Quan Gia

Chương 498: Chương 498: Tập Đoàn Năng Lượng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 498: Tập Đoàn Năng Lượng 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

Tháng 6 năm 91. 

Địa khu Hạo Dương chính thức đưa ra ý kiến phúc đáp, đồng ý thành lập “công ty quản lý nguồn năng lượng ở huyện Lâm Khánh”, tên gọi là “Tập Đoàn Năng Lượng Hoa Tinh”. Một đơn vị đăng ký hai bảng tên, đối với trong nước thì sử dụng danh nghĩa “công ty quản lý nguồn năng lượng”, còn đối ngoại thì sử dụng danh nghĩa “Tập đoàn năng lượng Hoa Tinh”. 

Công ty năng lượng này, cơ cấu hành chính ấn định là cấp Phó xử, lệ thuộc trực tiếp vào sự quản lý của Ủy ban nhân dân Huyện Lâm Khánh. Ban lãnh đạo công ty, trên nguyên tắc là do Huyện ủy Lâm Khánh thu xếp an bài, sau đó mới chuyển báo cáo cho địa khu phê chuẩn. 

Địa khu Hạo Dương đối với công tác này mười phần coi trọng, bí thư Huyện ủy Mộ Tân Dân cùng chủ tịch Đặng Trọng Hòa ba lần lên địa khu, lần đầu tiên là đi hướng Chuyên viên cơ quan hành chính Tào Chấn Khởi hồi báo, lần thứ hai đi hướng bí thư Địa ủy Lục Đại Dũng hồi báo, còn lần thứ ba thì hướng toàn bộ lãnh đạo Địa ủy, tổng hợp báo cáo một lần. Ba lượt đều do Đặng Trọng Hòa đứng ra nói chuyện là chính, còn Mộ Tân Dân chỉ bồi ở một bên. Dù sao, công tác xây dựng kinh tế vẫn là do Ủy ban nhân dân Huyện làm chủ, Đặng Trọng Hòa để Mộ Tân Dân tham dự vào trong chuyện này, hoàn toàn là bởi vì nguyên nhân gã là bí thư Huyện ủy, nhiều ít thì cũng phải nhường cho gã vài phần thể diện. 

Lão Mộ biết mình không am hiểu về xây dựng kinh tế, ở trước mặt lãnh đạo đành phải giấu dốt, chủ yếu không nói được lời nào. Những thời điểm thích hợp thì mới tỏ chút thái độ, ủng hộ ý kiến của Đặng Trọng Hòa. 

Từ sau khi “Nhật Báo Nhân Dân” chính thức phát biểu xã luận xong, thì thái độ của Mộ Tân Dân cũng chuyển biến rõ ràng, ít nhất là ở bề ngoài, không còn phách lối muốn “tranh đấu” thêm nữa. Mà bắt đầu tĩnh tâm chăm chú đến công tác của mình. Hoàn cảnh như thế này, càng làm cho tình hình ở huyện trở nên phức tạp, Lưu Vĩ Hồng cường thế vô biên, Mộ Tân Dân cũng ý thức được, nếu mình còn ngang tàng phách lối, thì hậu quả sẽ ngày càng khó lường. Hơn nữa, kế hoạch lần này của Đặng Trọng Hòa, cùng địa khu Hạo Dương, ban đầu đều đã có sự nhất trí về công tác quản lý điều hành nguồn năng lượng, giành được sự cho phép của lãnh đạo trên tỉnh và địa khu rồi. Mộ Tân Dân cũng không có lý do nào để phản đối cả. Thật ra nếu làm tốt, có lẽ Mộ Tân Dân cũng có thể đứng giữa mà thu lợi, được phân một chén canh. Mặc kệ nói như thế nào, thì hắn vẫn là bí thư Huyện ủy Lâm Khánh, huyện Lâm Khánh giành được thành tích gì, đều không thể bỏ qua hắn được. Đồng dạng, Huyện Lâm Khánh xảy ra sai lầm gì, bản thân hắn muốn trốn cũng là không thoát. 

Sự ủng hộ của địa khu đối với kế hoạch này ở Lâm Khánh, không phải chỉ dừng ở bề ngoài, mà còn dùng những hành động thực tế. Tỷ như ấn định cấp bậc của Công ty quản lý năng lượng là cấp Phó Xử, chuyện này xưa nay là chưa từng có tiền lệ. Bình thường ở một huyện, rất khó sẽ xuất hiện thêm một cái đơn vị có chức năng ngang bằng cấp huyện. Hơn nữa, địa khu còn xác định, ban lãnh đạo quản lý công ty, đều sẽ do huyện Lâm Khánh tự điều phối. Về phần địa khu nhận báo cáo phê chuẩn, cũng chỉ là chuyện tình hình thức qua loa mà thôi, dù sao bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cấp Phó Xử, là vẫn cần phải được sự đồng ý của địa khu. Nhưng người thông minh đều có thể nhìn ra, quyền bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ cấp huyện này, vẫn là do trong huyện quyết định. Địa khu sẽ không bác bỏ ý kiến. Ngoài ra, địa khu còn cấp cho một khoản quỹ riêng là hai triệu đồng, Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi đã đáp ứng sẽ tranh thủ đi lên tỉnh xin thêm nguồn tài chính. Chỉ cần huyện Lâm Khánh làm tốt công tác này, có nhiều thành tích, thì địa khu và trên tỉnh còn sẽ cấp cho nhiều ưu đãi hơn nữa. 

