Ngoại trừ đám người Tống Hiểu Vệ cùng Lưu Khánh Long, tại thành phố Hạo Dương còn có một người càng thêm vui vẻ hơn bọn hắn, tâm tình rất vui sướng. Vị lãnh đạo vui vẻ tươi cười như hoa này, chính là ủy viên thường vụ Thành ủy, chủ tịch Hội liên hiệp phụ nữ kiêm chủ nhiệm Công đoàn thành phố, đồng chí Quách Lệ Hồng.
Ở trong tòa lầu của đại viện Thành ủy, Quách Lệ Hồng cùng Tôn Tổng Công đang xem ti vi. Trên ti vi đang chiếu một bộ phim võ thuật, rất khẩn trương kích thích, Tôn Tổng Công xem rất chăm chú. Người làm kỹ thuật, bình thường tâm tư đều khá đơn thuần, ưa thích giải trí hoạt động, cũng không có sức tưởng tượng cao xa thâm ảo, làm người rất đơn giản.
Tỷ như loại phim võ thuật Hong Kong này, rất nhiều người dân thành phố đều đã xem chán, phần tử trí thức cấp cao như Tôn Tổng Công lại xem rất say sưa. Quách Lệ Hồng xem cũng rất chăm chú, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khoan khoái, thế cho nên làm Tôn Tổng Công giật mình tỉnh lại, có chút kỳ quái nhìn vợ mình.
Đang đánh nhau thôi, có cái gì buồn cười?
Quách Lệ Hồng tự nhiên cũng đã nhận ra vẻ kinh ngạc của chồng, không chút phật lòng, cười hì hì nói:
- Hắc hắc, anh xem ti vi của anh đi, em chỉ là trong lòng cao hứng. Tên Lưu Vĩ Hồng kia, rốt cục gặp xui xẻo!
Mấy ngày nay, chỉ cần nghĩ tới việc này, Quách Lệ Hồng liền nhịn không nổi vui mừng. Có vẻ như năm đó khi đảm nhiệm ủy viên thường vụ Thành ủy, tâm tình của Quách Lệ Hồng còn chưa vui mừng đến như thế.
Lưu Vĩ Hồng a Lưu Vĩ Hồng, anh cũng có hôm nay!
Tôn Tổng Công lại cau mày, nói:
- Lệ Hồng, Lưu chủ tịch không có làm sai, anh xem em đó, phải cẩn thận giáo dục Tôn Hoành một chút đi, đừng làm hư nó, không có chỗ tốt gì cho nó!
Quách Lệ Hồng nhất thời sầm mặt, không vui nói:
- Lão Tôn, đừng gây chuyện! Đừng ảnh hưởng tâm tình của tôi. Tiểu Hoành làm sao vậy? Có chỗ nào không tốt? Ông làm cha, bình thường có gánh đủ trách nhiệm, còn không phải chỉ có tôi quan tâm cho nó? Đúng vậy, tôi biết, có đôi khi tiểu Hoành khá xúc động, thích chơi cùng những người trẻ tuổi. Vậy thì có gì đây? Bản thân nó là thanh niên, đương nhiên thích cùng thanh niên chơi đùa. Hiện tại nó có công tác chính thức, có công ty của mình, biết kiếm tiền, kết giao bạn bè thì có gì không tốt? Thế đạo hiện tại, đã sớm thay đổi, ông còn tưởng rằng như thời chúng ta còn trẻ hay sao! Lúc chúng ta còn trẻ, đơn thuần bao nhiêu? Chỉ biết nghe lời này lời kia của Đảng, nghe lời đều là bé ngoan. Hiện tại không thể như vậy. Người quá thành thật, ở trong xã hội không thể sinh tồn, sẽ bị người khi dễ, thật rất có hại!
Đây cũng là đặc sắc của Quách Lệ Hồng, Tôn Tổng Công chỉ bất quá nói ra một câu, bà ta lập tức phản bác mười câu trăm câu, ngay cơ hội nói chen vào cũng không lưu lại cho người ta một chút.
Cũng may là Tôn Tổng Công đã đem thần kinh luyện cứng cỏi như dây thép suốt hai mươi năm, đổi lại người khác, chỉ sợ lập tức bị lời chú cẩn cô của bà ta làm chết ngạt, làm sao có thể tiếp tục sống tiếp?
Tôn Tổng Công chỉ đành lắc đầu, không nói thêm nhiều lời. Mặc dù hắn là cán bộ kỹ thuật, công tác trong nhà xưởng, nhưng trong ngày thường nói chuyện phiếm với đồng sự, nghe quần chúng bình thường đánh giá về vị chủ tịch Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi kia, chính là phi thường cao. Sau khi hiểu biết được biện pháp thi hành chính trị của Lưu Vĩ Hồng, Tôn Tổng Công cũng rất đồng ý với lời đánh giá của các đồng nghiệp về Lưu Vĩ Hồng.
Đây là một vị chủ tịch rất thật lòng phục vụ cho nhân dân.
