Quan Gia

Chương 499: Chương 499: Đều muốn ăn thịt béo




Tô Chí Kiên đúng là đang muốn tranh thủ cái vị trí giám đốc công ty quản lý năng lượng này.

Sau khi Đặng Trọng Hòa làm ra phương án sơ bộ, thông tin nhất thời rò rỉ, rất nhiều cán bộ trong huyện Lâm Khánh, vừa nghe được tin tức này thì đã ra tay hành động. Thân ở trong quan trường, luôn luôn phải có tính mẫn cảm đặc biệt, cứ việc còn chưa rõ hình thức hoạt động của cái công ty quản lý năng lượng này là cái dạng gì, nhưng chỉ cần nghe tên, thì đã biết là một cái chức quan béo bở....Quản lý nguồn năng lượng khai thác than đá của cả huyện ah! Cái vị trí này có bao nhiêu phần ưu đãi đây chứ?

Bất quá, lòng quyết tâm của tất cả cán bộ trong huyện cộng lại, cũng không bằng nổi một mình Tô Chí Kiên.

Hiện giờ, Tô Chí Kiên đang phi thường buồn bực. Lưu Vĩ Hồng không chút khách khí, giành lấy hết quyền lực ở trong tay của hắn. Ba vị cục trưởng thủ hạ dưới trướng thì có hai người “làm phản.” Một người còn lại, đã bị Lưu Vĩ Hồng không khoan nhượng đẩy xuống khu Giáp Sơn. Trên danh nghĩa là khu trưởng, nhưng bên cạnh đó còn có Mã Cát Xương, bên dưới có đám cán bộ “Giáp Sơn bang”, ai đối với Lưu Vĩ Hồng cũng trung tâm một lòng, có người nào mà không biết, Liễu Thụ Lâm trước kia từng giở trò đối với Lưu Vĩ Hồng. Hiện giờ, Liễu Thụ Lâm đến khu Giáp Sơn, bản thân hắn có thể hưởng thụ quả ngọt hay sao? Liễu Thụ Lâm ở khu Giáp Sơn, chỉ sợ lâm thời gặp chuyện, muốn chỉ huy công tác cũng là khó khăn ah!

Cục trưởng cục Than Đá Ngô Đống và cục trưởng Cục Khoáng Sản Mao Thạch Như, đã hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lưu Vĩ Hồng, ở trong hoạt động kiểm tra an toàn lao động sản xuất đã tiến hành triển khai oanh oanh liệt liệt. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng nắm trong tay quyền tổ chức điều động nhân sự, một hơi thay đổi loại bỏ mỏ trưởng những mỏ than quốc doanh không quan tâm chú động đến an toàn lao động sản xuất, giết một người mà răn dạy trăm người. Hiện giờ những mỏ than ở huyện Lâm Khánh đã được chỉnh đốn hợp lý, đều chỉ nhận thức Lưu trưởng ban, mà không biết Tô chủ tịch là nhân vật nào!

Con người luôn là như vậy, ai nắm giữ tiền đồ của mình, thì người đó chính là bố mình!

Những ngày qua Tô Chí Kiên chỉ đến văn phòng ngồi chơi uống trà đọc báo. Cơ hồ đều không có người nào hướng hắn xin chỉ thị cả, mà trực tiếp đến tìm Trưởng ban Lưu Vĩ Hồng để hồi báo.

Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng thường xuyên xuống trấn thị sát, nên đám cán bộ hướng hắn xin chỉ thị càng thêm phương tiện. Tô Chí Kiên mấy lần cũng xuống tham quan vài lần, nhưng nhóm cán bộ bên dưới, đối với hắn ở mặt ngoài thì khách khí, nhưng trên thực tế thì chẳng ai thèm quan tâm đến hắn. Tô Chí Kiên cũng cảm nhận được, mình ở đây không có ý nghĩa gì, trong cơn tức giận liền phóng thẳng về hướng địa khu.

