- Chủ nhiệm Ngô, xin chào!
Lưu Vĩ Hồng là người đầu tiên, nhiệt tình hô lớn đón chào.
Đới phó giám đốc ngân hàng, thần sắc nhất thời sa sầm xuống, trông thực khó coi. Đây cũng là thái quá rồi, còn đang nói chuyện, thế nhưng Lưu Vĩ Hồng lại chào đón khách riêng của hắn, đem phó giám đốc ngân hàng như hắn để vào chỗ nào đây chứ?
Đây không phải trò đùa đấy chứ!
- Chào anh, Lưu chủ tịch, cửu ngưỡng đại danh đã lâu rồi!
Chủ nhiệm Ngô thần tình tươi cười, cùng Lưu Vĩ Hồng nhiệt tình bắt tay, nhãn tình thoáng đảo qua trên người của giám đốc Đới, cũng hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc. Chủ nhiệm Ngô chưa từng nghĩ qua, ở chỗ này của Lưu Vĩ Hồng vẫn còn có thêm khách nhân khác nữa.
- Chủ nhiệm Ngô, mời ngồi xuống đi. Ha ha, hai vị đến thật trùng hợp. Như vậy thì cũng không cần phải...hẹn thời gian khác nữa rồi....
Lưu Vĩ Hồng cũng không hề cảm thấy có chỗ nào bất ổn. Thần tình tươi cười mời chủ nhiệm Ngô ngồi xuống vị trí ở ngay bên cạnh của mình.
Lúc này, phó giám đốc Đới liền vùng dậy, rất không vui nói:
- Xem ra chủ tịch Lưu đang có nhiều việc bề bộn, tôi đến không phải lúc rồi. Vậy xin cáo từ trước, thỉnh chủ tịch Lưu mau chóng hoàn trả khoản tiền kia!
Lão Đới công tác nhiều năm ở trong ngân hàng tỉnh, hôm nay vẫn là lần đầu tiên bị người khác coi rẻ như vậy, trong lòng buồn bực như thế nào, không cần nghĩ cũng hiểu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Giám đốc Đới xin hãy an tâm, chớ vội nóng nảy. Chủ nhiệm Ngô đường xa mà đến, cùng chuyện tình chúng ta đang trao đổi ở đây cũng có quan hệ. Vốn đã tính mời hai vị gặp mặt lâu rồi, hôm nay vừa vặn gặp nhau, thế thì hãy cùng nhau ngồi xuống nói chuyện đi.
Phó giám đốc Đới vừa nghe được những lời này, thì nhất thời lại không khỏi kinh nghi bất định, cũng không vội vàng muốn rời đi nữa. Lại ngồi trở xuống, bất quá thần sắc trên mặt vẫn khó coi như trước.
Vả lại cũng muốn nhìn xem, Lưu Vĩ Hồng đang tính giở cái trò gì.
- Giám đốc Đới, giới thiệu với ngài, vị này chính là Ngô Giai tiên sinh, là chủ nhiệm phòng tín dụng của ngân hàng phát triển thành phố Giang Khẩu. Hôm nay đặc biệt từ Giang Khẩu chạy tới đây, cùng thành phố Hạo Dương chúng ta trao đổi thủ tục cho vay tiền vốn. Hết thảy mọi thông tin cho vay cùng hoàn trả đều ở trên người của chủ nhiệm Ngô....Ngô chủ nhiệm, còn vị này chính là Đới phó giám đốc ngân hàng Công Thương của tỉnh Sở Nam chúng tôi. Hai vị đang công tác cùng ngành, nên qua lại nhiều hơn ah!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, giơ hai tay lên tiến hành giới thiệu.
Lúc này, Đới phó giám đốc không khỏi trố mắt ra.
Còn Ngô Giai thì lại rất nho nhã lễ độ, chậm rãi đứng dậy, chủ động vươn tay ra hướng về phía Đới phó giám đốc, mỉm cười nói:
- Nguyên lai chính là giám đốc Đới, hạnh ngộ hạnh ngộ! Tôi là Ngô Giai, mong được giám đốc Đới chỉ điểm nhiều hơn!
