Quan Gia

Chương 660: Chương 660: Hiện trường cứu viện




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 660: Hiện trường cứu viện 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Chạy tới khu mỏ số 3 của mỏ than Hồng Kỳ đã hơn mười một giờ đêm. Lý Hâm đã chuẩn bị đầy đủ lương thực và thức uống trong xe việt dã, Lưu Vĩ Hồng cũng đã no bụng. 

Xe chưa tới khu mỏ số 3, Lưu Vĩ Hồng ở bên đường đã trông thấy một người cầm đèn pin rọi trên đường quốc lộ. 

- Hướng Vân ? 

Lưu Vĩ Hồng nhìn thấy rõ người đang rọi đèn pin này, chính là Hướng Vân, vội bảo lái xe dừng xe. 

Xe việt dã “két” một tiếng dừng xe bên cạnh Hướng Vân, Hướng Vân vội vàng lấy tay che lấy mặt, lui về sau một bước. Đất bụi của con đường quốc lộ của khu mỏ nhiều vô kể. 

- Hướng Vân! 

Lưu Vĩ Hồng kêu lên một tiếng. 

Hướng Vân lập tức nửa mừng nửa lo, tư thế bổ nhào về trước xe việt dã, kêu lớn, 

- Chủ tịch Thị xã, anh đã về rồi? 

Hơn 2 h chiều lúc Hạ Hàn gọi điện thông báo, Lưu Vĩ Hồng còn đang ở Bắc Kinh, hiện nay không đến mười tiếng, Lưu Vĩ Hồng đã đến được hiện trường xảy ra sự cố, theo tình hình giao thông lúc đó có thể nói là thần tốc. 

- Tình hình sao rồi? 

Lưu Vĩ Hồng chỉ vào nơi có đuốc sáng trước mặt lớn tiếng hỏi. 

- Bí thư Địa ủy Tào, Chủ tịch Địa khu Chu, Bí thư Thị ủy Tống đều tới rồi, đã thành lập đội chỉ huy cứu viện. Vấn đề lớn nhất hiện nay là công suất của bơm hút nước không đủ, nước đầu nguồn vẫn chưa chặn lại, nước trong giếng mỏ vẫn còn ở mức cao… 

Hướng Vân gào to báo cáo với Lưu Vĩ Hồng về tình hình hiện trường khu mỏ bị nạn. 

- Được rồi, lên xe đi, chúng ta lập tức qua đó. 

- Vâng! 

Hướng Vân trả lời một tiếng, kéo cửa phía sau của xe rồi lên xe, cũng ngây người, không thể ngờ ngồi ở ghế sau xe là Vân Vũ Thường, ngay cả Vân Vũ Thường cũng chạy lại đây. 

Sau khi xe tiến vào Thị xã Hạo Dương, lái xe không quen đường, Lưu Vĩ Hồng chuyển lên ghế phụ lái, chỉ đường cho lái xe. 

Lúc Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Huyện ủy Lâm Khánh, Vân Vũ Thường từng mời tất cả cán bộ của ban tổ chức dùng cơm, Hướng Vân là thư kí của Lưu Vĩ Hồng, Vân Vũ Thường cũng đã gặp mặt anh ta rồi, vẫn còn có chút ấn tượng, liền thản nhiên cười, lùi vào phía trong một chút, nói: 

- Tiểu Hướng, lên xe đi. 

- Ài ài… 

Hướng Vân nhất thời choáng váng đầu óc, cẩn thận leo lên xe, ngồi cạnh cửa, nói thế nào cũng không dám ngồi gần vào phía Vân Vũ Thường. Khoảng cách ở giữa rất lớn. 

Chủ tịch Thị xã Lưu lần này xin nghỉ phép kết hôn, kết quả chưa đến hai ngày đã bị sự cố mỏ này làm đảo lộn. 

Việc này đã làm thay đổi mọi thứ! 

Nhưng trời còn không lường được gió mây, con người cũng không biết có họa phúc lúc nào, đây cũng là sự việc không thể lường trước được. 

