Phó giám đốc Đới hơi trố mắt ra một lúc, sau đó mới cẩn thận dò hỏi. Nguyên bản đang ngồi dựng thẳng, lúc này thân mình cũng đã hơi khom xuống rồi.
Lưu Vĩ Hồng hờ hững nói:
- Giám đốc Đới, hiệp thương cho vay cũng là một loại hợp đồng kinh tế, các điều khoản ở trong hợp đồng đối với song phương đều có giá trị ước thúc ngang nhau. Nếu quý ngân hàng đã kiên trì muốn chúng tôi hoàn trả khoản nợ ngay lập tức, thì trách nhiệm vi phạm hợp đồng, quý ngân hàng nhất định cũng phải gánh vác. Vi phạm hợp đồng thì bồi thường tiền, quý ngân hàng hẳn là cũng phải thanh toán chứ nhỉ.
- Vi phạm hợp đồng thì bồi thường tiền? Chủ tịch Lưu, chuyện này chỉ sợ là không ổn lắm đâu?
- Tôi thì cảm thấy chuyện này không có gì là không ổn cả. Bên nào vi phạm hợp đồng trước, thì bên đó bồi thường mà thôi. Đương nhiên, nếu quý ngân hàng vẫn chấp hành dựa theo điều khoản ban đầu, đúng hạn chuyển tới thêm ba chục triệu, vậy thì cũng sẽ không tồn tại vấn đề vi phạm hợp đồng nữa.
Nghe vậy, trong lòng phó giám đốc Đới không khỏi cười khổ một tiếng.
Vị này đúng là không thuận theo thì sẽ không buông tha. Bây giờ còn muốn vay thêm ba mươi triệu nữa cơ đấy!
Đột nhiên, phó giám đốc Đới cảm thấy, sớm biết vậy thì chuyến này mình thực không nên tới. Sớm biết Lưu Vĩ Hồng khó chơi như vậy, thì đã để cho người khác tới đây rồi, mình cũng sẽ không cần phải tự vả vào mặt của mình như thế này. Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, hối hận cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Phó giám đốc Đới đành phải kiên trì chống đỡ, nói:
- Chủ tịch Lưu, thu hồi khoản nợ cho vay là quyết định của tập thể lãnh đạo ngân hàng. Chuyện này tôi không thể làm chủ được.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Tôi đã nói rồi, đối với kế hoạch tiến hành kiểm kê chỉnh đốn lại nội bộ của quý ngân hàng, tôi hoàn toàn ủng hộ. Nhưng chuyện này và chuyện không tuân thủ theo hợp đồng cho vay là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tôi ủng hộ quý vị chỉnh đốn, không có nghĩa là cũng ủng hộ quý ngân hàng vi phạm quy ước. Trách nhiệm nên phải gánh vác, thì nhất định sẽ phải gánh vác!
Phó giám đốc Đới do dự một chút, sau đó mới cẩn thận dò hỏi:
- Lưu chủ tịch, vậy chiếu theo ý của anh, thì phải bồi thường hợp đồng như thế nào đây?
Chuyện này, phó giám đốc Đới khẳng định là không thể tự chủ trương, nhất định sẽ phải báo cáo xin chỉ thị của cấp trên. Nhưng hiện giờ cũng cần phải nghe hết con bài chưa lật của Lưu Vĩ Hồng, bằng không thì lấy cái gì để báo cáo cho Hác chủ tịch ngân hàng đây chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Rất đơn giản, tiền vốn tôi sẽ hoàn trả. Nhưng tất cả tiền lãi, tôi sẽ không chi trả.
Ngồi một bên, khóe miệng Ngô Giai khẽ nhếch lên, hứng thú liếc mắt đánh giá Lưu Vĩ Hồng một cái.
Vị Lưu chủ tịch này so sánh cùng mình còn trẻ tuổi hơn, nhưng cũng không phải là đèn cạn dầu!
Thật lòng mà nói, Ngô Giai đối với Lưu Vĩ Hồng cũng phi thường tò mò. Hắn làm công tác tín dụng ở trong ngân hàng phát triển Giang Khẩu đã có kinh nghiệm nhiều năm rồi, nhưng vẫn là lần đầu tiên phải làm công sai, chạy ngàn dặm xa xôi tới đây mang tiền giao cho người ta, một lần mà những một trăm triệu liền.
