Quan Gia

Chương 661: Chương 661: Thời khắc mấu chốt, đầu óc của người chỉ huy rất quan trọng




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 661: Thời khắc mấu chốt, đầu óc của người chỉ huy rất quan trọng 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

- Cẩn thận! 

Vân Vũ Thường đi bên cạnh đột nhiên la toáng lên. 

Sau đó bên bờ sông thấy vang lên một loạt tiếng la hét. 

Hóa ra có một công nhân ném bao cát bỗng nhiên bị trượt chân ngã sấp xuống, liền bị dòng nước xoáy đen xì cuốn đi, may mà người bên cạnh anh ta nhanh tay nhanh mắt nắm lấy quần áo của anh ta kéo lên, mạnh mẽ lôi anh ta lên, mới tránh được bi kịch. 

 

- Dừng lại, đều dừng lại! 

Lưu Vĩ Hồng quát lớn, giọng nói rất to, ở trong màn đêm lan truyền đi xa. 

Mọi người đang xúc cát đóng vào bao tải ngạc nhiên dừng lại, nhìn về phía bờ bên này. Buổi tối nhìn không rõ lắm nên không biết là người nào đến. Nhưng con người đều như vậy, càng là lúc đang phấn đấu khẩn trương thì càng dễ dàng tiếp nhận mệnh lệnh, là thời điểm dễ bị kích động nhất, tất cả những chiến sĩ đều biến thành những chiến sĩ dũng cảm nhất, không sợ hãi gì. Ngay cả khi ngày thường dù cho anh ta rất sợ chết cũng sẽ thay đổi, sẽ không do dự tiếp nhận bất cứ mệnh lệnh nào của cấp trên. 

Lưu Vĩ Hồng đi nhanh tới. 

- Chủ tịch thị xã Lưu? 

Một người phụ trách tại hiện trường cuối cùng nhận ra Lưu Vĩ Hồng, vội vàng đi lên đón. 

- Lão Hà, xin chào! 

Lưu Vĩ Hồng cũng nhận ra y, là một vị Phó giám đốc mỏ của mỏ than Hồng Kỳ, khoảng hơn 30 tuổi, rất thông minh tháo vát, lúc này toàn thân đầy bùn, suýt nữa thì nhận không ra. 

- Chủ tịch thị xã Lưu, ôi trời, Chủ tịch Địa khu Chu, xin chào, xin chào! 

Phó giám đốc mỏ Hà nhận ra Chu Kiến Quốc, lại nhanh chóng chào hỏi Chủ tịch Địa khu. 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Lão Hà, như thế này thì quá nguy hiểm, buổi tối nhìn không rõ, rất dễ xảy ra sự cố, tạm thời dừng lại. 

Phó giám đốc mỏ Hà do dự nói: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, lỗ hổng càng lúc càng lớn, chúng tôi phỏng đoán, nơi nước rò vào là một cái hố rất lớn, lực hút ở dưới nước rất mạnh, công nhân không thể tới gần, rất nhiều bao tải đều ném không đúng chỗ, có một số ít ném đúng chỗ, trong nháy mắt thì chìm xuống không thấy đâu nữa. Nếu như bây giờ không thể ngăn lại thì qua một ngày, người dưới giếng cơ bản không còn hy vọng rồi. 

Phó giám đốc mỏ Hà nói xong, lau qua mặt, dường như có nước mắt. 

- Tôi biết, lỗ hổng nhất định phải ngăn lại nhưng cách ngăn dòng không phải như vậy. Hướng Vân, cậu lập tức quay trở về bộ chỉ huy gọi điện thoại, điều hai máy xúc loại lớn đến đây, xe cẩu cỡ lớn cũng được, dù cho có nhiều khó khăn nhưng nhất định ngay trong đêm phải đến đây. Nhanh đi! 

- Vâng ! 

Hướng Vân nhanh chóng đáp lại một tiếng, liền xoay người chạy về phía bộ chỉ huy. 