Xe việt dã lập tức chạy hướng về nơi đèn sáng trưng. 

Chỉ thấy chỗ đất trống nơi miệng giếng mỏ đã nổi lên vài cái lều quân dụng, máy phát điện dầu mazut ầm ầm vang động, tiếng người ồn ào, trong khu vực nhỏ bé này, tối thiểu tập trung vài trăm người. Có cán bộ, có quân nhân, cũng có thợ mỏ, có dân binh. Vài máy bơm đang rầm rầm hút nước từ chỗ giếng sâu ra. 

Lưu Vĩ Hồng nhảy xuống xe, dẫn theo Hướng Vân bước nhanh chân về cái lều bạt trung tâm nhất. 

Dưới chân, bùn đất lầy lội, đất đen, một bước dẫm chân vào, bùn đen bỗng chốc lấp kín hết chân. Nhiều máy bơm như vậy cùng bơm nước, không thể tránh khỏi khiến miệng hố thành đầm lầy. 

Vân Vũ Thường đi giầy thể thao trắng, bước thấp bước cao theo sát phía sau Lưu Vĩ Hồng, tiến về phía trước, trong nháy mắt giày thể thao trắng đã bị bùn đen bao phủ, Vân Vũ Thường cũng không nhăn mày. 

Lưu Vĩ Hồng quay đầu lại, thương tiếc nói: 

- Vũ Thường, em đợi trên xe đi, một lát Hướng Vân sẽ dẫn em và bác tài đi tìm một nơi sạch sẽ, nghỉ ngơi một tí. 

Vân Vũ Thường lắc đầu, hạ giọng nhưng rất kiên quyết nói: 

- Không việc gì. Em cùng anh đi xem xét nắm tình hình, biết đâu có thể giúp được. 

Vân Vũ Thường đường đường là Chủ tịch công ty đa quốc gia, xử lí mọi việc thường ngày rất quyết đoán. Nếu đã đi theo Lưu Vĩ Hồng ngàn dặm xa xôi từ Bắc Kinh chạy đến Hạo Dương, cũng không thể kém mấy bước cuối cùng này. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, không còn khuyên bảo nữa, bước trước vào lều. 

Đây là một chiếc lều quân dụng cực lớn, đã che phủ chu vi hơn 20m2, bên trong đã bố trí bàn làm việc, điện thoại quân dụng, một chiếc đèn chân không rất lớn treo ở đỉnh lều, phát ra ánh sáng trắng rất chói mắt. 

Trước bàn làm việc, đầu người láo nháo, Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi, Chủ tịch Địa khu Chu Kiến Quốc, Bí thư Thị ủy Hạo Dương Tống Hiểu Vệ, Phó chủ tịch Thị xã Vương Thụ Quốc…khoảng hơn chục lãnh đạo thành phố cấp 3, vây thành một đoàn, đang quan sát tấm bản đồ địa hình lớn trên bàn làm việc. 

Ở góc lều vài quân nhân đang canh Radio, còn có hai máy bộ đàm và mấy cái điện thoại. 

Năm 1992, thiết bị thông tin của khu mỏ cũng rất lạc hậu, lúc điện thoại không dùng được, điện thoại quân dụng của bộ đội lại có tác dụng. Chuẩn bị rất đầy đủ. Tào Chấn Khởi, Chu Kiến Quốc đều là cán bộ lãnh đạo rất có năng lực. 

- Bí thư Tào, Chủ tịch Địa khu Chu! 

Lưu Vĩ Hồng bước vào, nói to. 

Tào Chấn Khởi và Chu Kiến Quốc lưng đối diện cửa, nghe vậy ngạc nhiên xoay người, dường như không ngờ Lưu Vĩ Hồng sẽ xông đến vào lúc này. 

Chu Kiến Quốc sửng sốt một chút, mới nói: 

- Vĩ Hồng? Cậu không phải đang đi Bắc Kinh kết hôn sao? 

