Bên trong văn phòng làm việc rộng rãi của bí thư Thành ủy, Tống Hiểu Vệ cười a a, thần tình như gió mùa xuân, mời Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử ngồi xuống sô pha. Trước kia bình thường hắn luôn xưng hô là “bí thư Khánh Long”, “chủ tịch Bằng Cử”, hiện nay xưng hô càng thêm tùy ý, lộ ra cảm giác thân thiết.
Lưu Khánh Long không cần phải nói, sự thật chứng minh là một người bạn phi thường đáng tin, không uổng công Tào Chấn Khởi chuyên nhất tiến cử với Tống Hiểu Vệ. Chỉ là sau khi Chu Bằng Cử chính thức tỏ thái độ, Tống Hiểu Vệ mới cho hắn sự “đãi ngộ” thật cao.
Hai người này đã chính thức trở thành phụ tá đắc lực của Tống Hiểu Vệ, một phó bí thư Đảng đoàn, một phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, người nắm mũ quan cũng có, người nắm xây dựng kinh tế cũng có, ở trong hội nghị thường vụ bí thư chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, hơn nữa thành công “chặn đánh” Lưu Vĩ Hồng, Tống Hiểu Vệ cảm giác mình đã cơ bản hoàn thành xong bước bố cục đầu tiên tại Hạo Dương, quyền uy của bí thư Thành ủy đã dựng lên, thực lực cũng đã đầy đủ.
Tâm tình Tống Hiểu Vệ vui mừng, Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử cũng hứng trí dâng cao.
Đấu tranh với Lưu Vĩ Hồng, đến tận đây cuối cùng đã thắng bại rõ ràng, ngày tháng sau này sẽ thập phần thích ý.
- Bí thư, nghe nói Địa ủy đã thảo luận quyết nghị của chúng ta báo lên trong phạm vi nhỏ?
Chu Bằng Cử tiếp nhận thuốc lá Tống Hiểu Vệ đưa tới, vừa châm lửa cho Tống Hiểu Vệ vừa tùy miệng hỏi.
Tống Hiểu Vệ rít một hơi thuốc, mỉm cười gật đầu nói:
- Tào bí thư đã cùng vài vị lãnh đạo chủ yếu trao đổi ý kiến một chút, chuẩn bị ở thời gian thích hợp sẽ công khai thảo luận.
Lưu Khánh Long hỏi:
- Lãnh đạo khác có ý kiến thế nào?
- Những lãnh đạo khác không có gì, chủ yếu là Chu Kiến Quốc. Mặc cho người nào cũng biết quan hệ giữa Chu Kiến Quốc cùng Lưu Vĩ Hồng là như thế nào.
Tống Hiểu Vệ cười nhạt, mang theo ý khinh thường nói:
- Những đồng chí lãnh đạo khác cũng không thể nói được gì. Đây chính Lưu chủ tịch yêu cầu xử phạt, ai lại có thể mở miệng nói chuyện dùm cho hắn đây?
Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử liền lộ ra dáng tươi cười hiểu ý.
- Nhưng tôi nghe nói, một ít đồng chí phía dưới vẫn rất cảm kích Lưu chủ tịch, cảm thấy được hắn là lãnh đạo tốt, quan tâm cấp dưới…
Lưu Khánh Long cười cười, còn nói thêm, mang theo vẻ mặt hài hước.
Chu Bằng Cử cũng cười nói:
- Như thế, nghe nói đồng chí Vương Thụ Quốc còn cảm động đến chảy nước mắt.
Tống Hiểu Vệ ha ha cười nói:
- Lưu chủ tịch dũng cảm gánh vác trách nhiệm, săn sóc cán bộ phía dưới, quả thật đáng giá cho chúng ta học tập.
Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử lại ha ha nở nụ cười.
Lưu Vĩ Hồng này, thật không biết trong đầu có chỗ nào sai lầm, thế nhưng lại nghĩ ra trò như vậy. Nghĩ đây là loạn thế, anh đứng ra gánh vách trách nhiệm cho người khác để thu mua lòng người hay sao?
