Chương 497: Đóng cửa ngồi trong nhà, tiền từ trên rót xuống!
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Ngày hôm sau, khi ánh mặt trời nhô cao, thì Lưu Vĩ Hồng mới mở mắt ra.
Tối hôm qua, quả thực đúng là bị dày vò phi thường mệt mỏi, Chu Ngọc Hà thân mình thon thả, mười phần quyến rũ mê người, khiến cho hắn phải phát động công kích thêm một lần nữa, giống như một con quái thú đến từ thời viễn cổ Hồng Hoang, cũng chẳng biết bao nhiêu mới đủ. Càng về sau, Chu Ngọc Hà cơ hồ là hoàn toàn “chết lặng”, toàn thân mềm nhũn như bún, một chút khí lực để “phản kháng” cũng đều không có, để mặc cho hắn an bài. Thậm chí Lưu Vĩ Hồng còn yêu cầu đưa ra một vài tư thế “khác người”, Chu Ngọc Hà cũng chỉ mặt hoa đỏ bừng, nhưng vẫn nguyện ý làm theo.
Sau khi bị chinh phục hai lần, Chu Ngọc Hà đã hiểu ra, ở trên giường người đàn ông này chính là một gã “bạo chúa”....Bản thân mình muốn phản kháng kiểu gì, thì cũng đều vô hình rơi vào sự “trấn áp” của hắn. Người này khí lực như rồng như hổ, khiến cho Chu Ngọc Hà hoàn toàn không phải là đối thủ ngay từ đầu. Thân hình nhỏ nhắn của nàng, nằm trong vòng tay mạnh mẽ của Lưu Vĩ Hồng, giống như một chiếc chăn bông...tùy ý mặc cho hắn lăn qua lộn lại, mà không tốn nửa phần khí lực nào cả.
Đừng....đừng trêu em nữa!
Những lời này, chỉ là hành động phản kháng vô lực mà thôi, chứ chẳng hề có một chút ý nghĩa nào.
Ánh nắng rực rỡ len lỏi qua tấm màn chui vào bên trong, rọi thẳng vào mí mắt của Lưu Vĩ Hồng, làm cho hắn vội vàng nâng tay lên che trán, một lúc lâu sau thì mới kịp phản ứng. Vừa nhấc tay ra, quay đầu nhìn sang thì thấy Chu Ngọc Hà đang gối lên khuỷu tay của hắn, say sưa chìm vào trong mộng đẹp. Nàng thân mình nhỏ nhắn uốn cong vào như con tôm, khiến cho chiếc áo ngủ bằng lụa mỏng màu đỏ xuất hiện nhiều nếp nhăn. Dường như Chu Ngọc Hà phi thường thích áp dụng tư thế ngủ kiểu này.
Lưu Vĩ Hồng dụi hai mắt, tuyệt không thể nhớ nổi đêm hôm qua Chu Ngọc Hà mặc áo ngủ vào lúc nào, có vẻ như chính mình đã ngủ trước vì mệt mỏi, còn Chu Ngọc Hà thì cũng hoàn toàn nằm liệt ở trên giường, một chút động tĩnh đều nhìn không thấy.
Chỉ thấy Chu Ngọc Hà nằm cuộn tròn, hai hàng mày liễu nhíu vào giữa mi tâm, trên khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt hiện ra một tia thống khổ, dường như ở trong mộng, nàng cũng cảm thấy sợ hãi. Đồng thời, lúc này giống như vừa cảm nhận được ánh sáng rực rỡ chói mắt, Chu Ngọc Hà vươn một cánh tay nhỏ bé xinh xắn lên, che ở trước hai mắt của mình, trong cánh mũi khẽ phát ra một tiếng “ân” nhẹ nhàng.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cảm thấy áy náy, đêm hôm qua mình biểu hiện đúng là hơi có chút thái quá.
Vừa lên giường, liền biến trở thành một con dã thú!
Cái tật xấu này, không người đàn ông nào có thể sửa được!
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng mang theo ý cười, âm thầm ngắm nhìn Chu Ngọc Hà, đang muốn rút tay ra thì Chu Ngọc Hà lại khẽ vươn tay ôm chặt lấy cánh tay cứng rắn của hắn. Một chiếc đùi thon dài trắng mịn cũng gác lên, đặt ở trên bụng của Lưu Vĩ Hồng, ngoài miệng chép chép hứ thanh, rồi lại tiếp tục ngủ say sưa ngon lành. Lưu Vĩ Hồng cũng bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nghiêng thân mình, đem Chu Ngọc Hà ôm lấy, khẽ cúi xuống hôn lên trán nàng một cái. Đồng thời cánh tay trái cũng chậm rãi luôn xuống dạo một vòng trên lưng Chu Ngọc Hà. Theo sau, hắn bất thình lình dùng sức nhéo một cái.
