Lưu Vĩ Hồng đoán không sai, Dương Cầm quả nhiên ở phòng bếp cùng với bảo mẫu lo việc, Vân Hán Dân ra mở cửa.
Vốn là Vũ Thường có chìa khóa nhà nhưng đang cầm bao lớn bao nhỏ nên không tiện lấy ra, vừa biết cha mẹ ở nhà liền nhấn chuông cửa.
Vân Hán Dân nhìn thấy bộ dạng khuân vác của Vũ Thường thì đang định lên tiếng thì chợt ngẩn người vì thấy sau lưng con gái có một thanh niên cao lớn đẹp trai đang đứng, chính là Lưu Vĩ Hồng.
Khuôn mặt tươi cười của Vân Hán Dân lập tức trầm xuống.
Hắn lại tới làm gì?
- Chào bác Vân!
Lưu Vĩ Hồng khiêm cung hữu lễ, trong tay mặc dù đang cầm các loại bao nhưng vẫn chào Vân Hán Dân một cái. Bất kể Vân Hán Dân đối với hắn ra sao thì vẫn là cha vợ tương lai của hắn, cũng là không thể bớt lễ tiết.
Vân Hán Dân hừ một tiếng, vẻ mặt lạnh tanh.
Vũ Thường âm thầm thở dài, nhưng cũng không tiện cáu với cha. Trước kia khi chưa xác định quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, chẳng qua là bằng hữu bình thường, thái độ của Vân Hán Dân đối với Lưu Vĩ Hồng không được tốt, Vũ Thường rất tức giận, tại chỗ đôi co với lão tử. Còn khi đã chính miệng mình thừa nhận với Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường lại cảm thấy hơi áy náy với cha mẹ, dù sao cũng là làm trái tâm ý của bọn họ. Vũ Thường giờ cũng không tiện ra mặt vì Lưu Vĩ Hồng rồi, dĩ nhiên là nếu Vân Hán Dân quá phận thì khác, chẳng qua chỉ là hừ một tiếng thì vẫn còn có thể nhịn. Hơn nữa, nếu như sau này thật sự gả cho Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường cũng hy vọng quan hệ hai nhà có thể hòa thuận.
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên càng thêm không so đo thái độ Vân Hán Dân .
Muốn kết hôn khuê nữ nhà người ta, điểm bực mình nhỏ này vẫn luôn phải chịu.
Có kinh nghiệm vất vả nửa đời trước, cộng thêm một năm lăn lộn quan trường, tâm thái của Lưu Vĩ Hồng đã khác xa so với hồi trước. Huống chi Vân Hán Dân còn hơn nhiều so với một cha vợ bình thường, tương lai có thể giúp đỡ hắn rất lớn.
Bất kể nói thế nào, Vân Hán Dân vẫn là quan lớn cấp thứ trưởng.
- Cha, Vĩ Hồng đi công tác bảo là muốn tới thăm cha và mẹ, con liền dẫn hắn về cùng. Vĩ Hồng, vào đi!
Vũ Thường giải thích với cha mình một câu rồi quay đầu chào hỏi Lưu Vĩ Hồng.
Vân Hán Dân cũng chỉ tức giận trong nháy mắt rồi rất nhanh bình tĩnh lại, trầm mặt không nói một tiếng ngồi xuống. Cho dù là thế nào, với thân phận Vân Hán Dân, cũng không thể ngăn Lưu Vĩ Hồng ở ngoài cửa, không cho vào nhà.
Hơn nữa, tiểu tử này tới cũng tốt, có mấy lời, Vân Hán Dân đang muốn hỏi hắn.
Muốn “Đấu tranh” cũng được, muốn cạnh tranh càng thêm không thành vấn đề, nhưng phải đường đường chánh chánh, đừng dùng thủ đoạn hạ lưu. Sao chép hình thức công việc của Hạ Mạnh Cường, định tính toán gì? Lưu gia không có mặt mũi sao? Hay là tự nhận chơi không qua Hạ gia? Chuyện này, sợ rằng Hạ gia đã sớm bị tức đến hôn mê, thậm chí còn có hoài nghi đến trên người Vũ Thường không. Có phải Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng “Hợp mưu” cố ý đánh vào mặt Hạ Mạnh Cường hay không.
Vân Hán Dân cũng không muốn không giải thích được, lại bị Hạ gia hoài nghi.
- Vĩ Hồng, cậu ngồi xuống nói chuyện với cha tôi, tôi thu dọn đồ một chút.
Vũ Thường cười chào hỏi Lưu Vĩ Hồng, nhận lấy mấy bao lớn bao nhỏ trong tay hắn. Vốn là Vân Vũ Thường muốn nói cho cha, những đồ này cũng là Lưu Vĩ Hồng mua hiếu kính hai người nhưng thấy Vân Hán Dân như vậy nên đành ngậm miệng.
