Quan Gia

Chương 751: Chương 751: Vẫn là vợ tốt nhất!




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 751: Vẫn là vợ tốt nhất! 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

Tin tức này rơi vào trong tai của Tống Hiểu Vệ, không khỏi làm cho Tống bí thư trợn mắt há hốc miệng ra. 

Thậm chí còn có loại chuyện này nữa sao? 

Ngân hàng phát triển Giang Khẩu, tự ý tìm đến cửa cho Lưu Vĩ Hồng vay tiền, mà con số lại không hề nhỏ chút nào? Chuyện này xưa nay, chưa từng nghe nói qua bao giờ. Giang Khẩu đúng là không giống với nội địa chút nào, ý thức phục vụ khách hàng thật là nghiêm túc. Cho vay tiền còn mang đến tận cửa ah! 

Hơn nữa, còn có sự đảm bảo của tập đoàn nhà họ Từ ở Hương Cảng. Đại danh của Từ Viễn Công và tập đoàn nhà họ Từ, Tống Hiểu Vệ cũng mới nghe nói đến ở trong mấy năm gần đây. Trước đây, ở trong lòng mọi người, cái tên Hương Cảng là một địa phương phi thường...phi thường xa xôi, xa xôi đến mức làm cho trong lòng người ta hoàn toàn không có cảm giác gì. So sánh cùng ngoại quốc cũng không thua kém bao nhiêu. Cũng chính do mấy năm gần đây cải cách mở ra, sau khi đàm phán hoàn trả về lục địa xong, thì Hương Cảng mới dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của dân chúng đại lục. 

Mà thanh danh hiển hách của tập đoàn nhà họ Từ, dần dần ở trong lòng mọi người cũng đã biết đến nhiều hơn. 

Đó chính là một tập đoàn vô cùng bá đạo! 

Nghe người ta đồn rằng, gia tộc này phú khả địch quốc! 

Tại sao Lưu Vĩ Hồng lại có mối quan hệ cùng với tập đoàn nhà họ Từ nhỉ? Quả đúng là Lưu Vĩ Hồng có một bà xã đang làm kinh doanh buôn ban ở Giang Khẩu, Tống Hiểu Vệ đã tận mắt nhìn thấy, người này vô cùng xinh đẹp, mỹ lệ tinh xảo giống như búp bê, nhìn như thế nào trông cũng không giống một bà chủ lớn, mà trông càng giống minh tinh điện ảnh hơn. Bà xã xinh đẹp của Lưu Vĩ Hồng sẽ không cùng tập đoàn nhà họ Từ, có mối quan hệ gì đấy chứ? Chẳng lẽ, mỗi một ông chủ đang kinh doanh ở Giang Khẩu, đều có thể gây dựng mối liên hệ cùng tập đoàn nhà họ Từ hay sao? 

Vợ của Lưu Vĩ Hồng có bao nhiêu tuổi, đã kinh doanh ở Giang Khẩu được bao nhiêu năm? Dù có bản lĩnh thế nào, chỉ trong vòng mấy năm thời gian ngắn ngủi, cũng sẽ không thể có khả năng, cùng tập đoàn nhà họ Từ, đứng trên ở chung một cái cấp bậc được! 

Vậy thì, làm sao Lưu Vĩ Hồng lại được tập đoàn nhà họ Từ đặc biệt xem trọng như thế đây nhỉ? 

Quả thực, không làm sao mà nghĩ ra nổi! 

Sững sờ thật lâu sau, Tống Hiểu Vệ mới nhấc máy điện thoại ở trên bàn công tác lên, gọi cho Hàn Tiến Hỉ, phân phó Hàn Tiến Hỉ, buổi trưa ngày hôm nay, hắn sẽ thay mặt đại biểu cho Ủy ban nhân dân thành phố, thiết yến ở khách sạn Hạo Dương, khoản đãi vị khách nhân từ ngân hàng phát triển Giang Khẩu vừa mới tới đây. Đương nhiên, Tống Hiểu Vệ cũng không quên, nhắc nhở Hàn Tiến Hỉ xin chỉ thị của Lưu chủ tịch. 

Nếu như, Đới phó giám đốc ngân hàng Công Thương tỉnh đến Hạo Dương, Tống Hiểu Vệ bày ra “đầy đủ nghi thức” nghênh đón, thì hiện giờ khách nhân đến từ ngân hàng phát triển Giang Khẩu, cũng không thể lãnh đạm được. Ngân hàng Công Thương tỉnh đến đòi nợ, mà ngươi khách khí như vậy, còn ngân hàng phát triển Giang Khẩu là đến cho vay tiền, vậy thì ngươi càng phải khách khí nhiều hơn mới đúng.  

Bằng không, sẽ bêu xấu mặt mũi của Lưu Vĩ Hồng. 

Kỳ thật, không cần Tống Hiểu Vệ phân phó, thì Hàn Tiến Hỉ cũng sẽ xin chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng, bởi vì khách nhân là do Lưu Vĩ Hồng mời đến cơ mà. 

