Huyện Lâm Khánh bắt đầu có một hiện tượng dị thường.
Cán bộ có uy vọng cao nhất trong huyện ủy không phải là Bí thư huyện ủy, cũng không phải là Chủ tịch huyện, mà là Trưởng ban tổ chức.
Chỉ cần Hướng Vân báo cho cán bộ xã nào là Lưu Trưởng ban muốn xuống chỗ bọn họ thị sát công việc thì tất cả các cán bộ ở đó đều vô cùng khẩn trương, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng tiếp đón.
Thậm chí có một khu , nhận được thông báo là Lưu Trưởng ban muốn tới thì từ Bí thư khu ủy, Khu trưởng tập hợp bộ máy cả bên đồng loạt chạy tới đầu khu chờ đón. Bộ dạng này thì có lẽ Bí thư địa ủy đến thị sát cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không ngờ chuyện nịnh nọt như vậy lại bị Lưu Trưởng phê bình một trận, nói bọn họ không nên làm như vậy.
Lưu Vĩ Hồng thật sự nghiêm túc, không hề lưu lại một chút mặt mũi.
Bí thư khu ủy và Khu trưởng đỏ mặt, cúi đầu khom lưng kiểm điểm sâu sắc với Lưu Trưởng ban.
Tuy nhiên trong đầu đều không để ý. Làm lãnh đạo ai mà không thích nghe nịnh nọt? Lưu Trưởng ban dĩ nhiên phải làm ra vậy, chỉ sợ trong lòng còn hưởng thụ.
Người trẻ tuổi, có ai không ưa tâng bốc?
Lưu Trưởng ban sau khi phê bình cũng không có quay đầu bỏ đi, vẫn tiếp tục thị sát trong vùng, khẳng định công tác của mọi người.
Trên quan trường chính là như vậy, nếu ai còn cho bộ dạng đó của lãnh đạo là thật thì người đó đúng là đầu gỗ!
Thật ra thì Lưu Vĩ Hồng cũng bất đắc dĩ.
Mục đích của hắn khi viết bài báo kia cũng không phải là để khoe khoang trước mặt cán bộ huyện Lâm Khánh, chủ yếu là nhắc nhở cán bộ lãnh đạo cao tầng một câu. Trong lúc vô tình lại tạo được uy phong vô thượng ở huyện Lâm Khánh.
Cũng không trách mọi người đối với hắn kính sợ như thế. Thế cục Liên Xô chẳng khác là do một tay Lưu Vĩ Hồng đạo diễn. Sau chính biến ba ngày, Goocbachov từ chỗ nghỉ mát bên bờ biển Đan chạy về Moscow, một lần nữa nắm trong tay cục thế. Ủy ban tình trạng khẩn cấp bị giải tán, tất cả các quan lớn tham dự chính biến đều bị cách chức, bộ trưởng bộ nội vụ tự sát. Goocbachov ngay sau đó bổ nhiệm Bộ trưởng bộ quốc phòng, Bộ trưởng bộ nội vụ và giám đốc KGB mới, dẹp yên chính biến.
Diễn biến sau đó không phải vì Ủy ban tình trạng khẩn cấp giải tán mà yên lặng, ngược lại ngày càng ác liệt.
Giống như Lưu Vĩ Hồng đã phân tích với lão gia tử, tổng thống Nga Boris Yelsin ngay sau đó tuyên bố Ủy ban tình trạng khẩn cấp quốc đã hành động vi hiến, bắt giam toàn bộ các thành viên tham dự. Tiếp đó ông ta lấy danh nghĩa Tổng thống Nga đình chỉ hoạt động của đảng cộng sản. Goocbachov tỏ vẻ ủng hộ sắc lệnh này, trụ sở đảng cộng sản Liên Xô bị niêm phong, cờ búa liềm được thay bằng cờ ba màu của Nga.
24 tháng 8, Goocbachov phát biểu rõ ràng, từ bỏ chức vụ Tổng bí thư đảng cộng sản Liên Xô, yêu cầu ủy ban trung ương đảng cộng sản Liên Xô tự giải tán, các ủy ban cấp dưới tự quyết định lấy tương lai của mình, giao ra toàn bộ tài sản của đảng.
Boris Yelsin “Phối hợp ăn ý”, lập tức ký sắc lệnh tuyên bố tất cả bất động sản của Đảng cộng sản Liên Xô và Đảng cộng sản Nga là tài sản quốc gia của Nga.
Tin tức truyền đến thật sự làm cho người ta bàng hoàng lẫn khiếp sợ.