Không phải lúc!
Vạn nhất Vân Hán Dân phát hỏa, nói ra lời khó nghe, chẳng phải là càng thêm khó xử? Mặc dù nàng tin tưởng tiểu tử sẽ nể mặt nàng nhất định sẽ nhẫn nhưng chỉ sợ Vân Hán Dân quá mức, Lưu Vĩ Hồng nhịn không được, phẩy tay bỏ đi. Sau này muốn vào cửa thì càng ngượng ngùng.
Kết quả như thế, phải tận lực tránh khỏi .
Vân Hán Dân hừ một tiếng.
Nhìn thần thái của con gái cùng bộ dạng của Lưu Vĩ Hồng, không cần hỏi cũng biết nhất định là Lưu Vĩ Hồng theo Vũ Thường đi dạo phố. Trước kia hai đứa chạy đến Giang Khẩu cũng là thôi. Hôm nay công khai ở kinh sư đi với nhau,quả thực là càng ngày càng đi quá xa rồi. Chuyện này sớm muộn sẽ truyền tới tai Hạ gia và Hạ Mạnh Cường. Vân Hán Dân cũng không phải là sợ Hạ gia, Vân gia cũng không phải là yếu gì. Mấu chốt trong lòng Vân Hán Dân đã cho rằng Hạ Mạnh Cường mới là con rể tốt nhất của mình, bất kể nhân phẩm, gia thế, năng lực và khí độ đều là nhất đẳng, trong cùng trang lứa không ai có thể so sánh. Để Lưu Vĩ Hồng thay cho Hạ Mạnh Cường, Vân Hán Dân vô luận như thế nào cũng không cam tâm.
Lưu Vĩ Hồng có điểm nào so ra mà vượt Hạ Mạnh Cường?
Bất quá Lưu Vĩ Hồng bây giờ tới, rất bình tĩnh không hề để ý đến thái độ lạnh lùng của Vân Hán Dân, mỉm cười ngồi một bên rồi lấy thuốc ra mời.
- Bác Vân, xin mời!
Vân Hán Dân ngần ngừ một lúc mới nhận điếu thuốc, thuận tay đặt lên bàn trà, hoàn toàn không có ý định hút.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, ngồi thẳng lên.
Vũ Thường đem đồ thu vào phòng của mình, vội vàng đi ra ngoài châm trà cho Lưu Vĩ Hồng và Vân Hán Dân. Làm quan lớn, đại đa số ở nhà đều thích uống trà đặc, Vân Hán Dân cũng không ngoại lệ.
Thừa dịp châm trà cho Lưu Vĩ Hồng, Vũ Thường nháy mắt với hắn ý bảo là ngàn vạn lần đừng nóng nảy, chớ cương ngạnh với Vân Hán Dân. Lưu Vĩ Hồng cũng cười khẽ ý bảo nàng an tầm. Vân Vũ Thường liền đứng dậy đi phòng bếp, trong phòng khách trầm xuống, nhất thời Vân Hán Dân và Lưu Vĩ Hồng cũng không nói chuyện. Trong phòng bếp, Dương Cầm vừa thấy con gái vào thì thấp giọng oán trách:
- Vũ Thường, con làm sao vậy? Không biết cha con đang tức giận hay sao mà còn dẫn người về nhà?
Đối với mẹ, Vũ Thường chưa bao giờ câu nệ như cha, cười nói:
- Mẹ, người ta là có lòng hiếu thảo, muốn tới thăm hỏi hai người, chẳng lẽ con ngăn cản hắn sao?
Dương Cầm đường đường là giáo sư, làm sao dễ dàng để bị dụ dỗ như vậy, lập tức phản bác:
- Vũ Thường, con đừng có đánh tráo khái niệm với mẹ. Con vừa mới ra ngoài là theo hắn đi dạo phố sao? Làm sao con lại không biết không biết nặng nhẹ như vậy!
Dương Cầm vốn mô phạm, cũng không phải là không chấp nhận sự vật mới mẻ, nhưng nam nữ trẻ tuổi cùng nhau đi dạo phố mua đồ, trên trực giác cũng sẽ bị người nhận định là có quan hệ yêu thương. Hạ Mạnh Cường nếu là biết rồi, chỉ sợ chuyện này thật sự sẽ thôi. Với chuyện hôn nhân đại sự của Vũ Thường, quan điểm của Dương Cầm và Vân Hán Dân là nhất trí . Hạ Mạnh Cường so sánh với Lưu Vĩ Hồng mạnh hơn không chỉ nửa điểm. Con gái có thể gả cho Hạ Mạnh Cường thì đó là phúc phận.
