Bất quá xương cốt của Tôn đại thiếu quả thật không đủ cứng rắn, hắn đang cắn chặt răng muốn làm anh hùng thấy chết không sờn một lần, không ngờ châm thứ nhất của bác sĩ vừa đi xuống, Tôn đại thiếu lại lần nữa kêu gào như bị lợn bị chọc tiết.
Bác sĩ quả thật giận dữ, quát:
- Anh chớ lộn xộn! Tiểu Vương, hai người lại đây, đè lại đầu của hắn! Làm trò gì vậy, người đã hai mươi mấy tuổi, chút đau đớn đó cũng nhịn không được!
Lập tức liền có một bác sĩ thực tập cùng một y tá đi tới, mỗi người một bên, đè xuống cái đầu trân quý của Tôn đại thiếu, không cho hắn đong đưa lung tung, đỡ phải bị bác sĩ không cẩn thận khâu luôn làn da còn nguyên vẹn của hắn.
Bác sĩ lại tiếp tục khâu vết thương, thật không biết là do bác sĩ cố ý chỉnh người hay là do tác dụng tâm lý, dù sao Tôn Hoành cảm thấy được động tác của bác sĩ đặc biệt thô lỗ, tựa hồ không hề xem mặt hắn là thịt, mà là da con lợn chết, không chút thương tiếc, cứ hung hăng đâm vào da mặt Tôn đại thiếu.
Tôn Hoành vừa đau vừa vội, nhịn không được lại lớn tiếng mắng lên, nhưng Tam Tự Kinh vừa ra miệng, trên mặt lại đau nhức một trận, Tôn Hoành nhất thời nước mắt giàn giụa, chỉ cảm thấy từ khi ở trong bụng mẹ đi ra, chưa từng phải nếm qua đau khổ như vậy.
- Con mẹ nó, ông nhẹ một chút a, muốn hại chết tôi sao…
Tôn Hoành có kêu gào thế nào, bác sĩ cũng không thèm để ý, chỉ lo hung hăng đâm hắn.
- Tiểu Hoành, tiểu Hoành, con thế nào rồi? Con ở đâu…
Đúng lúc này, bên ngoài phòng cấp cứu vang lên tiếng kêu thảm càng kinh thiên động địa của Quách Lệ Hồng, giống như cả bệnh viện đều bị tiếng hô của Quách chủ tịch làm chấn động không thôi, xào xạc rung chuyển.
- Mẹ, mẹ, con ở trong này…ai nha ai nha…
Tôn Hoành vui mừng quá đỗi, chuyển thân muốn ngồi dậy, kết quả lập tức bị kim khâu đâm trúng xương cốt của hắn, Tôn đại thiếu không khỏi chịu đau khổ, kêu thảm ngút trời.
- Anh chớ lộn xộn! Cẩn thận lại đâm trúng mắt của anh!
Bác sĩ cũng rống to kinh thiên động địa, nổi trận lôi đình, thật muốn bỏ mặc hắn mặc kệ. Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy qua người như thế, đứa bé mười tuổi còn dễ hầu hạ hơn là hắn.
- Ông làm gì? Ông dám hại con tôi!
Quách Lệ Hồng đã tiến vào, mặc kệ tất cả hướng bác sĩ la to, giương nanh múa vuốt, giống như tùy thời chuẩn bị xông lên trước, hung hăng cắn bác sĩ một miếng.
Bác sĩ thở dài một tiếng, hoàn toàn bị mẹ con hai người đánh bại, không thể không dừng lại động tác trong tay, quay đầu nói:
- Mời các người an tĩnh lại được chứ? Tôi đang khâu lại vết thương cho anh ta, đừng quấy rầy tôi! Tôi cầu các người đó!
Quách Lệ Hồng lại định hét to, Tôn Tổng Công vội vàng kéo bà ta, liền nói:
- Bác sĩ, thật xin lỗi…Xin hỏi con trai tôi thương thế ra sao? Có nặng lắm không? Có nguy hiểm tính mạng hay không?
