Quan Gia

Chương 528: Chương 528: Hậu chiến tranh lạnh.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 528: Hậu chiến tranh lạnh. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

- Nói như vậy, Liên Xô rất có thể có sụp đổ?  

Lão gia tử nhíu mày, có vẻ lo lắng. 

Lưu Vĩ Hồng nghiêm túc gật đầu. Đoán chừng buổi tối hôm qua, lão gia tử khẳng định đã phân tích toàn diện thế cục trước mắt của Liên Xô. Nếu quả thật xuất hiện tình hình như Lưu Vĩ Hồng nói bây giờ thế thì đối với trong nước sẽ ảnh hưởng rất xấu. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng biết, cái này chỉ sợ là khó mà tránh khỏi, nên có mấy lời, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy cần thiết nói ra toàn bộ. Nói thật thì Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đối với tình hình như thế bản thân cũng nhất thời cũng không nghĩ ra kế sách ứng đối cho tốt. Bất quá hắn không nghĩ ra không có nghĩa là lão gia tử cũng không nghĩ ra. Hắn sở dĩ có thể “Liệu sự như thần”, đơn giản chỉ là biết trước hai mươi năm, còn nếu về trí tuệ chính trị chân chính thì còn chưa dám “Ganh đua cao thấp” với lão gia tử. 

Thấy còn chưa nói hết của Lưu Vĩ Hồng, lão gia tử nói: 

- Vĩ Hồng, nói đi, đem những gì cháu nghĩ nói hết ra, không cần gì phải giấu diếm, lại càng không có cái gì cố kỵ. Nói đúng nói sai, cũng không cần khẩn trương!  

- Dạ, ông nội!  

Lưu Vĩ Hồng vội vàng gật đầu đồng ý. 

- Căn cứ phân tích của cháu, sau chính biến này thì Liên Xô có thể sẽ xuất hiện thế cục xấu nhất. 

- Thế cục xấu nhất? 

Lão gia tử giống như là hỏi ngược lại, lại như vẻ lẩm bẩm. 

- Đúng vậy. Uỷ ban trạng thái khẩn cấp làm như vậy là không thể nào thành công. Có lẽ mỗi người riêng lẻ đều rất lợi hại, nhưng ở chung một chỗ thì không ai có thể phục chúng, chính là năm bè bảy mảng. Cháu cho là, Goocbachov rất nhanh sẽ một lần nữa khôi phục chức vụ. Mấu chốt vấn đề là ở chỗ Goocbachov một lần nữa cầm quyền thì không thể khống chế tốt thế cục. Uy vọng của đảng chấp chính Liên Xô sẽ tụt xuống điểm thấp nhất, có thể nội bộ sẽ xuất hiện phân liệt. Thậm chí Goocbachov cũng sẽ trực tiếp giải tán đảng chấp chính Liên Xô. Ông ta kiên trì muốn giữ cái chức vụ Tổng thống Liên Xô, ý đồ ban đầu là đem quyền lực của đảng chuyển giao cho cơ quan hành chính. Cải cách của ông ta chính là muốn đem chế độ xã hội chủ nghĩa của Liên Xô đổi thành chế độ tư bản chủ nghĩa, cái này có bản chất khác nhau với cải cách của chúng ta.  

Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng hơi dừng lại một chút quan sát sắc mặt của lão gia tử. 

Lão gia tử cơ trí bậc nào, chút tâm tư nhỏ này của hắn làm sao qua mắt, hừ nhẹ một tiếng có vẻ không vui: 

- Vĩ Hồng, cháu lại chơi trò tâm nhãn với ông nội rồi. Yên tâm, ông nội cháu không phải là già mà hồ đồ!  

Lưu Vĩ Hồng nhất thời thẹn đỏ mặt cười một tiếng, ngượng ngùng nói: 

- Dạ, ông nội, là cháu lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.  

Lão gia tử khẽ cười hòa ái: 

- Vĩ Hồng, cháu rất thông minh, biết nhìn đại cục, cái này ông rất hài lòng. Suy nghĩ trong lòng cháu, ông nội cũng có thể đoán đại khái. Tuy nhiên cháu đừng quên, không chỉ mình cháu mà cả quốc gia, ông cũng có thể nhìn thấy một vài điều. Cải cách của Liên Xô và cải cách của chúng ta là khác biệt.  

Lưu Vĩ Hồng nhất thời thở phào thật dài một cái, cảm thấy áp lực khổng lồ trên người cũng đã được thả xuống. 

- Ông nội, cháu hiểu rồi, xem ra là cháu quá câu chấp. 

