Lưu Vĩ Hồng trở lại phòng 306 trong khách sạn Hạo Dương, vẻ mặt thoáng mang theo chút mỏi mệt.
Vân Vũ Thường vội vàng đón chào, tiếp nhận cặp công tác trong tay hắn, nói:
- Đã trở lại? Nghỉ ngơi một lát trước đã.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng ôm lấy Vân Vũ Thường, cười xin lỗi, ngồi xuống sô pha. Vân Vũ Thường đã pha sẵn trà cho hắn, nóng hôi hổi, đặt trên bàn trà trước mặt hắn.
Từ khi sự cố quặng mỏ 72 phát sinh đến nay, đã qua một thời gian, Vân Vũ Thường luôn ở lại Hạo Dương, làm bạn cùng Lưu Vĩ Hồng. Công ty phía bên Giang Khẩu, đều gọi điện thoại liên hệ, điều khiển chỉ huy. Cũng may Lưu Vĩ Hồng đã sớm đề nghị với nàng, công ty cần hoạt động chính quy hóa, mấu chốt là tạo ra một đoàn thể quản lý có thể vượt qua thử thách. Công việc hàng ngày đều giao cho đoàn thể quản lý này đi hoàn thành, Vân Vũ Thường chỉ cần làm khoang lái, khống chế tốt hướng đi là được. Đối với đề nghị quản lý kinh doanh này của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường xưa nay đều rất xem trọng. Vô số lần sự thật chứng minh, ở phương diện này ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng chuẩn xác tới kinh người, cơ hồ chưa từng sai lầm.
Vân Vũ Thường rất rõ ràng, xử lý hậu quả sự cố quặng mỏ 72 chính là khảo nghiệm trọng đại trên con đường làm quan của Lưu Vĩ Hồng, thời khắc mấu chốt như vậy, làm vợ của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường không thể rời khỏi bên cạnh hắn.
Nàng cần chiếu cố hắn!
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một hớp, Vân Vũ Thường ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ nhàng giữ chặt tay hắn nói:
- Đã quyết định xuống rồi sao?
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:
- Hội nghị ủy viên Thường ủy mở rộng đã hình thành quyết nghị, đăng báo lên cơ quan hành chính Địa ủy.
Đôi mày thanh tú của Vân Vũ Thường liền cau chặt lại.
Trong khoảng thời gian này nàng ở tại Hạo Dương, cũng không phải là ở mãi trong nhà, mỗi ngày nàng đều ra ngoài một chút để tìm hiểu chút phong thổ Hạo Dương. Thành phố Hạo Dương đang xây dựng thị trường thương mại cùng công ty khai thác quặng mỏ Sở Thiên, chính là điểm tựa để Vân Vũ Thường “khảo sát”. Vân Vũ Thường cũng không phải làm ra cử chỉ nhàm chán, mà Lưu Vĩ Hồng đã sớm thương lượng qua với nàng, công ty Hoành Du ở tại nước ngoài kiếm được đại lượng tài chính, không thể chỉ là khoản lợi nhuận, càng không thể để nguyên trong ngân hàng, làm thần giữ của. Tài chính này nhất định phải xoay vòng trở lại quốc nội, phát huy ra tác dụng nên có.
Tốt nhất là làm thực nghiệp, hoặc tiến vào khu vực lưu thông buôn bán, tóm lại cần vì việc phát triển kinh tế quốc gia làm ra cống hiến lớn nhất. Mấy năm nay công ty Hoành Du ở thị trường hải ngoại mở ra lãnh địa, đã có rất nhiều thu hoạch, thu mua nhiều xí nghiệp tiềm lực của nước ngoài, ở quốc gia Âu Mỹ có rất nhiều công ty, đều chiếm cổ phần công ty trong đó.