Tô Chí Kiên công tác ở huyện Lâm Khánh không xong, thì đành phải rời đi nơi khác. Nhưng muốn thuyên chuyển một cán bộ cấp Phó Xử như hắn, cũng không phải dễ dàng. Mà trên địa khu càng chẳng nghênh đón, Tô Chí Kiên lại không muốn qua bên đó công tác, như thế nào cũng muốn phải nắm giữ một vị trí có thực quyền mới được. Kể từ chuyện này, cho nên càng gặp khó khăn nhiều hơn, muốn thuyên chuyển đơn vị công tác nắm giữ thực quyền, cũng không thể nhất thời an bài ổn thỏa ngay được.

Hiện giờ, đột nhiên lại thành lập Công ty quản lý năng lượng, Tô Chí Kiên thân như ở trong đường hầm nhìn thấy được một tia ánh sáng. Tâm tư nhảy rộn lên, chỉ cần tranh giành được vị trí này, không phải là sẽ có hy vọng hay sao?

Muốn tranh giành chuyện này, thì cần phải đi tìm Mộ Tân Dân!

Địa khu đã tỏ rõ thái độ, thu xếp an bài ban lãnh đạo của công ty quản lý năng lượng, sẽ do huyện Lâm Khánh an bài. Mộ Tân Dân nhất định sẽ có tiếng nói, dù sao nói như thế nào hăn cũng là bí thư huyện ủy chưởng quản công tác của cán bộ trong huyện.

Tô Chí Kiên cảm thấy điều kiện của mình là phù hợp nhất, tìm Mộ Tân Dân nói rất đầy đủ các lí do.

Bản thân gã là Phó chủ tịch Huyện được phân công quản lý công tác khoáng sản, cấp bậc đầy đủ, kinh nghiệm cũng phong phú, vị trí giám đốc của Công ty quản lý năng lượng này nhất định sẽ thuộc về gã, không cần phải tuyển chọn nữa. Sở dĩ rơi vào kết cục như hôm nay là bởi vì đã đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, mình tại sao có thể đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, còn không phải vì Mộ Tân Dân đấu tranh anh dũng sao? “Xảy ra chuyện” như hiện nay, Mộ Tân Dân cũng không thể mặc kệ không quản tới gã.

Nắm rõ được tình tiết quan trọng, Tô Chí Kiên đã cầm hai cây thuốc và hai chai rượu đi đến nhà Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân có hai người ở tại Lâm Khánh. Vợ lão vốn cũng làm việc ở trên tỉnh thành, năm ngoái đã về hưu, cùng đến đây theo lão. Các con đều làm ở ngoài, nghe nói cô con gái đang làm việc ở Bắc Kinh, chưa quan hệ cùng ai.

Tô Chí Kiên ở trong nhà Mộ Tân Dân hơn một giờ mới cáo từ ra về, lúc ra khỏi cửa, trên mặt tươi cười, dường như rất hài lòng với chuyến đi lần này. Mộ Tân Dân chắc là đã hứa hẹn gì đó với gã rồi.

Hôm sau, Mộ Tân Dân tự mình gọi điện“mời” Đặng Trọng Hòa đi đến văn phòng của mình, hắn có vài việc muốn nói chuyện với Chủ tịch Huyện Đặng. Trong lời nói rất là khách khí.

Đặng Trọng Hòa buông điện thoại, khẽ mỉm cười.

Phỏng chừng lão Mộ muốn nói với mình việc liên quan đến bộ máy quản lý của công ty năng lượng. Vài ngày này, cũng có không ít các cán bộ đến nhà gã. Ai cũng muốn cắn miếng thịt béo này. Khâu Đức Viễn chạy rất cẩn thận, hiện nay đảm nhiệm chức cục trưởng cục giao thông Huyện. Điều động lần này, Khâu Đức Viễn không có ý kiến gì. Cục trưởng cục giao thông cũng không kém bao nhiêu, hơn nữa vào thành rồi, thị trấn Thành Quan nói ra sao điều kiện cũng tốt hơn khu Kinh Loan. Khâu Đức Viễn vốn đã rất hài lòng, vậy mà phương án sơ bộ của Công ty quản lý năng lượng vừa mới công bố, lão Khâu đã đứng ngồi không yên, vén tay áo lên muốn tranh giành một chút.

Đúng vậy, ai cũng đều có tâm tư này.