Nhưng Tôn Tổng Công cũng rất rõ ràng, nói như vậy Quách Lệ Hồng quả quyết nghe không vào, nói cũng vô ích, không khiến cho vợ chồng cãi nhau sao, tội gì chứ? Nên mờ mịt cho qua mới tốt nhất!
Thấy chồng không nói, Quách Lệ Hồng lập tức cười hì hì, có chút tự đắc.
Nhưng tâm tình tốt của Quách chủ tịch, vẫn không kéo dài được bao lâu, rất nhanh bị một tiếng chuông điện thoại thình lình cắt đứt.
- Alo, xin chào…
Quách Lệ Hồng cầm điện thoại, thật tao nhã nói, ngay sau đó sắc mặt lập tức trắng bệch.
Trong điện thoại truyền ra tiếng kêu gào hoảng sợ của Tôn Hoành, tiếng hét tựa hồ đã khàn đục.
Thân hình Quách Lệ Hồng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp ngay tại chỗ, thật vất vả ổn định tinh thần, lập tức lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu Hoành, tiểu Hoành, đã xảy ra chuyện gì, con…con đang ở đâu vậy? Con đừng dọa nạt mẹ…
Trong tích tắc, thanh âm Quách Lệ Hồng hoàn toàn thay đổi, nước mắt tuôn ồ ạt như vỡ đê.
- Con…con đang ở bệnh viện nhân dân, con bị người dùng dao đâm…
Tôn Hoành điên cuồng hét to trong điện thoại, ngữ khí cực kỳ sợ hãi.
Loảng xoảng một tiếng, điện thoại trực tiếp rơi trên mặt đất, cả người Quách Lệ Hồng mềm nhũn trên sô pha, sắc mặt tái nhợt giống như người chết.
- Mẹ, mẹ…
Trong điện thoại rơi trên mặt đất, hãy còn vang lên tiếng hét hoảng sợ của Tôn Hoành.
- Làm sao vậy, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì…
Tôn Tổng Công chấn động, vội vàng bước qua đỡ vợ, lo lắng liên thanh quát to.
Tôn Hoành quả thật bị người đâm bị thương, đang ở trong bệnh viên nhân dân xử lý vết thương, trên mặt đầy máu tươi, bác sĩ đang cầm bông y tế rửa sạch miệng vết thương cho hắn, hắn lại như bị chọc tiết kêu lên thảm thiết không thôi, làm bác sĩ phải giật nảy mình.
- Ai, anh đừng kêu lớn tiếng như vậy được không chứ? Chỉ bị thương da thịt, không có nguy hiểm tính mạng!
Bác sĩ bị người bệnh luôn kêu to thảm thiết không ngừng này làm hắn rất buồn bực, nhịn không được trách mắng vài câu. Chẳng những Tôn Hoành lớn tiếng kêu thảm thiết, còn nghiêng tới nghiêng lui, bác sĩ thật không thể xử lý.
Tôn Hoành mắng to:
- Con mẹ nó, lỗ tai của lão tử bị cắt rớt, ông còn nói không có việc gì…ông, lão tử đánh chết ông!
Cho tới nay, đều do Tôn Hoành mắng người chửi người, dù là lúc bị nhốt trong trại tạm giam, đều được một đám tiểu huynh đệ hầu hạ thoải thoải mái mái, có bao giờ bị một bác sĩ trách mắng qua? Tôn đại thiếu đương nhiên là nổi giận, hận không thể lập tức đem vị bác sĩ này chém thành ngàn đao mới giải được mối hận trong lòng. Nhưng hiện giờ trên người Tôn đại thiếu bị thương, một lỗ tai không biết còn giữ được hay không, hay đã rơi mất, chỉ ở một mình, làm sao dám đánh bác sĩ, bằng không chỉ sợ sẽ bị thiệt thòi.
Bác sĩ cũng không phải kẻ ngồi không, lập tức ném bông băng trong tay, giận dữ nói:
- Anh đúng là không biết tốt xấu, tôi đang cứu anh có biết không? Anh còn dám mắng tôi, hiện tại tôi đi, cho anh chảy máu tới chết!
Tôn Hoành là loại người có cá tính ăn mềm sợ cứng điển hình, thấy bác sĩ thật sự ném bông băng, nhất thời liền nóng nảy, sợ bác sĩ thật sự bỏ chạy lấy người, như vậy là nguy lắm, trên người Tôn đại thiếu có được bao nhiêu máu tươi, chẳng lẽ có thể chảy mãi không ngừng? Nói không chừng thật sự bị chảy máu tới chết!
- Bác sĩ bác sĩ, thật xin lỗi thật xin lỗi, mẹ tôi là Quách chủ tịch của thành phố này, dượng của tôi là Tào bí thư của Địa ủy…mời ông nhất định phải cứu cứu tôi, bọn họ sẽ cảm tạ ông…
Tôn Hoành xem như lanh lợi, lập tức chịu thua, đồng thời còn đánh ra chiêu bài của mình. Tình thế bất lợi, lập tức đánh ra đại chiêu bài, vốn là tính nết chung của nha nội ăn chơi, Tôn đại thiếu cũng không ngoại lệ.
Bác sĩ liền kinh hãi.
