Thật ra các thứ này đều không phải là mối quan tâm nhất của Mộ Tân Dân. Đối với sự bố trí của Đặng Trọng Hòa, trong lòng Mộ Tân Dân hoàn toàn không vừa lòng như vậy. Một Công ty quản lý thuộc cấp Phó Xử, có thể giải quyết được bao nhiều phần biên chế? 80 cũng không tính ít, 100 cũng không tính nhiều. Đây có thể là tình người lớn. Nói thế nào trong tay gã cũng có thể nắm chắc được khoảng 30-40 chỉ tiêu. Đó là danh chính ngôn thuận, Địa khu đều đã đồng ý rồi. Nghiêm túc mà nói, gia tăng biên chế nhân viên của bất kì ngành nào đều cần Bí thư Huyện ủy tự tay kí vào.
Mộ Tân Dân mới đến, cũng không có người quan hệ trực tiếp cần gã chiếu cố. Nhưng Chu Vân Đan, Mễ Hiền Hoa thậm chí Tô Chí Kiên đều dựa vào hắn, Mộ Tân Dân có thể quan tâm một chút. Mỗi người được cho vài chỉ tiêu, ân tình này rất to lớn. Cái gọi là tài nguyên trong tay Bí thư Huyện ủy không phải là mấy thứ này hay sao?
Ngược lại hiện nay, một câu nói của Đặng Trọng Hòa đem mấy chục chỉ tiêu vốn dĩ của đơn vị đều biến trở thành số không rồi.
Nhưng nếu Đặng Trọng Hòa nhất định muốn làm như vậy, thì Mộ Tân Dân cũng không dễ phản đối. Người ta Đặng Trọng Hòa còn là dân bản địa, đều một lòng vì lợi ích công, Mộ Tân Dân hắn có lý do gì để phản đối đây chứ? Hay là tốt hơn không cần vạch áo cho người xem lưng.
Trên thực tế, không những Mộ Tân Dân rất buồn bực, mà trong lòng Đặng Trọng Hòa cũng buồn bực như thế.
Bản thân hắn thực không muốn làm như thế!
Tất cả đều do Lưu Vĩ Hồng.
Tối hôm qua trong lúc, Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ kiến nghị này, hơn nữa nhìn rất nghiêm túc. Đặng Trọng Hòa cũng không đáp ứng ngay ngược lại cười nói vài lí do. Đương nhiên, nói rất mông lung, nói đơn vị xây dựng cái gì, muốn có khí tượng mới gì. Toàn bộ các nhân viên đều rút từ đội ngũ cán bộ hiện có, e rằng những người này đều đã dưỡng thành lão quan già nua, vào đơn vị mới, dùng không được vài ngày thì sẽ bày ra dáng vẻ nặng nề, không có lợi cho việc triển khai công việc.
Đặng Trọng Hòa rút cuộc là ý gì, Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ. Đặng Trọng Hòa có thể kéo được một guồng nhân mã ở Huyện Lâm Khánh để đưa gã lên ngai vàng Chủ tịch Huyện, thì cũng cần phải tài nguyên. Đó chính là tài nguyên của gã, làm mấy chục chỉ tiêu biên chế, phân phát cho bằng hữu chí thân.
Lưu Vĩ Hồng kiên quyết không muốn thấy tình huống này xảy ra.
Đội ngũ cán bộ không ngừng bành trướng, các chi nhánh đơn vị hành chính không ngừng gia tăng, vài năm về sau sẽ sinh ra tình trạng loạn thu phí kinh doanh cá thể và nông dân, một trong những nguyên nhân cơ bản phát sinh các khoản phạt bừa bãi. Rất nhiều đơn vị hành chính đều vượt biên chế vài lần, bốn năm leo thân chen chúc ở trong một cái hố. Bên trên không chi nhiều tài chính, vậy thì phải làm sao? Chỉ có thể loạn thu phí, phạt lung tung, bằng không làm sao mà nuôi sống nổi? Càng không cần nói là do đó mà nảy sinh tiêu hao công quỹ gấp nhiều lần, sinh ra các phí tổn cực lớn cho xã hội.
Làm mâu thuẫn ngày càng nổi bật thậm chí bén nhọn, từ lúc này bắt đầu cũng gieo xuống mầm tai họa.
