Quan Gia

Chương 967: Chương 967: Gặp bạn cũ nơi đất khách




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 967: Gặp bạn cũ nơi đất khách 

Nhóm dịch: PTQ 

Nguồn: metruyen 

 

Cô gái trẻ kia ăn mặc rất sành điệu, diện mạo không tầm thường, mắng chửi người khác cũng dùng tiếng địa phương Kinh Hoa, xưng hô theo kiểu xưa là “ngô nông”, lẽ ra phải rất ngọt ngào. Nhưng dù lời nói dễ nghe đến thế nào mà dùng để mắng chửi người khác thì tự nhiên không còn hay ho gì. 

Đám người Lưu Vĩ Hồng ngơ ngác nhìn nhau, không nghe rõ lắm. 

Lưu Hoa Anh công tác ở Kinh Hoa một thời gian dài, người trẻ tuổi có khả năng học hỏi rất cao, phương ngữ Kinh Hoa cũng có thể hiểu một ít. Nhưng lúc cô ả kia mắng người, rất kích động, lời lẽ chói tai, tất nhiên khó thể nghe được, Lưu Hoa Anh chỉ có thể nghe đại khái. 

- Những người đó là chủ các cửa hàng ở đây, sợ người khác bày hàng lên vỉa hè bất tiện, cản trở việc kinh doanh của họ. 

Lưu Hoa Anh tự động nhận chức phiên dịch, giải thích vài câu. 

Vân Vũ Thường nhíu mày nói: 

- Sang năm mới người ta bày chút hàng bán đồ cũng đâu có sao đâu? 

Nói một cách nghiêm túc, chủ cửa hàng này cũng không làm gì sai. Bọn họ kinh doanh trong đó, ngoài tiền thuê mặt bằng, còn rất nhiều phí dụng khác cần phải nộp, chi phí rất cao, bị người khác bày hàng trên vỉa hè, ảnh hưởng việc kinh doanh, trong lòng tức giận cũng là chuyện bình thường, chỉ là thiếu lòng thông cảm. Mùng ba đầu năm đã phải ra buôn bán, có lẽ làm ăn cũng không dễ dàng. 

Cô ả suýt chút nữa bị ngã kia thái độ rất quyết liệt. Cô ả vừa mắng to, vừa vươn bàn chân mang giày da màu hồng, đá sạp tượng đất. Chủ hàng tượng đất không đứng dậy nổi, cứ đưa lưng về phía bên này. Nhìn kỹ, có thể phát hiện ở sạp có bày một cây nạng. Thì ra người chủ sạp kia có tật, đứng lên rất khó khăn. Tình hình thế này, cho dù ông ta có cố đứng lên chỉ sợ là cũng đứng không vững, có thể là bị đẩy té ngã. Đối với những người có tật, nếu ngã sấp xuống rất có khả năng thành thương tổn nghiêm trọng. 

Các chủ hàng trên vỉa hè khác đã xúm lại xem cả, chỉ trích bà chủ cửa hàng, mồm năm miệng mười. Trong đó cũng có vài người nói tiếng địa phương mà nói tiếng phổ thông. 

- Chúng ta đâu phải ngày nào cũng đến, chỉ mấy ngày này náo nhiệt mới kiếm chút tiền tiêu vặt, làm gì hung dữ quá vậy? 

- Đúng rồi, đúng rồi, mọi người đều buôn bán cả, không cần phải như vậy đâu? 

Hiện trường cãi nhau ồn ào. 

Chủ sạp vỉa hè đông người hơn, vây lấy mấy người chủ cửa hàng vào bên trong, tình hình rất hỗn loạn. Nhưng người có tật chủ sạp tượng đất không thể nào nói chuyện được, chỉ quỳ trên mặt đất, chậm chạp thu dọn đống hỗn độn do cô gái kia đá đổ. Mấy tượng đất này còn ra hình thù gì? 

Hai cậu trai trẻ bảo vệ quân khu, nhanh chóng áp sát vào, bảo vệ Lưu Thành Gia. Tuy nhìn hiện trường không có vẻ gì là nhắm vào tư lệnh Lưu, nhưng chức trách của ban bảo vệ là lúc nào cũng phải thận trọng. 

Một anh chàng khoảng hơn ba mươi tuổi khẽ nói với Lưu Thành Gia: 

- Thủ trưởng, ở đây khá loạn, xin thủ trưởng rời khỏi nơi này. 

Lưu Thành Gia khoát tay, ngược lại còn đi nhanh về phía trước. 

Hai anh bảo vệ nhìn nhau, bất đắc dĩ cũng bước lên theo. 

Lúc này, phía trước lại có sự thay đổi. 

- Bọn bây đám đánh tao? 

Theo sau tiếng hét chói tai, một cô gái nhảy vọt ra khỏi đám người, chỉ vào mấy người chủ các sạp hàng trên vỉa hè lớn tiếng mắng chửi. Chủ các sạp hàng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ra sao cả, hiển nhiên là không biết ai đã đánh ả. 

