Buông điện thoại của Lý Dật Phong, Lưu Vĩ Hồng vỗ hai tay, đứng dậy nói:
- Nàng dâu, đêm nay chúng ta đi ăn cái gì? Mì sợi, được chứ?
Nhìn qua thần thái Lưu Vĩ Hồng vẫn thật nhẹ nhàng.
Vân Vũ Thường có chút lo âu, nói:
- Vệ Hồng, không thể phớt lờ. Lần này nếu như bị hủy bỏ tư cách đại biểu Đảng, trên chính trị sẽ lưu lại chỗ bẩn.
Dù sao Vân Vũ Thường cũng xuất thân từ quan lại thế gia, độ mẫn cảm trong chính trị thật rất cao. Đối với con cháu thế gia như Lưu Vĩ Hồng mà nói, nếu phạm vào sai lầm, dù trong mắt người thường là sai lầm rất lớn, nhưng kỳ thật chỉ là râu ria. Đều có “cơ chế bảo hộ” khởi động trọn vẹn, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, đem sai lầm của hắn tạo thành ảnh hưởng trừ khử trong vô hình. Nhưng ở một ít thời khắc mấu chốt, chỗ bẩn trong chính trị lại tạo thành ảnh hưởng thật lớn, về sau rất khó tiêu trừ.
Tỷ như sau khi đã có địa vị nhất định hoặc là hậu trường nhất định, ở cán bộ bình thường mà nói là “vấn đề tác phong” thập phần nghiêm trọng, chỉ là chuyện cười mà thôi, không ai xem là quan trọng, càng thêm không có người nhéo mãi không tha. Nhưng nếu tư cách đại biểu Đảng bị hủy bỏ, lại sẽ trở thành mượn cớ, đối với thời điểm nào đó, nhất định sẽ bị người lợi dụng, dùng làm vũ khí sắc bén công kích Lưu Vĩ Hồng.
Một cán bộ bởi vì phạm vào sai lầm nghiêm trọng mà bị hủy bỏ tư cách đại biểu Đảng, có lý do gì đi đảm nhiệm chức vụ trọng yếu?
Lưu Vĩ Hồng ha ha cười, nói:
- Nàng dâu, yên tâm đi. Chồng của em không phải là một kẻ hồ đồ. Bổn ý của anh chỉ là muốn mượn chuyện này chỉnh trị lại trật tự an toàn sản xuất trong thành phố mà thôi. Nếu người khác nhất định không hiểu, muốn đem chuyện này xem thành thủ đoạn đấu tranh hoặc là công kích, muốn nhốt đánh anh vào sổ đen…Hắc hắc, nào có dễ dàng như vậy!
Vân Vũ Thường liền hồ nghi nhìn hắn, không biết loại tự tin này của Lưu Vĩ Hồng từ đâu mà đến.
- Vệ Hồng, đừng quá sơ ý. Chỉ cần đám người trên Địa ủy quyết định, vậy việc xử phạt anh đã như ván đóng thuyền. Tư cách đại biểu Đảng nhất định sẽ bị thủ tiêu.
Lưu Vĩ Hồng cười khoát tay:
- Không sao cả không sao cả, không đơn giản như vậy. Đi thôi, sẽ rõ ràng, chúng ta kêu cả Hạ Hàn, Lưu Bân, Long Vũ Hiên cùng Hướng Vân bọn họ, cùng nhau đi uống rượu. Mấy ngày nay, cũng chưa gặp họ, thật quá nhàm chán.
Người này rốt cục có điều gì dựa vào, lại trấn định tự nhiên như thế?
Nhưng Vân Vũ Thường cũng không tiếp tục truy vấn, đoạn thời gian này nàng rất ít nhìn thấy dáng tươi cười vui vẻ chân chính trên mặt Lưu Vĩ Hồng, khó được hiện tại hắn lại có tâm tư muốn gọi bạn bè cùng nhau đi uống rượu, Vân Vũ Thường tự nhiên sẽ không quét cảm hứng của hắn.