Lúc này, phó giám đốc Đới cũng không dám chậm trễ, liền vội vàng bắt tay Ngô Giai, khách khí nói:
- Chủ nhiệm Ngô quá khách khí rồi, chỉ điểm thì không dám...!
Ngân hàng phát triển Giang Khẩu vừa mới sáng lập từ mấy năm trước, luận kinh nghiệm, so sánh cùng ngân hàng Công Thương tỉnh Sở Nam là hoàn toàn không đứng chung ở trên một cấp bậc. Nhưng mấy năm nay ngân hàng Giang Khẩu phát triển cực kỳ mạnh mẽ, sau khi họ đưa cổ phiếu ra thị trường, thì giá trị cổ phiếu đã muốn gia tăng lên gấp ba bốn trăm lần, đồng thời cũng trở thành một trong số những cổ phiếu hoàng kim, có giá nóng bỏng nhất ở trên sàn chứng khoán. Hơn nữa thời kỳ này, đối với người dân nội địa mà nói, Giang Khẩu và Hương Cảng cũng không khác biệt nhau lắm, đều là một khái niệm giống nhau, thuộc loại thành phố phát triển siêp cấp, hoàng kim rải đầy khắp nơi trên mặt đất. Có tư tưởng này, cho nên người dân nội địa, khi đối mặt cùng với người đến từ Giang Khẩu, trên phương diện tâm lý luôn kém hơn người Giang Khẩu ba phần. Cứ việc phó giám đốc Đới là cán bộ cấp Phó Sở, còn Ngô Giai chỉ là công nhân viên chức. Nhưng so sánh về mặt tâm lý, thì phó giám đốc Đới cũng chẳng có ưu thế gì đáng nói.
Ngô Giai khách khí cùng phó giám đốc Đới vài câu, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.
Lưu Vĩ Hồng nhấc bao thuốc lá ở trên bàn trà lên, mời khách, bầu không khí ở trong văn phòng, cũng lập tức đã trở nên hài hòa hơn.
- Chủ nhiệm Ngô, tình huống là như vầy, năm ngoái thành phố Hạo Dương chúng tôi thành lập một công ty quản lý nguồn năng lượng, mục đích là để thống nhất quản lý nguồn tài nguyên khoáng sản của cả thành phố. Vì chỉnh đốn các nhà máy khai thác khoáng sản ngay tức thời, cần phải có một khoản tiền đầu tư, cho nên đã nhờ ngân hàng Công Thương tỉnh cho chúng tôi vay một khoản là sáu chục triệu....
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nhìn Ngô Giai, giới thiệu qua về tình huống khoản vay.
Hôm nay Ngô Giai đại biểu ngân hàng phát triển Giang Khẩu tới đây đàm phán thủ tục hợp tác cùng thành phố Hạo Dương, những tình huống liên quan, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng cần phải giới thiệu qua một lần, để cho Ngô Giai nắm rõ.
- Hiện giờ, Hồ Ấu Thanh giám đốc tiền nhiệm của ngân hàng Công Thương tỉnh, bởi vì vấn đề cá nhân, nên đã bị Ủy ban kỷ luật kiểm tra áp dụng phương pháp cưỡng chế. Ngân hàng Công Thương tỉnh đã thay thế giám đốc ngân hàng khác, đồng thời cũng đang muốn kiểm kê chỉnh đốn lại tất cả những hạng mục cho vay. Ha ha, nghe nói toàn bộ những khoản cho vay mà khi giám đốc Hồ còn tại nhiệm, đều không có tuân theo quy định của nhà nước....
Lưu Vĩ Hồng dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói, khóe miệng mỉm cười, đồng thời còn lắc lắc đầu. Giống như đối với cách giải quyết của ngân hàng Công Thương tỉnh, rất không tán thành. Chính cái điệu bộ rõ ràng không cho là đúng này, đã làm cho lòng tự trọng trong nội tâm của phó giám đốc Đới “thực tổn thương.”
Nhưng lúc này, phó giám đốc Đới cũng không dám phách lối. Mà hiểu rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng là đã có chuẩn bị trước rồi. Người ta nói “sáu mươi triệu”, thật đúng là không phải huênh hoang, mà là đã có hậu thuẫn phi thường kiên cố rồi.
