Tốc độ làm cái giá này kể ra khá nhanh. Mấy chục nhân viên đội cứu hộ trên bờ sống tất cả đều là công nhân, làm một số việc này đã quen nên tay chân thuần thục.
Khoảng chừng sau hai tiếng đồng hồ, hai cái giá làm từ kết cấu sắt gỗ được làm xong. Lưu Vĩ Hồng lệnh khiêng cái giá này đến bên cạnh bờ sông, lại buộc những bao tải cát vào. Như thế này có thể giảm bớt được khoảng cách cẩu nặng của máy xúc hoặc máy cẩu. Trên bờ sông bên này, không có sẵn đường, máy móc cỡ lớn thì vốn đã rất cồng kềnh, lái xe không đến bên bờ sông cũng đã không dễ dàng gì.
Lưu Vĩ Hồng liền cầm đèn pin xem xét một chút địa hình bờ sông, rồi nói với Phó giám đốc mỏ Hà:
- Lão Hà, hai bên bờ sông cần phải làm một sườn dốc, nên dùng bao cát để dựng đi, đợi máy xúc đến đây rồi thì có thể trực tiếp lái đến giữa sông, rút ngắn khoảng cách. Nếu không máy xúc không thể tiến vào được.
Hai bên bờ sông đều có một sườn dốc, ước chừng cao hơn 1m, không thể lái máy xúc xuống được.
Lão Hà vỗ đầu, nói:
- Đúng, đúng. Tôi lập tức đi sắp xếp người.
- Mặt khác, còn phải làm thêm hai giá cát nữa, nếu hai giá cát chẳng may không đủ thì phiền phức đó.
Lưu Vĩ Hồng lại căn dặn nói.
- Vâng !
Phó giám đốc mỏ Hà nhanh chóng tiếp nhận mệnh lệnh.
Bên bờ sông lại náo nhiệt trở lại, những người công nhân liên tục hăng hái chiến đấu hơn 10 tiếng đồng hồ, cảm thấy vừa đói, vừa khát, thật sự mệt nhọc nhưng Chủ tịch thị xã cũng cùng chiến đấu với mọi người, lại nghĩ tới hơn 30 người bị mắc kẹt dưới giếng mỏ thì trong lòng mọi người càng hăng say hơn, không cần động viên, mỗi người đều chung tay góp sức, ra sức làm việc, không ai dám buông thả.
Khoảng chừng 3h, từ đằng xa một loạt ánh sáng đèn pin rọi đến.
Hóa ra là Chu Kiến Quốc tự mình dẫn theo bảy tám người, mang theo bánh mì, nước uống, mì tôm…chạy lại.
Lưu Vĩ Hồng và Phó giám đốc mỏ Hà vội vàng tiếp đón.
Chu Kiến Quốc nói:
- Vĩ Hồng, máy xúc và xe nâng đang tới, buổi tối đường khó đi, có lẽ phải cần hơn một tiếng nữa mới có thể đến. Các cậu trước tiên nghỉ một lát, ăn một chút, bổ sung thể lực đã.
Lưu Vĩ Hồng nhìn đồng hồ, nói:
- Vâng, hiện tại là mùa hè, trời sáng nhanh, không chừng chờ bọn họ đến thì trời cũng sáng rồi, như vậy càng tốt để làm, nếu không lần mò trời tối thì có chút khó khăn.
- Đúng, nóng ruột thì không ăn được đậu hũ nóng, càng là thời điểm quan trọng, càng phải bình tĩnh.
Chu Kiến Quốc gật đầu đồng ý:
- Lại đây, cậu ăn hai cái bánh mì. Tôi biết lượng cơm của cậu, chắc chắn là đói bụng lắm.
Từ chiều đến giờ, Lưu Vĩ Hồng vẫn toàn ăn bánh mì, hắn không phải là người Âu Mĩ nên không thích bánh mì lắm. Chẳng qua là vào lúc này, thực sự là đói lắm rồi, chỉ cần có cái ăn, cái gì cũng được nên lập tức cầm lấy, gặm một miếng to.
- Vĩ Hồng à, cậu yên tâm. Vợ cậu đã bố trí ổn thỏa rồi, tôi cho người đưa cô ấy vào thị xã, điều kiện ở mỏ quá kém, cô ấy đến từ thành phố lớn, tôi sợ cô ấy không quen.
Chu Kiến Quốc lại nói thêm.
- Cảm ơn Chủ tịch Địa khu.
Lưu Vĩ Hồng nuốt một miếng bánh mì, mỉm cười nói.
- Đừng khách sáo.
Chu Kiến Quốc vỗ vỗ vai hắn, lập tức thở dài, nhẹ giọng nói:
- Hy vọng trời phù hộ, có thể cứu những người thợ mỏ bị mắc kẹt này ra ngoài, nếu không…
Chu Kiến Quốc lắc đầu, không nói tiếp.
Những lời nói thầm này, Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn có thể nghe rõ. Nếu công nhân thương vong ít, như vậy việc giải quyết hậu quả việc này cũng tương đối đơn giản. Chẳng may thương vong lớn, Lưu Vĩ Hồng thân là Chủ tịch thị xã, Tổng giám đốc Công ty quản lý nguồn năng lượng, cái trách nhiệm này rất khó có thể bỏ qua hoàn toàn. Đương nhiên, đây là một sự cố ngoài ý muốn, không phải do con người nên sự gánh vác trách nhiệm khác nhau rất lớn. Chỉ là Địa khu Hạo Dương trước mắt và thị xã Hạo Dương đều khá mới, nhân vật số 1, số 2 của Địa ủy là Tào Chấn Khởi và Chu Kiến Quốc, nhân vật số 1 số 2 của Thị ủy Tống Hiểu Vệ và Lưu Vĩ Hồng đều nhậm chức chưa lâu, dù có những xung đột chưa đến nỗi nghiêm trọng gì, nhưng mâu thuẫn bên trong cũng không ít. Riêng chỉ là tranh giành quyền chỉ đạo, cũng đủ để dẫn đến “chiến sự”.
