Đám người của tên mập đó lập tức xoay qua, hung hăng trợn mắt nhìn qua bên này.
- Anh mập, chính là nó, tên què này chút nữa là xô em ngã rồi.
Cô ả thời trang từ cửa hàng bước ra, chỉ vào Trương Chiêu Dũng kêu lên, vẻ mặt vô cùng hưng phấn nhưng lại khinh miệt, còn có vẻ dương dương tự đắc khoe ra chỗ dựa vững chắc của mình.
- Thằng què chết tiệt kia, định làm phản à!
Tên béo đó rõ ràng uống rất nhiều, hai mắt bị rượu đốt đỏ ngầu, phóng ra ánh nhìn hung dữ, cầm gậy cảnh sát đi qua bên này, mấy người khác cũng xông theo.
- Lui ra!
Hai anh bảo vệ lập tức tiến lên, lạnh lùng quát.
Tên béo sao lại có thể để ý đến lời cảnh cáo này, giơ cao gậy cảnh sát, như một tòa núi thịt lừng lững xông tới.
Sau đó “phanh” một tiếng!
Mọi người còn chưa hiểu được chuyện gì, đã thấy thân hình to lớn của tên béo đã nằm sóng soài dưới đất, gậy cảnh sát trong tay văng ra xa, miệng hộc lên như trâu rống, dù thế nào cũng không đứng dậy được. Thật ra hai anh bảo vệ này dùng có bốn phần “bạt thiên cân cầm nã thủ pháp”, quan trọng là gã này quá nặng nề, chỉ cần ngã xuống, lấy lực va lực, tên béo to mọng như vậy, nhưng mặt đất càng cứng hơn. Một đống núi một trăm ký thịt đổ xuống ầm ầm, nội tạng chịu chấn động mạnh, cũng đủ cho gã nằm dài.
Ngay sau đó, tên thứ hai đang cầm đèn pin bảo an trong tay, trong nháy mắt đã lộn nhào, quỳ rạp trên mặt đất không dậy nổi. Không đến một phút, cả bốn người xông vào đều không có ngoại lệ, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hai anh bảo vệ này công phu quả rất cao.
Lưu Vĩ Hồng và Đổng Vĩ cũng chỉ đứng hai bên, không bước lên. Lưu Vĩ Hồng thân thủ mạnh mẽ, Đổng Vĩ là nhân viên Bộ An ninh, tất nhiên công phu không kém. Chỉ có điều đối phó với mấy tên say như vậy, bảo vệ quân khu là đủ rồi, không cần ra tay.
Mấy gã say đứng sau nhìn thấy đồng bọn bị đánh ngã mà không có cách nào trả đòn như vậy, rốt cuộc tỉnh táo vài phần, cố gắng đứng vững, mắt to mắt nhỏ không dám bước lên.
- Hay, đáng đánh!
Mấy người bán hàng rong vốn đã chạy tứ phía lại tụ tập tới đây, thấy thế vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thậm chí cũng có vài người chủ cửa hàng cũng vây lại xem náo nhiệt kêu to.
Mặt mày cô ả thời trang đó thất sắc, nhất thời không biết phải làm thế nào.
Chuyện xảy ra nhanh quá!
Hoàn toàn khiến người ta không biết phải làm thế nào.
Lúc này, một gã mặc áo jacket khoảng ba mươi mấy tuổi chậm rãi bước tới. Mấy tên say rượu còn đang sững sờ, nhìn thấy gã này, vội vàng cúi đầu khom lưng chào:
- Sếp Mã!
Sếp Mã mặt mày âm u đến trước mặt hai anh bảo vệ hỏi:
- Tụi bây là ai? Sao lại đến đây đánh người?
Người cán sự bảo vệ lớn tuổi hơn hỏi ngược lại:
- Anh là ai?
- Tao họ Mã, là Sở trưởng đồn công an trung tâm thương mại. Tụi bây đánh người ở đây, phải theo tao về sở giải quyết.
Hai anh bảo vệ lười biếng không muốn nói những lời vô nghĩa với gã, liền lấy giấy chứng nhận đưa lên trước mặt Sở trưởng Mã. Mặt Sở trưởng Mã mới nãy còn âm u, trong nháy mắt đã sượng sùng, mắt mở thật to.
Mấy chữ Ban bảo vệ Bộ Tư lệnh quân khu Đông Nam gã vẫn còn có thể nhận ra.
- Chào Thủ trưởng!
Sở trưởng Mã sững sờ một lúc, vội nói ngay. Dù gã biết hai vị này chỉ là nhân viên bảo vệ thủ trưởng, nhưng đối với gã mà nói, đó cũng là thủ trưởng. Còn thủ trưởng thật sự, Sở trưởng Mã không mong được gặp gỡ.
Lưu Thành Gia từ tốn bước lên, nhìn Sở trưởng Mã, ôn tồn hỏi:
- Đồng chí Tiểu Mã, cậu là trưởng đồn công an sao?
