Lưu Vĩ Hồng cầm lấy tài liệu mà Ban tổ chức đã chuẩn bị xong, tự mình đi lên phòng làm việc của Mộ Tân Dân.
Từ sau khi Lưu Vĩ Hồng lần thứ hai từ thủ đô trở về, ba vị Phó trưởng ban Lý Cương Lâm Cách Hứa Bưu đều
trở nên hết sức tích cực, chủ động “ tổ chức đội ngũ” tăng giờ làm việc để viết báo cáo kinh nghiệm “Chế độ công khai bổ nhiệm/miễn nhiệm cán bộ”. Lâm Cách trấn giữ Ban tổ chức, mỗi ngày đều cùng với một nhóm cán bộ nhuận sắc tài liệu, Lý Cương hứa Bưu thì xuống nông thôn đi tìm các cán bộ nói chuyện để thu thập thêm tài liệu.
Chủ nhiệm phòng công vụ Trương Tuấn Linh toàn lực làm tốt trợ giúp hậu cần.
Trong lòng mọi người đều rõ ràng, việc này chẳng những là cơ hội tốt để biểu hiện trước Lưu Trưởng ban mà là góp phần thật sự vào công lao của Ban tổ chức huyện Lâm Khánh. Một khi chuyện này được nhân ra điển hình cả nước thì công lao đầu tiên dĩ nhiên là của Lưu Vĩ Hồng, nhưng mọi thành viên của Ban tổ chức cũng có phần. Lưu Trưởng ban sau khi có được vinh quang, ngày sau lên cao thì tự nhiên cũng không quên được những nỗ lực của bộ hạ ngày hôm nay. Bọn họ cũng sẽ như những cán bộ của khu Giáp Sơn, đều trở thành nhân mã trong hệ của Lưu Trưởng ban.
Tiền cảnh tương đối tốt đẹp!
Sau mười ngày, bản tảo báo cáo rốt cuộc đã ra sân khấu. Văn chương được làm rất kỹ, quả nhiên là cân nhắc từng câu từng chữ, chữ chữ châu ngọc, có đăng lên báo Nhân Dân cũng đầy đủ phân lượng .
Lưu Vĩ Hồng dựa theo quy củ, trước hết đưa cho Phó bí thư khối đảng Từ Văn Hạo thẩm duyệt.
Từ Văn Hạo tự nhiên không có nửa điểm chần chừ, vung bút viết ra mấy câu khẳng định tuyệt đối.
Chuyện này nếu như làm tốt, dĩ nhiên là công của Ban tổ chức nhưng phó bí thư khối Đảng cũng có phần. Quan trường trong nước là vậy, một cỗ kiệu có rất nhiều người khiêng.
Lưu Vĩ Hồng tự mình đi lên phòng Mộ Tân Dân để lấy chữ ký, dĩ nhiên là không muốn chuyện này có phiền phức gì.
Mặc dù Mã Quốc Bình đã nói rõ là nếu có phiền phức gì có thể trực tiếp bảo Lý Dật Phong tự mình ra mặt điểm danh. Nhưng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy nếu tự mình có thể làm được thì không nên phiền toái Lý Dật Phong. Bây giờ chắc chắn hắn đã lọt vào cặp mắt của các lãnh đạo cao tầng, nếu sau lưng lộ ra quá nhiều chỗ dựa thì không để lại nhiều ấn tượng tốt.
Tiểu Chu tự mình đón ở cầu thang.
Mới vừa rồi Mộ bí thư đã cho gọi điện thoại cho hắn bảo Lưu Trưởng ban muốn tới đây.
Mặc dù Mộ Tân Dân cũng không nói gì khác nhưng trong lòng Tiểu Chu rất rõ ràng, Mộ bí thư muốn hắn tự mình ra đón. Trước kia lễ tiết này chỉ dành cho Chu Vân Đan, ngay cả Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa cũng không có - đãi ngộ- như vậy, về phần Lưu Vĩ Hồng càng thêm không thể nào.
Bây giờ, hết thảy đều thay đổi.
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện ở chỗ cầu thang, Tiểu Chu lập tức khẽ khom người, bước nhanh nghênh đón, tươi cười, nói:
- Lưu Trưởng ban, chào anh!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
- Lưu Trưởng ban, Mộ bí thư đã chờ tại phòng làm việc chực, mời anh!
- Cám ơn!
Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu đi về phía trước, thấy Tiểu Chu theo thật sát bên cạnh, bộ dạng hết sức kính cẩn thì đưa tay ra vỗ vai an ủi. Cuộc sống thường ngày của cán bộ cơ quan thật ra cũng nhiều chỗ khó xử, hơn nữa vị trí “tay sai” như của Tiểu Chu lại càng khó khăn, Lưu Vĩ Hồng cũng rất thông cảm. Hắn không có hảo cảm với Mộ Tân Dân nhưng không cần thiết đem ý kiến này chụp lên đầu Tiểu Chu.
Tiểu nhân vật tự có chỗ khó xử của tiểu nhân vật, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.
Tiểu Chu được một vỗ vai này thì nhất thời có cảm giác được yêu mà sợ, cả người khẽ run run, nụ cười trên mặt càng thêm ân cần .
Đi vào phòng làm việc Mộ Tân Dân, Mộ Tân Dân cũng đã sớm ngồi chờ trên ghế salon, vừa thấy Lưu Vĩ Hồng vào cửa, lập tức đứng dậy, nặn ngay ra một nụ cười để chào hỏi.
- Ha ha, đồng chí Vĩ Hồng tới rồi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười như cũ, đưa tay ra cho Mộ Tân Dân.
Tiểu Chu “Hoảng sợ” phát hiện, Lưu Vĩ Hồng dùng là là một tay- Mà Mộ bí thư dùng là cũng là hai tay, giống như nhìn thấy thượng cấp lãnh đạo giống nhau- Cầm thật chặc Lưu Vĩ Hồng đích tay, liên tục lay động, kính cẩn ý biểu đạt được lâm ly toàn bộ.
Xem ra Mộ bí thư cũng rất hiểu hoàn cảnh hiện giờ của mình bây giờ là “phải toàn lực tự bảo vệ”.
- Đồng chí Vĩ Hồng , đến đây, mời ngồi, mời ngồi.
Bắt tay một hồi, Mộ Tân Dân vồn vã mời Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống.
- Cám ơn Mộ bí thư.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, ngồi vào ghế sa lon.
Chờ cho Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, Mộ Tân Dân mới ngồi theo bên cạnh, lễ tiết hết sức chu đáo, còn rút thuốc ra mời hắn.
Tiểu Chu cũng vội vàng đến rót trà, hai người đều muốn xem Lưu Vĩ Hồng như là lãnh đạo cấp trên.
- Đồng chí Vĩ Hồng, nghe nói Ban tổ chức đang tổng kết kinh nghiệm chế độ công khai bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ?
Tiểu Chu vừa mới lui ra ngoài, Mộ Tân Dân liền chủ động đề cập vào câu chuyện. Mặc dù ông ta đối với Lưu Vĩ Hồng xem như “lãnh đạo cấp trên” nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an, thật sự cũng không có điều gì có thể hàn huyên với hắn nên chỉ có thể chủ động nói tới chủ đề chính, nếu không cũng quá lúng túng .
- Đúng vậy, Mộ bí thư, chúng tôi làm tổng kết đơn giản, bí thư Từ Văn Hạo đã phê chỉ thị, hôm nay tôi tới tự mình tới xin chỉ thị của anh.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói theo đủ quy củ quan trường.
Mộ Tân Dân có thể đối với hắn cung kính, nhưng hắn không thể xấc láo, nếu không khí độ sẽ rơi xuống tiểu thừa. Đến giai đoạn này, thắng bại đã rõ ràng, Mộ Tân Dân chính là con cọp chết. Điều duy nhất mà Mộ Tân Dân muốn hiện giờ chính là như thế nào để rời đi khỏi huyện Lâm Khánh cho có thể diện.
Cho dù lãnh đạo cấp trên không chuyển ông ta đi thì chức vụ bí thư này cũng làm không nổi nữa.
Còn có người có nghe ông ta?
Ông ta còn ở huyện Lâm Khánh một ngày thì còn bị người nhạo báng một ngày, thời gian này đúng là gian nan!
Lưu Vĩ Hồng quả thật rất không chào đón Mộ Tân Dân, nhưng chuyện có nặng nhẹ, cũng chẳng cần đánh chó mù đường, cần phân rõ chủ thứ, không thể làm điên đảo. Trước tiên phải để cho mọi chuyện lắng xuống, sau đó suy nghĩ làm sao để đánh rắn dập đầu mới là cốt cách của cán bộ lãnh đạo.
Mộ Tân Dân cười lớn nói:
- Đồng chí Vĩ Hồng quá khách khí, tất cả mọi người đều là trong bộ máy cả.