Lưu Vĩ Hồng nếu thân vì tổ chức sẽ kiên quyết giết chết các tà khí xấu xa này. Lưu Vĩ Hồng cũng biết, hiện nay lấy sức cá nhân hắn chỉ có thể thay đổi một bộ phận rất nhỏ, mãi mãi không đủ ảnh hưởng đến đại cục. Nhưng có thể thay đổi một phần thì làm một phần, còn hơn không làm gì, cũng không thể giương mắt nhìn nó lớn mạnh. Lưu Vĩ Hồng hi vọng rằng, hành động của mình có thể dần dần ảnh hưởng tới những người bên cạnh. Đặc biệt là Đặng Trọng Hòa và các cán bộ lãnh đạo chủ chốt. Thêm một người tiếp nhận quan niệm của hắn thì lực lượng của hắn tự nhiên sẽ mạnh thêm một phần.
Thấy Lưu Vĩ Hồng kiên quyết như thế, Đặng Trọng Hòa cũng chỉ có thể thay đổi cách suy nghĩ vấn đề. Lưu Vĩ Hồng nói rất có đạo lí, không tăng biên chế nhân viên ngoài vào cố nhiên là mất đi cơ hội tốt “ lấy lòng người”, nhưng cũng chưa hẳn không phải là “chiến tích”. Làm tốt rồi, những thứ này chỉ có thể tăng thêm tuyên truyền, trở thành một kinh nghiệm tốt.
Đặng Trọng Hòa hiểu rõ chỗ tốt của “kinh nghiệm”, Chu Kiến Quốc không phải dựa vào “kinh nghiệm Lâm Khánh” thăng quan hay sao?
Đương nhiên, chuyện này, quyền chủ động còn ơ trong tay của Đặng Trọng Hòa, nếu như gã kiên trì tăng biên chế nhân viên mới, nghĩ đến hẳn là các Ủy viên thường vụ khác đều không phản đối, ý kiến của một mình Lưu Vĩ Hồng có tác dụng gì chứ. Nhưng Đặng Trọng Hòa cũng không dám coi nhẹ kiến nghị của Lưu Vĩ Hồng. Bối cảnh của người này không hề đơn giản, tốt hơn là không nên chống đối với hắn.
Vì nghiệp biên chế này mà chọi cứng với Lưu Vĩ Hồng rất có thể sẽ mất nhiều hơn được.
Lúc này thấy ánh mắt của Mộ Tân Dân có chút không đồng ý, Đặng Trọng Hòa ngược lại có tia khoái cảm. Hai người không thoải mái, đương nhiên tốt hơn so với một người.
Cái này gọi là đồng bệnh tương liên.
Tuy nhiên Đặng Trọng Hòa cũng biết, điểm mấu chốt Mộ Tân Dân quan tâm không phải ở chỗ này. Gã quan tâm là bộ máy cấu thành Công ty quản lý năng lượng này.
Ý kiến của Đặng Trọng Hòa là Công ty quản lý năng lượng thiết lập một trưởng bốn phó là năm người lãnh đạo chủ chốt.
Bí thư Đảng ủy có thể kiêm nhiệm chức giám đốc, tạm thời không cần tạo ra thêm hai cán bộ cấp Phó Xử đến quản lí, thiết lập bốn vị Phó giám đốc cấp Chính Xử giúp đỡ công việc của giám đốc là được rồi.Một quản lí sản xuất, một quản lí kinh doanh, một quản lí hậu cần, Một quản lí tài vụ.
Giai đoạn hiện nay, thực chức chỉ cần hai người, Sản xuất –kinh doanh một người quản lí, tài chính hậu cần một người kiêm quản. Ngoài ra các phòng, thiết lập các đơn vị cấp Phó phòng, Chủ quản bố trí thực tế đúng chức nghiệp.
Nghe xong bố trí này, Mộ Tân Dân hơi nhăn mày, nói:
- Tôi thấy hay là tính một lần đúng chỗ tốt hơn. Công ty quản lý năng lượng mới thành lập, mọi người đều chưa có kinh nghiệm, nên tiếp thu ý kiến quần chúng tốt một chút. Đây gọi là “Lấy ngắn nuôi dài”.
Đặng Trọng Hòa ngẫm nghĩ một chút, không chút do dự gật đầu tán thành ý kiến này của Mộ Tân Dân.