Hành động này, khiến cho Chu Ngọc Hà kinh hách, thân mình rướn lên phía trước, muốn tránh né cái “ma chưởng” đang đùa nghịch ở sau lưng của mình. Kết quả, không cẩn thận, lại đụng phải một vật cứng rắn ở ngay phía trước. Cái thứ kia, nó vẫn còn phi thường cứng rắn, nhắm thẳng vào ngay phần bụng dưới của nàng.
-Đừng làm rộn, còn làm nữa sẽ không xuống giường nổi đâu...
Chu Ngọc Hà gắt gao ôm lấy Lưu Vĩ Hồng, ghé vào tai hắn nói, mà giống như rên rỉ.
Nghe được ngữ khí yếu ớt đáng thương của nàng, Lưu Vĩ Hồng trộm cười, dừng tay. Dù sao, Lưu nhị ca cũng không phải ma vương tội ác tày trời, trong tâm can ít nhiều vẫn có một chút thương hoa tiếc ngọc.
-Rời giường đi ăn một chút, bụng đói kêu ùng ụng rồi kìa.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Chu Ngọc Hà không chịu, vẫn ôm lấy cổ của hắn, mở miệng nói chuyện giống như đang rên rỉ:
-Ngủ thêm một chút nữa đi, em thật sự là đang rất mệt...
-Được rồi, em ngủ thêm một chút nữa nhé, anh đi gọi cơm.
-Em muốn anh ở đây cùng em....
Giờ khắc này, Chu Ngọc Hà đã hoàn toàn vứt bỏ cái tính khí băng sương ngạo cốt của mình. Mà giống như một cô gái trẻ tính tình bốc đồng thất thường, cặp môi xinh ngậm thanh kẹo que, khuyên giải như thế nào cũng không chịu nhả. Lưu nhị ca bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng tiếp tục ôm nàng ngủ!
Chu Ngọc Hà mân mê cặp môi mềm, nhẹ nhàng hôn xuống gương mặt của hắn, thực yên lòng tiếp tục chìm vào trong giấc mộng.
Đến tầm khoảng giữa trưa, không sai biệt lắm, thì hai người mới thu thập xong xuôi, nắm tay nhau bước đi ra ngoài. Chu Ngọc Hà xưa nay nhất quán là không ưa thích trang điểm, nhưng hôm nay cũng phá lệ, cẩn thận sửa sang cách ăn mặc một phen. Bởi vì, nói như thế nào, thì cũng cần phải che giấu đi một ít dấu vết điên cuồng mà đêm qua lưu lại, bằng không thì sẽ bị người khác phát hiện.
-Ăn món Trung hay là cơm Tây?
Lưu Vĩ Hồng cười hì hì hỏi.
-Món Trung đi! Cơm tây em ăn không quen...
-Được!
Hai người vừa mới bước vào cửa nhà hàng, thì đã thấy ba người đồng loạt chào đón, thần tình mỉm cười. Đây chính là Hoa Thành Đống cùng vợ chồng Đoạn Quốc Anh và Hoa Mỹ, cho thấy đúng là đang đặc biệt ở chỗ này chờ đợi bọn hắn.
Chu Ngọc Hà thần tình ửng hồng, vội vàng buông tay Lưu Vĩ Hồng ra, lại sửa sang âu phục nữ sĩ của mình, dường như cảnh tượng hoang đường buổi tối hôm qua, đều đã bị tất cả mọi người nhìn thấy.
-Lưu thiếu gia, Chu tiểu thư, xin chào hai vị!
Hoa Thành Đống đối với hành động bừng tỉnh của Chu Ngọc Hà coi như không hề nhìn thấy, nhanh chân bước lên, mỉm cười hướng hai người cúi chào vấn an. Ngày hôm qua, sau khi buổi hôn lễ chấm dứt, Hoa Thành Đống liền “thẩm vấn” Hoa Mỹ cùng Đoạn Quốc Anh. Trong tiệc cưới, bỗng dưng xuất hiện một cái nhân vật tột cùng như vậy, ngay cả đồng chí Tùy An Đông thân thuộc đều phải kính sợ có thừa. Điều này bảo sao Hoa Thành Đống không tò mò muốn biết đây chứ?