Đương nhiên, chuyện này nguyên nhân chủ yếu cũng là do Từ Viễn Công của tập đoàn nhà họ Từ. Tập đoàn nhà họ Từ vốn là đối tác lâu năm của Ngân hàng phát triển Giang Khẩu, phần thể diện này nhất định là phải cấp cho, nhóm lãnh đạo của ngân hàng phát triển Giang Khẩu, đối với chuyện lần này phi thường coi trọng.
Nhưng vì sao Từ Viễn Công tiên sinh, lại nể mặt một gã chủ tịch của một cái đô thị cấp huyện ở vùng nghèo nàn như thế, mới là chuyện làm cho Ngô Giai cảm thấy hứng thú nhất. Thoạt nhìn, vị Lưu chủ tịch này quả thật là không hề đơn giản.
Vốn cũng phải thôi, nếu người ta đơn giản, thì sẽ có khả năng ở hai mươi mấy tuổi đầu mà đã được làm chủ tịch hay sao?
- Không trả toàn bộ tiền lãi ư? Chủ tịch Lưu, chuyện này không thể được đâu....Hơn mấy trăm ngàn đó ah!
Sáu mươi triệu tiền vốn, trong đó đã dùng hết năm mươi triệu, tiền lãi chính là mấy trăm ngàn. Lưu Vĩ Hồng há miệng ra đã muốn nuốt không mấy trăm ngàn, quả thực đúng là sư tử miệng rộng ah!
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Giám đốc Đới, tôi đây là đã cấp đủ mặt mũi cho quý ngân hàng rồi. Bởi vì quý ngân hàng vô duyên vô cớ vi phạm hợp đồng, thu hồi khoản nợ trước thời hạn giao ước, chuyện này đã tạo thành tổn thất rất lớn cho nền kinh tế của thành phố chúng tôi. Nếu như khởi kiện ra tòa, truy cứu trách nhiệm vi phạm hợp đồng của quý ngân hàng, chỉ bồi thường mấy trăm ngàn, thì vẫn còn không đủ đâu. Bất qúa mọi người thuộc đơn vị nhà nước, khi gặp chuyện không có gì trở ngại, thì cũng coi như xong, tôi cũng không muốn làm gì quá mức cả.
Phó giám đốc Đới nhất thời, đầu đầy mù mịt....
Xem lời nói này, giống như Lưu chủ tịch đã cấp cho ngân hàng Công Thương tỉnh thể diện rất lớn rồi. Chứ không phải là hắn ngang tàng phách lối, ăn không tiền lãi suất của ngân hàng người ta. Thực tử tế ah!
Một vị chủ tịch như thế này? Làm sao lại không đi làm gian thương vậy nhỉ!
Hắn tuyệt đối sẽ có hy vọng trở thành kỳ tài của “giới gian thương” ah!
- Giám đốc Đới, đây cũng là điểm mấu chốt của chúng tôi, sẽ không có khả năng nhượng bộ thêm nữa. Thỉnh giám đốc Đới cùng các vị lãnh đạo khác của quý ngân hàng, nhanh chóng thương lượng, rồi cấp cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục nhé!
Không chờ phó giám đốc Đới kịp trả lời, Lưu Vĩ Hồng đã nhẹ nhàng vung tay lên nói. Ngữ khí mười phần chắc chắn, giống như lời nói của hắn, chính là vương pháp bình thường.
- À....Được rồi, chủ tịch Lưu, tạm thời bây giờ tôi xin cáo từ. Chờ tôi quay về xin chỉ thị của Hách chủ tịch ngân hàng xong, rồi tôi sẽ giao cho Lưu chủ tịch một câu trả lời thuyết phục.
Phó giám đốc Đới hơi ngập ngừng một chút, sau đó nói.
Nhìn bộ dáng này, dù có thương lượng tiếp thì cũng sẽ không có kết quả gì. Lưu Vĩ Hồng đã lộ rõ ra khuôn mặt gian thương của mình rồi.