- Lão Hà, chúng ta làm như thế này, anh đi tìm ống tuýp, thân cây, phải to một chút. Đều phải tìm một ít, còn phải mang lại đây một số dụng cụ như thanh sắt, cái kìm, mấy cái này đều cần, mang nhiều một chút lại đây. 

Lưu Vĩ Hồng lập tức ra lệnh cho Phó giám đốc mỏ Hà. 

- Vâng, rõ. Chủ tịch thị xã Lưu, tìm những cái này dùng làm gì? 

Phó giám đốc mỏ Hà hơi nghi ngờ hỏi. 

Lưu Vĩ Hồng chỉ vào dòng xoáy màu đen giữa khúc sông nói: 

- Anh vừa nãy cũng nói rồi, nơi vỡ nước là một cái hố sâu, lỗ hổng không nhỏ, bao tải và những hòn đá lại quá nhỏ, cơ bản không thể lấp được. Chúng ta làm cái giá, làm cái giá to rồi buộc mấy chục cái bao tải lại với nhau, dùng máy xúc lớn đưa lại, hai máy xúc lớn, mỗi bên một máy, đồng thời ném xuống cái hố lớn đó, không chừng có thể lấp ngăn chặn được. 

Mắt Chu Kiến Quốc đột nhiên sáng lên, nói: 

- Cách làm này hay, nên làm như vậy. Phó giám đốc mỏ Hà, lập tức chấp hành đi! 

Phó giám đốc mỏ Hà cũng là vừa ngạc nhiên vừa mừng, lập tức nhận lệnh mà đi. 

Thời khắc mấu chốt, đầu óc linh hoạt của người chỉ huy đóng một vai trò lớn. 

- Vĩ Hồng, biện pháp này không tồi… 

Chu Kiến Quốc nói. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười. Cái này kỳ thật cũng không phải là sáng kiến của Lưu Vĩ Hồng. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, năm 1998 đã từng xảy ra một trận đại hồng thủy trên phạm vi toàn bộ lưu vực, rất nhiều sông hồ bị vỡ đê. Phương pháp lấp lỗ hổng này chính là trong lần chống lũ giải nguy làm khiếp sợ toàn bộ thế giới đó được phát minh ra, rất hữu dụng, đã lấp được rất nhiều lỗ hổng đường ống, bảo vệ rất nhiều đoạn đê sắp vỡ. 

- Chủ tịch Địa khu, hay tôi ở lại đây, ngài về bộ chỉ huy điều động một lát. Tôi lo lắng Hướng Vân điều không được những máy móc đó. Còn nữa, bơm nước công suất cao cũng cần điều động vài cái lại đây. Chúng ta lấp lỗ hổng ở bên này, tốc độ hút nước ở bên kia cần phải nhanh một chút mới được. Nếu như có thể, tốt nhất là điều một máy khoan dò từ đội thăm dò địa chất đến đây, càng nhanh càng tốt. 

Lưu Vĩ Hồng lập tức nói với Chu Kiến Quốc. 

Thật ra Lưu Vĩ Hồng cũng có thể tự mình đi sắp xếp những việc này, nhưng bây giờ trong bộ chỉ huy, Tào Chấn Khởi, Tống Hiểu Vệ đều ở đó, còn có rất nhiều lãnh đạo Ủy ban nhân dân Địa khu khác và cán bộ bộ đội cấp cao. Chức vụ của mỗi người đều cao hơn hắn, Lưu Vĩ Hồng không tiện phát hiệu ra lệnh, e rằng đi quá giới hạn, Chu Kiến Quốc là Chủ tịch Địa khu, là nhân vật đứng thứ hai ở Địa khu Hạo Dương, do ông ta đi bố trí sắp xếp, rất thích hợp, người khác đều không thể phản đối. 

Chu Kiến Quốc hỏi: 

- Cần máy khoan dò làm gì? 