-Lưu trưởng ban....tới thêm chén nữa đi! 

Lúc này, ở trong một gian phòng nhỏ của khách sạn Ngân Long, Đặng Trọng Hòa hướng Lưu Vĩ Hồng nâng chén lên nói. 

Lần này, là Lưu Vĩ Hồng mời khách. 

Vốn Đặng Trọng Hòa đề nghị uống một bữa rượu nho nhỏ ở nhà mà thôi, nhưng Lưu Vĩ Hồng mỉm cười “bác bỏ”. Vì bản thân hắn cũng không thể suốt ngày lợi dụng đến nhà Đặng chủ tịch người ta. Khí trời bây giờ đang nóng bức, trong gian phòng nhỏ ở khách sạn Ngân Lang có lắp điều hòa, ở trong này uống rượu vẫn là tương đối sảng khoái. 

Hiện giờ, Đặng Trọng Hòa đối với Lưu Vĩ Hồng đã có thêm một bước tiến nhận thức. Người thanh niên này không chỉ đơn giản là có hậu trường như vậy, mà dường như ở rất nhiều phương diện, đều có được nhãn quang mẫn tuệ. Đề nghị thành lập ra công ty quản lý năng lượng này, năm ngoái Lưu Vĩ Hồng đã nói qua, lúc ấy trong lòng Đặng Trọng Hòa là không muốn làm, bởi vì chuyện này xưa nay không có tiền lệ, hơn nữa khi áp dụng thực tế, sẽ gặp không ít vẫn đề khó khăn, muốn giải quyết hết thảy xong xuôi, không biết là sẽ phải hao tổn bao nhiêu tinh lực. Nhưng hiện giờ vừa kiến nghị làm, thì lãnh đạo địa khu và trên tỉnh, tất cả đều ủng hộ. Chuyện này làm cho Đặng Trọng Hòa, trong lòng không thể không tỏ vẻ bội phục, đối với Lưu Vĩ Hồng. 

Người thanh niên này, bên trong khối óc kia, không biết là đang chứa những thứ gì nữa! 

-Tôi thực sự bất ngờ, không nghĩ qua địa khu và trên tỉnh đối với kế hoạch này của chúng ta, lại ủng hộ nhiệt tình như vậy... 

Đặng Trọng Hòa cụng ly cùng Lưu Vĩ Hồng, cảm khái nói. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giải thích: 

-Nguyên ý khi trên tỉnh thành lập địa khu Hạo Dương, vốn là muốn thống nhất quản lý điều hành. Nếu còn giữ hình thức cũ giống như trước, khoán công tùy cho mỏ quặng tự điều hành phát triển, vậy thì thành lập địa khu Hạo Dương đâu có nghĩa gì? Chẳng được gì mà tự nhiên xuất hiện thêm nhiều cơ cấu, phải trả lương thêm nhiều công nhân viên chức, hiệu quả và lợi ích một chút cũng đều không hề nhìn thấy. 

Đặng Trọng Hòa gật đầu: 

-Ưm, có thể lãnh đạo địa khu cũng chính là đang muốn cải cách theo hình thức mới. Chúng ta đi trước bước này, mới có thể nhìn ra hiệu quả! 

Nói tới đây, Đặng Trọng Hòa lại hơi có điểm lo lắng. Địa khu và trên tỉnh ủng hộ là một chuyện, khi làm tốt đương nhiên sẽ được tính là công trạng to lớn, Đặng Trọng Hòa dựa vào công trạng này, hơn nữa có thêm Lục Đại Dũng chăm sóc, có lẽ cũng sẽ thoát khỏi cái vận mệnh “về hưu dưỡng lão tuổi già”, tu thành chính quả. Nhưng mà phiêu lưu mạo hiểm cũng sẽ tồn tại song song, hiện giờ đang tạo dựng thanh thế, tất cả mọi người đều chăm chú quan sát. Nếu làm không ra trò, vậy thì cực kỳ không ổn. Ở trong mắt lãnh đạo thượng cấp, chỉ sợ Đặng Trọng Hòa hắn cũng đã được ấn định xong rồi. 