Đương nhiên, ở nơi nào chiếm cổ phần công ty chủ yếu đều do ý kiến của Lưu Vĩ Hồng. Tỷ như công ty sản nghiệp khoa học kỹ thuật máy tính, công ty nguồn năng lượng khoáng sản, những công ty này Vân Vũ Thường sẽ bỏ thêm vốn liếng tìm cách thẩm thấu đi vào. Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng, trong mười mấy năm tương lai, những công ty này phát triển sẽ mạnh mẽ tới bậc nào. Bây giờ đầu nhập một đô la, mười mấy năm sau sẽ biến thành gấp trăm lần thậm chí là gấp ngàn lần hồi báo. Quốc nội vừa mới bắt đầu khai phát thị trường cổ phiếu, cũng là điểm tựa chú ý của Vân Vũ Thường.
Trong mấy năm thời gian ngắn ngủi, công ty Hoành Du đã có được tài sản vài tỷ, Vân Vũ Thường chiếm được vị trí hiển hách hàng đầu trong hội những phú hào cao nhất Giang Khẩu. Có thể đoán được trong tương lai, số tài sản này sẽ còn tăng trưởng với tốc độ chóng mặt đến thế nào.
Vân Vũ Thường khảo sát thị trường thương mại cùng công ty khai thác quặng mỏ, chính là đang suy nghĩ sau khi đem tài sản quay về quốc nội, hẳn nên lựa chọn đầu tư vào khu vực nào.
Ngoài ra, Vân Vũ Thường cũng cùng Lưu Vĩ Hồng, hoặc là đi một mình bái phỏng rất nhiều bạn bè, tỷ như Chu Kiến Quốc, Uyển Trung Hưng, Đặng Trọng Hòa vân vân, Vân Vũ Thường đều đi bái phỏng qua, ở giữa còn rút thời gian đến Đại Ninh, bái phỏng Lý Dật Phong cùng Lục Đại Dũng. Hạ Hàn, Chương Dịch, Hướng Vân những vãn bối này, lại không có việc gì thì chạy tới khách sạn, cùng nhị ca nhị tẩu nói chuyện phiếm. Trong lúc nói chuyện phiếm, Vân Vũ Thường đối với “vận mệnh chính trị” hiện tại của Hạo Dương cũng đã hiểu rõ như lòng bàn tay.
Lưu Vĩ Hồng ở trong hội nghị ủy viên Thường ủy mở rộng, ở ngoài dự đoán mọi người bày tỏ thái độ cao điệu, Vân Vũ Thường tự nhiên cũng biết.
Trước mắt chuyện này có thể được xem như là “tin tức chính trị” náo động nhất địa khu Hạo Dương.
Cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng, hành chính ghi lỗi nặng!
Đây là yêu cầu xử phạt của chính Lưu Vĩ Hồng. Làm cho rất nhiều người đều ngây ngốc trừng mắt.
So với cảnh cáo nghiêm trọng trong Đảng, có xử phạt càng thêm nghiêm trọng, chính là hủy bỏ chức vụ trong Đảng, so với hành chính ghi lỗi nặng, có xử phạt càng thêm nghiêm trọng, chính là giáng cấp! Thành phố Hạo Dương còn chưa bao giờ có một vị chủ tịch đương nhiệm lại chịu qua xử phạt nghiêm trọng như vậy.
Còn là chính mình yêu cầu!
Ban đầu mục đích mà Tống Hiểu Vệ muốn đạt tới chỉ là cảnh cáo trong Đảng cùng ghi chép xử phạt hành chính đối với Lưu Vĩ Hồng là hắn đã rất hài lòng. Chủ tịch đương nhiệm bị xử phạt như vậy, uy vọng sẽ lập tức giảm xuống.
Theo ý nào đó mà nói, cho việc kỷ luật Đảng cùng hành chính xử phạt với Lưu Vĩ Hồng chính là tuyên cáo với mọi người, ở trong cuộc đấu tranh Lưu Vĩ Hồng thất bại1
Chỗ dựa của hắn cũng chưa chắc có thể “bảo trụ” được hắn khỏi bị xử phạt.
Ở trong quan trường đây là trí mạng nhất.
Chỗ dựa vững chắc của anh mất linh, vậy anh có gì đang hung hăng càn quấy? Sau này anh cứ ngoan ngoãn mang theo cái đuôi làm người đi, đừng cường thế ngang ngược như vậy!
