Quan Gia

Chương 748: Chương 748: Anh tiếp tục giả vờ đi!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 748: Anh tiếp tục giả vờ đi! 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Yến hội ra về chẳng vui. 

Nhưng Tống Hiểu Vệ cùng Lưu Vĩ Hồng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của chủ nhân, vẫn không phẩy tay bỏ đi, cùng người của ngân hàng tỉnh đưa phó giám đốc Đới đến phòng khách sạn nghỉ ngơi. 

Phút cuối cùng, vị phó chủ nhiệm ngân hàng tỉnh ngượng ngùng giải thích với Tống Hiểu Vệ cùng Lưu Vĩ Hồng: 

- Thực xin lỗi, Tống bí thư, Lưu chủ tịch, giám đốc Đới uống hơi nhiều, mời hai vị ngàn vạn lần đừng lấy làm phiền lòng! 

Câu nói này luôn cần phải nói một chút, bằng không đường đường phó giám đốc ngân hàng công thương tỉnh lại không biết giữ lễ phép, lan truyền ra ngoài, sẽ trở thành trò cười. Thật không biết do phó giám đốc Đới say rượu nói bậy, hay là còn có nguyên nhân khác. 

Tống Hiểu Vệ gật đầu, nói: 

- Thỉnh đưa giám đốc Đới đi nghỉ ngơi đi. 

Những lời khác Tống Hiểu Vệ cũng không tiện nhiều lời. Biểu hiện hôm nay của phó giám đốc Đới quả thật là thái quá. Nếu Tống Hiểu Vệ thuận miệng nói vài lời “Không sao cả”, không khỏi sẽ đắc tội Lưu Vĩ Hồng. 

Sắc mặt Lưu Vĩ Hồng vẫn luôn luôn bình tĩnh, nhìn không ra có bao nhiêu tức giận. Nhưng càng là như vậy, trong lòng Tống Hiểu Vệ càng thêm bất an. Sự thật chứng minh, mỗi khi Lưu Vĩ Hồng sắp “ăn thịt người”, cho tới bây giờ đều có thái độ thản nhiên như vậy. Một khi ra tay, đối phương căn bản không có dư âm phản kháng. 

Vị phó chủ nhiệm ngân hàng còn nói thêm vài câu khách khí. 

Tống Hiểu Vệ khoát tay, cùng Lưu Vĩ Hồng rời đi. 

- Chủ tịch, chuyện này có lẽ thật sự có chút phiền phức… 

Vừa rẽ qua hành lang, hai hàng lông mày của Tống Hiểu Vệ cau lại, thấp giọng nói. Có lẽ Tống Hiểu Vệ thật sự có chút lo lắng, hoặc là muốn thử xem con bài chưa lật của Lưu Vĩ Hồng, nhìn xem rốt cục Lưu Vĩ Hồng có chiêu số gì ứng phó. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Tống bí thư, không sao cả, giám đốc Đới đã uống quá nhiều thôi. Lời nói trên bàn rượu, không nên để trong lòng. 

Tống Hiểu Vệ liền bị á khẩu. 

Vị này thật đúng là không cho người ta tìm hiểu được trong lòng hắn rốt cục đang suy nghĩ điều gì, nhưng Tống Hiểu Vệ tin tưởng đây không phải lời nói thực tâm của Lưu Vĩ Hồng. Dù vừa rồi phó giám đốc Đới uống rượu vào ăn nói linh tinh, nhưng Lưu Vĩ Hồng đã đem con số “60 triệu chẳng là gì” nói ra, làm sao có thể tiếp tục thu trở về? Hiện tại duy nhất trông cậy vào, chính là phó giám đốc Đới thật sự không nhớ rõ chính mình đã nói ra những thứ gì, chờ sau khi tỉnh rượu sẽ không nhắc lại nữa. Bằng không nhất thời Lưu Vĩ Hồng đi đâu tìm 60 triệu trả lại cho ngân hàng tỉnh đây? 