Đám người Hạ Hàn không có di động, nhưng đều có máy nhắn tin, rất nhanh đoàn người liền tập hợp đông đủ. Hướng Vân còn dẫn theo cả bạn gái của hắn là Uyển Hồng Thu cùng tới. Uyển Hồng Thu vẫn là phó chủ nhiệm văn phòng Ủy ban. Một đoạn thời gian trước nghe đồn phó chủ tịch Lý Tác Thư chuẩn bị từ chức chủ nhiệm văn phòng Ủy ban, Hướng Vân còn chúc mừng cho bạn gái, đã chuẩn bị để Lưu Vĩ Hồng phái xuống nông thôn lịch lãm. Không ngờ sự cố quặng mỏ 72 phát sinh, lời đồn đãi này tự nhiên biến mất, mông của Lý Tác Thư vẫn chặt chẽ ngồi ở bảo tọa chủ nhiệm văn phòng Ủy ban, không chịu thay đổi vị trí nửa phần.
Cũng không phải nói Lý Tác Thư vẫn muốn giữ chặt kiêm chức này, mấu chốc là nếu hiện tại đem vị trí chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhường lại, có chút không tiện. Rõ ràng bà từ đi chức vụ này là vì muốn tặng cho Uyển Hồng Thu tiếp nhận. Uyển Hồng Thu được xem là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, Lý Tác Thư làm như vậy nhất định sẽ bị Tống Hiểu Vệ hiểu lầm, nghĩ bà muốn dựa dẫm vào Lưu Vĩ Hồng.
Trên thực tế Lý Tác Thư không muốn lẫn lộn vào việc tranh đấu giữa hai vị lãnh đạo, thầm nghĩ bo bo giữ mình, bảo trụ vị trí phó chủ tịch của mình là đã xong. Dù sao chức chủ nhiệm văn phòng chính phủ bà đã giữ lâu như vậy, cũng không cần kiêm nhiệm thêm bao lâu. Chờ khi tới thời cơ thích hợp, tiếp tục từ chức cũng không muộn.
- Chủ tịch, đi đâu uống rượu?
Hạ Hàn vừa đến, liền đĩnh đạc nói, nhưng nhìn qua hứng trí của Hạ cục trưởng không thật sự cao hứng như vậy. Nếu không phải e ngại có mặt Vân Vũ Thường, nói không chừng Hạ Hàn đã hét to, “chất vấn” Lưu Vĩ Hồng vì sao phải ngu ngốc như vậy!
Tự thỉnh xử phạt, còn bị nhớ lỗi nặng, có kiểu chơi như vậy hay sao?
Hạ Hàn nghe được tin tức này, đều sắp chết ngạt!
Nếu như nói một chủ tịch tận tâm hết trách nhiệm như Lưu Vĩ Hồng mà còn bị xử phạt, theo Hạ Hàn xem ra, toàn bộ cán bộ tại Hạo Dương đều hủy bỏ cách chức hết đi, không một người nào có đủ tư cách.
- Ha ha, nghe bọn hắn nói, khách sạn Giang Hải có món tương làm không tệ, tới đó ăn cơm đi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói. Hắn đến nhận chức lâu như vậy, vẫn rất ít đến khách sạn Giang Hải ăn cơm, bình thường chỉ mời khách ngay tại khách sạn Hạo Dương. Tự nhiên bởi vì khách sạn Hạo Dương là nhà khách của chính phủ, Lưu Vĩ Hồng “nước phù sa không lưu ruộng người ngoài”. Hơn nữa nghe nói khách sạn Giang Hải là “đại bản doanh” của đám người Chu Bằng Cử, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn tùy ý đi giao thiệp, đỡ cho người ta nghĩ Chu phó chủ tịch đang cùng một phe phái với Lưu chủ tịch.
Lần này hắn lại chủ động muốn đến khách sạn Giang Hải ăn cơm, chỉ sợ không chỉ nhìn trúng món tương của nơi đó.