Chẳng phải, chủ nhiệm phòng tín dụng của ngân hàng phát triển Giang Khẩu, đã đích thân chạy tới đây rồi hay sao!
Bình thường mà nói, khách nhân chạy tới ngân hàng vay tiền đều mang mặt cười thân thiện, cầu ông bà ông vải người ta. Chứ có khi nào thì thấy qua, chủ nhiệm văn phòng tín dụng chủ động chạy tới cửa yêu cầu cho ngươi vay tiền đây chứ?
Quan hệ trong chuyện này, có thể là không hề tầm thường chút nào!
Khó trách, khẩu khí của Lưu Vĩ Hồng lại cường hãn đến mức như vậy.
Ngô Giai vẫn bảo trì phong độ, mỉm cười khẽ nói:
- Chủ tịch Lưu, mỗi ngân hàng đều có quy định quản lý riêng, chuyện này còn phải nhờ Lưu chủ tịch giải thích nhiều hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
- Đương nhiên, tôi rất tôn trọng quy định quản lý của ngân hàng. Chỉ là chưa biết quy củ mà thôi.
- Chủ tịch Lưu, tình hình cơ bản của quý thành phố, chúng tôi cũng hiểu biết tương đối rồi. Từ Viễn Công tiên sinh cũng đồng ý đứng ra đảm bảo cho quý thành phố, cho nên lãnh đạo chỉ thị chúng tôi, phải mau chóng hoàn thành thủ tục vay vốn giúp quý thành phố. Bây giờ hãy chúng ta cùng nhau thảo luận về mức độ cho vay cụ thể đi!
Ngô Giai cũng là người làm việc nhanh gọn, khách khí dăm ba câu xong, liền đi thẳng vào vấn đề chính. Đồng thời cũng không quên hướng Đới phó giám đốc gật đầu, tỏ vẻ chân thành xin lỗi. Trong lúc đang có khách nhân ở đây, mà lại cùng Lưu Vĩ Hồng đàm luận công tác, quả thực là không lịch sự chút nào. Bất quá phó giám đốc Đới là tới đòi nợ, hiện giờ Lưu Vĩ Hồng đã tìm được “chủ nợ” mới rồi, đang thương lượng chuyện tình vay nợ, cho nên cũng không tính là ngạo mạn với phó giám đốc Đới.
Phó giám đốc Đới khẽ gật đầu, tỏ vẻ thông cảm.
Nhưng trong lòng lão Đới, hiển nhiên là không hề thoải mái như vậy. Bắt đầu từ tối ngày hôm qua, chính mình luôn vênh váo tự đắc ép Lưu Vĩ Hồng trả nợ, nguyên bản định liệu rằng Lưu Vĩ Hồng sẽ “quỵt nợ”, sáu mươi triệu cũng không phải là con số nhỏ, làm sao có thể nói trả là sẽ trả ngay được? Cho nên, phó giám đốc Đới luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng của “một chủ nợ”. Nhưng lúc này, chợt phát hiện ra, chỉ một chủ nợ như hắn, người ta thực sự là không để vào trong mắt chút nào. Cho nên, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy mất mát.
Trên đời này, ngân hàng có tiền không phải chỉ là một nhà độc quyền.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tôi đang tính toán, cần vay khoảng một trăm triệu. Nếu ngân hàng Công Thương tỉnh muốn tiến hành kiểm kê chỉnh đốn toàn bộ, vậy thì sáu mươi triệu mà họ cho vay, tôi sẽ tính toán hoàn trả lại trước. Còn bốn mươi triệu kia, thì dùng để thi công tu sửa đường cao tốc từ Đại Ninh đến Hạo Dương. Thế nào, chủ nhiệm Ngô, vấn đề này không lớn đó chứ?
Ngô Giai mỉm cười nói:
- Chủ tịch Lưu, vấn đề này không lớn. Từ Viễn Công tiên sinh đã nguyện ý đảm bảo triệt để cho quý thành phố rồi. Từ tiên sinh là một trong số những thân sĩ nổi danh nhất Hương Cảng, tập đoàn nhà họ Từ, cũng là xí nghiệp có thực lực lớn mạnh nhất Hương Cảng. Có Từ tiên sinh đứng ra bảo đảm, cho quý thành phố vay một trăm triệu, hoàn toàn là không thành vấn đề.