Tình hình hỗn loạn như vậy, cũng rất có thể bên trong có người vô tình đẩy ả. 

Cô ả thời trang kia hét mấy câu, nổi giận đùng đùng, bước vào cửa hàng, gọi điện thoại, không biết gọi cho ai. 

Lưu Thành Gia tất nhiên không để ý đến chuyện này, đi thẳng đến sạp tượng đất, chầm chậm ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát chủ sạp tượng đất kia. Người chủ sạp vẫn còn đang chậm rãi thu dọn đống tượng đất lộn xộn ngã đổ, dường như vận chưa nhân ra có người đang nhìn chằm chằm ông ấy, chỉ có thể nhìn thấy lưng và mái tóc bạc phơ. 

- Trương Chiêu Dũng? Trung đội trưởng trung đội 7?  

Lưu Thành Gia chậm rãi cất tiếng. 

Người bán tượng đất ngẩng đầu thật mạnh, trong mắt lộ vẻ man mác, ngay sau đó ánh mắt lại rạng rỡ, đôi môi cũng lắp bắp không ngừng, dường như vô cùng kích động. 

- Tiểu đoàn trưởng? 

Người bán tượng đất lắp bắp một lúc mới run rẩy gọi được một tiếng, nước mắt đã rưng rưng. 

- Đúng là cậu rồi, Trung đội trưởng 7! 

Nhận ra được, Lưu Thành Gia cũng vui mừng bất ngờ. 

Trung đội trưởng trung đội 7 liên tục gật đầu, nước mắt rốt cuộc không kìm được, tràn ra khóe mi. Ông ấy cố gắng muốn đứng dậy, nhưng lại tàn tật, trong lúc kích động không kìm được cây nạng, lại càng không thể đứng dậy được. 

Lưu Vĩ Hồng và Đổng Vĩ không hẹn mà cùng bước lên hai bước, mỗi người một bên nâng ông ấy dậy. 

Lưu Thành Gia bước lên, hai tay nắm chặt vai Trương Chiêu Dũng, vẻ mặt rất bùi ngùi. Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ngổn ngang cảm xúc của cha mình như vậy. Có thể thấy được vị trung đội trưởng trung đội 7 này chiếm một vị trí khá lớn trong lòng Lưu Thành Gia. 

- Trung đội trưởng trung đội 7, sao cậu lại bày hàng ở đây? 

Lưu Thành Gia chăm chú nhìn Trương Chiêu Dũng một lúc, sau đó mới kinh ngạc hỏi. 

- Dạ, chuyện này, tiểu đoàn trưởng… 

Nghe Lưu Thành Gia hỏi, mặt Trương Chiêu Dũng liền đỏ bừng, không biết nói thế nào cho phải. 

Vỉa hè bên kia vẫn ầm ĩ như trước, mấy người chủ cửa hàng và chủ các sạp hàng trên vỉa hè đều tách ra, đứng xa vài bước, nhìn vào vỉa hè bên này đang bày hàng có vẻ trào phúng, dường như đang chờ xem náo nhiệt. 

- Mọi người chờ xem, lúc anh Can của chị Lôi đến đây, xem các người có chịu nổi không… 

Có một gã trẻ tuổi trong đó, vui sướng khi thấy người gặp họa nói. 

Vài người chủ các sạp vỉa hè dường như đã biết lợi hại, mặt biến sắc, mặc kệ gã kia đang trêu chọc, vội vội vàng vàng thu dọn hàng hóa. 

- Trung đội trưởng trung đội 7, rốt cuộc sao lại thế này? 

Sắc mặt Lưu Thành Gia trở nên nghiêm khắc hơn. 

- Tiểu đoàn trưởng, dạ, nhà máy đóng cửa, thất nghiệp… 

Rốt cuộc vài từ đơn giản của Trương Chiêu Dũng đã nói rõ được tình hình trước mắt. 

Hai hàng lông mày của Lưu Thành Gia nhíu chặt lại, hỏi ngay: 

- Thất nghiệp? Cậu là người có công hạng nhất, là thương binh, sao có thể như vậy được?  

Nói xong, Lưu Thành Gia liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng. Trước mắt, nơi Lưu Vĩ Hồng công tác đang quan tâm đến chính sách này, hẳn là sẽ hiểu hơn. 

Lưu Vĩ Hồng liền nói: 

- Cha, căn cứ vào chính sách, người có công hạng nhất và thương binh là được ưu tiên, tình hình chung là không cho phép thất nghiệp. Dù là nhà máy công ty đóng cửa cũng phải sắp xếp một công việc khác. Nhưng… 

- Nhưng cái gì? 

Lưu Vĩ Hồng cười khổ đáp: 

- Đôi khi chính quyền địa phương không nghiêm túc chấp hành chính sách này. 