Hai vị Phó giám đốc cấp Chính Xử, quả thực là “không thiếu an bài”. Vừa phải chiếu cố nhân viên bên này của Đặng Trọng Hòa, cũng phải chiếu cố người bên đó của Mộ Tân Dân, không thiếu. Bốn vị trí được sắp xếp xong rất thoải mái.
Đặng Trọng Hòa vốn đã quyết định làm thế. Những lời trước đây chỉ là thử thăm dò.
Trên mặt Mộ Tân Dân lộ ra vẻ quan tâm:
- Ừ, bốn vị Phó giám đốc này đều là nhân viên rất quan trọng, ý kiến của Chủ tịch Đặng bố trí ra sao?
Dần tiến tới bộ phận quan trọng, Mộ Tân Dân đã trở nên chăm chú hơn.
Tối hôm qua sau khi về nhà, Đặng Trọng Hòa luôn trăn trở việc này trong đầu. Đương nhiên chủ yếu là trăn trở việc tuyển chọn bốn trợ thủ. Ngoài ra Trưởng phòng tài vụ cũng phải xem xét. Trăn trở nửa đêm, hiện nay xem như đã có quyết định, xem Mộ Tân Dân có thể tiếp nhận được hay không.
- Hoàng Xã Bình, người này, bí thư Mộ có ấn tượng không?
Mộ Tân Dân hơi nhíu mày, nói:
- Hoàng Xã Bình? Có phải là Giám đốc mỏ than Kinh Loan không?
- Đúng, chính là ông ấy.
Đặng Trọng Hòa hơi bất ngờ, không ngờ Mộ Tân Dân còn biết cả Hoàng Xã Bình.
- Hoàng Xã Bình là chiến sĩ thi đua, mỏ than Kinh Loan cũng nằm trong Huyện chúng ta, là mỏ than quốc doanh lớn nhất ngoài mỏ Hồng Gia. Hoàng Xã Bình đã công tác ở đó rất nhiều năm, kinh nghiệm rất phong phú. Ý kiến của tôi là để ông ấy đến Công ty nguồn năng lượng nắm giữ chức Phó giám đốc quản lý sản xuất, Bí thư ông xem thế nào?
- Nếu Chủ tịch Đặng cho rằng ông ấy thích hợp, thì tôi cũng không có ý kiến gì.
Hoàng Xã Bình và Đặng Trọng Hòa rốt cuộc quan hệ mật thiết ra sao, Mộ Tân Dân không rõ ràng lắm. Nhưng hắn đối với ba chữ Khu Kinh Loan rất mẫn cảm, Khâu Đức Viễn chẳng phải cũng đang là nguyên Bí thư của Khu Kinh Loan sao? Cũng là phe cánh của Đặng Trọng Hòa. Lường trước quan hệ của Hoàng Xã Bình với Đặng Trọng Hòa không phải tầm thường. Nếu không thì Đặng Trọng Hòa cũng không giới thiệu ông ta đầu tiên.
Nhưng công tác quản lý sản xuất quả thực phải cần một người có kinh nghiệm phong phú đến lãnh đạo mới được. Mỏ than Kinh Loan là một trong mỏ than quốc doanh lớn nhất Huyện. Bản thân cũng là cấp Chính Xử, Hoàng Xã Bình được điều chuyển nhậm chức phó giám đốc Công ty quản lý năng lượng, thực quyền tăng lên nhiều, nhưng cấp bậc cũng không có điều chỉnh gì. Mộ Tân Dân tự nhiên là không tiện phản đối.
Đặng Trọng Hòa lập tức đề cử thêm ba ứng cử viên Phó giám đốc khác. Trong đó một vị rất thân với Chu Vân Đan, một vị khác xuất thân từ Mễ gia, nhất định có quan hệ với Mễ Hiền Hoa. Bốn phó giám đốc, xem ra là đã sắp xếp hai người bên phía của Mộ Tân Dân, cũng coi như là công bằng.
Quả nhiên, Mộ Tân Dân thoải mái nhanh chóng nhận lời. Cảm thấy Đặng Trọng Hòa coi như thức thời. Bốn cán bộ cấp Chính Xử có thể để cho Đặng Trọng Hòa hai vị trí, Mộ Tân Dân tự mình cảm thấy tương đối hài lòng. Dù sao gã cũng là người chủ quản mà.