Lúc này sắc mặt của Đới phó giám đốc không khỏi biến đổi, lộ ra dáng vẻ giật mình hoảng hốt.
Lúc trước, Ngô Giai cũng vừa mới nhắc đến Từ Viễn Công tiên sinh, nhưng phó giám đốc Đới không quá chú tâm. Hiện giờ nhắc lại thêm một lần nữa, còn đặc biệt chỉ ra là Từ Viễn Công của tập đoàn nhà họ Từ ở Hương Cảng. Lúc này, phó giám đốc Đới rốt cục mới hồi phục lại tinh thần.
Lưu Vĩ Hồng này, làm sao lại có mặt mũi lớn như vậy đây chứ. Ngay cả tỷ phú ở Hương Cảng đều nguyện ý đứng ra đảm bảo cho hắn?
Trong khoảnh khắc, mấy vấn đề này không ngừng lưu chuyển ở trong đầu của phó giám đốc Đới. Mặc dù chưa nắm rõ được điểm then chốt, nhưng ánh mắt của phó giám đốc Đới nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi. Không còn dáng vẻ cao cao tại thượng như trước nữa, mà lại mang theo vài phần kính sợ.
Đúng vậy, chính là kính sợ!
Phó giám đốc Đới chính là cái hạng người này, mềm nắn rắn buông, đối với những nhân vật có quyền thế và tiền tài lớn hơn mình, trời sinh luôn có một loại cảm giác kính sợ tột đỉnh.
Lúc này, Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nếu được vậy, thì thật tốt quá. Như vậy, xin hỏi chủ nhiệm Ngô, khi nào thì có thể cho vay luôn đây?
- Rất nhanh thôi. Chúng tôi đã mang theo tất cả hợp đồng cho vay tới đây rồi. Chỉ cần ký tên hoàn thành thủ tục, xét duyệt xong...đại khái chỉ mất khoảng 2-3 tiếng làm việc....Là tiền sẽ được chuyển đến.
Ngô Giai mỉm cười, ngữ khí rất là thoải mái.
Theo sau, Lưu Vĩ Hồng chuyển mắt nhìn sang phía Đới phó giám đốc, mỉm cười nói:
- Giám đốc Đới, chờ khoản tiền mà Ngân hàng phát triển chuyển tới đây, chúng tôi sẽ ưu tiên hoàn trả lại khoản nợ cho quý ngân hàng. Bất quá, tôi cũng có một số chuyện cần phải thương lượng cùng với giám đốc Đới.
Nghe vậy, trong lòng phó giám đốc Đới không khỏi run lên, cảm giác phía sau nụ cười của Lưu Vĩ Hồng, đang cất giấu một cái “cạm bẫy” rất lớn. Nhưng trong lúc này, phó giám đốc Đới cũng không thể do dự, liền vội vàng nói:
- Chủ tịch Lưu, mời nói!
- Giám đốc Đới, quý ngân hàng muốn tiến hành công tác kiểm kê chỉnh đốn, tôi rất tán thành, cũng rất ủng hộ. Nhưng quý ngân hàng không làm đúng theo hợp đồng khi cho thành phố Hạo Dương chúng tôi vay tiền. Nếu như nghiêm khắc chấp hành dựa theo điều khoản trong hợp đồng, hiện giờ chúng tôi hoàn trả khoản vay, thì cũng coi như quý vị đã vi phạm hợp đồng trước rồi. Phải chăng, quý ngân hàng cũng nên đứng ra gánh vác trách nhiệm khi mình vi phạm hợp đồng chứ nhỉ?
Lưu Vĩ Hồng không nhanh không chậm, ngữ khí bình thản nói.
Nhưng phó giám đốc Đới, lại rõ ràng thấy được, ẩn trong cái ngữ khí bình thản kia của Lưu Vĩ Hồng, lại chính là một hàm răng nanh dày đặc sắc bén.
Bởi...
Vốn dĩ, không phải ai cũng đều có thể tới cửa mà vẽ lên mặt của Lưu Vĩ Hồng được cả...