Khó trách tiểu tử này dám ngang ngược như vậy, quả nhiên là có lai lịch. Hơn nữa bác sĩ cũng không thể thật sự bỏ mặc người bệnh không để ý tới, vừa rồi chỉ là dọa nạt hắn một chút, đỡ cho hắn cứ nghiêng tới nghiêng lui, không tốt xử lý vết thương.
- Được, nhưng tôi cứu anh, anh phải thành thành thật thật nằm im không được nhúc nhích, bằng không tôi không làm việc được, chính anh sẽ phải ăn nhiều đau khổ đó.
Tôn Hoành không ngớt lời đáp ứng, nói:
- Được được, tôi không động không động, ông trị liệu cho tôi đi…Bác sĩ, mời ông lập tức gọi điện thoại cho Cục công an, gọi bọn hắn phái người tới bảo hộ tôi, tôi lo lắng bọn người kia sẽ đuổi tới bệnh viện để giết tôi đó!
- Người nào muốn giết anh chứ?
Bác sĩ rất kỳ quái hỏi.
- Ai nha, chuyện này ông đừng hỏi, nhanh chóng gọi điện thoại đi. Bằng không những tên kia đến đây, nói không chừng còn giết luôn cả ông nữa!
Tôn Hoành buồn bực kêu to lên.
Bác sĩ hoảng sợ, dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng cũng tin rằng là có còn hơn là không, lập tức liền phân phó một y tá chạy đi gọi điện thoại cho Cục công an, chính mình lại tiếp tục xử lý vết thương cho Tôn Hoành.
Lần này Tôn Hoành khá phối hợp, dù khi dùng nước muối rửa miệng vết thương, đau muốn chết, nhưng cũng cắn chặt hàm răng tận lực chống đỡ, không dám lộn xộn. Bằng không kẻ có hại vẫn là chính mình.
Bác sĩ nói Tôn Hoành bị thương da thịt, cũng không sai, nhưng nói thật ra, thương thế của Tôn Hoành không nhẹ, trên mặt bị chém trúng ba vết dao, mỗi một vết dao dài tới mấy cm, sâu tận xương, máu tươi trào ra không dứt, một lỗ tai cũng máu thịt mơ hồ, mặc dù còn chưa bị cắt rớt, nhưng đã sâu tới một phần ba, khẳng định cần phải phẫu thuật khâu lại.
Nhưng cẩn thận kiểm tra kỹ miệng vết thương của Tôn Hoành, bác sĩ âm thầm thở ra.
Vừa rồi Tôn Hoành nói có người muốn giết hắn, còn có thể đuổi giết tới bệnh viện, rõ ràng cho thấy sợ hãi tới mê sảng. Người động thủ tổn thương hắn, thật có chừng mực, ý tứ cảnh cáo phi thường rõ ràng. Nếu thật sự muốn giết hắn, một đao đã cắt đứt cổ của hắn, cần gì phải vẽ lên mặt hắn tới bốn vết đao?
Cũng không phải đời sau, nghe nói muốn tự sát còn thử thăm dò đâm thử mười đao, cuối cùng một là một đao trí mạng, giết chết chính mình!
Nhận định không còn người vọt vào bệnh viện “đuổi giết” Tôn Hoành, bác sĩ hoàn toàn an tâm, bắt đầu khâu lại miệng vết thương cho Tôn Hoành.
Bác sĩ cầm kim, dùng cây nhíp chuẩn bị khâu vết thương, đi tới trước mặt Tôn Hoành, nói:
- Ai, tổn thương trên đầu, tốt nhất không chích thuốc tê, miễn tạo thành ảnh hưởng cho thần kinh. Anh kiên nhẫn một chút, lúc khâu sẽ đau!
Vừa nhìn thấy cây kim khâu vết thương giống như “Viên Nguyệt loan đao” thu nhỏ, trong mắt Tôn Hoành lộ ra vẻ mặt sợ hãi, run giọng nói:
- Bác sĩ, vậy…vậy rất đau phải không? Nếu không ông chích thuốc tê đi…
Bác sĩ nhíu mày nói:
- Dù chích thuốc tê vẫn sẽ đau. Hơn nữa tổn thương não, chích thuốc tê sẽ có chút phiêu lưu, chúng tôi làm phòng cấp cứu, điều kiện có hạn. Nếu anh kiên trì chích thuốc tê, tôi phải mời bác sĩ gây tê chuyên nghiệp tới. Anh phải đợi thêm một lát!
Kỳ thật cho dù là khâu lại vết thương vùng đầu, nếu như nhất định phải chích thuốc tê, cũng không cần mời bác sĩ gây tê chuyên nghiệp tới. Nhưng vừa rồi Tôn Hoành đã biểu lộ thân phận của mình, là một nha nội có lai lịch lớn, bác sĩ tự nhiên phải cẩn thận một chút. Vạn nhất xảy ra sự cố gì, chính hắn không thể đảm đương nổi.
- Vậy…vậy thì thôi, ông làm đi!
Tôn Hoành cắn răng, rốt cục hạ quyết tâm, trên mặt lộ ra vẻ mặt “thấy chết không sờn” cùng “không biết sợ”.