- Được, xin nhờ giám đốc Đới, mau chóng cấp cho chúng tôi một câu trả lời thuyết phục.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, mỉm cười bắt tay cùng phó giám đốc Đới, dáng vẻ thoạt nhìn là vô cùng thân thiết. Nhưng khi nụ cười này rơi vào trong mắt của phó giám đốc Đới, thì lại biến trở thành “nụ cười dữ tợn đáng sợ” khó có thể diễn tả bằng lời.
Còn trẻ tuổi, mà lại gian xảo đến mức này rồi sao!
Chỉ sợ, trong lòng sớm đã toan tính, xẻo một miếng thịt ở trên người của ngân hàng Công Thương tỉnh trước rồi.
Phó giám đốc Đới vừa đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi, thì hành lang bên ngoài văn phòng, lại vang lên một tràng thanh âm cãi nhau ầm ĩ.
- Chủ nhiệm Trần, Lưu chủ tịch có ở nhà hay không vậy?
Thanh âm dõng dạc của một người đàn ông, từ bên ngoài truyền vào.
- Lý giám đốc, thực xin lỗi, chủ tịch đang tiếp khách, bây giờ không có thời gian đâu....
Bên ngoài phòng, thanh âm của Trần chủ nhiệm lại vang lên, dường như hơi có vẻ lo lắng.
- Hắc hắc, chủ nhiệm Trần, tôi nói cho anh biết, hiện giờ tôi mới chính là khách nhân quan trọng nhất đấy!
Lý giám đốc đĩnh đạc nói.
- À, Lý giám đốc, anh không thể tiến vào được đâu....
Trần chủ nhiệm bất thình lình hô lớn.
Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tính tình hào sảng, đội mũ bảo hộ, mặc quần áo bảo hộ lao động, hung hăng xông vào.
Trần Khải Hoa, nhân viên truyền tin kiêm thư ký mới của Lưu Vĩ Hồng, cũng đang vội vàng bước theo ở phía sau, thần tình vừa hoảng loạn vừa tức giận. Hắn giống như đang muốn giữ chặt lấy Lý giám đốc, nhưng Lý giám đốc đã xông vào bên trong rồi, dù túm được kéo ngược trở ra cũng không còn kịp nữa rồi. Lúc này, trong lòng Trần Khải Hoa phải nói là phi thường buồn bực!
Thân là thư ký, ngay cả một vị khách nhân đều không ngăn cản được, thì nhất định sẽ gây ra ấn tượng xấu về bản thân của mình cho Lưu chủ tịch rồi!
- Ha ha, Lý giám đốc, xin chào!
Thoạt nhìn, Lưu Vĩ Hồng dường như không hề tức giận chút nào, mà lại vừa cười vừa chào hỏi Lý giám đốc.
- Lưu chủ tịch, tôi muốn đình công!
Lý giám đốc có vẻ như chẳng hề tôn trọng Lưu chủ tịch chút nào, cũng không muốn hàn huyên khách khí với Lưu chủ tịch, mà cứ đứng ở giữa văn phòng như vậy, giơ cánh tay lên, lớn tiếng ồn ào, thần sắc vô cùng kích động.
Lưu Vĩ Hồng vẫn như trước, không hề tức giận, mà mỉm cười hỏi:
- Lý giám đốc, vì sao lại muốn đình công vậy?
- Lưu chủ tịch, chuyện này không trách tôi được. Tôi nghe nói ngân hàng Công Thương tỉnh đang buộc thành phố hoàn trả khoản tiền đã vay. Bây giờ không có tiền, thì còn sửa đường thế nào đây chứ? Công ty cầu đường chúng tôi, đã bỏ vào đây hơn bảy trăm ngàn tiền vốn rồi. Nếu tiếp tục thi công, đến lúc đó tôi phải tìm ai lấy tiền đây? Còn đám công nhân huynh đệ đi theo tôi thì sao? Họ ăn không khí để sống ư?
Lý giám đốc càng nói thì sắc mặt càng kích động, tựa hồ như muốn đấu tay đôi một trận cùng Lưu chủ tịch bình thường.
Lưu Vĩ Hồng vẫn cười ha hả.
