Ở dưới bếp, hai mẹ con Dương Cầm đang tranh chấp thì trong phòng khách tấm màn “giao phong” cũng đang được dần dần kéo lên.
Vân Hán Dân bưng chén trà từ từ đưa lên miệng, mắt cũng không nhìn Lưu Vĩ Hồng mà thỉnh thoảng dùng dư quang liếc qua xem phản ứng trên mặt hắn.
Nhìn qua, tên nhị tiểu tử vô liêm sỉ của Lưu gia này còn rất trấn định .
Giả bộ!
Ngươi giả bộ!
Vân Hán Dân cười lạnh, xem chừng Lưu Vĩ Hồng đã được Vũ Thường chỉ điểm, biết Vân Hán Dân thích thanh niên trầm ổn kiên định nên cái tên “quần áo lụa là” nổi tiếng kinh sư này lại giả bộ thâm trầm trước mặt hắn. Danh tiếng Lưu nhị ca ở bên ngoài ai cũng biết rồi, chẳng những ở kinh sư mà khi xuống nông thôn thực tế cũng không yên tĩnh. Đi hai lần tới Giang Khẩu thì quậy ra hai việc khác nhau, đều đem cả quân đội dính vào, những con ông cháu cha ở kinh sư kia còn không bằng. Người ta mặc dù quậy phá nhưng còn có mức độ, đánh nhau gây loạn cũng không để cho người nhà biết. Vị này thì chỉ một động tĩnh ai cũng biết, tựa hồ không làm cho thiên hạ chấn động thì tuyệt đối không bỏ qua.
Nghe nói làm Bí thư Khu ủy nha, còn tưởng rằng hắn trưởng thành rồi, ai ngờ đè phó bí thư Kỷ ủy huyện ra cho hai cái tát! thật là uy phong!
Không biết Lưu gia đã vì hắn mà tốn bao nhiêu khí lực. Lưu Thành Gia nói như thế nào cũng là một quân nhân tiêu chuẩn, ngày thường trầm mặc ít nói, hết sức chững chạc, làm sao mà để con mình như thế không biết.
Vân Hán Dân nghĩ vậy nên chẳng những không nhìn trúng Lưu Vĩ Hồng còn liên đới qua cả Lưu Thành Gia cũng có chút khinh thường rồi.
Lưu Vĩ Hồng từ cũng biết Vân Hán Dân suy nghĩ cái gì. Hắn hôm nay tới đây, vốn là không dự liệu Vân Hán Dân vui vẻ gì. Nhưng nếu đã xác định quan hệ với Vũ Thường thì phải làm tốt cửa ải này. Vân gia cũng tốt, Lưu gia cũng tốt, đều không phải nhà bình thường. Lưu Vĩ Hồng và Vũ Thường cũng không thể như những nam nữ khác, vì trong nhà phản đối mà lén bỏ trốn, tuyệt giao với người nhà.
Vậy cũng thật muốn cười nhạo to rồi.
Hôn nhân chính trị là liên thủ giữa hai nhà cùng mạnh để tạo thêm đồng minh vững chắc, bổ trợ tài nguyên, tăng thêm ưu thế. Khó có thể đến Lưu nhị ca hắn lại biến thành công địch của hai gia tộc?
Đây nhất định không phải là dễ làm.
Lưu nhị ca đem việc này thành một vấn đề phải xử lý. Vũ Thường nhất định phải cưới, đồng thời cũng nhất định phải thật cao hứng để cưới, để cho Vân gia vui vẻ đem con gái gả cho hắn. Để đạt được mục đích này, bị chút ủy khuất không coi vào đâu, có thể còn phải dùng nhiều điểm tâm tư, đoán định suy nghĩ, lúc cần thiết còn phải giở ra chiêu số.
Tính tình Lưu Vĩ Hồng chính là như vậy, càng ép càng cứng. Một khi hắn đã xem cái gì là mục tiêu thì sẽ toàn lực ứng phó. Không đạt mục đích thề không bỏ qua.
Vân Hán Dân hiện giờ chẳng qua là không để ý tới hắn, đã coi là cái gì?
- Vĩ Hồng, thân thể lão gia tử như thế nào rồi?
Trầm mặc chừng một hai phút, Vân Hán Dân mới từ từ bắt đầu, giọng nói cũng không gay gắt, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi sức khỏe lão gia tử, cũng theo đủ lễ tiết.
Bất kể Vân Hán Dân không nhìn trúng Lưu Vĩ Hồng như thế nào , đối với Lưu lão gia tử tuyệt đối không dám khinh thường . Dõi mắt cả nước cộng hòa, lại có ai dám khinh thường vị lão nhân uy chấn Hoa Hạ kia?
Lưu Vĩ Hồng vội vàng khom người đáp:
- Cám ơn bác Vân quan tâm, thân thể lão gia tử rất không tệ. Mấy ngày qua cháu ở Thanh Tùng viên trò chuyện với lão gia tử, mỗi lần trở về đều nói chuyện một hai giờ. Tinh thần sức khỏe của lão gia tử rất dồi dào.
