- Nghe ra khu Giáp Sơn này, thật đúng là khá hẻo lánh nghèo nàn.
Vân Hán Dân nói, cầm lấy điếu thuốc là trên bàn trà mà Lưu Vĩ Hồng đã mời ông, còn chưa đặt vào miệng, Lưu Vĩ Hồng đã lấy ra cái bật lửa, bật lửa đưa tới.
Bố vợ muốn hút thuốc, Lưu Nhị Ca phải ra vẻ xum xoe thôi.
Vân Hán Dân liền mồi thuốc lá trong tay hắn.
- Quả thật là như thế này. Càng là địa phương hẻo lánh lạc hậu, kinh tế càng không phát đạt, dân trí lại càng không văn minh, đám thôn dân vào mùa nhàn rỗi, không có gì làm, thì dễ dàng bởi vì tranh cãi nhỏ, dẫn đến dòng họ dùng binh khí đánh nhau quy mô lớn. Cho nên, muốn thay đổi dân phong dũng mãnh của Giáp Sơn, đầu tiên chính là phải hết sức phát triển kinh tế. Cái gọi là cơm gạo đủ thì biết lễ nghĩa, kinh tế phát triển rồi, mọi người có mục tiêu, sự kiện dòng họ dùng binh khí đánh nhau mới có thể dần dần tiêu trừ. Cuộc sống càng tốt, mọi người càng không muốn đi phá hoại cuộc sống tốt như vậy.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, nói.
Vân Hán Dân thật hơi kinh ngạc. Nhìn không ra, Lưu Vĩ Hồng quả thật rất có cách nhìn của chính mình, ý nghĩ này rất rõ ràng, lập tức liền bắt được ngọn nguồn vấn đề.
- Ừ, lý luận đúng. Nhưng khu Giáp Sơn nếu lạc hậu như vậy, phát triển kinh tế chỉ sợ khó khăn không nhỏ chăng?
Vân Hán Dân dường như đã quên ông dự tính ban đầu muốn “khởi binh vấn tội”, ngược lại rất có hứng thú cùng Lưu Vĩ Hồng thảo luận về cử động xây dựng khu Giáp Sơn, sắc mặt cũng hoàn toàn khôi phục bình thản.
Lúc này Vũ Thường từ trong bếp đi ra, không định tiếp tục tranh chấp với mẹ, vừa đúng nghe thấy câu hỏi này của Vân Hán Dân, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, liếc Lưu Vĩ Hồng một cái.
Gã tiểu tử này cũng thật là có chút bản lĩnh, không ngờ có thể nắm chắc quyền chủ động nói chuyện. Phải biết rằng, quan lớn giống như Vân Hán Dân, khi nói chuyện với anh, tự nhiên sẽ nắm giữ quyền chủ động nói chuyện. Điều này đã trở thành một thói quen. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng còn có thể dẫn đường Vân Hán Dân.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Bác Vân, khu Giáp Sơn quả thật là lạc hậu, thí dụ như giao thông không tiện, căn bản kém, vv… nhưng điều này còn không phải trọng yếu nhất, trọng yếu nhất là đội ngũ cán bộ tư tưởng xơ cứng, thiếu sức sống, tư tưởng qua được thì qua rất nghiêm trọng. Cho nên, cháu cho rằng khu Giáp Sơn nếu muốn thật sự phát triển đi lên, một điểm hàng đầu chính là thay đổi tác phong tư tưởng của cán bộ, khiến tất cả mọi người có thể mở mắt ra nhìn thế giới. Về phần ở Giáp Sơn xây dựng nhà máy gia công thức ăn gia súc, nhà máy chế tạo máy móc và nhà máy chế biến thực phẩm từ sữa, đều chỉ là thủ đoạn cụ thể. Đương nhiên, cử động này, cũng có thể kích thích tư tưởng đội ngũ cán bộ chuyển biến, gia tăng sức sống. Một khi xây dựng đội ngũ cán bộ lên quỹ đạo thì toàn bộ kinh tế phát triển của địa phương sẽ chạy vào xe tốc hành. Đơn thuần dựa vào một mình cháu cố gắng là không đủ, phải tập trung trí tuệ của mọi người mới thật sự xem như vì Giáp Sơn liên tục phát triển đánh hạ cơ sở. Cho dù sau này cháu bị điều đi, chỉ cần đội ngũ cán bộ này vẫn còn ở lại, tư tưởng nỗ lực phấn đấu kế thừa còn ở lại, Giáp Sơn có thể liên tục tốc độ cao phát triển tiếp. Lãnh tụ vĩ đại từng dạy bảo chúng ta nói, trường chinh là thư tuyên ngôn, là đội tuyên truyền, là máy gieo hạt mầm.
Nghe xong lời này, Vũ Thường khẩn trương quay lưng đi, cố gắng nhịn xuống, không cho chính mình cười ra tiếng.
Bí thư Lưu càng ngày càng "thái quá", không ngờ lên “khóa giáo dục tư tưởng” cho bộ trưởng Vân.