Lưu Bân cười nói:
- Là có chuyện như vậy, tôi có đi nếm qua vài lần, rất phù hợp khẩu vị. Nghe nói bọn họ mời một đầu bếp Đông Bắc, đặc biệt làm món ăn này.
Tương Đại Cốt, vẫn là hương vị Đông Bắc mới xem như chính tông.
Trước kia khi Lưu Bân còn ở trong bộ đội thủ đô, đặc biệt thích ăn món ăn này, sau khi đến Hạo Dương nguyên tưởng rằng không còn được ăn, lại nghe được ở khách sạn Giang Hải có tương Đại Cốt, tự nhiên lập tức chạy tới nếm thử.
- Đi!
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, dẫn đầu ra cửa.
Vân Vũ Thường liền thân thiết kéo tay Uyển Hồng Thu, hai người vừa cười vừa nói đi theo phía sau. Tuổi tác của Uyển Hồng Thu nhỏ hơn Vân Vũ Thường, đứng đắn tốt nghiệp khoa chính quy, tri thức rất rộng, cũng là con cháu nhà quan lại, phong độ không tệ, trong khoảng thời gian này Vân Vũ Thường ở lại Hạo Dương, Uyển Hồng Thu thường xuyên bồi nàng cùng nhau nói chuyện dạo phố, hai người chơi thật thân thiết, lập tức xây dựng được tình hữu nghị không tệ.
Lại nói tiếp cũng thật xảo, đoàn người Lưu Vĩ Hồng vừa đi tới khách sạn Giang Hải, vừa lúc gặp phải nhóm người Chu Bằng Cử, nhân số còn không ít, cũng bảy tám người, đều là những cục trưởng trong Cục ủy, thường ngày thập phần thân cận Chu Bằng Cử. Dĩ nhiên cũng không thiếu Lý Thanh Mai, còn có tổng giám đốc công ty kiến trúc Nhất Kiến Đàm Đức Lân, khoảng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi hoa, tóc húi cua, trên cổ đeo một sợi xích vàng lớn. Khi nhìn hắn, còn tưởng rằng hắn là đại ca xã hội đen, làm gì có chút bộ dáng cán bộ cấp Phó Khoa trong thể chế?
Chu Bằng Cử hiển nhiên không ngờ được, sau thoáng ngẩn ra, vội vàng chủ động tiến lên, bắt tay hàn huyên với Lưu Vĩ Hồng, cười ha ha:
- Lưu chủ tịch, trùng hợp như thế…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Nghe nói tương Đại Cốt của khách sạn Giang Hải làm rất khá, tôi có bạn là người phương bắc, thích ăn tương Đại Cốt.
- Ha ha, tay nghề đầu bếp khách sạn Đông Hải thật không tệ đâu. Lưu chủ tịch tự mình tới nhấm nháp, mặt mũi của bọn họ thật sự không nhỏ.
Chu Bằng Cử đầy mặt tươi cười, người không hiểu rõ nhìn vào còn tưởng họ là bạn tốt. Quan hệ nhân tế trên quan trường, vốn là như vậy, không ai đem việc ân oán trong công tác đưa ra quan hệ riêng tư, ít nhất mặt ngoài chắc chắn sẽ không biểu hiện.
Ngoại trừ Chu Bằng Cử, đám người Lý Thanh Mai tự nhiên cũng tiến lên bắt tay, biểu đạt lòng ngưỡng mộ với Lưu chủ tịch, đám người Long Vũ Hiên cùng Hạ Hàn ở tại Hạo Dương cũng là tai to mặt lớn, không thể ngạo mạn. Trong khoảnh khắc, đại sảnh khách sạn Giang Hải phi thường náo nhiệt.
- Lưu chủ tịch, chào anh chào anh!
Đàm Đức Lân bắt chặt tay Lưu Vĩ Hồng, liên tục khom người, gương mặt béo phì tràn đầy dáng tươi cười, thập phần kính cẩn đối với Lưu chủ tịch.