Cái này cũng là lời nói thật.
Vân Hán Dân bất giác lại nhướng lên. Nhớ vào năm ngoái lúc mừng đại thọ tám mươi cho Lưu lão gia đã có lời đồn đãi nói tinh thần lão gia tử không được tốt rồi, nói chuyện với người khác chừng nửa giờ thì thầy thuốc bảo vệ sức khỏe sẽ ra mặt can thiệp. Theo đó mà suy thì e là lão gia tử sắp không ổn. Bây giờ Lưu Vĩ Hồng lại nói lão gia tử tinh thần sức khoẻ dồi dào, nhìn dáng dấp cũng không giống là giả bộ.
Chuyện tình này đúng là rất khó lường.
Cục diện chính trị tại kinh sư trong giai đoạn hiện nay sóng gió quỷ dị, cho dù người từng trải như Vân Hán Dân cũng cảm thấy thế cục thật không tốt để nắm. Nhìn ngoài thì gió êm sóng lặng rất hòa khí, thật ra thì cục diện hung hiểm không kém trận gió lốc chính trị năm ngoái, thậm chí còn hơn lúc trước. Cho dù tỏ thái độ thế nào, đứng vào đội hình nào thì cũng không thỏa đáng. Chỗ duy nhất để dựa vào chính là các lão gia tử.
Lúc này, thân thể Lưu lão gia tử khỏe mạnh, tinh thần tràn đầy, đại biểu cái gì, Trong lòng Vân Hán Dân rất rõ ràng. Chỉ cần Lưu lão gia tử một ngày trên đời, Lưu gia còn vững như núi Thái, ngày một hưng thịnh. Nghĩ tới đây một chút, sắc mặt Vân Hán Dân cũng nhu hòa hai phần.
Người trẻ tuổi trước mắt này cố nhiên không tính là một nhân vật nhưng gia tộc khổng lồ sau lưng là không thể khinh thường. Mặc dù Vân Hán Dân tuyệt không nguyện ý để cho con gái quan hệ với hắn nhưng tựa hồ cũng không cần thiết đắc tội Lưu gia.
Cho dù Vũ Thường rốt cuộc gả cho Hạ Mạnh Cường thì Hạ gia vẫn là Hạ gia, Vân gia vẫn là Vân gia, không thể nhập vào làm một. Nếu thật sự xung đột với Lưu gia thì cũng chỉ có một mình Vân Hán Dân đi đối mặt.
Lưu Thành Thắng Lưu Thành Gia dễ trêu hay sao?
- Vĩ Hồng a, nghe nói cậu bây giờ là Bí thư Khu ủy rồi?
Vân Hán Dân hỏi, sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh giống như Lưu Vĩ Hồng, thật là ông ta coi trọng Lưu gia. Lưu Vĩ Hồng trở thành Bí thư Khu ủy, Vân Hán Dân đã sớm nghe nói. Nếu là trước kia thì ông ta sẽ hoàn toàn chú ý tên “Quần áo lụa là” của Lưu gia này. Nhưng kể từ khi Lưu Vĩ Hồng chặn ngang, nhảy lên lôi đài với Hạ Mạnh Cường thì ông ta không thể không quan tâm.
Bất quá, sự chú ý của Vân Hán Dân đối với Lưu Vĩ Hồng dĩ nhiên không thể nào đánh đồng như với Hạ gia. Đối với việc Lưu Vĩ Hồng có thể trở thành Bí thư Khu ủy thì Vân Hán Dân cũng chỉ là có chút tò mò.
Với xuất thân của Lưu Vĩ Hồng, nếu là trong các đại nha môn của thủ đô lấy được vị trí cán bộ cấp Chính Khoa thì không có gì lạ. Cho dù là vị trưởng bối nào của Lưu gia ra mặt thì cái mũ cánh chuồn nhỏ Chính Khoa cũng sẽ nhẹ nhàng rơi vào đầu Lưu Vĩ Hồng. Nhưng Bí thư Khu ủy dưới cơ sở thì hoàn toàn bất đồng. Vân Hán Dân tin tưởng, chỗ này chắc là không có bàn tay của Lưu gia sau màn.
Lưu Vĩ Hồng mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa tới hai mươi ba tuổi. Lưu già dù có tính toán bồi dưỡng hắn thì cũng không mạo hiểm như thế, đem người trẻ tuổi đến vị trí Bí thư Khu ủy. Cho dù thế nào thì cũng có mấy vạn người, ăn mặc đi lại, hết thảy đều phải quan tâm. Một quyết định làm sai sẽ dẫn đến sai lầm không thể cứu vãn, là một vết nhơ chính trị. Thế gia đại tộc bồi dưỡng đệ tử đời sau chưa bao giờ làm như vậy. Các trưởng bối Lưu gia chẳng lẽ không có đầu óc như vậy. Hạ Mạnh Cường cũng phải đợi đến hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mới cho ra ngoài nhận chức Bí thư huyện ủy. Lưu Vĩ Hồng có tài đức gì, có thể so sánh Hạ Mạnh Cường còn lợi hại hơn ba phần?