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng tự mình đem mình dồn tới “tuyệt lộ”, Tống Hiểu Vệ đương nhiên là rất vui mừng. Thật sự mà nói, quyết định hướng Lưu Vĩ Hồng nổ súng, Tống Hiểu Vệ cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hậu trường cường ngạnh của Lưu Vĩ Hồng còn ở đó, Tống Hiểu Vệ không có khả năng không chút nào băn khoăn. Cho nên cần đấu tranh, nhưng phải nắm giữ đúng mực, không thể làm cho Lưu Vĩ Hồng không còn đường để đi. Chỉ cần bái rụng một tầng da mặt của hắn, để cho hắn hiểu được chút “quy củ” là được. Nếu không đám người Lý Dật Phong phẫn nộ hắn cũng không thể ngăn cản.
Dù sao hắn chỉ là thư ký của Phương Đông Hoa, không phải con trai Phương Đông Hoa!
Nếu thật sự đấu tranh gay cấn, Phương Đông Hoa cân nhắc lợi hại, chưa chắc nhất định bảo vệ hắn tới cùng. Vạn nhất Phương Đông Hoa cũng không ngăn cản được, quyết định xem hắn thành “con chốt thí”, Tống Hiểu Vệ xem như là đã xong.
Chuyện nắm chắc mức độ này, thật đúng là phải hiểu cho rõ!
Ai biết Lưu Vĩ Hồng lại tự mình đứng ra “hót như khướu” tự thỉnh nghiêm khắc xử phạt, Tống Hiểu Vệ quả thật là như mở cờ.
Chuyện này đừng có trách tôi, là do hắn tự chuốc lấy!
Vừa có thể đả kích Lưu Vĩ Hồng, lại miễn trừ nỗi lo về sau, trên thế giới thậm chí còn có chuyện tốt như vậy?
Quả thật làm kẻ khác khó có thể tin.
Ha ha, Lưu Vĩ Hồng dù sao còn quá trẻ tuổi, xúc động nhiều, anh cho rằng trên thế giới này còn có “Bao thanh thiên”? Trên quan trường, vĩnh viễn đều là sự thật. Lúc này anh trúng một lần xử phạt, từ nay về sau nói chuyện còn mặt mũi sao?
Lưu Vĩ Hồng biết Vân Vũ Thường đang lo lắng điều gì, vỗ vỗ tay nàng, mỉm cười nói:
- Không sao cả, trong lòng anh có nắm chắc.
Vân Vũ Thường đang muốn nói chuyện, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Vân Vũ Thường vội vàng bắt máy:
- Xin hỏi…
- Vũ Thường, là tôi, Lý Hâm. Vĩ Hồng có đó không? Tôi mới gọi điện cho cậu ấy tại văn phòng, không ai nghe.
Trong điện thoại truyền ra thanh âm tao nhã của Lý Hâm, lại mang theo vẻ hơi lo âu.
- Vâng, anh ấy vừa về.
Lý Hâm nói:
- Là như thế này, cha của tôi muốn nói chuyện điện thoại cùng Vĩ Hồng, có được không?
- Được, mời bác Lý chờ một chút.
Vân Vũ Thường tranh thủ đưa điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Lý chủ tịch muốn nói chuyện với anh.
Lưu Vĩ Hồng lập tức cầm điện thoại.
- Vĩ Hồng!
Trong điện thoại truyền ra thanh âm cứng cáp của Lý Dật Phong, có chút uy nghiêm.
- Chủ tịch, chào bác!
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn chào Lý Dật Phong.
- Vĩ Hồng, nghe nói thành phố chỗ cậu đã làm quyết nghị, nghiêm trọng cảnh cáo trong Đảng cùng xử phạt nhớ lỗi nặng hành chính?
Lý Dật Phong ở trong điện thoại thật nghiêm túc hỏi, thanh âm mang theo chút lo âu, có thể biết được đầu bên kia điện thoại, chân mày của Lý Dật Phong đang cau chặt lại.