Tuy rằng ngày thường Tôn Tổng Công thật chán ghét đứa con không nên thân, dù sao cha con liên tâm, bây giờ hắn cũng toát ra vẻ mặt lo âu dị thường, tha thiết mong chờ nhìn bác sĩ, tựa hồ chỉ sợ trong miệng hắn nói ra có điều gì hung hiểm.
Bác sĩ vội vàng nói:
- Các vị yên tâm, đều là vết thương da thịt, không bị nguy hiểm tính mạng. Nhưng hiện tại anh ta đổ máu quá nhiều, tôi phải khâu lại cầm máu, mời các vị làm tốt công tác tư tưởng cho anh ta, đừng la hét nữa, sẽ ảnh hưởng tới việc khâu vết thương.
Bất kể như thế nào, hiện tại cha mẹ của người bị thương đã tới, cuối cùng bác sĩ cũng thấy được hi vọng yên tĩnh để “làm việc”.
Nghe nói không bị nguy hiểm tính mạng, Quách Lệ Hồng nhất thời rũ người, liền trượt chân ngồi bệch xuống mặt đất, miệng há lớn, một câu nói không nên lời, trước mắt như biến thành màu đen. Tôn Tổng Công vội vàng kéo vợ, nhìn bác sĩ nói:
- Bác sĩ, mời ông lập tức khâu đi…tiểu Hoành, đừng nên lộn xộn, kiên cường một chút!
Lại nói tiếp cũng lạ, cha mẹ vừa đến hiện trường, cảm xúc của Tôn Hoành lập tức yên tĩnh trở lại, dù trong lúc khâu vết thương, vẫn còn đau muốn chết, nhưng Tôn đại thiếu quả nhiên đã kiên cường, không còn kêu lên rung trời thảm thiết, nghiến răng nghiến lợi “tận lực” chống đỡ.
Kỳ thật Tôn Hoành cũng đã là người trưởng thành, chưa chắc sợ đau tới như vậy, mấu chốt là vừa mới bị người chém mấy đao, đang sợ tới mức mất hết can đảm, không còn tinh thần, cho nên mới hét to như bệnh tâm thần, hiện giờ cha mẹ đã đến, Tôn Hoành cảm giác an toàn sinh mạng đã có bảo đảm, trong lòng cũng an định lại.
Thật vất vả Quách Lệ Hồng mới hồi phục lại tinh thần, hiển nhiên nhìn mặt mày của đứa con đầy máu, lại sợ tới mức nghiêng đầu đi, nhào vào trên vai Tôn Tổng Công, không dám nhìn qua, cả người không ngừng khẩn trương hỏi lung tung.
- Thế nào thế nào, khâu xong chưa? Tiểu Hoành, dũng cảm một chút, xong ngay đây…
- Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không? Ai nha ai nha, đau chết tôi…
Tôn Hoành thật buồn bực nói. Vừa rồi chính hắn la to, không hề cảm thấy gì, hiện tại Quách Lệ Hồng kêu lên vài câu, hắn liền buồn bực không thôi. Nhưng lần này “ai nha ai nha” chỉ là có chút làm ra vẻ, lộ ra ý vị làm nũng mà thôi, khiến cho bác sĩ cùng y tá nổi cả da gà.
- Chú ý một chút, hiện tại cần khâu lại lỗ tai, tiểu Vương, hai người dùng sức đè hắn lại, đừng làm cho hắn lộn xộn.
Bác sĩ thật vất vả khâu lại ba vết đao trên mặt Tôn Hoành, thở phào một hơi thật dài, mồ hôi trán tuôn đầy.
Tôn Tổng Công vội vàng nói:
- Tiểu Hồng, ngàn vạn lần chớ lộn xộn, nên phối hợp bác sĩ.