- Giám đốc Đàm, nhìn hình dạng này của ông càng lúc càng giống một ông chủ lớn, ha ha.
Lưu Vĩ Hồng cũng không có vẻ khinh bỉ Đàm Đức Lân, cùng hắn thân thiết bắt tay, còn mở câu vui đùa.
- Không dám không dám, đều là vì quốc gia phục vụ. Chúng tôi đều là thủ hạ của Lưu chủ tịch mà thôi…
Gương mặt béo phì của Đàm Đức Lân run lên, càng khom sâu hơn, liên thanh khiêm tốn không thôi.
Hạ Hàn bắt tay cùng Đàm Đức Lân, nhìn hắn từ trên xuống dưới, cười nói:
- Giám đốc Đàm, càng ngày nhìn ông càng phúc hậu. Mập quá không tốt đâu, phải rèn luyện thân thể nhiều hơn, ăn ít thịt đi, ăn nhiều chất đậu mới có lợi cho thân thể.
Nhìn vị cục trưởng Cục công an trẻ hơn mình hai mươi tuổi, Đàm Đức Lân không dám có chút xem thường, cúi đầu khom lưng khách khí nói:
- Phải phải, Hạ cục trưởng chỉ thị phi thường anh minh, tôi nhất định chú ý rèn luyện nhiều hơn, ăn nhiều chất đậu hơn.
Hạ Hàn liền đùa giỡn:
- Giám đốc Đàm, nhắc tới chất đậu, có một ý nghĩ đây. Trong trại tạm giam của chúng tôi, toàn bộ đều ăn món này, nếu giám đốc Đàm ở trong đó mấy tháng, tôi bảo quản ông lập tức giảm béo thành công.
Sắc mặt Đàm Đức Lân nhất thời biến đổi, lập tức liền khôi phục thần tình mỉm cười, ha ha nói:
- Hạ cục trưởng thật biết nói giỡn, ý tốt tâm lĩnh, tâm lĩnh…
Hạ Hàn vỗ vỗ bờ vai hắn, ha ha nở nụ cười.
Phải nói tiếng cười của Hạ cục trưởng thật sang sảng, nhưng nghe vào trong tai Đàm Đức Lân, thật sự chói tai.
Ngoài cửa náo nhiệt như thế, đã kinh động tổng giám đốc khách sạn Giang Hải, vừa nghe tin chạy tới, nhìn thấy Lưu chủ tịch đại giá quang lâm, cả kinh liên tục cúi đầu khom lưng khách khí liên tục, tự mình dẫn dắt nhóm người của Lưu chủ tịch đi vào một gian ghế lô xa hoa nhất.
Nói riêng về cấp bậc trang hoàng, khách sạn Giang Hải nằm trên khách sạn Hạo Dương.
Trang hoàng phần cứng khách sạn, những khách sạn được xây dựng về sau luôn được xa hoa hơn đời trước.
Tổng giám đốc tự mình chờ đợi Lưu chủ tịch chọn lựa món ăn, lại lần nữa cúi đầu, mới lui ra ngoài.
Hạ Hàn ngẩng đầu đánh giá cách trang hoàng trong ghế lô, cười nói:
- Khách sạn Giang Hải quả nhiên xa hoa hơn khách sạn Hạo Dương, khó trách đám người Chu Bằng Cử đều thích tụ họp ở trong này, thật rất biết hưởng thụ.
Hướng Vân cười nói:
- Đó là tự nhiên, hưởng thụ thì ai cũng phải lựa chọn điều kiện tốt nhất.
Hạ Hàn nói:
- Chủ tịch, anh có phát hiện hay không, Đàm Đức Lân càng ngày càng béo phì, tôi xem hẳn là hắn nên giảm béo một chút mới được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cậu không phải vừa chỉ cho hắn một cách giảm béo hay sao? Tôi xem biện pháp này thật không tệ, hẳn là rất hiệu quả.
Hạ Hàn cùng Long Vũ Hiên liếc nhau, đều bật cười ha hả.