Thật xem mình chính là Tào Tháo!
Nhưng Tào Tháo người ta là lão đại, tối đa chỉ là tự cắt rụng tóc mình, không ai dám cắt đầu hắn. Lưu Vĩ Hồng lại không phải lão đại, loại tấm gương này không thể tùy tiện học, cần trả giá thật lớn.
Mọi người khoái trá nở nụ cười, Tống Hiểu Vệ mới lên tiếng:
- Chuyện này đợi khi bên Địa ủy phúc đáp ý kiến, xem như đã định luận. Chúng ta không cần thảo luận nhiều…Hôm nay mời hai vị lại đây là muốn thương lượng một chút vấn đề điều chỉnh đội ngũ cán bộ.
Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử liếc nhau, không hẹn mà cùng gật đầu.
Phá hủy Lưu Vĩ Hồng, quả thật nên tới thời gian động cán bộ. Mặt trên động thủ bóc đi da mặt của Lưu Vĩ Hồng, phía dưới động thủ thay đổi căn cơ vị trí của hắn, triệt để xác lập quyền uy bí thư Thành ủy của Tống Hiểu Vệ, đây gọi là tổ hợp quyền.
Chu Bằng Cử càng thêm hưng phấn.
Nghiên cứu vấn đề về cán bộ vốn hẳn nên do Lưu Khánh Long cùng Tống Hiểu Vệ cùng làm, hiện tại Tống Hiểu Vệ đặc biệt kêu hắn tới, tự nhiên đã xem hắn thành tâm phúc. Hơn nữa Tống Hiểu Vệ khẳng định phải trông cậy vào hắn phát huy tác dụng lớn hơn nữa bên Ủy ban, gia tăng quyền nói chuyện bên khu vực xây dựng kinh tế, như vậy mới có thể bảo đảm chắc chắn cho Tống Hiểu Vệ nắm toàn cục trong tay.
Nói cách khác, lần này điều chỉnh cán bộ Tống Hiểu Vệ sẽ tận lực thỏa mãn yêu cầu của Chu Bằng Cử, phân phối thêm cho hắn mấy vị trí mấu chốt cho cán bộ thân tín của hắn, như thế lời nói của Chu Bằng Cử sẽ càng thêm trọng lượng. Muốn con ngựa chạy nhanh, phải cho ăn thêm nhiều cỏ.
Tống Hiểu Vệ quả nhiên tinh thông thủ đoạn cân bằng quan trường, là một “lão đại” đáng giá đi theo.
- Chỗ này của tôi có một danh sách bước đầu, hai vị tham khảo một chút…
Tống Hiểu Vệ nói xong, mở ra tập văn kiện trước mặt, xuất ra vài tờ tư liệu, phân biệt đưa cho Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử:
- Ha ha, tôi tới Hạo Dương chưa lâu lắm, đối với tình huống các cán bộ hiểu biết không quá thấu đáo, hai vị có thể nói thoải mái, không cần phải khách khí.
Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử liên tục gật đầu, tỏ vẻ thập phần cảm kích đối với lòng tín nhiệm của Tống bí thư, sau đó liền ngưng thần nhìn kỹ danh sách điều động do Tống Hiểu Vệ giao cho bọn họ.
Danh sách có mấy trang, có thể thấy được Tống Hiểu Vệ thật muốn làm ra động tác lớn. Đương nhiên, cũng không phải nói toàn bộ cán bộ trong danh sách đều điều động, rất nhiều chỉ là thân phận “dự bị”, còn phải chờ đợi “lời bình” của Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử. Nếu không đáng tin cậy, vậy không cần để ý. Sau khi Tống Hiểu Vệ nhậm chức là lần đầu tiên điều chỉnh đại quy mô, khẳng định chỉ có thể đề bạt người trung thành tin cậy.
Bên trong văn phòng yên tĩnh lại, thỉnh thoảng vang lên âm thanh ba vị lãnh đạo nói chuyện với nhau, có lẽ trong quá trình nói chuyện nhìn qua thật nhẹ nhàng này, rất nhiều vận mệnh các cán bộ đã bị sửa đổi.