Ban đầu Hoa Mỹ còn ấp úng, sau đó trông thấy thần sắc của cha già càng lúc càng trở nên nghiêm khắc, thì mới biết tình hình không hề bình thường, cho nên đành phải lắp bắp “cung khai”. Hoa Thành Đống vừa nghe xong, mồ hôi lạnh không khỏi túa ra. Suy nghĩ nửa ngày, thì mới biết hai vị này không ngờ là đến “điều tra”? Con gái của mình lúc trước dám tính toán cùng Chu tiểu thư người ta ah!
Mặc dù nói, hiện giờ Chu tiểu thư là bạn gái của Lưu thiếu gia, theo lý thuyết là phải giấu giếm cái loại chuyện như thế này mới đúng. Nhưng hôm nay đã cùng nhau xuất hiện ở trong tiệc cưới, vậy thì đã chứng minh không thể phân tích theo lẽ bình thường nữa rồi. Xem ra, Lưu thiếu gia đối với Chu tiểu thư sủng ái có thừa, không thèm để ý tới chuyện này, muốn “đòi một cái công đạo” giúp cho bạn gái ah! Tâm tư của người trẻ tuổi, ai có thể đoán nổi đây chứ?
Chuyện này tất phải nhanh chóng chấm dứt, bằng không hậu hoạn sẽ vô cùng khó lường. Cứ việc Hoa Thành Đống đã rời khỏi cơ quan, ra ngoài làm ăn kinh doanh, nhưng nghề kinh doanh mà ông làm, bên phía đối tác không một ai là không có bối cảnh chính quyền, tiền bạc cùng quan quyền xưa nay vẫn luôn chung một cái nhịp thở. Nếu không dựa vào mối quan hệ cùng với chính quyền kia, thì Hoa Thành Đống hắn quả quyết cũng vô pháp chỉ trong vài năm ngắn ngủi, liền bước chân vào hàng ngũ thương nhân tỷ phú. Hắn biết rõ, nếu như đắc tội với hào môn thế gia, hậu quả sẽ kinh khủng bậc nào.
Sáng sớm mấy người bọn hắn đã đi ra, chờ đợi ước chừng khoảng mấy tiếng đồng hồ. Hoa Mỹ có điểm không kiên nhẫn, đề nghị trực tiếp đến cửa bái phỏng, nhưng ý kiến này đã bị Hoa Thành Đống khiển trách.
Đúng là thực không hiểu chuyện!
Người ta còn trẻ, đắm say trong tình yêu cuồng nhiệt, làm sao sẽ thức dậy sớm như người khác đây chứ?
Nếu tới cửa lèm nhèm, phá rối hảo sự của người ta, chỉ sợ chuyện này càng sẽ khó thương lượng.
Muốn được “đại nhân vật” thông cảm và bỏ qua, chút điểm ủy khuất nho nhỏ ấy, thì có tính là cái gì chứ?
Lúc này, thấy Lưu Vĩ Hồng và Chu Ngọc Hà dắt tay nhau mà đến, thì cũng đủ chứng minh phân tích của Hoa Thành Đống chính xác đến bậc nào. Đoạn Quốc Anh thấy Chu Ngọc Hà dung nhan xinh đẹp như trước, thì trong lòng trăm vị tạp trần. Năm xưa ở trường, ngay cả nắm tay Chu Ngọc Hà cũng không đồng ý.
- Giám đốc Hoa, tiến sĩ Đoạn, bà chủ Đoạn, chào buổi trưa!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, tư văn hữu lễ nói.
-Lưu thiếu gia, Chu tiểu thư, thực xin lỗi! Ngày hôm qua chiêu đãi không được chu đáo, quả đúng là tùy ý bất lịch sự. Hôm nay chúng tôi đặc biệt chuẩn bị một bàn rượu nhạt, hướng hai vị bồi tội, mong rằng hai vị sẽ đến tham dự.
Hoa Thành Đống thần tình tươi cười, không hề nhắc tới sự tình trước kia.
Bất quá, Lưu Vĩ Hồng lại khoát tay nói:
-Giám đốc Hoa, quả đúng là hữu tâm, xin đa tạ. Tôi cùng Ngọc Hà muốn yên tĩnh một chút, đàn phải thất lễ rồi, xin lỗi vậy.