Thật sự mà nói, Tôn Tổng Công là một nhân viên kỹ thuật, trong ngày thường ngay con gà cũng không dám giết, nhìn thấy tình cảnh mặt mày đứa con đầy máu thật bi thảm, trong lòng cũng chột dạ, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng. Nhưng ở hiện tại lại không thể không cắn răng kiên trì tới cùng, không ngừng khuyến khích an ủi đứa con.
- Con đã biết, bác sĩ bác sĩ, nhẹ tay một chút đi…
Tôn Hoành đã sắp hết hơi, thở hào hển nói, lại thật sự không dám lộn xộn.
Còn đang nhiệt náo túi bụi, trên hành lang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, tựa hồ đang có không ít người chạy vào.
Tôn Hoành nhất thời kinh hoàng, hét lớn:
- Không xong, bọn hắn, bọn hắn truy tới giết con…
Quách Lệ Hồng nghe tiếng liền từ trong lòng Tôn Tổng Công nhảy dựng lên, giống như một đầu sư tử đang nổi điên, vọt mạnh tới cửa phòng cấp cứu, chặt chẽ giữ cửa, kêu lên:
- Tiểu Hoành đừng sợ, có mẹ ở đây, xem ai dám động tới con một sợi lông tơ…
Nói ra dù Quách Lệ Hồng thật hỗn đản, nhưng đối với con mình đúng là rất tốt, dù có người cầm dao chém tới, cũng là bà ta nhảy ra trước chặn lại.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, đã tin chưa!
Bác sĩ dở khóc dở cười, chỉ đành nói:
- Yên tâm, không ai dám tới bệnh viện giết anh đâu. Hơn nữa nếu thật muốn giết anh, lúc ấy đã giết, làm gì chờ tới bây giờ? Anh nằm yên đi, tôi phải khâu đây!
- Tôn Hoành ở nơi nào?
Trên hành lang vang lên một thanh âm hùng tráng phi phàm, chính là đồng chí Hạ Hàn, cục trưởng Cục công an luôn lấy dũng mãnh trứ danh.
Trong ngày thường Quách Lệ Hồng ghét nhất là nghe được tiếng của Hạ Hàn. Nhưng vào lúc này vừa nghe được thanh âm của Hạ Hàn, lại giống như nghe được thanh âm của trời, so với toàn bộ thanh âm khác trên đời còn dễ nghe hơn gấp trăm lần ngàn lần, lập tức quát to nói:
- Hạ cục trưởng, Hạ cục trưởng, chúng tôi ở trong này…Thật tốt quá thật tốt quá, các vị cuối cùng đã tới…
Sau khi nhận được điện thoại báo nguy, người của Cục công an chạy tới không ít, Hạ Hàn tự mình dẫn đội, suất lĩnh bảy tám cảnh sát thân thể khỏe mạnh chạy qua. Bất kể nói như thế nào, thân phận Tôn Hoành khá đặc thù, nếu thật sự bị người giết chết, thành phố Hạo Dương liền náo nhiệt, Hạ Hàn cũng không dám xem thường.
Hiển nhiên Hạ Hàn đầy khí phách đi tới, Quách Lệ Hồng liền thả lỏng, thở phào một hơi thật dài, cảm kích không thôi nói:
- Hạ cục trưởng, chào anh chào anh, vất vả anh…
Chỉ cần có thể bảo vệ được đứa con chu đáo, dù có bảo bà ta quỳ xuống phục lạy Hạ Hàn, bà cũng nguyện ý.
- Quách chủ tịch, chào bà!
Hạ Hàn thuận miệng chào Quách Lệ Hồng một câu, trực tiếp đi tới trước mặt Tôn Hoành, nhìn vài lần, lại nói với bác sĩ:
- Bác sĩ, mời ông xử trí miệng vết thương cho anh ta đi, chúng tôi chờ.
Nhìn thấy cảnh sát võ trang đầy đủ, trong lòng bác sĩ cũng yên tâm, hẳn là có thể thuận lợi làm xong công tác cuối cùng này.