- Đúng vậy, Chủ tịch Địa khu Chu, chiều tôi nhận được điện thoại, lập tức trở về gấp…. 

Đang nói chuyện, Vân Vũ Thường cũng vén lều tiến vào, Lưu Vĩ Hồng lập tức nói: 

- Đây là vợ của tôi, nghe nói Hạo Dương xảy ra sự cố tai nạn mỏ, liền vội cùng tôi đến đây. Vũ Thường, Đây là Bí thư Địa ủy Tào Chấn Khởi, 

đây là Chủ tịch Địa khu Chu, đây là Bí thư Thị ủy Tống…. 

Lưu Vĩ Hồng giới thiệu đơn giản các vị lãnh đạo ở đó cho Vân Vũ Thường. 

Trong đó có ba Đại tá, một vị là Sư đoàn trưởng của quân đoàn thường trú ở Hạo Dương, người kế nghiệp Hạ Thiên Hữu, hai vị khác là Khu viên và chính ủy của Phân khu Hạo Dương. Đã xảy ra sự cố mỏ nghiêm trọng như thế này, Thủ trưởng chính quân của quân phân khu cũng đều chạy tới. 

Các lãnh đạo rõ ràng không thể ngờ vợ của Lưu Vĩ Hồng cũng theo hắn đến hiện trường cứu viện. Lại nhìn Vân Vũ Thường, đôi mắt sáng ngời nhanh nhẹn, khí chất cao quý thanh lịch, ở trước mặt lãnh đạo quân đội và lãnh đạo Thị xã và Địa khu, tự nhiên trang nhã, rõ ràng là đã từng gặp qua các người người quyền thế lớn. Sớm đã nghe nói vợ sắp cưới của Lưu Vĩ Hồng là bà chủ lớn ở Giang Khẩu, làm hay không làm đều có thể làm được khoản vay đến hơn trăm triệu, các thiết bị máy móc mấy chục triệu, bây giờ vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền. 

Sau khi bắt tay, Tào Chấn Khởi đã trở lại thần thái uy nghiêm, chỉ vào bản đồ, tự mình giới thiệu tình hình với Lưu Vĩ Hồng: 

- Chủ tịch Thị xã Lưu, về kịp thì tốt rồi. Tình hình trước mắt không lạc quan lắ. Lúc thủng nước, chỗ sâu của giếng mỏ có tổng cộng 37 thợ mỏ đang làm việc, công việc của họ cách mặt đất vuông góc là 263m. 

Theo giải thích của Tào Chấn Khởi, toàn bộ tình hình tai nạn mỏ trở nên rõ ràng. 

Điều kiện địa chất của khu mỏ số 3, trữ lượng tầng than vô cùng phong phú. Nhưng trong khu quặng, có một dòng sông chảy qua, hôm nay lúc thử vận hành thiết bị mới, không cẩn thận xuyên qua đường sông, nước sông thấm ngược đường hầm. Nước vừa tràn vào, thợ mỏ và nhân viên kĩ thuật của hiện trường cách mặt đất tương đối gần thì rất nhanh an toàn rút khỏi. Ba tổ đào đang làm việc ở chỗ sâu nhất của giếng mỏ ngược lại bị vây ở dưới giếng. Hiện nay nước sông đã bao phủ dưới giếng, hoàn toàn không có tin tức của chỗ sâu nhất của giếng mỏ. 

Có hai việc, thứ nhất là chặn lỗ hổng thấu nước, chặn nước sông tiếp tục chảy ngược vào giếng. Thứ hai là dốc hết toàn sức thoát nước, sớm một chút thoát sạch nước đã tích, 37 công nhân dưới giếng thêm một phần hi vọng cứu được. 

Nếu Tào Chấn Khởi đã ở đây, bộ chỉ huy cứu viện tất nhiên là do ông ta cầm đầu. 

Sau khi Lưu Vĩ Hồng đã nghe xong đại khái tình hình, lập tức hỏi: 

- Bí thư Tào, lỗ hổng không thể chặn lại sao? 