Mã Quốc Bình tự mình gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng thông báo tin tức mới nhất. Sau khi nghe được tin này, Mã Quốc Bình cảm giác rất buồn bực. Giống như trong tác phẩm “Đại thoại Tây Du”, Tử Hà tiên tử đã nói một câu: Ta đã đoán mở đầu, nhưng không đoán được kết cục.
- Trong đầu Goocbachov này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Mã Quốc Bình ở trong điện thoại hỏi một câu rất kỳ quái.
Với đa số quan viên trong quốc nội thì hành động lần này của Goocbachov quả thực là khó hiểu. Lưu Vĩ Hồng lúc ấy phân tích Ủy ban tình trạng khẩn cấp không làm được gì, , Mã Quốc Bình cũng đồng ý như vậy. Nhưng đối với phân tích phía sau của Lưu Vĩ Hồng đối với Liên Xô thì Mã Quốc Bình còn nghi ngờ. Lẽ ra Goocbachov bình định chính biến rồi, nắm lại đại quyền thì sẽ phải tỉnh táo lập tức không chế đảng bộ các cấp của đảng chấp chính rồi lợi dụng cơ hội triệu tập đại hội toàn quốc nắm lấy lực lượng. Không ngờ Goocbachov lại đi theo Boris Yelsin “quậy phá” để giải tán đảng cộng sản Liên Xô.
Đây không phải là tự hủy căn cơ không?
Sao lại có dạng lãnh đạo như vậy!
Kỳ quái chính là điều này cũng đã được Lưu Vĩ Hồng sớm “dự liệu”, chỉ ra là Đảng cộng sản Liên Xô và quốc gia Liên Xô cũng sẽ giải thể, điều này đúng là đánh vỡ đầu cũng không ra.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Dượng, đây là kết quả tất nhiên , Goocbachov cho tới bây giờ vẫn không tin tưởng các đồng chí của đảng cộng sản Liên Xô, ông ta đã đánh cắp quyền lãnh đạo tối cao. Người này, đã không thể đại biểu cho đảng cộng sản Liên Xô.
- Đảng cộng sản Liên Xô...... Hắc hắc............
Mã Quốc Bình cười lạnh hai tiếng, theo tình hình này thì Đảng cộng sản Liên Xô đã không còn tồn tại, Liên Xô giải thể căn bản đã thành định cục.
Mã Quốc Bình sau khi cười xong, lại nói:
- Vĩ Hồng, cháu thật là liệu sự như thần . Lão gia tử đã tự mình trao đổi ý kiến với thủ trưởng và mấy vị lãnh đạo, đều dựa theo phân tích của cháu.
Điểm này, Lưu Vĩ Hồng cũng cũng không kỳ quái.
Lúc ở Thanh Tùng viên, Lưu Vĩ Hồng cũng biết, lão gia tử đã chấp nhận phân tích của mình. Đối mặt kịch biến như vậy, mấy vị lãnh đạo của quốc nội nhất định phải trao đổi ý kiến cặn kẽ, bàn luận thật tốt kế sách ứng biến.
- Dượng, Liên Xô hỏng mất đã không còn nghi vấn, điều mấy chốt là chúng ta nhất định phải chuẩn bị ứng đối thật tốt.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài. Hắn còn quá trẻ tuổi, địa vị quá thấp,
Người còn trẻ thì lời nói ít có trọng lượng, không đủ để thay đổi cả đại cục. Kế tiếp, nước cộng hòa sẽ phải đối mặt với cục diện quốc tế càng thêm tàn khốc. .
Mã Quốc Bình bây giờ đã không còn bất kỳ khinh thị nào đối với cháu rể của mình, gật đầu lia lịa, nói:
- Yên tâm đi, dượng sẽ tận lực đề nghị với lão gia tử. Vĩ Hồng, tài liệu của các cháu phải nhanh chóng đưa lên.
- Được rồi dượng.
Lưu Vĩ Hồng để điện thoại xuống, bắt đầu đốc thúc mấy người Lý Cương làm cho xong tài liệu.
Bất quá đó là thật sự là cả một hệ thống, muốn quá nhanh là không thể được. Ý tứ của Mã Quốc Bình là rất rõ sẽ đem chuyện này phổ biến ra cả nước.
Đã như vậy thì không thể làm qua loa, nhất định phải tỉ mỉ, cặn kẽ. Phổ biến kinh nghiệm công tác đánh giá cán bộ ra cả nước, đâu có thể đùa giỡn?