- Ừ, cháu có thể biết được điểm này, vậy thì rất tốt. Chấp nhất không phải là chuyện xấu nhưng quá câu chấp, tiến thêm một bước chính là xơ cứng rồi. Rất nhiều thứ, không nhất định phải giữ cả trong tay mình. Có bỏ mới có được, điểm này, cháu phải nhớ kỹ!  

Lão gia tử chậm rãi nói, trong uy nghiêm lộ ra vẻ dạy dỗ. 

- Dạ, cháu nhớ kỹ rồi!  

Lưu Vĩ Hồng cung kính nói. 

- Ừ, cháu nói đi!  

- Nếu như Gocbachov thật đi đến bước cuối cùng này, đảng chấp chính Liên Xô cho tới cả Liên Xô, cũng có thể không còn tồn tại. Liên Xô phân liệt, nước Nga một lần nữa độc lập, nhưng từ phương diện nào mà nói thì nước Nga mới trở lại sẽ không thể tiếp thu được toàn bộ năng lực của Liên Xô. Ít nhất trong ngắn hạn chắc là không biết có năng lực như thế. Bố cục kinh tế trước kia của Liên Xô không khoa học. Một khi phân liệt, rất nhiều sản nghiệp liên hợp cũng sẽ bị cắt đứt, không có biện pháp tiến hành chỉnh hợp hữu hiệu. Nước Nga trong vòng mười đến hai mươi năm cũng sẽ không trở thành một siêu cường như Liên Xô. Nói một cách khác, Liên Xô tan vỡ thì cuộc chiến tranh lạnh đã kết thúc. Mỹ quốc sẽ trở thành bá chủ toàn cầu, siêu cường duy nhất. Tình hình như thế là bết bát nhất. 

Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói, thanh âm và vẻ mặt đều trầm trọng . 

Lão gia tử và Mã Quốc Bình đều nghiêm túc gật đầu một cái. 

Lưu Vĩ Hồng phân tích rất có đạo lý. 

- Mỹ quốc từ trước giờ vẫn tự cho mình là đệ nhất thiên hạ, có thói quen xấu can thiệp vào chuyện của quốc gia khác. Trước kia Liên Xô tồn tại, hiệp ước Warsaw là kiềm chế lớn nhất đối với Mỹ và Nato. Phần lớn tinh lực của Mỹ quốc đều đặt ở châu Âu. Đó là sân sau của bọn họ, không thể để mất. Tương đối mà nói, lực lượng của Mỹ quốc ở châu Á cũng không phải quá mạnh. Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi a...Chúng ta có đầy đủ thời gian, cũng có tương đối ổn định hoàn cảnh bên ngoài để phát triển kinh tế, củng cố thực lực. Nhưng là bây giờ nếu là Liên Xô sụp đổ mất, Mỹ quốc sẽ đem lực chú ý đặt ở trên người chúng ta rồi. Bọn họ nhất định sẽ trăm phương ngàn kế quấy nhiễu tiến bộ của chúng ta. Bọn họ cảm thấy chế độ của bọn họ mới là tiên tiến nhất thế giới, muốn toàn bộ thế giới làm theo phương thức đó. Điều này rất bất lợi đối với sự phát triển của chúng ta. Bất quá, Liên Xô suy sụp thì cháu thấy chỉ là chuyện sớm hay muộn.  

Lưu Vĩ Hồng rất sầu lo nói. 

Lão gia tử hừ một tiếng, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại: 

- Mỹ quốc cũng không có gì quá đáng sợ, con cọp giấy thôi.  

Thế hệ trước đều trưởng thành từ chiến tranh, đều có loại khí phách bất khuất này. Hơn nữa lão gia tử chưa giao thủ với nước Mỹ thì lại càng không sợ. 

Về mặt chiến lược cần phải coi trọng địch nhân nhưng chiến thuật phải coi trọng địch nhân. 

Dĩ nhiên, những lời này Lưu Vĩ Hồng cũng không nói ra miệng, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: 

- Ông nội, phát triển là tất yếu. Bất kể là Mỹ quốc hay quốc gia phương Tây nào chọn lựa phương cách nào cũng không thể ngăn chặn chúng ta phát triển, bất quá ở sách lược phải nghiên cứu. Quốc gia muốn quật khởi, dân tộc muốn quật khởi, luôn phải trả giá thật nhiều. 

Lão gia tử khẽ vuốt cằm. 

Mã Quốc Bình nói: 

- Bây giờ mấu chốt nhất chính là tự chúng ta phải ổn định trận cước, ý kiến nội bộ phải thống nhất . không thể cho người khác thừa dịp chui vào chỗ trống.  

Lưu Vĩ Hồng gật đầu lia lịa: 

- Đúng, cháu hoàn toàn đồng ý với dượng. 