Chặn không được lỗ hổng, lại thiếu bơm công suất lớn, nước tích ở dưới giếng càng ngày càng nhiều. Đó là điểm mấu chốt cần nghĩ để cứu viện. 

Tào Chấn Khởi lắc đầu, hai hàng lông mày nheo lại. 

Chu Kiến Quốc liền bổ xung: 

- Lỗ hổng của khúc sông chính đã hình thành một cái xoáy lớn, không có thiết bị thích hợp rất khó đến gần, công nhân đã bỏ rất nhiều bao cát và tảng đá, căn bản là chặn không được, ném toàn bộ xuống lại bị nước xoáy hút vào. Hoàn toàn không có hiệu quả… 

Có Địa ủy và Thị ủy ở đây lãnh đạo chính, vốn không đến lượt Lưu Vĩ Hồng Chủ tịch Thị xã này làm chủ. Hắn từ xa xôi nghìn dặm từ Bắc Kinh vội trở về, chủ yếu là bày tỏ thái độ. Dù nói thế nào hắn cũng là Chủ tịch của Thị xã Hạo Dương, mỏ than Hồng Kỳ là mỏ than thuộc quản lí của Thị xã Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng còn kiêm nhiệm Tổng giám đốc Công ty quản lí nguồn năng lượng Thị xã Hạo Dương, việc này, hắn có trách nhiệm. 

Sau khi hiểu rõ xuất thân thật của Lưu Vĩ Hồng, Chu Kiến Quốc không thể đối đãi bình thường như cấp dưới đối với Lưu Vĩ Hồng, thậm chí vốn xưa nay cũng không coi hắn là cấp dưới, ít nhất cũng là bạn bè cùng ngồi song song. Xét đến mọi cách cứu viện đều thất bại, việc này nhất định sẽ phải truy cứu trách nhiệm, Lưu Vĩ Hồng e rằng cần phải gánh trách nhiệm lãnh đạo nhất định. Trong lòng Chu Kiến Quốc rất lo lắng. 

Lưu Vĩ Hồng cũng nheo hai mày lại, ngẫm nghĩ, nói: 

- Bí thư Tào, Chủ tịch Địa khu Chu, tôi muốn đi xem xét khúc sông một chút. 

Tào Chấn Khởi sao cũng được gật đầu, không nói gì. 

Chu Kiến Quốc lập tức nói: 

- Được, chúng ta cùng đi xem xét, xem có thể nghĩ ra cách nào đó hay không. 

Nói xong, Chu Kiến Quốc liền bước nhanh về phía cửa, Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường theo sát sau. 

Khúc sông rò nước cách miệng hầm khoảng một hai dặm, thư kí của Chu Kiến Quốc và Hướng Vân đi bên soi đèn pin, chiếu sáng cho lãnh đạo, bước thấp bước cao, mất hơn chục phút mới đến được bờ sông. 

Lưu Vĩ Hồng vội dìu chặt Vân Vũ Thường, sợ cô bị té. 

Đêm khuya ở khu mỏ như thế bốn bề tối đen, địa thế cực kì phức tạp, sơ sảy một chút là té xuống, không chừng còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

Đúng vào đầu tháng âm lịch, trên trời mây mù, không có ánh trăng, tất cả dựa vào chiếu sáng của hai cái đèn. Xa xa, khúc sông bên kia cũng đèn đuốc sáng trưng, rất nhiều người hô khẩu hiệu, đang ném đồ vật theo dòng nước, dù hiệu quả rất ít nhưng công tác cứu viện không thể dừng lại. 

Không dễ dàng mới đến được bờ sông, Lưu Vĩ Hồng thấy mấy chục người đang nhét đất cát vào bao tải gai, còn có vài người đang nhấc các bao tải đầy cát lội nước tiến ra chính giữa khúc sông, đem bao tải ném vào hố xoáy. 

Hố xoáy màu đen xoay tròn, trong màn đêm càng hung tợn hơn. 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.