Nhưng quyền chủ động này nằm trong tay phó giám đốc Đới, không phải trong tay Lưu Vĩ Hồng. 

Thấy vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng vô cùng chắc chắn, Tống Hiểu Vệ cũng không tiện nhiều lời, khách khí vài câu lập tức rời đi. Lưu Vĩ Hồng cũng đi trở về phòng của mình. 

Rất nhanh, Tống Hiểu Vệ lái xe đi vào đại viện Địa ủy tại Đại Nghĩa Lĩnh, Tống Hiểu Vệ là ủy viên Địa ủy, ở trong biệt thự tại Đại Nghĩa Lĩnh. Nhưng Tống Hiểu Vệ không về biệt thự của mình, mà đến biệt thự số hai gặp Tào Chấn Khởi. 

Phó giám đốc Đới ở trong buổi tiệc ngang nhiên mâu thuẫn với Lưu Vĩ Hồng, chuyện này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, Tống Hiểu Vệ cảm thấy được cần phải báo với Tào Chấn Khởi, hơn nữa Tống Hiểu Vệ cảm giác được chuyện này không đơn giản như vậy. Hành động hôm nay của phó giám đốc Đới hoàn toàn đi ngược lại quy tắc cơ bản quan trường, chẳng lẽ chỉ một câu “say rượu” thì bỏ qua hết sao? 

Buổi sáng hôm sau, phó giám đốc Đới còn chưa tới văn phòng của Lưu Vĩ Hồng. Phó chủ nhiệm ngân hàng tỉnh gọi điện báo với Lưu Vĩ Hồng, nói tối hôm qua phó giám đốc Đới uống nhiều rượu, thân thể có chút không khỏe nên buổi sáng không thể đến gặp Lưu chủ tịch, hi vọng có thể đem thời gian chuyển vào buổi chiều. Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp ứng, tựa hồ không hề tức giận phó giám đốc Đới. 

Có lẽ Lưu chủ tịch cũng đã tỉnh “rượu” đi. 

Dù sao 60 triệu không phải là con “số nhỏ”, Lưu chủ tịch quả thật không muốn chọc giận phó giám đốc Đới. 

Giữa trưa, Thành ủy cùng Ủy ban Hạo Dương cũng không còn mở tiệc chiêu đãi phó giám đốc Đới. Uyển Hồng Thu hoàn toàn không đi xin chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng. Buổi tiệc tối hôm qua, Uyển Hồng Thu là chủ nhiệm văn phòng Ủy ban, cũng có tham gia, bị lời của phó giám đốc Đới làm tức giận vô cùng, nếu Lưu chủ tịch không có phân phó, Uyển Hồng Thu cũng làm bộ đem chuyện này lãng quên, chưa từng nhắc tới nửa chữ. Bên phía Thành ủy cũng không có an bài gì khác. 

Tự nhiên không phải Hàn Tiến Hỉ lại quên việc này, hắn xin chỉ thị của Tống Hiểu Vệ, Tống Hiểu Vệ nói không cần quan tâm, địa khu có an bài khác. 

Vào giữa trưa trước khi tan sở, xe số một của Địa ủy chạy nhanh vào khách sạn Hạo Dương, Tào Chấn Khởi tự mình mở tiệc chiêu đãi nhóm người của phó giám đốc Đới. Đây là con đường cơ bản của quan trường, Tào Chấn Khởi không thể không ra mặt. Bằng không cả giới quan chức địa khu Hạo Dương sẽ bị người chỉ trích là “không tuân thủ quy tắc” quan trường. 

Buổi tiệc chiêu đãi giữa trưa có quy mô tương đối nhỏ, lãnh đạo địa khu chỉ có Tào Chấn Khởi đến. Nhưng như vậy là đã đủ, Tào Chấn Khởi đã cho phó giám đốc Đới đầy đủ thể diện, khiến cho hắn phải mở to mắt, quy cách tiếp đãi giữa trưa vượt xa buổi tiếp đãi tối hôm qua. 