Lý giám đốc rất là khó hiểu, liền tức giận kêu lớn:
- Chủ tịch Lưu, anh đang cười cái gì đấy! Lửa đã cháy tới nơi rồi đây! Thật lòng mà nói, Lưu chủ tịch, tôi rất tin tưởng anh, cảm nhận được lòng nhiệt tình giúp đỡ nhân dân quần chúng của anh, cho nên tôi mới đáp ứng xuất trước tiền vốn ra giúp các anh sửa đường. Nhưng bây giờ tình hình lại như thế này, thì không phải là các anh đang lừa người khác hay sao? Cái đám ngân hàng Công Thương tỉnh đúng là chó má, hôm qua mới cho vay tiền xong, hôm nay lại muốn thu hồi. Xưa nay, nào có kiểu làm ăn như vậy bao giờ?
Có thể nhìn ra được, vị giám đốc họ Lý này chính là người thô hào, nói cái gì cũng chẳng cần suy nghĩ trước sau.
Đới phó giám đốc ngân hàng Công Thương tỉnh, bất thình lình bị Lý giám đốc công ty cầu đường, lôi ra mắng một trận cẩu huyết, trong lòng cũng phi thường buồn bực!
Kỳ thật, Lưu Vĩ Hồng rất ưa thích tính cách thô hào của Lý giám đốc. Cho nên cũng không tính toán với thái độ bực tức của Lý giám đốc, liền mỉm cười giải thích:
- Vào đây, vào đây, Lý giám đốc, tới sớm không bằng tới đúng lúc đâu. Lại đây ngồi đi, lại đây ngồi xuống nào. Để tôi giới thiệu một vị thần tài cho anh nhận thức, tiền của bên phía công ty cầu đường các anh, một phân cũng sẽ không thiếu đâu.
Vừa nghe được lời này, hai hàng lông mày của Lý giám đốc liền giãn ra, vui sướng kinh hô:
- Chuyện này có thật không?
- Đương nhiên là thật rồi, tôi đã gạt anh bao giờ chưa? Giới thiệu với anh nhé, vị này chính là chủ nhiệm phòng tín dụng của Ngân hàng phát triển Giang Khẩu, Ngô Giai, Ngô chủ nhiệm! Hôm nay đặc biệt tới đây, là mang theo khoản tiền một trăm triệu đồng cho chúng ta vay. Mấy ngày sau tiền sẽ chuyển đến. Thế nào, bây giờ đã an tâm chưa? Về phần tiền công dành cho thợ của anh, nhất định là sẽ không thiếu đâu.
Thoạt nhìn, tâm tình của Lưu Vĩ Hồng cũng tương đối tốt, đang mỉm cười giới thiệu Ngô Giai cho Lý giám đốc.
- Một trăm triệu ư? Ha ha, phát tài rồi! Hay lắm, hay lắm, Ngô chủ nhiệm, xin chào, thật là tốt quá, chẳng khác nào như được sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cả....
Lý giám đốc nhất thời kích động lớn tiếng gào lên, bất chấp hết thảy, nắm thật chặt bàn tay của Ngô Giai, liên tục lung lay, cảm giác hưng phấn như thế nào, không cần nói nhiều cũng hiểu.
Chỉ khổ thân bàn tay nhỏ bé trắng trẻo của Ngô Giai, bị bàn tay thô hào to lớn của Lý giám đốc nắm chặt, đau đớn không thôi, dáng vẻ tươi cười trên mặt khá là miễn cưỡng!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đới phó giám đốc ngân hàng Công Thương tỉnh, liền càng thêm ngượng ngùng. Lúc này, nhìn thoáng qua Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, rồi nhanh chân bước ra khỏi văn phòng.
- Lưu chủ tịch, còn vị này là ai vậy?
Lý giám đốc nhịn không được tò mò, lại hỏi tiếp.
Lưu Vĩ Hồng cười đáp:
- Vị này chính là Đới phó giám đốc của Ngân hàng Công Thương tỉnh.
- À, hóa ra là tới đòi nợ. Thời khắc mấu chốt thì nhảy ra hạch sách, đúng là không trượng nghĩa chút nào! Ta nhổ vào!
Lý giám đốc hung hăng phỉ nhổ một câu.
Đới phó giám đốc vừa mới bước ra ngoài cửa, thì thân mình khẽ run lên bần bật, giống như một ngụm nước bọt này của Lý giám đốc, vừa nhổ trúng lên mặt của hắn. Khiến cho toàn thân hắn nổi hết da gà, dưới chân liền bước nhanh hơn, vội vàng chạy ra khỏi đây.