Lão gia tử suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói sang chuyện khác: 

- Vĩ Hồng, ông nghe nói, cháu bây giờ là Trưởng ban tổ chức huyện ủy rồi?  

- Đúng vậy, ông nội, bổ nhiệm vào tháng tư năm nay. 

- Ừ, nghe Quốc Bình nói, cháu công khai chế độ bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ? Đây là chuyện gì, nói một chút xem sao!  

Lão gia tử nhìn qua Lưu Vĩ Hồng rất uy nghiêm, tựa hồ cũng cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này. 

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói: 

- Là như vậy, ông nội. Cháu cho là bây giờ việc xây dựng đội ngũ cán bộ chúng ta trên các phương diện giám sát, khảo sát, đề bạt còn chưa hoàn bị. Văn kiện không ít, quy định cũng không ít, nhưng đến phía dưới thì biến dạng, rất khó chân chính chứng thực. Rất nhiều chọn lựa khảo sát và giám sát chỉ là hình thức, cho nên cháu đề xuất chế độ công khai trong bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ để quần chúng được giám sát.  

- Hiệu quả thực tế thế nào?  

Lão gia tử nhìn chằm chằm hỏi một câu. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Trước mắt chỉ thực hành một lần, từ hiệu quả nhìn lại, coi như không tệ. Nhận được không ít thư tín phản áng, chúng cháu sau khi điều tra cũng phát hiện được một vài cán bộ có tồn tại vấn đề nghiêm trọng, có hiệu quả chấn động với các đồng chí còn lại. Trước mắt không khí quan trường huyện Lâm Khánh đã từ từ biến chuyển trong, các cán bộ cũng tương đối chuyên chú với chức trách của mình, loại biến hóa này tương đối đáng mừng. Cháu cho là phải cần thiết kiên trì chế độ này.Chỉ cần xây dựng được đội ngũ cán bộ tốt thì chúng ta có bảo đảm căn bản, không sợ bất kỳ ngoại địch uy hiếp, cũng không sợ nội bộ xảy ra vấn đề.  

Lưu Vĩ Hồng nói rất khí thế. 

Lão gia tử tán thành khẽ gật đầu, sau đó khẽ vươn vai, trên mặt hơi có vẻ uể oải. Mấy năm gần đây, lão gia tử đã rất ít nói chuyện với ai nhiều như vậy nên cũng hơi mệt mỏi. 

Lưu Vĩ Hồng sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy, nói: 

- Ông nội, ông nghỉ ngơi một hồi đi. 

Mã Quốc Bình cũng đứng dậy, trên mặt lộ vẻ quan tâm. 

Lão gia tử nhẹ nhàng khoát tay: 

- Được rồi, cháu cũng nghỉ ngơi đi, nếu trở về gấp cũng cực khổ.  

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói: 

- Không khổ cực, cháu còn trẻ mà.  

Lão gia tử từ ái gật đầu. 

Lập tức Mã Quốc Bình đi gọi vệ sĩ và thấy thuốc chăm sóc sức khỏe vào để chiếu cố lão gia tử, sau đó cùng cáo từ với Lưu Vĩ Hồng. 

- Vĩ Hồng, dượng thấy cái chế độ công khai bổ nhiệm, miễn nhiệm cán bộ của cháu rất tốt. Cháu viết báo cáo tổng kết kinh nghiệm lên trên đi. 

Mã Quốc Bình vừa đi ra phòng khách vừa nói. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười: 

- Mấy ngày qua cháu đang tổ chức bọn họ tổng kết kinh nghiệm. Bất quá, dượng, muốn đem kinh nghiệm này báo lên, cũng không phải là một người cháu định đoạt, chỉ riêng Mộ bí thư cũng đã khó rồi. 

Mã Quốc Bình trầm mặt, có vẻ không vui: 

- Ừ, tình huống này dượng cũng nghe nói qua, hình như đồng chí này có điểm hơi quá. Bè cánh đấu đá, đố kị người tài, còn biểu thị quá mức. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Ngày hôm qua, ông ta còn mở hội nghị phê phán cháu, mới nói đến một nửa thì Liên Xô đã chính biến rồi.  

Mã Quốc Bình đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng cười phá lên: 

- Có chuyện như vậy?  

Lưu Vĩ Hồng gật đầu. 

Mã Quốc Bình cười mấy tiếng: 

- Chuyện này cháu không cần quan tâm, nếu là hắn không đồng ý, cháu cứ trực tiếp báo lên. Nếu quả thật có khó khăn, dượng sẽ bảo đồng chí Lý Dật Phong tự mình điểm danh.  

- Được rồi, cám ơn dượng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.