Lưu Vĩ Hồng nói: 

- Tôi vừa xem bản đồ, ở ngay gần chỗ giếng số 5 có một hầm thông gió, nếu các công nhân bị mắc kẹt dưới giếng có kinh nghiệm tự cứu phong phú thì có thể sẽ trốn vào trong đó, sẽ đủ không khí để hỗ trợ họ tiếp tục sống. Nhưng tôi dự đoán, thời gian hỗ trợ cũng không được dài. Dưới giếng bị nước bao phủ, cần phải rửa sạch nước bẩn và tạp chất này, thời gian mấy ngày hay mười mấy ngày là hoàn toàn không đủ, chúng ta nhất thiết cần phải làm những chuẩn bị này. Nếu như có người mắc kẹt ở dưới đó trốn được vào chỗ thoáng không khí, chúng ta dùng máy khoan dò cỡ lớn đục lỗ thì có thể nghĩ cách chuyển dưỡng khí và những vật chất sinh hoạt cần thiết cho họ, tranh thủ thời gian cứu viện. 

Về điều này Lưu Vĩ Hồng cũng là nhớ từ kiếp trước. Có một thời gian trong “mạng tin tức” chuyên môn có phát đi quá trình cứu trợ sự cố tai nạn mỏ lớn của một nước nào đó ở Châu Mỹ, chính là tình huống này. Dùng máy khoan dò loại lớn để khoan lỗ, sẽ mở cho những người thợ mỏ bị mắc kẹt dưới giếng một con đường sống, sau những nỗ lực to lớn, mấy chục ngày sau cuối cùng cũng cứu được những người thợ mỏ này ra. 

Bây giờ không rõ tình hình ở dưới giếng khu vực khai thác mỏ số 3 nhưng Lưu Vĩ Hồng nhất thiết cần phải làm công tác chuẩn bị này. Nếu chẳng may đúng như dự liệu của hắn, bất cứ chuẩn bị nào được làm trước sẽ trở thành trợ giúp lớn để cứu những người thợ mỏ này. 

Cái này cần gì phải cân nhắc! 

Chu Kiến Quốc trong lòng hít một hơi. Bọn họ đã đến đây một buổi chiều, vây quanh bản đồ nghiên cứu bên trái, nghiên cứu bên phải, cũng suy nghĩ đến trong hầm thông gió có thể đủ để giấu người nhưng không ai có thể nghĩ tới cần phải điều máy thăm dò đến đục lỗ để chuyển dưỡng khí và những vật chất sinh hoạt. Càng không nghĩ đến cần phải làm giá lớn để lấp lỗ hổng. Lưu Vĩ Hồng vừa đến, lướt qua bản đồ vài lần, đến bờ sông vừa nhìn thấy thì lập tức nghĩ đến và triển khai trước. 

Quả thật là tướng môn hổ tử, danh bất hư truyền. 

Kỳ thật Chủ tịch Địa khu Chu đã đánh giá quá mức trí tuệ của Chủ tịch thị xã Lưu. Chủ tịch thị xã Lưu thông minh quả nhiên là rất thông minh, nhưng rất nhiều thứ trong đầu hắn không phải bọn họ đều có đủ cơ hội để có thể thấy được. Mà Lưu Vĩ Hồng từ lúc mới lên máy bay thì trong đầu đã nghĩ đến tình hình tai nạn mỏ, tất cả những kiến thức liên quan đến việc cứu tai nạn mỏ này đều đã thông cả rồi, bây giờ dùng đến cũng không có gì là lạ. 

Tuy nhiên trong lúc này, không phải là thời điểm ngạc nhiên thán phục Chủ tịch thị xã Lưu cơ trí hơn người, Chu Kiến Quốc vừa nghe, cảm thấy rất có lý, lập tức liền đồng ý với cách nghĩ của Lưu Vĩ Hồng, nói: 

- Được, tôi quay về bộ chỉ huy. 

Lưu Vĩ Hồng nói với Vân Vũ Thường: 

- Vũ Thường, em trước tiên cùng Chủ tịch Địa khu Chu quay về bộ chỉ huy, bảo Hướng Vân sắp xếp cho em một chỗ nghỉ. Việc này ngày một ngày hai cũng không thể làm được, cần phải làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu lâu dài, em không thể quá vất vả được. 

