đòi nợ, nếu khiến cho hòa hợp êm thấm, tiền làm sao đòi trở về? 

Sắc mặt Tống Hiểu Vệ cũng hơi trầm xuống, có chút không vui. 

Lưu Vĩ Hồng lại nở nụ cười, thật bình thản nói: 

- Quỵt nợ? Giám đốc Đới, quý ngân hàng làm thật tốt quá. Hay là nói, tâm tính giám đốc Đới cũng thật quá rộng rồi. Nói thật cho ông biết, chỉ là 60 triệu, thật không đáng cho tôi quỵt nợ! Tôi đi vay ngân hàng của các người, cũng chỉ là vì nể chiêu bài của ngân hàng công thương tỉnh Sở Nam, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài! Ngân hàng muốn hợp tác với Ủy ban thành phố Hạo Dương chúng tôi không chỉ một nhà! 

Nguyên những lãnh đạo khác muốn ra mặt hòa giải, nghe xong lời nói này, cũng đều ngây ngẩn cả người, đưa mắt nhìn nhau. 

Xem lời nói này đi, chỉ một chữ “Ngưu”! 

Nếu không phải Lưu chủ tịch này cho các người mặt mũi, còn chưa chắc muốn vay tiền các người đâu! 

Phó giám đốc Đới sửng sốt, lập tức cười to, lắc đầu liên tục, trào phúng nói: 

- Lưu chủ tịch, lời này thật đại khí a… Nếu như vậy không còn gì tốt hơn. Chúng tôi không có mặt mũi lớn như vậy, mời Lưu chủ tịch lập tức trả tiền đi, chúng tôi cũng tốt trở về báo cáo công tác. 

Kinh tế của thành phố Hạo Dương như thế nào, tâm lý phó giám đốc Đới nắm chắc. Thu nhập tài chính của thành phố Hạo Dương một năm chỉ có 40 triệu, dù là toàn bộ cán bộ không ăn không uống, Ủy ban không cần xây dựng gì, muốn trả tiền vay của ngân hàng tỉnh cũng cần một năm rưỡi thời gian. Miệng Lưu Vĩ Hồng ra đại khí như vậy, vậy cứ lập tức trả tiền đi! 

Đừng nói là thành phố Hạo Dương nho nhỏ, dù là thành phố Đại Ninh, thành phố Hồng Dương những thành phố địa cấp, Ủy ban còn không thể trong nháy mắt mượn ra 60 triệu đến trả nợ. 

Riêng miệng nói thật khoác lác, lại có gì dùng? 

Hùng Quang Vinh không thể kềm được, bật dậy cả giận nói: 

- Giám đốc Đới, bất kể nói như thế nào, ngân hàng các ông đã ký hợp đồng cho vay, đó là văn kiện pháp luật đi? Trước khi Hồ Ấu Thanh còn chưa xảy ra việc gì, chính là chủ tịch ngân hàng được thượng cấp nhâm mệnh, hợp đồng hắn ký vẫn có giá trị pháp luật. Hiện tại thay đổi chủ tịch ngân hàng, một câu không tuân theo quy định cho vay lại đem hợp đồng toàn bộ xé bỏ, trên thế giới không có đạo lý này. Cho dù là khoản tiền cho vay không tuân theo quy định, nhưng là trách nhiệm của ngân hàng các người, có quan hệ gì tới thành phố Hạo Dương của chúng ta? Các người trước tiên lo chỉnh đốn cho tốt nội bộ của mình rồi nói sau! 

Từ lúc bắt đầu khi phó giám đốc Đới không nhận Lưu Vĩ Hồng mời rượu, Hùng Quang Vinh cũng đã sôi gan. Ở trong mắt Hùng Quang Vinh, trên thế giới này còn chưa có người dám không cho Lưu Vĩ Hồng mặt mũi! 

Phó giám đốc Đới liếc Hùng Quang Vinh, lãnh đạm nói: 

- Vị đồng chí này, anh không hiểu cái gì gọi là cho vay không tuân theo quy định đi? Cái gọi là cho vay không tuân theo quy định, chính là hợp đồng cho vay căn bản không hợp pháp, từ ngày ký tên đã là phi pháp, không có pháp luật bảo hộ. 

Vừa rồi Tống Hiểu Vệ đã giới thiệu Hùng Quang Vinh với hắn, phó chủ tịch thường vụ cũng là một nhân vật, nhưng vào miệng hắn lại biến thành người đi đường giáp, có lẽ lão Mang cố ý làm thế. 

- Vậy xin hỏi giám đốc Đới, định nghĩa cho vay không tuân theo quy định do ai làm ra đây? Chẳng lẽ do một bên ngân hàng các người làm ra sao? Khoản tiền cho vay của ngân hàng, vốn là hành vi thương nghiệp, song phương đều phải tuân thủ pháp luật quy định. Lúc cho vay, song phương đã bàn xong điều kiện, nhất định phải cùng nhau tuân thủ. Các ngươi tự mình nói cho vay không theo quy định, một mặt xé bỏ hợp đồng, loại hành vi này thật không thỏa đáng. 

Hùng Quang Vinh càng cao giọng nói, không hề lưu chút mặt mũi cho phó giám đốc Đới. 

Phó giám đốc Đới cười lạnh một tiếng, nói: 

- Nói đi nói lại, không phải là không muốn trả tiền sao? 

Phiền Quốc Sinh cao giọng nói: 

- Giám đốc Đới, nói không thể nói như vậy, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa. Nhưng khi nào thì trả, cũng phải dựa theo song phương ước định. Tới thời gian nên trả, chúng tôi nhất định sẽ trả. 

Trong lúc này, Phiền Quốc Sinh cũng không thể để một mình Hùng Quang Vinh chiến đấu. 

- Vừa rồi Lưu chủ tịch không phải nói, chỉ là 60 triệu mà thôi, có là cái gì? Hắc hắc… 

Phó giám đốc Đới lại cười lạnh một tiếng, mặt đỏ hồng nói. 

Hùng Quang Vinh đang định nói chuyện, Lưu Vĩ Hồng khoát tay hờ hững nói: 

- Đồng chí Quang Vinh, điều khoản bá vương trước nay là đại đặc sắc của ngân hàng, trắng đen đều do ngân hàng định đoạt. Giám đốc Đới, hôm nay các vị ở xa tới là khách, chúng ta sẽ không tranh luận ở đây, không phải đạo đãi khách. Ngày mai, mời ông tới phòng làm việc của tôi, tôi sẽ cho ông một câu trả lời thuyết phục. Sáu mươi triệu quả thật chẳng là chuyện gì lớn, giám đốc Đới không cần xem nó lớn hơn trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.