- Dạ, dạ, Thủ trưởng, tôi là phó sở trưởng…
Sở trưởng Mã lúc này đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo, thấy khí độ của Lưu Thành Gia như thế, biết ông là đại thủ trưởng thật rồi.
- Ừ, Sở trưởng Mã, mấy người này là ai?
Lưu Thành Gia vẫn thong dong như trước, hỏi với giọng điệu rất ôn hòa.
Sở trưởng Mã nuốt nước bọt, không dám nói dối, đành thành thật đáp:
- Báo cáo thủ trưởng, bọn họ là đội viên dân phòng và nhân viên bảo an trong trung tâm thương mại.
Hai hàng lông mày của Lưu Thành Gia khẽ nhíu lại:
- Sở trưởng Mã, đây là lỗi của cậu. Nếu cậu ở đây, là lãnh đạo những người này, sao thấy họ đánh người mà không ngăn lại?
- Thủ trưởng, tôi, tôi nói… Thật xin lỗi, thủ trưởng, là tôi huấn luyện họ không tốt…
Sau khi quay về, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc giáo dục bọn họ…
Nhìn dáng vẻ của Sở trưởng Mã, vốn là muốn nói “tôi không phát hiện” gì gì đó. Đa số người mắc phải sai lầm, phản ứng đầu tiên là trốn tránh. May mà Sở trưởng Mã nhanh trí, định nói ra đã nhận thấy là không đúng, lập tức liền sửa lại, không ngừng nhận lỗi. Sở trưởng Mã hiểu rất rõ, có hai nhân viên bảo vệ đi theo là lãnh đạo đến cấp bậc gì.
- Đồng chí Tiểu Mã, có phạt họ hay không không quan trọng lắm. Quan trọng là hành vi này không đúng. Đồn công an các cậu, cảnh sát ở trung tâm thương mại, đều là giữ gìn trị an xã hội. Dù họ bày hàng ở đây là không đúng, cũng có thể phê bình giáo dục, tuyệt đối không thể chưa hỏi rõ đầu đuôi đen trắng mà ra tay đánh người. Các cậu làm như vậy là không làm tốt công tác trị an. Điểm này nhất định phải chú ý.
Vẻ mặt Lưu Thành Gia nghiêm túc vô cùng.
- Dạ, dạ phải, thủ trưởng…
Mồ hôi lạnh trên trán Sở trưởng Mã rơi xuống từng giọ, không dám đưa tay lau.
Lưu Thành Gia gật đầu, không nói với Sở trưởng Mã nữa, xoay người lại nói với Trương Chiêu Dũng:
- Trung đội trưởng trung đội 7, đi, chúng ta cùng uống mấy chén với nhau đi.
Trước mặt Sở trưởng Mã, Lưu Thành Gia là một vị thủ trưởng vô cùng uy nghiêm, nhưng lúc đối mặt với chiến hữu, Tư lệnh Lưu lại trở thành Tiểu đoàn trưởng Lưu rồi.
- Dạ, tiểu đoàn trưởng!
Trương Chiêu Dũng không kìm nổi, đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp.
Lưu Vĩ Hồng và Đổng Vĩ lập tức bắt tay vào thu dọn tượng đất trong sạp hàng nhỏ của ông ấy.
Trương Chiêu Dũng nói liên thanh:
- Hai vị, để tôi làm…
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chú Trương, để bọn cháu làm được rồi.
Trương Chiêu Dũng vặn vẹo hai tay, lấy làm ngượng ngùng.
Sạp tượng đất không lớn lắm, rất nhanh chóng đã được thu dọn xong. Đổng Vĩ phụ đẩy xe, Lưu Vĩ Hồng thì đỡ Trương Chiêu Dũng, còn Lưu Thành Gia thì sóng vai mà đi.
“Phì…”
Thấy được đám người Lưu Thành Gia đã đi thật xa, cô ả thời trang mới xì mạnh một tiếng.
- Một tiểu đoàn trưởng, một trung đội trưởng, có gì đặc biệt hơn người đâu, tưởng đại thủ trưởng sao!
Sở trưởng Mã hung hăng trừng mắt nhìn ả, quát:
- Cô bớt gây chuyện được không? Cũng không nhìn được tuổi tác người ta sao? Đó là chức vụ lúc ở bộ đội đó!
Một tiểu đoàn trưởng mà có hai cán bộ bảo vệ của Ban bảo vệ Tư lệnh Quân khu hả? Cô sắp gặp đại họa rồi đó? Tôi cũng bị cô hại chết rồi!
- Anh Mã, không phải chứ? Nghiêm trọng như vậy…
Cô ả thời trang liền ngượng ngùng.
- Cô biết cái gì!