Tống bí thư có hảo ý, Lưu chủ tịch đương nhiên sẽ không từ chối. Ngô Giai là khách của hắn, hắn phải cấp thể diện cho người ta cũng là đương nhiên. 

Đến trưa, khách sạn Hạo Dương lại náo nhiệt thêm một lần nữa, tất cả thành viên trong Ủy ban nhân dân thành phố, lại tập trung đến khách sạn Hạo Dương, cùng nhau nghênh đón mời thần tài đến từ Giang Khẩu, dùng cơm tẩy trần. 

Mà đám người của Đới phó giám đốc ngân hàng Công Thương tỉnh, thì ở trước đó vài giờ, đã bị người của văn phòng Địa ủy tới đón đi rồi. 

Khách nhân đến từ Giang Khẩu cần phải tiếp đãi long trọng, khách nhân đến từ ngân hàng Công Thương tỉnh cũng không thể lãnh đạm. Tống Hiểu Vệ liền nhờ người ở văn phòng Địa ủy hỗ trợ. Trước hết mang đám người Đới phó giám đốc dẫn đi, tránh để song phương rơi vào tình huống khó xử. 

Tống Hiểu Vệ là bí thư, ở một số trường hợp trên mặt quy củ, vẫn là rất nghiêm túc. Đây cũng là đặc điểm của phần lớn các vị cán bộ lãnh đạo, tinh thông quy củ quan trường, chu đáo nhiệt tình. 

Đối với sự tiếp đãi long trọng của thành phố Hạo Dương, Ngô Giai và trợ thủ của hắn, hiển nhiên là rất bất ngờ. Bên phía Giang Khẩu, mức độ thị trường hóa càng ngày càng cao, dần dần đã đi vào đường ray thống nhất rồi, khi làm việc đều chú trọng đến hiệu suất. Thân là chủ nhiệm phòng tín dụng của Ngân hàng phát triển Giang Khẩu, Ngô Giai tự nhiên cũng không phải là khách qua đường, không được mở tiệc chiêu đãi, nhưng trường hợp bao gồm cả thành phố Hạo Dương như thế này, đông đủ hơn mười vị lãnh đạo trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, cùng tập trung mời khách nhân đến từ phương xa như hắn dùng cơm tẩy trần, thật đúng là chưa từng trải qua nhiều lần. 

May mắn Ngô Giai coi như cũng là người kiến thức quảng đại, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có hoảng hốt, ứng đối mười phần khéo léo. Trong bữa tiệc, Tống Hiểu Vệ quanh co lòng vòng hỏi thăm một ít tình huống về ngân hàng phát triển Giang Khẩu, Ngô Giai chỉ thuận miệng đối ứng tùy tiện vài câu. Nhưng lại không hề ngập ngừng chút nào. Có thể nhìn ra được, Ngô Giai đối với tình huống này cũng là quen thuộc vô cùng. 

Lưu Vĩ Hồng âm thầm cười lạnh! 

Đây cũng là do, Tống Hiểu Vệ không mấy tin tưởng về thân phận của Ngô Giai ah! 

Bởi chuyện này quá mức “thần kỳ”, ngân hàng Công Thương tỉnh vừa mới đến Hạo Dương đòi nợ, thì ngân hàng phát triển Giang Khẩu liền chạy tới đưa tiền. Chẳng lẽ trên đời này, thực sự là có chuyện trùng hợp như thế hay sao? Không khéo, Ngô Giai chỉ là người mà Lưu Vĩ Hồng nhờ đến đây “hù dọa” đám người Đới phó giám đốc một chút mà thôi, để cho ngân hàng Công Thương tỉnh, có thể thay đổi chủ ý lần này. 

Nghe nói Lưu Vĩ Hồng còn đàm luận chuyện tình vi phạm điều khoản trong hợp đồng cùng Đới phó giám đốc. Nếu ngân hàng Công Thương tỉnh muốn thu hồi khoản nợ ngay lập tức, thì Lưu Vĩ Hồng sẽ không hoàn trả tiền lãi suất, cái này gọi là “khoản tiền bồi thường vì đã vi phạm hợp đồng”. 

Hơn mấy trăm ngàn, chỉ một câu vi phạm hợp đồng, mà lại muốn không trả hay sao? 

Quả đúng là gian thương chuyên nghiệp ah! 

Thiết yến mời khách nhân đến từ phương xa, dùng cơm tẩy trần xong xuôi, Lưu Vĩ Hồng liền dẫn hai người Ngô Giai đến gian phòng sang trọng nhất của khách sạn Hạo Dương nghỉ ngơi. Sau khi nói chuyện khách khí dăm ba câu, Lưu Vĩ Hồng cũng thong dong quay trở về căn phòng số 308 của mình, thả người ngồi xuống ghế sofa, tùy tay nhấc máy điện thoại ở trên bàn trà lên. Gọi tới cho bà xã! 

- Bà xã, thực lợi hại ah! Bội phục...bội phục....! 