Nguyên bản Hoa Thành Đống cũng biết, chuyện này không phải dễ dàng giải quyết như vậy. Cho nên vẫn tiếp tục cười nói:
-Đúng vậy, đúng vậy....Không dám quấy rầy Lưu thiếu gia cùng Chu tiểu thư, chỉ là một bữa cơm rau dưa mà thôi....À, phải rồi, nêu sau khi hai vị dùng cơm xong, mà muốn đi tản bộ shoping ở Minh Châu, thì chỗ này của tôi có một tấm thẻ, là thẻ của công ty Bách Hóa Minh Châu dành cho khách quý, có rất nhiều ưu đãi, thỉnh hai vị vui lòng nhận cho!
Nói xong, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ tinh xảo---cầm hai tay đưa cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cũng không ngập ngừng, thuận tay đón nhận, mỉm cười nói:
-Cám ơn giám đốc Hoa, có một số việc ở quá khứ đã trôi qua rồi, đừng để ở trong lòng thêm nữa. Ngọc Hà cùng Đoạn tiên sinh, bà chủ Đoạn, đều là bạn học cũ, sau này rảnh rỗi thì cũng nên qua lại giao lưu nhiều hơn mới đúng.
Lúc này đây, trong lòng Hoa Thành Đống mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Có mấy lời này thì tốt rồi ah!
-Đúng đúng, là bạn học cũ thì phải thường xuyên lui tới. Vậy...chúng tôi sẽ không quấy rầy hai vị thêm nữa, mời hai vị xin cứ tự nhiên!
Hoa Thành Đống là người nắm được thì cũng buông được. Thấy Lưu Vĩ Hồng đáp ứng “không truy cứu” nữa, tự nhiên là cũng không dám dây dưa thêm. Chẳng may chọc giận đến người ta, lại phát sinh thêm chuyện thì đúng là xui xẻo.
-Xin chào ba vị!
Lưu Vĩ Hồng luôn giữ thái độ nho nhã. Nhưng Chu Ngọc Hà từ đầu đến cuối đều không rên lên một tiếng nào. Sau khi trải qua chuyện đêm hôm qua, những khúc mắc ngày trước ở trong lòng nàng, đã chân chính trở thành mây khói, đã không còn gì vướng bận thêm nữa. Đương nhiên, muốn nàng cùng Hoa Mỹ ôn lại chuyện tình nghĩa bạn học, thì đó cũng là chuyện không có khả năng xảy ra.
Cơm nước xong, Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Ngọc Hà đi tới trường đại học Y Minh Châu, thăm lại chốn cũ một phen. Khi ở bên ngoài công chúng, Chu Ngọc Hà lại khôi phục cái tính khí lãnh đạm thường ngày, đa số thời điểm bị Lưu Vĩ Hồng bức nói chuyện, nàng mới “miễn cưỡng” đáp một hai lời. Tình huống như thế này, Lưu Vĩ Hồng sớm đã thành thói quen rồi, nên cũng không để ý chút nào.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người ngồi máy bay quay về Đại Ninh.
Lưu Vĩ Hồng đi cùng Lý Hâm, tiếp tục đến Sở giao thông Tỉnh “làm chính sự”, các vị lãnh đạo trên Sở giao thông cũng là nể tình, phê chuẩn cấp riêng một khoản quỹ ba trăm ngàn đồng, dùng cho việc xây dựng kiến thiết đường giao thông ở vùng Giáp Sơn nghèo khó.
Lưu Vĩ Hồng thắng lợi quay trở về, trở lại huyện Lâm Khánh, liền triệu kiến bí thư khu Giáp Sơn Mã Cát Xương, cùng khu trưởng Liễu Thụ Lâm, dặn dò bọn họ, nguồn tài chính bảy trăm vạn này, nhất định phải dùng vào việc chính, dùng để cải thiện giao thông lạc hậu ở khu Giáp Sơn, không được tùy ý dùng vào việc khác.
Mã Cát Xương đóng cửa ngồi trong nhà, tiền từ bên trên rót xuống, vô duyên vô cớ nhận được một khoản lớn bảy trăm ngàn đồng. Trong lòng cao hứng như thế nào thì không cần phải nói, đối với chỉ thị của Lưu trưởng ban, nhất nhất tuân theo, vỗ ngực bảo đảm, xin lãnh đạo hãy yên tâm, tuyệt sẽ không dám làm trái mệnh lệnh của Lưu trưởng ban, nhất định sẽ thu xếp hoàn thành tốt công tác này.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nâng tay mỉm cười. Đối với Mã Cát Xương, bản thân hắn vẫn thực tin tưởng....