Phải nói là Mã Quốc Bình đã hết sức chiếu cố cho Lưu Vĩ Hồng, có thể nói là tận hết sức lực. Bài báo của Lưu Vĩ Hồng ở tạp chí Hào Giác đã được sự thật chứng minh là “có viễn kiến và hiểu biết chính xác”. Nhưng ở trên thực tế, cũng không giúp được Lưu Vĩ Hồng bao nhiêu. Vấn đề mấu chốt nhất chính là viễn kiến đó của Lưu Vĩ Hồng quá đối nghịch với số tuổi hai mươi bốn của hắn, dù thế nào nói cũng có hạn độ. Chẳng lẽ có thể lựa chọn một người chỉ mới hai mươi bốn tuổi vào uỷ viên trung ương? Chức vụ hiện giờ của Lưu Vĩ Hồng cũng đã là hiếm thấy trong cả nước. Trong đó tác dụng lớn nhất của bài báo
Chỉ có thể là giúp Lưu Vĩ Hồng đề cao nổi tiếng, để cho các quan viên đương triều đều biết Lưu gia có một hậu bối trẻ tuổi lợi hại xuất thế ngang trời như thế, nhất thời còn chưa có trợ lực mang tính thực chất. Chờ đến khi Lưu Vĩ Hồng đủ tuổi thì ảnh hưởng của nó cũng đã dần phai nhạt. Nhiều nhất sau này vào lúc đề bạt Lưu Vĩ Hồng sẽ có một chút ấn tượng mơ hồ qua miệng các lãnh đạo. Thậm chí trôi qua mấy năm, các lão nhân bây giờ bị Lưu Vĩ Hồng “chấn nhiếp” cũng đã lần lượt qua đời.
Cho nên với giai đoạn hiện nay thì Lưu Vĩ Hồng phải làm được thành tích hợp với tuổi tác, vấn đề công khai bổ nhiệm cán bộ này vừa khéo là xứng với hắn.
Cái này mới đúng là danh phù kỳ thực!
Mã Quốc Bình rất tin tưởng, đối với chuyện này lão gia tử sẽ rất hài lòng.
Lưu gia xuất ra thiên lý mã, lão gia tử có thể không ghi nhớ sao? Chẳng qua là lấy thân phận địa vị lão gia tử , quyết không thể tự mình nói ra ý kiến đề bạt trọng dụng một cán bộ cấp phó phòng nho nhỏ, vậy cũng quá thiên vị rồi. Mã Quốc Bình thân là con rể lão gia tử con rể, cục trưởng cục hai của Ban tổ chức trung ương, chuyện như vậy nhất định sẽ phải ra mặt, nếu không phản ứng cũng quá chậm chạp rồi.
Ngoại trừ việc tranh công báo cáo với lão gia tử, Mã Quốc Bình cũng quả thật muốn bồi dưỡng thật tốt của Lưu Vĩ Hồng. Đứa cháu này còn trẻ đã có thiên phú bất phàm như thế, đợi một thời gian, tất thành châu báu.
Con gái của Mã Quốc Bình còn nhỏ, cuối cùng sẽ có một ngày dựa vào Lưu Vĩ Hồng chiếu cố. Người nhà với nhau, muốn liên lạc tốt phải đi trước. Chờ đến lúc có chuyện thì không hay rồi.
Lúc Lưu Vĩ Hồng đang vùi đầu sửa sang lại tài liệu, thì bên Liên Xô hừng hực khí thế đem “sự nghiệp phân liệt”. Tháng tám ngày hai mươi chính, Xô-Viết tối cao Liên Xô thông qua quyết nghị, ngưng hẳn hoạt động của đảng cộng sản Liên Xô trong cả nước, đẩy lên phong trào “phân liệt” mạnh mẽ.
Các đảng cộng sản của các nước cộng hòa gia nhập liên minh cũng đều bị ngưng hẳn, cấm hoạt động, hoặc bị buộc tự động giải tán, hoặc là đổi sang tên khác. Thậm chí có một vài chính phủ trực tiếp tuyên bố đảng cộng sản Liên Xô là tổ chức phi pháp. Chủ nhiệm văn phòng trung ương đảng Liên Xô nhảy lầu tự sát, nguyên tổng tham mưu trưởng và là cố vấn quân sự cho Goocbachov cũng treo cổ tự sát. Phần lớn những cán bộ lãnh đạo cao cấp trước đây đều bị bắt, tự sát hoặc gia nhập vào đội quân thất nghiệp. Ngắn ngủn mấy ngày, một đảng chấp chính có hơn bảy mươi năm lịch sử, có hơn 1500 vạn đảng viên đã tan thành mây khói.
Một siêu cường từng hiển hách một thời, uy tín lâu năm không ai bì nổi trong nháy mắt đi tới giai đoạn sụp đổ cuối cùng.