Đặng Trọng Hòa cũng không trách ông ta. Thậm chí còn chủ động nghĩ đến Khâu Đức Viễn, tính toán cho ông ta tranh giành một chút. Dù sao Công ty quản lý năng lượng này là do chính quyền trực tiếp quản lý, trong việc bố trí nhân viên Đặng Trọng Hòa không nói có 100% quyền lực quyết định, nhưng cũng có đến 60-70% quyền quyết định. Công ty quản lý năng lượng nếu không làm tốt, thì người chịu trách nhiệm đầu tiên chính là Chủ tịch Huyện như hắn.

Tính cách của Khâu Đức Viễn ngay thẳng, năng lực không tồi, đối với gã rất trung thành, lúc thích hợp để ông ta tranh cử một chút, sao lại không làm?

Nhưng tối qua sau khi uống rượu xong với Lưu Vĩ Hồng, Đặng Trọng Hòa lại không nghĩ như thế nữa.

Lưu Vĩ Hồng nói rất có lý, hơn nữa phải nhìn xem bây giờ lão Mộ có lời gì muốn nói.

Đến văn phòng của Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân bất ngờ khách khí ngoài dự liệu, hắn sớm đã ngồi chờ khách ở sofa, vừa trông thấy Đặng Trọng Hòa lập tức mỉm cười tiến lên phía trước bắt tay hàn huyên cùng Đặng Trọng Hòa. Trước đây lão Mộ chưa từng khách khí như thế trước mặt Chủ tịch Huyện Đặng Trọng Hòa, nhân vật số một cũng có phẩm giá riêng của nó.

- Đến đây! Đến đây! Chủ tịch Đặng, mời ngồi, mời ngồi!

Sau khi bắt tay, Mộ Tân Dân chào hỏi không ngừng, cùng Đặng Trọng Hòa hai người phân chủ khách ngồi xuống.

Mộ Tân Dân khách khí như thế, có hai nguyên nhân. Thứ nhất là do thế cục hiện giờ ở Huyện, Đặng Trọng Hòa, Từ Văn Hạo, Lưu Vĩ Hồng, Lý Học Trí là bốn trợ thủ đắc lực, ai cũng đều không chung đường cùng với Mộ Tân Dân, quyền uy của bí thư Huyện ủy Mộ Tân Dân đã bị thu hẹp rất nhiều, thứ hai là trong sự bố trí nhân viên của Công ty quản lý năng lượng, Đặng Trọng Hòa nắm quyền chính. Mộ Tân Dân muốn thực hiện mục đích của mình, thì nhất định phải giữa khách khí đối với Đặng Trọng Hòa.

Thật ra Mộ Tân Dân cũng không thích Tô Chí Kiên. Con người của Tô Chí Kiên luôn tự cho mình là nhất, chỉ là rất khó để được Tô Chí Kiên chủ động dựa dẫm vào, sau sự việc lần trước, Mộ Tân Dân không thể không nghĩ cách cho Tô Chí Kiên một đãi ngộ tốt, cũng coi như tạo tấm gương cho người khác nhìn vào. Bằng không bí thư Huyện ủy hắn rất có khả năng sẽ biến trở thành một con rối bù nhìn.

- Chủ tịch Đặng, nào, hút thuốc đi!

Mộ Tân Dân cầm thuốc lá trên bàn trà lên, đưa cho Đặng Trọng Hòa một điếu, hai người châm thuốc, hơi ngả người dựa ra sau, không khí còn tương đối tùy ý. Mộ Tân Dân chính cần loại hiệu quả này, có lợi cho “đàm phán” thôi.

- Chủ tịch Đặng, Địa khu đã phê chuẩn cho chúng ta thành lập Công ty quản lý năng lượng, anh xem, có nên bàn bạc một chút về việc bố trí nhân lực của công ty này hay không.

Rít mấy hơi thuốc, Mộ Tân Dân chủ động mở đầu câu chuyện.

Đặng Trọng Hòa mỉm cười nói:

- Vâng, mời bí thư đề xuất!

Mộ Tân Dân vội vàng xua tay nói:

- Ha ha, lời khách khí không cần nói rồi, chỉ là bàn bạc thôi. Chủ tịch Đặng, thái độ của tôi rất rõ ràng, Công ty quản lý năng lượng này là chính quyền Huyện trực tiếp quản lý, dùng người ra sao, đều theo ý kiến của anh. Ưm, Chủ tịch Đặng nhất định là đã tính toán kĩ từ trước rồi.