Vân Vũ Thường cũng là người có tính cách quyết đoán, biết Lưu Vĩ Hồng nói có lý, hơn nữa nếu cô ấy ở đây tạm thời cũng không giúp được gì, liền gật đầu nói: 

- Vậy được, em đi nghỉ trước, anh cũng không được cố sức quá. Giống như anh nói, đây là một trận quyết chiến lâu dài, cần phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, không nên liều mạng. Thời khắc mấu chốt, đầu óc tỉnh táo của người chỉ huy mới là quan trọng nhất. 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng ôm cô một chút, nói: 

- Ừ, anh nhớ rồi. 

Lập tức Vân Vũ Thường cùng với Chu Kiến Quốc và thư ký của ông ta cùng nhau trở về bộ chỉ huy. 

Lưu Vĩ Hồng thì đi đến bên cạnh những người công nhân đang đóng những bao tải cát, cao giọng nói: 

- Mọi người vất vả rồi. 

- Chủ tịch thị xã vất vả rồi! 

Tất cả những người công nhân đều ngừng tay, hơi tò mò nhìn hắn. Nghe cuộc đối thoại vừa nãy của Phó giám đốc mỏ Hà và Lưu Vĩ Hồng, vị này chính là Chủ tịch thị xã. Chỉ có điều xem ra còn quá trẻ. 

Lưu Vĩ Hồng lấy bao thuốc ra, đưa cho người công nhân ở bên cạnh, tự mình cũng châm một điếu nói: 

- Vất vả lâu như vậy, mọi người nên nghỉ một chút. Đợi Phó giám đốc mỏ Hà và bọn họ đến rồi làm tiếp. 

- Chủ tịch thị xã, không dám dừng lại đâu, phía dưới còn có mấy chục người nữa… 

Một vị công nhân tuổi cũng đã cao than thở nói. Bọn họ phần lớn đều là công nhân mỏ, sau khi xảy ra sự cố, lập tức liền tổ chức đứng lên, nhanh chóng đến bờ sông lấp lỗ hổng, làm từ chiều đến bây giờ cũng gần 10 tiếng đồng hồ rồi, hầu như là không nghỉ một khắc nào. Mắt nhìn bao tải và những hòn đá vất xuống mà không thấy tăm hơi đâu nhưng vẫn không dám dừng lại. 

Tất cả mọi người là công nhân mỏ, biết tình hình như thế này, bị mắc kẹt dưới lòng đất sâu vài trăm mét là nguy hiểm ra sao. Ba mươi bảy người ở dưới giếng có thể sống hay không, có thể sống sót mấy người, phần lớn đều do tốc độ cứu trợ quyết định. 

Lúc này, không cần động viên, mỗi người đều toàn lực ứng phó. 

Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ bờ vai của ông ta, trầm giọng nói: 

- Đúng vậy, chúng ta ở đây tranh thủ nhanh một phút thì bọn họ sẽ có hy vọng sống thêm một phút. Cái này cần phải trách tôi, không coi trọng công tác an toàn sản xuất. 

Người thợ mỏ lớn tuổi nói: 

- Chủ tịch thị xã, cái này làm sao dám trách anh được? Đây là sự cố ngoài ý muốn, không ai có thể ngờ tới… 

- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch thị xã, đây là sự cố không ngờ. 

Vài người thợ mỏ bên cạnh cũng thuận miệng phụ họa theo. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, khẽ thở dài, không nói gì. 

Ước chừng một giờ sau, cách đó không xa có ánh đèn pin, Phó giám đốc mỏ Hà dẫn thêm một đám người, vai khiêng tay cầm, xách rất nhiều ống tuýp và những bó củi rắn chắc lại. Bên bờ sông này không thông được xe, hai bên đường sông đều là đồng ruộng, mọi người bước thấp bước cao, người nào người đó toàn thân lấm bùn. 

- Chủ tịch thị xã, bọn họ đều mang lại đây rồi. 

Phó giám đốc mỏ Hà đến đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, thở hồng hộc báo cáo. 

- Được, mọi người cùng nhau ra tay, lập tức làm cái giá ngay. 

Lưu Vĩ Hồng vẫy tay, quả quyết ra lệnh 

Bên bờ sông lại trở nên khí thế ngất trời. 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.