Thân phận bí thư Địa ủy của Tào Chấn Khởi còn rành rành ra kia! 

Xế chiều hai giờ rưỡi, phó giám đốc Đới mang theo phó chủ nhiệm ngân hàng xuất hiện ngay ký túc xá đại viện số hai Thành ủy. Phó giám đốc Đới vẫn mang giày tây, tóc bóng loáng như gương, trên mặt cũng cạo râu sạch sẽ, hai tay chắp sau lưng bước đi trầm ổn, trang nghiêm như đại nhân vật. Tựa hồ chuyện tối hôm qua hoàn toàn chưa từng phát sinh qua. 

Sự xuất hiện của phó giám đốc Đới khiến cho nhân viên công tác của Ủy ban “chú ý cao độ”, không ít nhân viên đang trộm đánh giá hắn. Gần đây đã rất ít nghe được có ai dám không cho Lưu chủ tịch mặt mũi. Phó giám đốc Đới xem như đã cho mọi người một sự “kinh ngạc”. 

Trên thế giới này, người ngưu bức chỗ nào cũng có! 

Đi vào trong văn phòng Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng rất khách khí, đã chờ ở sô pha, khi phó giám đốc Đới vừa vào cửa, Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười tiến lên bắt tay hắn, không hề nhìn ra có chút ý tức giận. 

Phó giám đốc Đới vẫn căng mặt, nhưng trên khóe miệng hiện ra tia mỉm cười, nhẹ nhàng bắt tay Lưu Vĩ Hồng một chút liền thu trở về. 

Xem ra phó giám đốc Đới không hề quên lời tối hôm qua Lưu chủ tịch đã nói. 

Như thế nào, gặp phải thực tế liền không cứng rắn nổi sao? 

Muốn cười ha ha lừa dối cho qua, vậy có thể nào! 

Sáu mươi triệu không phải chỉ cười ha ha liền thu phục được, mặt mũi Lưu chủ tịch còn chưa lớn như vậy! 

- Giám đốc Đới, Lữ chủ nhiệm, mời ngồi! 

Đối với vẻ mặt của hắn, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý, vẫn mỉm cười mời bọn họ ngồi xuống sô pha, giống như đã đặt quyết tâm phải cầu hòa. 

Trong lòng phó giám đốc Đới cười lạnh một tiếng ngang nhiên ngồi xuống. 

- Giám đốc Đới, Lữ chủ nhiệm, mời hút thuốc! 

Lưu Vĩ Hồng vẫn chậm rãi, cầm thuốc mời hai người. 

Phó giám đốc Đới đón lấy, Lữ chủ nhiệm vội châm lửa cho hắn, thuận tay cũng châm lửa cho Lưu Vĩ Hồng. Nhìn qua vị Lữ chủ nhiệm trẻ tuổi này là một người khéo léo. 

- Giám đốc Đới, thật ngượng ngùng, tối hôm qua uống hơi nhiều, ha ha, thật không đúng đạo đãi khách. 

Rít vài hơi, Lưu Vĩ Hồng cười nói. 

Phó giám đốc Đới khoát tay nói: 

- Lưu chủ tịch, chuyện quá khứ cũng không cần nói, tối hôm qua tôi uống nhiều, thái độ không được tốt lắm, xin Lưu chủ tịch đừng để trong lòng. 

Nói như thế nhưng như thế nào nghe vào như có hương vị chỉ biết giải quyết công tác chung. Hắn chỉ tùy tiện khách khí với Lưu Vĩ Hồng một câu, chủ ý chưa từng thay đổi. Lưu chủ tịch đã dám nói lớn tiếng như vậy, tôi phải lấy về 60 triệu đó, xem như lấy mặt mũi trước mặt tân nhậm Hách chủ tịch, chứng minh lão Đới này không phải bất tài. 