Nghe vậy, Đặng Trọng Hòa liền mỉm cười.

Tối qua Lưu Vĩ Hồng cũng nói như vậy, Mộ Tân Dân hiện nay giống như “tính toán” của Lưu Vĩ Hồng, đang diễn xuất rất cẩn thận. Để đạt được mục tiêu lớn cho Tô Chí Kiên đảm nhiệm chức giám đốc của Công ty quản lý năng lượng, Mộ Tân Dân nhất định phải tỏ ra nhượng bộ Đặng Trọng Hòa. Sự bố trí trợ thủ bình thường Mộ Tân Dân sẽ không nhúng tay, cho Đặng Trọng Hòa một chút thể diện.

Hiện nay quả nhiên đúng là như vậy.

- Bí thư, tính toán kỹ lưỡng thì không dám nhận, tôi đã xem xét các ý kiến sơ bộ, nói ra mời bí thư định đoạt….

Đặng Trọng Hòa tuân thủ quy định cẩn thận, nói không ít lời khách khí.

Mộ Tân Dân liền gật gật đầu, trên mặt có thể thấy được là rất hài lòng.

Đặng Trọng Hòa cũng không cần mở cặp văn công lấy ra quyển sổ ghi chép để nói theo đó. Việc này, gã đã suy nghĩ rất nhiều lần, coi như đã thuộc lòng, nên lập tức nói ngay.

- Bí thư, Công ty quản lý năng lượng mới này, trước đây chưa từng làm qua, cũng không có kinh nghiệm để tham khảo. Tôi nghĩ như thế này, xét thấy Công ty nguồn năng lượng này phải phối hợp nhịp nhàng với việc sản xuất than đá của toàn Huyện, nhiệm vụ rất quan trọng, Vì vậy cơ cấu quản lý phải kiện toàn….

Đặng Trọng Hòa giới thiệu qua một cách đơn giản về cơ cấu của Công ty quản lý nguồn năng lượng, nói:

- Về phần bố trí nhân viên, tôi cho rằng phải hết sức tinh giản. Quá nhiều người ngược lại không dễ làm việc lớn. Mọi người anh đẩy tôi, tôi đẩy anh, dễ dàng hình thành nên hiện tượng đùn đẩy.

Điều này cũng là tối qua Đặng Trọng Hòa và Lưu Vĩ Hồng đã thảo luận, Lưu Vĩ Hồng trọng điểm nói một kiến nghị. Lưu Vĩ Hồng cho rằng, cơ cấu lớn, người nhiều hơn việc, sẽ dẫn đến căn nguyên làm không tốt mọi việc.

Mộ Tân Dân liên tiếp gật đầu, nói:

- Ưm, cách nghĩ này của Chủ tịch Huyện tôi hoàn toàn đồng ý, quả thật là không cần bố trí nhiều người. Bằng không gánh nặng sẽ càng nặng thêm.

- Về phần tuyển dụng nhân viên, tôi nghĩ tạm thời không tăng biên chế, công ty quản lý năng lượng này, phần lớn các chức năng là trùng lặp với Cục than đá và Cục khoáng sản. Tôi thấy có thể từ hai Cục này và trong các mỏ than bên dưới rút ra cán bộ và nhân viên để hợp thành. Như thế gánh nặng tài chính sẽ không tăng, chỉ là thêm một tấm biển khác mà thôi. Ngoài các nhân viên được rút ra, vài chức năng khác của Cục than đá và Cục khoáng sản cũng có thể hợp lại cùng quản lý Công ty, chính lệnh phải thống nhất, một bộ phậntạo ra nhiều cửa thì sẽ rối loạn.

Đặng Trọng Hòa chậm rãi nói, miệng nói các ý kiến sơ bộ thực ra đã tính kĩ từ trước.

Mộ Tân Dân lại vuốt cằm, nói:

- Tôi thấy như vậy cũng được. Không vội vàng tăng biên chế nhân viên, trước hết phải dựng cái khung lên. Về sau nếu cần xác thực tình hình thực tế, thì mới tái xét gia tăng biên chế.

- Đúng, chính là như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.