Trương Chiêu Dũng vội vàng nói: 

- Tiểu đoàn trưởng, chính phủ cho tôi lãnh tiền một lần. Tuy tôi đi đứng không tiện, nhưng tôi còn đôi tay, tôi biết nặn tượng đất, có thể nuôi sống bản thân. 

Lưu Thành Gia gật gật đầu. 

Đúng là Trương Chiêu Dũng nặn tượng đất và cái chân phải có tật mới khiến Lưu Thành Gia nhớ ra ông ấy. Mười mấy năm qua, trung đội trưởng trung dội 7 rất oai hùng, giờ mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn có vẻ còn lớn tuổi hơn Lưu Thành Gia. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Chú Trương, theo chính sách, tình trạng như chú không cho lãnh tiền một lần. 

Trương Chiêu Dũng là chiến hữu của Lưu Thành Gia, vì nước lập công, tất nhiên xứng đáng để Lưu Vĩ Hồng gọi ông ấy là “chú Trương”. 

Trương Chiêu Dũng liền cười, không tiện trả lời Lưu Vĩ Hồng. Có thể nhìn thấy ông ấy vô cùng thật thà chất phác, đồng thời lại là người vô cùng sĩ diện, cảm thấy vì chuyện cá nhân mà khẩn cầu chính phủ là không thích hợp. 

Lưu Thành Gia nói: 

- Trung đội trưởng trung đội 7, nhà cậu không phải ở Hải Môn sao? 

Hải Môn là một thành phố phía bắc trực thuộc trung ương, cùng thành phố Kinh Hoa có thể nói là trời nam bể bắc. Lưu Thành Gia rất ngạc nhiên, sau Trương Chiêu Dũng lại bày hàng ở vỉa hè thành phố Kinh Hoa này. 

Trương Chiêu Dũng vội vàng đáp: 

- Tiểu đoàn trưởng, nhà vợ tôi bên này. Bên kia tôi cũng không có người thân, nên cùng bà xã đến Kinh Hoa, an cư bên này. 

Thì ra là thế. Dù sao phía nam bên kia cũng đã kết thúc chiến tranh mười mấy năm, trời nam đất bắc, đơn vị cũng thay đổi, rất nhiều chuyện cũng không còn quen thuộc nữa. 

- Khu nào? 

Lưu Thành Gia lại hỏi. 

- Khu Nguyệt Hồ. 

Bên này đang bùi ngùi chiến hữu trùng phùng, bên kia lại rầm rập tiếng bước chân. Một hàng bảy tám người, đều là những tên cao lớn lực lưỡng, bước nhanh đến. Có thể nói đây là một đội quân rất cổ quái, quần áo đủ kiểu, có người mặc đồ cảnh sát, có người mặc đồ bảo an, cũng có người mặc đồ tây, trong tay đền cầm roi điện, gậy cảnh sát…cũng khác nhau. Theo cách ăn mặc của chúng, thật không biết chúng đang làm gì. Đi trước là một gã to béo, cao lớn, mặt đỏ bừng, vừa nhìn đã biết say rượu, nên lúc gã di chuyển mặt đất cũng chấn động theo, dù mặc trang phục cảnh sát mùa đông, bạo bọc kín mít, nhưng vẫn có thể nhìn thấy khối thịt béo trong bao quần áo đó run run không ngừng. Người này đội mũ công an, hình như là đầu trọc, hùng hổ bước thẳng qua bên này. 

- Bảo an đến, chạy mau…. 

Những người bày hàng trên vỉa hè vừa thấy bọn chúng lập tức gom góp hàng hóa, chạy trối chết. Trong đó có vài người có kinh nghiệm lập tức bỏ tất cả vào bao tải, vác lên người, chạy nhanh đi. Còn nhiều người thì rõ ràng không có kinh nghiệm, thấy đám người của gã mập xông thẳng đến, liền luống cuống tay chân. Cá biệt có những người nhát gan, bỏ cả đồ đạc mà chạy đi. 

Vài người nữa thì lúng ta lúng túng thu dọn đồ đạc. 

- Đứng cả lại cho bố mày! 

Tên mập mạp đi đầu hét lớn, muốn giết chết cả mấy người bán hàng rong này. 

Trong thời gian ngắn, gà bay chó sủa, vô cùng hỗn loạn. 

Tiếp đó là vài tiếng kêu thảm thiết. Có người chậm chân, bị bảo an đuổi theo, roi điện, côn cảnh sát, lập tức quất xuống như mưa, khiến vài người bán hàng ngã lăn ra. 

- Con mẹ nó, tao bảo bọn mày bày hàng ở đây hả? Đánh không chết tụi bây hả? 

Tên mập nâng bàn chân mang chiếc giày da thô nặng lên, hung hăng đạp một người bán hàng rong xuống đất. 

Mới mùng ba Tết, người này không ngờ lại ra tay hung ác như vậy, không hề có chút lòng thương xót. 

- Dừng tay! 

Gần như cùng lúc, Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường, Đổng Vĩ và Lưu Hoa Anh cùng nhau quát lớn. 

 

 

Duy Linh 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.