Tống Hiểu Vệ, Lưu Khánh Long cùng Chu Bằng Cử đầy mặt mỉm cười, có thể thấy được khai thông rất thông thuận, mọi người không có gì khác nhau quá lớn.
Đúng lúc này bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
- Vào đi!
Tống Hiểu Vệ cao giọng nói.
Cửa phòng đẩy ra, thư ký của Tống Hiểu Vệ đi vào, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ, hạ giọng nói:
- Tống bí thư, vừa rồi bên phía Cục ủy ban xây dựng gọi điện thoại lại đây, nói…đồng chí bên Cục công an đã bắt giữ tổng giám đốc Đàm Đức Lân của công ty Nhất Kiến!
- Cái gì?
Chu Bằng Cử nhất thời chấn động, không đợi Tống Hiểu Vệ trả lời liền kinh hô một tiếng, sắc mặt biến đổi.
Tống Hiểu Vệ cũng sầm mặt, hỏi:
- Tại sao phải bắt Đàm Đức Lân?
Thư ký chần chờ một chút đáp:
- Lãnh đạo bên Ủy ban kiến thiết xây dựng tạm thời cũng chưa hiểu rõ nguyên nhân, chỉ nghe nói Đàm Đức Lân liên quan tới rất nhiều án kiện về trị an xã hội cùng một ít vấn đề kinh tế, là…là…
- Là cái gì?
Tống Hiểu Vệ nhất thời nhíu mày, không vui nói.
Thật là, bây giờ mà anh còn nói lắp cái gì chứ?
- Nghe nói, là con trai Tôn Hoành của chủ tịch Quách Lệ Hồng tố giác. Hạ cục trưởng bên Cục công an tự mình dẫn đội bắt người.
Thư ký cắn răng, đem chuyện được “nghe nói” hội báo.
Văn phòng lập tức trở nên an tĩnh lại.
Tại sao lại nhấc lên quan hệ với Tôn Hoành?
Khoảnh khắc, Tống Hiểu Vệ khoát tay, thư ký vội lui ra ngoài, đóng cửa lại. Tống Hiểu Vệ từ từ dựa vào sô pha, cầm thuốc lá trên bàn ngậm một điếu trên miệng, Chu Bằng Cử vội vàng châm lửa cho hắn.
Lưu Khánh Long rất không vui nói:
- Cục công an thật quá kỳ cục, sao lại giống như chó điên, nơi nơi loạn cắn người?
- Phải đó, tên Hạ Hàn kia, chỉ là một tên ngốc, làm gì có chút bộ dáng của cục trưởng Cục công an? Ngoại trừ hắn đảm đương tay đấm cho Lưu Vĩ Hồng, còn có bản lãnh gì? Cục công an Hạo Dương cứ bị hắn làm bừa như vậy, sớm hay muộn sẽ xảy ra vấn đề lớn!
Chu Bằng Cử cũng tức giận nói:
- Tuy rằng Đàm Đức Lân chỉ là cán bộ cấp Phó Khoa, nhưng công ty kiến trúc Nhất Kiến là xí nghiệp ngôi sao trong Hạo Dương chúng ta, nộp thuế đầy đủ, Đàm Đức Lân còn là ủy viên Chính Hiệp, Hạ Hàn nói bắt liền bắt, trước đó không hề nói qua một lời, trong mắt của hắn còn có Thành ủy cùng Ủy ban hay sao?
Nghe nói Đàm Đức Lân bỗng nhiên bị bắt, Chu Bằng Cử vô cùng khẩn trương, rốt cục bất chấp mở ra mặt nạ giả mù sa mưa trong quan trường, mắng thẳng tên của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Khánh Long lạnh lùng nói:
- Ủy ban hắn vẫn tôn trọng, trong mắt của hắn chỉ là không có Thành ủy thôi.
Sắc mặt Tống Hiểu Vệ âm trầm, hút thuốc, thật lâu sau mới chậm rãi nói:
- Đây là chó cùng rứt giậu!
Lưu Khánh Long gật đầu.