Sở trưởng Mã hùng hổ mắng cô một câu, vừa đá tên mập đang nằm mọp trên đất một cái, mắng mấy lời thô tục, lập tức bỏ lại đống hỗn độn trên đất, vội vã bước vào trong cửa hàng của cô ả thời trang đó để gọi điện thoại. Trong khu vực gã quản lý đã xảy ra chuyện lớn như vậy, có khả năng dính líu đến đại lãnh đạo quân khu Đông Nam, gã không dám không báo cáo.
Trung tâm thương nghiệp Cố Đô rất đầy đủ phương tiện. Ngay tại trung tâm thương mại còn có một khách sạn sang trọng. Lưu Thành Gia mời Trương Chiêu Dũng đến khách sạn, đặt một phòng riêng, Lưu Vĩ Hồng đích thân gọi món ăn.
- Tiểu đoàn trưởng, các chiến hữu nói, giờ anh là Tư lệnh quân khu Đông Nam phải không?
Ngồi cạnh Lưu Thành Gia, Trương Chiêu Dũng dường như có chút không quen, hỏi dò.
Lưu Thành Gia gật đầu nói:
- Mới được điều tới năm kia, trước thì ở cảnh vệ Bắc Kinh. Nhiều năm rồi, sao cậu không liên lạc với tôi?
Trương Chiêu Dũng liền gãi đầu, cười ha ha vài tiếng, không biết nên trả lời thế nào.
Lưu Thành Gia cũng không truy vấn, đổi đề tài khác.
- Trung đội trưởng trung đội 7, cậu còn liên hệ với các chiến hữu trước kia sao?
- Dạ có, cũng còn chút liên hệ. Như đại đội phó đại đội 3, còn có cả đại đội trưởng đại đội 2, trung đội trưởng trung đội 5… đều còn liên lạc. Thỉnh thoảng nhắn tin, gọi điện thoại …
- Đại đội phó đại đội 3 cũng có liên lạc với cậu, vậy tình hình của cậu thế này, sao cậu ấy không báo cáo với tôi?
Lưu Thành Gia hơi không vui.
Đại đội phó đại đội 3 cũng là cấp dưới cũ của ông năm xưa, chức vụ cũng không thấp, cấp sư đoàn phó. Lưu Thành Gia định sắp xếp bồi dưỡng Trương Chiêu Dũng, lúc đó là Trung đội trưởng trung đội 7, cũng là cấp dưới cũ của đại đội phó đại đội 3. Cùng nhau trải qua cuộc chiến phía nam, anh em trong trại Mãnh Hổ. Hiện Trương Chiêu Dũng khó khăn như vậy, đại đội phó đại đội 3 cũng không báo cáo với mình, khó trách Lưu Thành Gia tức giận.
Trương Chiêu Dũng vội vàng nói:
- Tư lệnh…
Lưu Thành Gia khoát tay nói:
- Cậu cứ gọi tôi là tiểu đoàn trưởng, nghe thân thiết hơn.
- Dạ, tiểu đoàn trưởng. Vì tôi không báo cáo tình hình của tôi cho đại đội phó, anh ấy cũng không hiểu rõ lắm.
Trương Chiêu Dũng vội vàng giải thích giúp liên đội phó liên đội 3 mấy câu.
- Cậu đó, lúc nào cũng thật thà như vậy. Năm đó cậu lập chiến công hạng nhất. Bộ đội chúng ta, quốc gia chúng ta, không thể chịu thua thiệt, cậu hiểu chưa?
Trương Chiêu Dũng nở nụ cười chân thành nói:
- Tiểu đoàn trưởng, hiện tại nước ta rất nhiều nhà máy phá sản, nhà nước cũng khó xử mà.
Lưu Thành Gia liên tục lắc đầu. Đối mặt với người cấp dưới cũ thật thà chất phác này, ông cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm nói:
- Cha, con thấy tình hình như chú Trương đây không phải là cá biệt. Hay là cha xem các chiến hữu trong tiểu đoàn Mãnh Hổ của cha lúc trước, triệu tập hết lại. Mọi người gặp mặt, thứ nhất là chiến hữu xưa ôn chuyện cũ, thứ hai là hiểu được tình hình cuộc sống của nhau. Nếu tình hình như thế là số nhiều, con cho rằng nên báo với quân ủy, xin lãnh đạo quân ủy cho một biện pháp thích hợp cho quân nhân xuất ngũ, nhất là đãi ngộ với thương binh, phải làm cho thật tốt. Đây là vấn đề nguyên tắc, bằng không, rất có khả năng ảnh hưởng đến đoàn kết yên ổn toàn xã hội, cũng tạo thành ảnh hưởng bất lợi với quân đội.
- Được, cha thấy có thể.
Trong mắt Lưu Thành Gia lộ vẻ tán thưởng. Góc độ nhìn nhận vấn đề của Lưu Vĩ Hồng hiện nay, quả nhiên rất khác biệt.