Hạ Hàn đứng ngay trước mặt, cả người sát khí bốn phía, Tôn Hoành bị dọa, dù lúc khâu vết thương đau tận tim, nhưng Tôn đại thiếu vẫn cắn răng chịu khổ, chỉ nhe răng nhếch miệng hít từng hơi lạnh, không còn dám la to.
Cả thành phố Hạo Dương, nếu như nói còn có người nào làm Tôn Hoành sợ như sợ cọp, không thể nghi ngờ chính là Hạ Hàn. Tên cục trưởng Cục công an “ngốc nghếch” này, thật sự rất có sát khí, Tôn Hoành ở trước mặt hắn luôn ngoan ngoãn như con cừu nhỏ.
Có Hạ cục trưởng tự mình trấn thủ, rốt cục bác sĩ thuận lợi hoàn thành xong công tác, lại rửa sạch máu trên mặt Tôn Hoành, sau đó băng bó lại cho hắn, trên đầu Tôn đại thiếu buộc rất nhiều băng gạc, lập tức biến thành kẻ mập mạp, vô cùng buồn cười.
- Tốt lắm, cuối cùng hoàn thành xong!
Bác sĩ thở phào, thuận tay cầm một miếng băng gạc lau mồ hôi trán.
- Bác sĩ, như vậy là được sao? Có cần ở lại bệnh viện trị liệu?
Quách Lệ Hồng giành bước lên trước, ôm Tôn Hoành, trào nước mắt hỏi bác sĩ.
Bác sĩ nói:
- Căn cứ bước đầu kiểm tra, người bị bệnh chỉ có ngoại thương. Nhưng có bị tổn thương nội tạng hay không bây giờ còn không thể xác định, phải toàn diện kiểm tra mới có thể chẩn đoán chính xác.
- Tốt tốt, vậy lập tức tiến hành kiểm tra.
Quách Lệ Hồng liên thanh nói.
Tôn Hoành nói:
- Mẹ, không cần kiểm tra, con không bị thương nơi khác, bọn hắn không đánh con, chỉ trực tiếp lấy dao giết con thôi!
Rốt cục nhịn đã đủ, đầu óc Tôn Hoành chợt thanh tỉnh, thật không kiên nhẫn nói.
- Ai…ai muốn giết con?
Quách Lệ Hồng lại hét rầm lên, lông mày dựng thẳng, phẫn nộ đến cực điểm.
- Còn vô pháp vô thiên! Hạ cục trưởng, mời anh lập tức đem kẻ xấu đó bắt lại!
- Con không biết là ai…nhất định là người của Đàm Đức Lân…bọn hắn muốn giết người diệt khẩu!
Hạ Hàn nghiêm khắc quát:
- Tôn Hoành! Có vấn đề liên quan tới vụ án, chúng ta không nên đàm luận ở chỗ này, anh theo chúng tôi quay về Cục công an đi!
Tôn Hoành chấn động, sợ tới mức co rụt ra sau, luôn miệng nói:
- Không không, tôi không đi Cục công an, tôi không đi, kiên quyết không đi…
Địa phương kia, Tôn đại thiếu quả thật ở tới mức ngao ngán.
Hạ Hàn sầm mặt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lạnh lùng nói:
- Tôn Hoành, bây giờ chúng tôi hoài nghi, có người uy hiếp sự an toàn sinh mạng của anh, vì bảo hiểm anh nhất định phải theo chúng tôi quay về Cục công an. Bằng không lỡ như anh thật sự bị người giết chết, ai chịu trách nhiệm?
Những lời này lập tức đánh trúng địa phương yếu đuối nhất trong lòng Quách Lệ Hồng, lập tức kêu lên:
- Khái khái…Hạ cục trưởng, đi Cục công an thôi. Mời các anh lập tức đưa nó về Cục công an đi!