Thấy Mộ Tân Dân đáp ứng thoải mái, Đặng Trọng Hòa bất giác có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã không cần sắp xếp như thế, hoàn toàn có thể tranh thêm một vị trí cho mình. Tối qua Lưu Vĩ Hồng cũng nói rất rõ. Vì ra sức ủng hộ cho vị trí của Tô Chí Kiên, Đặng Trọng Hòa có đưa ra yêu cầu hơi quá đáng một chút, Mộ Tân Dân cũng sẽ phải nhắm mắt nhắm mũi đồng ý.
Ở các phương diện khác ông không nhượng bộ chút, sao có thể hái được quả đào to nhất kia?
Hiện nay xem ra, toàn bộ đều nằm đúng như trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng.
Còn nhỏ tuổi, không ngờ đã dự liệu chính xác như vậy, Đặng Trọng Hòa thầm kinh ngạc không ngừng.
- Sự sắp xếp của Chủ tịch Đặng, Tôi thấy rất hợp lý, trên nguyên tắc tôi không có ý kiến gì. Mấu chốt hiện nay là bố trí ai sẽ phụ trách toàn bộ. Tôi cho rằng, đồng chí Tô Chí Kiên rất phù hợp. Bản thân Tô Chí Kiên là Phó chủ tịch Huyện, lại được phân công quản lý công nghiệp khoáng sản, phương diện này kinh nghiệm rất phong phú. Đồng chí đó trước đây luôn giúp đỡ công việc của Chủ tịch Đặng. Chủ tịch Đặng nhất định là hiểu rõ năng lực làm việc của đồng chí ấy. Tôi thấy nên để Tô Chí Kiên đảm nhiệm chức giám đốc của Công ty quản lý năng lượng. Ý kiến của Chủ tịch Đặng ra sao?
Mộ Tân Dân vừa tung ra quân chốt của mình. Mộ Tân Dân đây là lo lắng Đặng Trọng Hòa trước hết tuyển người của mình, gã lại đến phủ quyết thì sẽ không tốt. Thật không dễ dàng mới tạo ra cái không khí nói chuyện “hài hòa” này, nếu bị phá hủy, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao?
Hơn nữa Mộ Tân Dân đề cử Tô Chí Kiên phụ trách Công ty nguồn năng lượng, lý do vô cùng chính đáng.
Đặng Trọng Hòa nếu là đưa ra cán bộ cấp Phó Xử khác để chống lại, thì cả khối phân công quản lý công việc không như Tô Chí Kiên, về phần cán bộ cấp phòng, càng không tiện nói ra. Sao, anh giờ không màng đến một Phó chủ tịch Huyện được phân công quản lý công tác tài nguyên khoáng sản, lại đưa một cán bộ cấp phòng khác lên, tiếp tục không dùng Tô Chí Kiên sao? Điều đó cũng hơi quá đáng. Dù có lên Ủy ban nhân dân thì Mộ Tân Dân cũng cảm thấy mình có lý, rất nắm chắc sẽ được thông qua kiến nghị này.
Đặng Trọng Hòa liền mỉm cười, quả nhiên toàn bộ sự việc đều trong dự liệu của Lưu Vĩ Hồng.
- Bí thư Mộ, tôi cho rằng, Công ty quản lý nguồn năng lượng này là một loại hình mới, trước đây chưa từng làm qua, tất phải có cái nhìn đúng đắn. Địa khu kỳ vọng nhiều vào chúng ta, chỉ có thể thành công không được thất bại…
Đặng Trọng Hòa ngồi thẳng người nói, mang vẻ mặt nghiêm túc nói.
Thần sắc của Mộ Tân Dân không khỏi sầm xuống, xem ra Đặng Trọng Hòa đã có tính toán khác rồi.
- Cho nên, tôi quyết định giám đốc của Công ty quản lý nguồn năng lượng này tạm thời sẽ do chính tôi phụ trách, đợi công ty đi vào quỹ đạo, sẽ xem xét các đồng chí khác đến tiếp nhận sau!
Lúc này sắc mặt của Mộ Tân Dân liền chuyển thành xám xịt, tức đến mức nửa ngày nói không nên lời.