Điện thoại vừa chuyển tiếp, Lưu chủ tịch liền cười hì hì nói. Bất quá, cái giọng điệu kia, nghe như thế nào đều không hề cảm thấy đứng đắn. 

Ở đầu dây bên kia, Vân Vũ Thường cũng cười hì hì nói: 

- Thế nào, bây giờ mới biết sự lợi hại của vợ mình hay sao? Đừng tưởng rằng, ở trên đời này, chỉ riêng Lưu chủ tịch anh mới có tài năng nhé. 

- Cũng đúng....cũng đúng...Bà xã chính là lãnh đạo, luôn thông minh lợi hại....Ha ha, giám đốc Vân, em hãy thành thật khai báo, rốt cuộc mối quan hệ giữa em và tập đoàn nhà họ Từ, là như thế nào? 

Ở trong lòng của Lưu Vĩ Hồng, tập đoàn nhà họ Từ cũng là đầu sỏ trong giới kinh doanh, đại danh đỉnh đỉnh. Vân Vũ Thường mặc dù lợi hại, nhưng dù sao ra ngoài kinh doanh cũng chưa lâu, nhanh như vậy mà đã gây dựng được mối quan hệ tốt đẹp cùng với tập đoàn nhà họ Từ. Chuyện này không hề đơn giản chút nào.... 

Vân Vũ Thường không khỏi chép miệng, nói: 

- À, buồn cười thật, em đã từng nói qua với anh rồi mà. Có một nhân vật trong nhà họ Từ, cũng là hội viên trong câu lạc bộ của chúng ta, là hội viên cổ đông! 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chỉ là Từ công tử mà thôi. Từ Viễn Công chưa chắc đã biết chuyện này đâu nhỉ? 

- Vậy thì anh nghĩ nhầm rồi, đồng chí Chủ tịch ạ! 

Vân Vũ Thường đắc chí cười nói. 

Từ ngày khai mở. Lực hấp dẫn của câu lạc bộ mà Vân Vũ Thường làm chủ ở Giang Khẩu, đã gia tăng lên rất nhiều. Ngay cả những vị đại phú ông, những đại gia tộc ở Hương Cảng, cũng đều muốn thông qua câu lạc bộ này, để gây dựng thêm mối quan hệ cùng với các nhân vật lớn ở trong đại lục. 

Cho nên, Vân Vũ Thường tự nhiên cũng là người được hưởng lợi nhiều nhất, là người sáng lập ra câu lạc bộ Nhạc Hồng, nàng là cổ đông lớn nhất trong mười lăm hội viên cổ đông, cùng các thành viên nguyên lão. Có rất nhiều quyết sách của câu lạc bộ Nhạc Hồng, đều cần phải trải qua sự đồng ý của nàng, cho nên rất nhiều hội viên cổ đông và hội viên không phải là cổ đông, đối với Vân Vũ Thường đều phi thường kính trọng. Thông qua điều chỉnh các kế sách, hơn nữa thi thoảng Lưu Vĩ Hồng sẽ “điểm mắt vẽ rồng”, cho nên mấy năm nay công ty Hoành Du phát triển cực kỳ nhanh. Cơ sở chi nhánh đã muốn thâm nhập và trải rộng ra nhiều khu vực ở trên thế giới. Hơn nữa, ở các khu vực Trung Á, lại càng thâm nhập sâu hơn. Theo chính miệng Vân Vũ Thường nói, thì trong vòng mấy năm tiếp theo, mức độ ảnh hưởng có thể còn sẽ gia tăng nhiều hơn. 

Chuyện này đúng là một thành tích to lớn. Lưu Vĩ Hồng không ngờ rằng, theo thời gian trôi qua, trong thế giới tương lai, lực ảnh hưởng của khu vực Trung Á ở trên toàn cầu sẽ dần dần gia tăng mạnh hơn, đồng thời sẽ biến trở thành một địa phương cờ bạc cực kỳ quan trọng. 

- Bà xã, nói như vậy, đều là do công lao của anh hay sao? 

Lưu chủ tịch buông lỏng tâm tình, cười hì hì nói. 

Vân Vũ Thường hừ một tiếng: 

- Anh nha, nói anh béo thì anh lập tức huênh hoang. Anh cho là tập đoàn nhà họ Từ, sẽ thực sự hảo tâm như vậy đấy hả? Ở trong thương giới chỉ nói ích lợi mà không nói chuyện tình cảm đâu. Nếu như chuyện gì không có lợi, thì lão cáo già Từ Viễn Công kia chắc chắn là sẽ không bao giờ làm. Ông ta bất quá chỉ là thuận nước dong thuyền mà thôi. Người đảm bảo chân chính cho ta, chính là tổng giám đốc Vân Vũ Thường, bà xã của chủ tịch Lưu! Trừ em ra, sẽ không có người nào quan tâm đến anh như vậy đâu, Lưu chủ tịch ạ! 

Nghe vậy Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười phá lên ha hả. 

biglove 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.