Chuyện này quả thật vượt ra ngoài sự dự liệu của Lý Dật Phong. Sau khi sự cố quặng mỏ 72 phát sinh, Lý Dật Phong đối với việc này cực kỳ chú ý, một mực tìm hiểu tiến độ sự tình. Chờ sau khi thành phố Hạo Dương đưa ra kết luận điều tra, Lý Dật Phong lập tức triệu kiến Lục Đại Dũng, lại tự mình nói chuyện điện thoại với Chu Kiến Quốc. Không thể nghi ngờ, Lý Dật Phong đang lo lắng có người muốn bắt chuyện này làm văn, gây khó dễ cho Lưu Vĩ Hồng. Tuy rằng Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi, nhưng biểu hiện trên chính đàn suốt mấy năm nay, thập phần nổi bật, đã trở thành ngôi sao chính trị mới của Lưu gia. Theo tình thế phân tích, Lưu gia nhất định sẽ ký thác kỳ vọng đối với Lưu Vĩ Hồng. Dưới tình huống như vậy, ở trên chính trị ổn thỏa tốt đẹp “bảo hộ” Lưu Vĩ Hồng biến thành trách nhiệm của Lý Dật Phong.
Ở trong điện thoại Chu Kiến Quốc trả lời hắn, nói Lưu Vĩ Hồng đã có định liệu trước, tựa hồ đã có đối sách.
Lúc này Lý Dật Phong mới thoáng yên lòng.
Cũng giống như Chu Kiến Quốc, Lý Dật Phong cũng không đối đãi Lưu Vĩ Hồng như những người trẻ tuổi bình thường, nếu Lưu Vĩ Hồng đã “cam đoan” với Chu Kiến Quốc, vậy đã nắm chắc. Bản thân Lưu Vĩ Hồng cũng biết được ở thời khắc mấu chốt này đeo lên một lần xử phạt, là nghiêm trọng tới bực nào.
Không ngờ hôm nay Chu Kiến Quốc lại báo cáo với hắn, Thành ủy Hạo Dương đã hình thành quyết nghị xử phạt, đăng lên địa khu, Lý Dật Phong nhất thời liền bối rối.
- Dạ, chủ tịch. Xử phạt này do chính tôi yêu cầu.
Lưu Vĩ Hồng thật bình tĩnh nói với Lý Dật Phong.
Trong khoảnh khắc Lý Dật Phong nói không ra lời.
Sơ sót!
Chính mình quá tin tưởng, nhưng Lưu Vĩ Hồng dù sao còn quá trẻ tuổi, làm việc quá xúc động, chỉ bằng lòng nhiệt huyết xông lên phía trước, chẳng biết trên con đường làm quan, nơi nơi đều là cạm bẫy hiểm ác sao?
Sớm biết như thế này, chính mình nên đúng lúc ra tay. Hiện tại làm thành kết quả như vậy, mình làm sao giải thích với Lưu gia? Thân là một chủ tịch tỉnh, lại quản không được chuyện của một địa khu, như thế nào đối mặt với Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia cùng Mã Quốc Bình?
Chỉ còn hơn hai tháng, đã mời dự họp đại hội Đảng trong cả nước. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Lý Dật Phong sẽ được tuyển làm ủy viên trung ương Đảng.
- Chủ tịch, bất kể nói như thế nào, chuyện này đã thật sự chết sáu người, quả thật đáng giá cho chúng ta coi trọng hơn. Tình huống phía dưới ngài cũng biết, nếu lãnh đạo không xem trọng, sự cố tương tự sẽ không ngừng phát sinh. Tôi hi vọng thông qua chuyện này, có thể đem toàn bộ an toàn sản xuất trong thành phố kỹ lưỡng nắm chặt.
Lưu Vĩ Hồng lại đơn giản giải thích với Lý Dật Phong.
- Vĩ Hồng, trong tỉnh đang thẩm tra tư cách đại biểu đại hội Đảng trong cả nước!
Lý Dật Phong hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
- Mời chủ tịch yên tâm, tôi biết nên làm như thế nào!