Vân Hán Dân trong mắt hiện lên một chút vẻ khiếp sợ.
Lưu Vĩ Hồng lời này nói nghe êm tai, không có chút trở ngại, hoàn toàn là ngẫu hứng, không phải chuẩn bị từ trước mà nói. Muốn nói những lời này, nói ra từ miệng của một “cán bộ lão thành” kinh nghiệm phong phú, hoàn toàn không thấy kỳ lạ. Cán bộ lãnh đạo đảng chúng ta bản lĩnh khác như thế nào thì khoan nói tiếp, nói hắn, làm báo cáo tuyệt đối là sở trường trò hay. Ba hoa chích choè chẳng qua mà một đĩa thức ăn nhỏ mà thôi, đem chết nói thành sống, sống nói thành chết thi chẳng qua là bình thường. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không phải "cán bộ lão thành". Ở trong mắt Vân Hán Dân, hắn chính là "con ông cháu cha" ở Bắc Kinh, một kẻ lăn lộn ăn chờ chết không không chịu thua. Hiện giờ chẳng những hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình làm Bí thư Khu ủy, dường như đối với thống trị địa phương, cũng rất có tâm đắc. Theo người khác, trong khe suối xây dựng rất nhiều nhà xưởng chính là chiến tích đáng được ghi nhận, đến miệng hắn thì chỉ là một bút nhẹ nhàng lướt qua, trọng điểm đặt trên xây dựng đội ngũ cán bộ.
Tâm tính của nhân vật số một, vô cùng đúng chỗ!
Tuy nhiên, Vân Hán Dân lập tức liền nhớ tới "sự kiện sao chép ", sắc mặt lại trầm xuống.
Bất kể như thế nào, chuyện này làm không được tốt.
- Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói tỉnh Sở Nam các cậu, làm một kinh nghiệm Lâm Khánh gì đó, còn báo đến Ban Tổ chức Trung ương, đây lại là chuyện gì? Hình thức tăng cường công tác xây dựng cơ sở đảng, không phải các cậu sáng lập ra trước tiên sao?
Vân Hán Dân hút một hơi thuốc lá, hơi không vui nói, xưng hô đối với Lưu Vĩ Hồng cũng trở nên vô cùng chính quy. Lưu Vĩ Hồng khóe miệng nhếch lên.
Chỉ biết Vân Hán Dân khẳng định sẽ nhắc tới chuyện này.
Điều đó cũng không có gì, đúng lúc nói với ông, rốt cuộc là ai làm việc không được tốt! Nếu như là người khác, Lưu Vĩ Hồng không có hứng thú cũng không có tất yếu giải thích cái gì. Đấu tranh chính trị, xưa nay không có gì là nhân nghĩa đạo đức có thể nói. Hạ Mạnh Cường hãm hại hắn một lần, hắn tất nhiên phải kính trả về, đây là lẽ đương nhiên. Trên quan trường, mặc cho đánh mặc cho ức hiếp không trả đòn, không phải phong độ tốt, mà là đại danh từ phân vô năng. Chuyện như vậy, xảy ra nhiều thêm một hai lần, trên cơ bản cũng đứng qua một bên.
Quan trường, cho tới bây giờ đều là kẻ mạnh thì thắng!
Anh có bản lĩnh đoàn kết đại đa số người, có bản lĩnh phá huỷ đối thủ, anh có thể giành được một thế hệ sự nghiệp to lớn.
Bằng không, chính mình đi vào căn phòng vắng mà rơi nước mắt.
Lưu Vĩ Hồng đang muốn trả lời, thì chuông cửa lại vang lên.
Vân Hán Dân và Lưu Vĩ Hồng đều ngồi ngay ngắn bất động, Vũ Thường bước chân nhẹ nhàng, chạy tới mở cửa, trong phút chốc trên mặt lộ ra kinh ngạc và xấu hổ. Vân Hán Dân và Lưu Vĩ Hồng cũng đều đứng lên.
Người ở ngoài cửa, dáng người thẳng tắp, mặc quá sơ mi trắng quần tây đen, phong độ tao nhã, thần thái trầm ổn, đúng là Bí thư huyện ủy tỉnh phía đông nam Hạ Mạnh Cường!
Không nghĩ tới Hạ Cạnh Cường sẽ vào lúc này đến nhà thăm hỏi.
Thật đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
- Xin chào, Vũ Thường!
Rất hiển nhiên, Hạ Mạnh Cường cũng không nghĩ tới lúc này, Vũ Thường sẽ ở nhà, càng không nghĩ tới sẽ ở phòng khách nhìn thấy Bí thư Lưu, cho dù Bí thư Hạ điềm tĩnh vô cùng, cũng hơi trố mắt một chút, mới tươi cười, nho nhã lễ độ chào Vũ Thường.
- Xin chào, Bí thư Hạ, mời vào!