Mạo hiểm cùng lợi ích, trước nay luôn tồn tại song hành! 

Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ tâm tư hiện giờ của Đặng Trọng Hòa, cho nên khẽ mỉm cười nói: 

-Chủ tịch Đặng, tôi thấy không có gì phải lo lắng cả. Chuyện đã tới nước này, chỉ được tiến mà không thể lùi. Bên phía Giang Khẩu, mấy hôm trước bạn gái của tôi gọi điện tới, nói là sự tình đã thu xếp ổn thỏa xong bước đầu. Những trang thiết bị đã cùng thương lượng bàn bạc với bên phía Liên Bang Xô Viết, đều là các loại trang thiết bị khai thác tân tiến nhất, giá thành cũng tương đối hợp lý, chẳng bao lâu nữa sẽ ký xong hợp đồng, rồi chuyển trang thiết bị về đây. Những chuyện này sẽ do công ty Hoành Du thu xếp, đến lúc đó huyện chúng ta chỉ cần ký hợp đồng cùng với công ty Hoành Du là được rồi. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, đơn giá thu mua từ phía Liên Bang Xô Viết như thế nào, thì sẽ tính cho huyện chúng ta như vậy. Có chăng, chúng ta chỉ cần bỏ thêm một chút chi phí vận chuyển nữa thôi.... 

Đặng Trọng Hòa vừa mừng vừa sợ, không thể tưởng tượng nổi, hiệu suất làm việc lại nhanh chóng như vậy. Bản thân hắn luôn nghĩ rằng, hợp tác kinh doanh cùng người nước ngoài không hề đơn giản, còn phải qua nhiều loại thủ tục giấy tờ, ít nhất cũng sẽ mất khoảng hơn nửa năm thời gian mới xong. Thực không ngờ hiệu suất lại nhanh như vậy. Chỉ mất khoảng tầm hai tháng, là sự tình an bài đã thấy kết quả rồi. Cho nên lập tức nói: 

-Ha ha, đơn giá chuyển nhượng nguyên gốc, sợ là cũng không hay cho lắm đâu? Tuy rằng Lưu trưởng ban là vì ủng hộ xây dựng nền kinh tế ở Lâm Khánh, nhưng giới kinh doanh nói chuyện kinh doanh, lợi nhuận hợp lý vẫn cần phải có. Tôi thấy tăng thêm 15% đi, đây coi như là một mức lợi nhuận công bằng hợp lý. 

Nghe vậy, Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười. 

Đây là Đặng Trọng Hòa đã coi hắn như bằng hữu rồi. Thêm 15% tính nhiều cũng không nhiều, tính ít cũng là không ít, coi như là một mức giá công bằng, hợp tình hợp lý không tổn hại đến cả song phương. Có thể thấy được, Đặng Trọng Hòa đối với Lưu Vĩ Hồng vẫn thực thấu hiểu. 

-Chủ tịch Đặng, không sao đâu, cứ chuyển nhượng bằng giá gốc đi. Bên phía Vũ Thường, khả năng kiếm tiền tương đối linh hoạt, cũng không chú trọng huyện chúng ta cấp cho nàng bao nhiêu lợi nhuận đâu. Hơn nữa, lần này nhập khẩu các trang thiết bị, cũng không phải là một nhà chúng ta, ngoài những trang thiết bị này ra, còn rất nhiều các loại máy móc khác. Không nhận lợi nhuận từ phía chúng ta, thì cũng có thể thu về, bù lại từ những địa phương khác mà. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười giải thích nói. 

Đặng Trọng Hòa cũng là người quyết đoán, lập tức gật đầu nói: 

-Vậy thì được rồi, mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi Giang Khẩu nhé! 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, cùng Đặng Trọng Hòa cụng ly một cái, khẽ nhấp một ngụm rượu xong, mới tiếp tục nói: 

-Chủ tịch Đặng, trước khi đến Giang Khẩu, sợ là vẫn còn một cái sự tình, cũng nhất định phải làm. 

Đặng Trọng Hòa hiểu được, Lưu Vĩ Hồng đang ám chỉ cái gì, thoáng nhíu mày nói: 

-Ưm, hẳn là phải nhanh chóng đem ban lãnh đạo của công ty quản lý năng lượng ấn định xuống. Những vị trí khác thì dễ điều chỉnh, nhưng người được tuyển chọn cho vị trí giám đốc, sợ là sẽ không dễ quyết định. Nghe nói bên phía Mộ bí thư, đang cố tình muốn tuyển chọn lão Tô. 

-Tô Chí Kiên? Hắc hắc, hắn tựu đừng nghĩ đến cái vị trí này làm gì! 

Lưu Vĩ Hồng cười nhạt một tiếng, có chút khinh thường nói. 

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.