Hách chủ tịch là người từ ngân hàng trung ương đưa xuống tới, nghe nói bối cảnh thông thiên, nếu như được Hách chủ tịch vừa lòng, tiền đồ của hắn xem như một mảnh quang minh. 

- Giám đốc Đới khách khí. 

- Lưu chủ tịch, cũng không gạt anh, lần này chúng tôi tới đây Hách chủ tịch đã chỉ thị rõ ràng, bất kể như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thu hồi khoản tiền 60 triệu cho vay của các vị. 

Phó giám đốc Đới cũng không hàn huyên khách khí, trực tiếp đi thẳng vấn đề. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói: 

- Giám đốc Đới, thật sự mà nói đối với việc quý ngân hàng muốn tẩy sạch những khoản nợ vay không theo quy định, tôi thật tán thành. Mấy năm nay ngân hàng có nhiều khoản tiền cho vay không tuân theo quy định thật sự rất nghiêm trọng, tạo thành nợ khó đòi, cũng nghiêm trọng quấy nhiễu trật tự tài chính bình thường. Tình hình như thế quả thật nên chỉnh lại mới được. Bằng không sớm hay muộn không khỏi nảy sinh vấn đề lớn. 

Phó giám đốc Đới hơi ngẩn ra, có chút hồ nghi liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng. Tựa hồ không thể tưởng được Lưu Vĩ Hồng sẽ nói ra lời này. Nhưng hắn chỉ trố mắt khoảnh khắc, lập tức nghiêm túc nói: 

- Lưu chủ tịch có thể hiểu được sự khó xử của ngân hàng chúng tôi, đó là không gì tốt hơn. Tôi hi vọng các vị có thể mau chóng trả lại số tiền vay kia cho chúng tôi. 

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói: 

- Giám đốc Đới, chúng tôi cùng các vị ký hợp đồng cho vay là ba năm. Hiện tại còn chưa tới thời gian trả tiền, bên trong ngân hàng chỉnh đốn tiền vay không theo quy định là chuyện tốt, nhưng phải làm theo đúng quy tắc. Không thể chỉ áp đặt đi? Dạng này sẽ ảnh hưởng không tốt cho danh dự. 

Sớm biết anh sẽ nói như vậy! 

Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói: 

- Lưu chủ tịch, Hồ Ấu Thanh tự tiện cho Hạo Dương vay tiền, quả thật đã làm trái quy định trong ngân hàng chúng tôi, thuộc điều khoản cho vay không theo quy định, nhất định phải nhanh chóng thu hồi. Đương nhiên chúng tôi hiểu được khó khăn của các vị, cho các vị một thời gian hòa hoãn. Một tháng, Lưu chủ tịch, tôi cho các vị thời gian một tháng đi gom góp tài chính, đây đã là kỳ hạn dài nhất. 

Nói xong, gương mặt hắn lộ ra thần sắc tương tự như “ban ân”. 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ khoát tay, hờ hững nói: 

- Giám đốc Đới, không cần. Sáu mươi triệu cũng không phải là con số gì quá lớn… 

Lại tới nữa! 

Nhờ, anh cũng không cần giả bộ như vậy! 

Hắn không thể nhịn được nữa: 

- Nếu như vậy xin mời Lưu chủ tịch lập tức trả lại khoản tiền cho vay kia đi. 

Lưu Vĩ Hồng nhìn hắn, hơi vuốt cằm, thần sắc trở nên có chút lãnh đạm. 

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. 

- Mời vào! 

Lưu Vĩ Hồng cao giọng nói. 

Cửa phòng làm việc lập tức mở ra, thư ký đưa hai vị khách nhân mang giày tây đi vào. Một người đi đầu chừng ba mươi tuổi, nhìn qua thập phần thông minh tháo vát, là loại nhân vật tinh anh điển hình. 

Vừa thấy được hai vị này, trên mặt Lưu Vĩ Hồng hiện lên dáng tươi cười, bước nhanh tới nghênh đón.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.