Nhưng nếu nói Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn là bằng bản lãnh của mình, tốt nghiệp chưa đầy hai năm đã lên tới vị trí Bí thư Khu ủy thì Vân Hán Dân càng thêm không tin. Nếu quả thật như vậy thì có lẽ phải đánh giá lại lần nữa người trẻ tuổi trước mắt này.
Trong này rốt cuộc có loại cơ duyên xảo hợp gì sao?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp:
- Đúng vậy, bác Vân, tháng ba năm nay huyện ủy quyết định để cho cháu đi khu Giáp Sơn đảm nhiệm Bí thư Khu ủy.
Vân Hán Dân cười nhạt một tiếng:
- Huyện ủy các cậu khởi xướng trẻ hóa đội ngũ cán bộ thật đúng là rất có quyết đoán a.
Đối với tâm tư của Vân Hán Dân lúc này, Lưu Vĩ Hồng có thể đoán được đại khái, chắc là cảm thấy có chút tò mò với hắn, đây chính là chuyện tốt. Chỉ cần Vân Hán Dân bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với hắn, chuyện sẽ có khởi sắc. Mấu chốt phải xem Lưu bí thư đến tiếp sau biểu hiện như thế nào. Hắn cùng với Hạ Mạnh Cường cạnh tranh lẫn nhau có ưu có khuyết. Ưu thế lớn nhất của Hạ Mạnh Cường là thanh danh rất tốt, tuổi lớn hơn, chức vụ tương đối cao. Rất sớm đã đạt được sự khẳng định của Vân Hán Dân và Dương Cầm. Còn ưu thế lớn nhất của Lưu Vĩ Hồng là đạt được sự “khẳng định” của Vũ Thường. Chỉ cần từ từ có được sự tán đồng của Vân Hán Dân vậy thì thắng bại đã định rồi.
Lưu Vĩ Hồng muốn là phải toàn thắng, không chỉ riêng lấy được Vũ Thường.
Nói như vậy, bất quá là hai thanh niên phản nghịch không chịu để cho gia tộc ép duyên mà thôi, không đáng giá cười một tiếng. Trên mặt của Lưu nhị ca cũng không có bao nhiêu hào quang!
Tư thế ngồi của Lưu Vĩ Hồng càng thêm đoan chính, khiêm nhường nói:
- Bác Vân, điều này thật ra thì cũng là cơ duyên xảo hợp. Khu Giáp Sơn là nơi hẻo lánh, dân phong cường hãn, dòng họ tụ cư, thỉnh thoảng có chút ít mâu thuẫn bùng phát. Đầu năm nay còn có cả mẫu thuẫn dòng họ dùng vũ khí đánh nhau.
Lưu Vĩ Hồng nói một lượt sự việc tình hình dòng họ ở khu Giáp Sơn dùng binh khí đánh nhau, dẫn đến việc mình làm Bí thư Khu ủy khu Giáp Sơn, cũng cho giải thích hợp lý.
Vân Hán Dân nhướng mày, nội tình hóa ra là vậy?
Lưu Vĩ Hồng là do huyện Lâm Khánh cắt cử đi ra ngoài làm đội viên cứu hỏa!
Điều này thì quả thật không đơn giản. Để có thể làm được đội viên cứu hỏa đều có bản lĩnh đặc biệt vượt qua thử thách, năng lực siêu quần, mới có thể vinh dự nhận được trách nhiệm nặng nề như thế. Trong cuộc chiến tranh vệ quốc của Liên Xô, nguyên soái Giucop chính là đội viên cứu hỏa nổi tiếng nhất, trở thành chí bảo của Stalin. Mỗi một thành phố nào lâm nguy chẳng hạn như Moscow, Stalingrad…đều cần ông giải cứu, trở thành chiến thần uy danh một đời!
Lưu Vĩ Hồng cố nhiên còn chưa thể sánh cùng với giucop nhưng ở góc đất Lâm Khánh cũng là có cá tính nhất.
Lưu gia Nhị tiểu tử, danh tiếng ở kinh sư là một đống hỗn độn, bất hảo không chịu nổi, đến cơ sở ở tỉnh Sở Nam lại trở thành đội viên cứu hỏa có năng lực siêu quần, quả thật làm người ta ngạc nhiên.
Vân Hán Dân bất giác nghĩ đến sự kiện “Bí thư thị ủy Kinh Hoa” năm ngoái. Lúc ấy ông tuyệt đối không tin chuyện này do Lưu Vĩ Hồng đề nghị, bây giờ nhìn lại, cũng không có thể võ đoán như thế! Lưu Vĩ Hồng mặc dù trước kia quần áo lụa là nhưng vẫn là xuất thân thế gia chính trị, tầm nhìn lẫn kiến thức đều tự có chỗ bất phàm. Vào thời điểm thích hợp cũng không phải là không thể góp lời với trưởng bối Lưu gia, có lẽ mình đã thật sự trông nhầm người trẻ tuổi này rồi!