Chu Bằng Cử lại không cách nào trấn định. Lưu Khánh Long cùng Đàm Đức Lân không có bao nhiêu vướng mắc, hắn lại vướng mắc với Đàm Đức Lân thật sâu. Đàm Đức Lân bỗng nhiên bị bắt, vạn nhất không chịu được thủ đoạn của Cục công an, lung tung cắn bậy, Chu phó chủ tịch sẽ không xong.
Hiện tại Cục công an không phải như dĩ vãng. Sau khi Hạ Hàn nhậm chức, thi triển thủ đoạn Càn Khôn Đại Na Di, đã chủ yếu “quét sạch” thế lực tâm phúc của cục trưởng tiền nhiệm Thái Tuyết Phong, được Lưu Vĩ Hồng cùng Long Vũ Hiên toàn lực ủng hộ, tăng cường nắm chắc hệ thống cảnh sát trong tay. Nội tình của Đàm Đức Lân, Chu Bằng Cử rất rõ ràng, thật không chút sạch sẽ. Cục công an không bắt hắn thì không sao, chỉ cần bắt hắn thì sẽ lộ ra một đống vấn đề.
Vừa nghĩ tới đây, Chu Bằng Cử lập tức nói:
- Tống bí thư, làm như vậy thật không đúng. Đàm Đức Lân là cán bộ lãnh đạo đảng viên chính thức, áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với hắn tôi nghĩ cần phải thông qua Kỷ ủy cùng Viện kiểm sát đi? Cục công an rõ ràng là lộng quyền, không thể cho bọn hắn tùy tiện làm ẩu như vậy!
Bất kể như thế nào, phải đưa Đàm Đức Lân ra khỏi Cục công an trước rồi hãy nói sau.
Tống Hiểu Vệ trầm ngâm, chậm rãi gật gật đầu.
Chu Bằng Cử nói không phải không có đạo lý. Nhưng Tống Hiểu Vệ cũng rõ ràng, đây không thể nghi ngờ là thủ đoạn phản kích của Lưu Vĩ Hồng. Nhưng thủ đoạn này đối với Tống Hiểu Vệ mà nói, uy hiếp không phải quá lớn. Xem bộ dáng khẩn trương của Chu Bằng Cử, phỏng chừng có chuyện không minh bạch với Đàm Đức Lân. Nhưng vậy thì thế nào? Lưu Vĩ Hồng nghĩ nhéo tóc của Chu Bằng Cử, là có thể uy hiếp được Tống Hiểu Vệ này sao? Không khỏi thật quá ngây thơ rồi!
Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Tống Hiểu Vệ trên cơ bản đã làm rõ được lợi và hại trong vấn đề này.
Bất kể như thế nào, việc xử phạt Lưu Vĩ Hồng nhất định phải thông qua. Chẳng sợ Chu Bằng Cử thực sự có vấn đề nghiêm trọng, cũng không đáng để lo. Chẳng qua chỉ cần đổi một phó thủ tịch thường vụ. Chỉ cần chèn ép được uy phong của Lưu Vĩ Hồng, quyền uy của Tống Hiểu Vệ liền có thể gây dựng lên. Về phần Chu Bằng Cử, nói trắng ra là loại quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Tống Hiểu Vệ cũng không tính toán vì Chu Bằng Cử buông tha ý định chèn ép Lưu Vĩ Hồng.
Chỉ cần nắm quyền, đổi một phó chủ tịch thường vụ mới cũng vẫn sẽ đến cậy nhờ phe cánh của Tống Hiểu Vệ.
Ở trong lòng Tống Hiểu Vệ, Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Bằng Cử hoàn toàn không nằm cùng cấp bậc.
Nếu thật sự Chu Bằng Cử có vấn đề lớn, hắn cũng chỉ có thể tự cứu, nếu cần thiết, Tống Hiểu Vệ không để ý đạp thêm một chân, làm rụng Chu Bằng Cử để đổi lấy thanh danh thiết diện vô tư của chính mình.
Chính trị, từ trước tới nay vốn luôn tàn khốc như thế.