Vũ Thường lại cứ không nghe lời, để cho Dương Cầm tức giận, cũng rất là bất đắc dĩ. Làm sao chuyện chung thân đại sự của con gái luôn trái ngược với suy nghĩ của cha mẹ? Trước kia vẫn chỉ thấy ở các tác phẩm văn nghệ nhưng hiện giờ thật sự xảy ra ở nhà mình. Vũ Thường cũng có chút mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:
- Mẹ, làm sao mẹ cũng như vậy à? Lưu Vĩ Hồng có cái gì không tốt? Người ta một bước tiến xuống cơ sở vật lộn, hiện giờ cũng là Bí thư Khu ủy rồi, so với Hạ Mạnh Cường kém gì? Làm sao mẹ có thể khẳng định, Lưu Vĩ Hồng đến hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi làm không được bí thư huyện ủy?
Dương Cầm lập tức nói:
- Hắn lên làm Bí thư khu ủy cũng đâu phải là bản lĩnh của mình.
Vũ Thường nhất thời nhướng mày:
- Mẹ...... Mẹ nói thế là có ý gì? Lưu Vĩ Hồng lên làm Bí thư khu ủy không phải là bản lãnh của mình, vậy Hạ Mạnh Cường lên làm bí thư huyện ủy cũng là bản lãnh của mình rồi? Mẹ có thể thấy, Hạ Mạnh Cường mấy năm trước cũng là ở Ban tuyên giáo, Hạ gia đã xuất ra bao nhiêu khí lực? Lưu Vĩ Hồng ở cơ sở, hơn nữa còn là cơ sở ở tỉnh Sở Nam, Lưu gia có thể xuất ra bao nhiêu khí lực? Con muốn nói, người con thích chính là phải tự mình phấn đấu về phía trước, loại cậu ấm trong nhà, con nhìn không nổi.
Dương Cầm nhất thời trừng líu lưỡi, nói không ra lời.
Không ngờ Hạ Mạnh Cường tốt như thế, trong mắt Vũ Thường lại trở thành cậu ấm ăn hại?
- Mẹ, mẹ cùng với cha có thể đừng có nhìn người theo thành kiến được không? Con cháu Hạ gia thì nhất định ưu tú, con cháu Lưu gia thì nhất định là quần áo lụa là? Lưu lão gia tử, Lưu quân trưởng nếu là biết rồi sẽ nói như thế nào? Lưu gia cũng không phải để cho người khác tùy tiện xem thường. Con còn nghe nói, lần này Lưu quân trưởng được thủ trưởng tối cao và ba vị quân ủy tự mình triệu kiến, nói không chừng lập tức lại muốn tiến bộ. Cha mẹ suốt ngày lo lắng đắc tội Hạ gia, sao một chút cũng không lo lắng đắc tội Lưu gia?
Vũ Thường có chút tức giận căm phẫn nói. Tình cảm của nàng và Lưu Vĩ Hồng vốn không trộn lẫn lợi ích nhưng biện luận với cha mẹ lại không thể không đưa những thứ này vào.
Dương Cầm cũng có hơi tức giận, nghiêm mặt, trầm giọng:
- Vũ Thường, làm sao nói vậy? Chẳng lẽ trong mắt con, cha mẹ là loại người như vậy? Con cháu Lưu gia có được hay không, ưu tú hay không ưu tú thì có quan hệ gì với Vân gia? Trên thế giới này, nam nhân ưu tú có quá nhiều, chúng ta cũng không thể ai cũng lựa chọn. Hắn ưu tú thì kệ hắn, đừng đến quấy rầy nhà chúng ta là được!
Vũ Thường lập tức nói:
- Mẹ, lời này của mẹ sao không đi nói với người Hạ gia? Hắn ưu tú thì kệ hắn, đâu có liên quan gì đến con.
Dương Cầm đường đường giáo sư, ngày thường hàm dưỡng vô cùng tốt nhưng vì nói chuyện với con mà cực kỳ bực bội.
Chỉ bất quá hai mẹ con cũng đều hạ giọng, sợ hai người trong phòng khách nghe được. lại nói hai mẹ con gây lộn thì mất mặt Vân gia.
Chỉ có bảo mẫu là lúng túng khó xử. Với bà thì Dương Cầm cũng tốt, Vũ Thường cũng tốt, vẫn luôn phong độ ưu nhã, cho tới bây giờ chưa từng thấy tình hình như thế. Phòng bếp không lớn, bà cho dù muốn tránh ra cũng không có chỗ, chỉ đành cúi đầu chọn món ăn, coi như không nghe thấy gì.
- Vũ Thường, con nói thật với mẹ, con thật chán ghét Hạ Mạnh Cường sao?
Dương Cầm hít vào một hơi, ổn định tâm tình, nghiêm túc hỏi.
Vũ Thường cúi đầu thở dài một tiếng, buồn bực nói:
- Mẹ, cũng không phải là chán, là không có cảm giác. Một chút cảm giác cũng không có