Vũ Thường trên mặt kinh ngạc và xấu hổ, cũng là chợt lóe mà qua, lập tức mỉm cười tiếp đón Hạ Mạnh Cường, sử dụng xưng hô vô cùng chính quy. Trước kiaVũ Thường và Hạ Mạnh Cường nói chuyện, cũng là như vậy, chính là kêu "Trưởng ban Hạ".
- Ha hả, Mạnh Cường, trở về rồi sao?
Vân Hán Dân đi nhanh nghênh đón, cười ha hả nói, thái độ đối đãi Bí thư Hạ, và thái độ đối đãi Bí thư Lưu, khác nhau hơi lớn.
- Dạ, thưa chú Vân. Đến các bộ và uỷ ban trung ương chạy vài hạng mục.
Hạ Mạnh Cường nho nhã lễ độ cúi đầu chào Vân Hán Dân, lại bắt tay với Vân Hán Dân.
- Tốt, tốt. Đến đây, qua đây ngồi, qua đây ngồi.
Vân Hán Dân nắm tay Hạ Mạnh Cường, liên tiếp vỗ vài cái, tươi cười mời Hạ Mạnh Cường vào ngồi.
Lưu Vĩ Hồng đứng ở đó, chờ Hạ Mạnh Cường đi tới, mới khẽ cười nói:
- Bí thư Hạ, xin chào!
- Ha hả, là Vĩ Hồng, cậu cũng đến đây. Xin chào xin chào!
Hạ Mạnh Cường vẫn mặt mang mỉm cười, chủ động vươn tay hướng về phía Lưu Vĩ Hồng, kêu cũng rất thân thiết. Thế gia tử khí độ quả là nghiễm nhiên.
Không biết vì sao, nhìn thấy Hạ Mạnh Cường cái dạng này, trong lòng Vũ Thường lại không kìm lòng nổi dâng lên chút rùng mình, chỉ cảm thấy dưới sự nhã nhặn ôn hòa ở bề ngoài của hắn, cất dấu một tia ác khí nồng đậm.
Người này, thật sự lòng dạ quá sâu. Vũ Thường ở Giang Khẩu một năm, thăm hỏi qua rất nhiều quan lớn hiển quý, phần lớn là người trung niên cơ trí, dường như lòng dạ của vài người, còn không thâm trầm bằng Hạ Mạnh Cường.
Vũ Thường chịu không nổi, cũng là Hạ Mạnh Cường sâu không lường được. Thử nghĩ người cùng giường của chính mình, ngủ chung giường cả đời, nhưng lại không biết anh ta nghĩ gì, cuộc sống này, khiến người ta làm sao không rét mà run? Vân Hán Dân, Dương Cầm luôn nói gả cho Hạ Mạnh Cường cả đời an ổn. Bọn họ nào biết đâu rằng, mặt ngoài an ổn, vĩnh viễn cũng không thay thế nội tâm bình yên.
Lại có người phụ nữ nào, muốn sống chung cả đời với một “người xa lạ”?
Lưu Vĩ Hồng mặc dù có thời điểm càn quấy một chút, lại thắng ở thẳng thắn thành khẩn. Ngẫu nhiên còn biết giở trò ăn vạm khiến Vũ Thường nội tâm nhu tình thỉnh thoảng dạt dào. Cho dù bị hắn chọc tức đến muốn đánh người, cũng là chân thật đáng tin như thế.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vũ Thường nghe nói tôi tới thủ đô, liền hẹn tôi cùng nhau đi dạo phố, mua ít đồ đem qua cho bác Vân, cô Dương. Thuận tiện ở đây ăn chùa một bữa, ha ha…
Vô tình, "Vũ Thường tỷ" biến thành "Vũ Thường", khác biệt một chữ, bên trong hàm nghĩa cũng là khác nhau rất lớn. Hạ Mạnh Cường thông minh thế nào, sao có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng?
Thằng nhóc giỏi, thật sự muốn đấu sức với tôi rồi!
Vân Hán Dân cho dù vô cùng vừa ý Hạ Mạnh Cường, không đợi gặp Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không muốn hai người bọn họ ở trong nhà mình giương thương múa kiếm đánh nhau một trận. Lan truyền ra ngoài, thanh danh Vân gia cũng không dễ nghe. Hai chàng rể tranh người vợ, tranh về đến nhà. Cho nên liền vội vàng tiếp đón Hạ Mạnh Cường, làm tiêu tan “sát khí” ẩn giấu của hai người.
- Dạ, chú Vân!
Hạ Mạnh Cường lập tức dời đi tầm mắt, ngồi bên phải sô pha.
- Mạnh Cường đến rồi sao?
Dương Cầm đúng lúc từ trong bếp đi ra, cười chào hỏi Hạ Mạnh Cường. Vừa rồi khi Lưu Vĩ Hồng tới, giáo sư Dương ở trong bếp cãi nhau với con gái, chưa từng đi ra gặp mặt. Có lẽ Dương Cầm chính là muốn lấy phương thức này nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một chút: Vân gia chúng tôi, chính là hoan nghênh Hạ Mạnh Cường. Về phần Lưu nhị thiếu gia ngài, xin hãy tự trọng!