Mọi việc cũng nên bàn bạc nhiều để hiểu nhau. Đối với chế độ công khai này của Ban tổ chức, tôi là hoàn toàn đồng ý . Đó là một biện pháp tốt để xây dựng đội ngũ cán bộ, có ý nghĩa quan trọng.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Có thể thấy bây giờ Mộ Tân Dân đã hoàn toàn tỉnh táo, rất rõ ràng nói cho Lưu Vĩ Hồng, đây là công lao của Ban tổ chức, không đoạt về tay huyện ủy. Với cục diện trước mắt, Mộ Tân Dân còn dám tranh công không? Cho dù tranh giành đến tay thì có dụng gì?
Nếu đã quyết định nhận thua Lưu Vĩ Hồng thì sẽ nên thua cho thành thật, công tác nhất định phải làm đúng chỗ. Nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cuối cùng khó mà bảo toàn.
- Cám ơn Mộ bí thư khen ngợi. Mộ bí thư, đây là chúng ta sơ thảo của chúng tôi, xin Mộ bí thư thẩm duyệt!
Lưu Vĩ Hồng vừa nói vừa lấy từ cặp công tác ra một tập tài liệu dày, nhẹ nhàng để lên bàn trà, rồi hơi đẩy về trước mặt Mộ Tân Dân.
- Thật tốt, để tôi xem qua một chút. Công tác của đồng chí Vĩ Hồng làm rất nhất quán từ trước đến giờ, lần này chắc chắn cũng sẽ không ngoại lệ.
Mộ Tân Dân vội vàng giả lả rồi đưa tay ra cầm lấy tập tài liệu.
Nói thật sự thì bản thân Mộ Tân Dân trước kia còn ở Ban tuyên giáo Tỉnh ủy lúc đối mặt với Trưởng ban , Phó Trưởng ban trực tiếp cũng chưa từng nịnh nọt như thế. Chẳng qua là trước khác nay khác, không thể đánh đồng.
Ông ta trước kia không vuốt đuôi lãnh đạo vì không thể thăng quan. Còn bây giờ không nịnh nọt Lưu Vĩ Hồng thì chắc chắn sẽ thảm. Mặc dù trong lòng Mộ Tân Dân chán ghét tới cực điểm nhưng cũng phải hạ mình.
Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng dựa vào ghế , từ từ thưởng thức trà.
Tập báo cáo kinh nghiệm này có khoảng một hai vạn chữ, tốc độ Mộ Tân Dân có nhanh cũng phải trên mười phút. Lưu Trưởng ban đã sẵn sàng từ thế “ứng chiến lâu dài”.
Không ngờ lần này, Lưu Trưởng ban thật sự tính sai, tốc độ duyệt của Mộ Tân Dân vượt xa dự trù của hắn.
Bất quá chỉ hai ba phút, Mộ Tân Dân liền xem xong báo cáo, luôn miệng nói.
- Tốt, tốt. đồng chí Vĩ Hồng, báo cáo này viết tốt vô cùng, luận điểm minh xác, luận cứ rõ ràng, tài liệu đầy đủ tỉ mỉ, là báo cáo rất hiếm có, tôi hoàn toàn đồng ý.
Mộ Tân Dân gật đầu lia lịa, khuôn mặt có vẻ cảm thán rồi cầm bút phê vào mấy chữ, đại khái là khen ngợi, cố gắng khích lệ, đồng ý lấy danh nghĩa huyện ủy Lâm Khánh báo lên Ban tổ chức địa khu.
- Đồng chí Vĩ Hồng, công tác cán bộ phải nên có người như anh, vừa có tính sáng tạo suy nghĩ, vừa có quyết đoán. Tất cả chúng ta đều phải ra sức học tập đồng chí Vĩ Hồng!
Mộ Tân Dân hai tay cầm tập báo cáo đưa cho Lưu Vĩ Hồng, tiếp tục con sóng nịnh nọt.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, khách khí nói một hai câu, nhưng ngay sau đó lại từ cặp công tác rút ra một tập tài liệu dày, nói:
- Mộ bí thư, đây là một bài báo tôi vừa viết xong định đăng lên báo Đảng, xin Mộ bí thư thẩm duyệt.
Mộ Tân Dân không khỏi sửng sốt, đầy bụng hồ nghi nhận lấy.
Lưu Vĩ Hồng vẫn làm chưa xong cái này thì đã muốn làm trò gì tiếp theo.