Huống hồ Lưu Vĩ Hồng thời gian trước cứng rắn với Thái Tuyết Phong, lại bắt con của Quách Lệ Hồng, tất cả mọi thứ đều là ẩn chứa “yếu tố bất ổn”. Tào Chấn Khởi đa mưu túc trí, Tống Hiểu Vệ tuy rằng tuổi còn trẻ, lại làm Bí thư của Phương Đông Hoa nhiều năm. Như vậy đó là cơ hội tốt nhất để chèn ép Lưu Vĩ Hồng, khiến cho bọn họ bỏ qua cơ hội này thì khả năng không lớn lắm.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:
- Chủ tịch Địa khu, bây giờ không suy nghĩ quá nhiều về những vấn đề khác, chúng ta chủ yếu là tranh thủ thời gian cứu người.
- Ừ!
Chu Kiến Quốc lên tiếng:
- Chỉ cần có thể lấp được cái lỗ hổng kia kịp thời, nhanh chóng xả nước ứ đọng, thì rất có hy vọng.
- Đúng!
Những người công nhân ăn bánh mì và mì ăn liền, nghỉ ngơi một lát, khi Lưu Vĩ Hồng vừa hô to lên thì lại ra tay làm. Lần này chia quân ra làm hai bộ phận, một bộ phận tiếp tục làm giá đỡ, một bộ phận khác thì khiêng những bao cát, bắt đầu đắp thành sườn dốc ở hai bên bờ sông để chuẩn bị cho máy móc lớn xuống sông làm.
Chu Kiến Quốc không quay về bộ chỉ huy, bảy tám nhân viên làm việc vừa dẫn đến sắn tay áo, cùng vào “chiến trường”.
Lưu Vĩ Hồng khuyên nhủ:
- Chủ tịch Địa khu, hay là ngài về trước nghỉ ngơi một chút đi. Việc này cần phải xử lý tốt, không phải là việc ngày một ngày hai.
Chu Kiến Quốc dù sức khỏe không đến nỗi nào, nhưng dù sao cũng là người đã 50 tuổi rồi, không thể sánh được với sức khỏe hiện tại của Lưu Vĩ Hồng.
Chu Kiến Quốc lắc đầu, nói:
- Lúc này bảo tôi đi ngủ, tôi ngủ cũng không ngon. Chờ đến khi chặn được lỗ hổng kia rồi tính.
Từ bản chất mà nói, Chu Kiến Quốc cũng là một vị cán bộ có trách nhiệm, tận tụy hết mức với công việc, chỉ là tư tưởng có lúc không thoáng, ý nghĩ còn hẹp, đây là do thời đại và hoàn cảnh tạo thành.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, không khuyên nhủ nữa.
Khoảng 5h, mặt trời xuất hiện ở phía đông, trên đường quốc lộ từ phía xa, tiếng gầm rú của máy xúc và xe nâng loại lớn vang lại. Một chiếc máy xúc và một xe nâng, trong làn khói đen kịt đang tiến lại phía bờ sông.
Xe cẩu không phải là loại xe bánh xích nên không thể lái đến bờ sông, Chu Kiến Quốc điều đến là một máy xúc và một xe nâng loại bánh xích.
Lưu Vĩ Hồng lập tức dặn dò Phó giám đốc mỏ Hà:
- Lão Hà, anh dẫn vài người đến đó dẫn đường một chút, mỗi bên một máy, người nào có vị trí của người đó rồi cùng ra tay.
Phó giám đốc mỏ Hà lúc này cũng mỏi mệt không chịu nổi, tuy nhiên ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như trước, liền nhận lệnh, gọi vài người cùng chạy chậm về phía đường quốc lộ. Bốn giá cát đã đươc chuẩn bị, mỗi bên hai giá. Mỗi giá đều khoảng 5, 6m2, còn buộc khoảng hai mươi, ba mươi bao cát nặng trịch phía trên. Chỉ cần thao tác chính xác là có khả năng một lần lấp có thể thành công.
Lúc này tất cả mọi người đều ngừng làm việc, vẻ mặt chăm chú nhìn về phía hai máy lớn ở bên kia đường quốc lộ đang chầm chậm tiến đến bờ sông.
Từ đường quốc lộ đến bờ sông cách khoảng 2 dặm, toàn là ruộng lúa, máy xúc và xe nâng nối đuôi nhau đi, chậm rãi, cũng phải mất gần nửa tiếng cuối cùng cũng đến bên bờ sông, vào “vị trí chiến đấu”.
- Được, bắt đầu hành động, chú ý, phải hai bên cùng lúc thả xuống.
Lưu Vĩ Hồng đứng ở bờ sông, vẫy tay, truyền đạt mệnh lệnh.
Máy xúc và xe nâng nổ vang, lần lượt nâng hai giá cát nặng trịch, cẩn thận theo sườn dốc bắt đầu tiến vào giữa dòng nước. Bởi vì có lỗ thủng, nước sông không sâu nhưng dần dần làm ngập một số bộ phận bánh xích của máy cỡ lớn, máy tiến vào trong dòng nước khá vững chắc.
Từ từ, hai cái máy đều lại gần dòng nước xoáy đen kịt.
Hơn mười người bên bờ sông đều nín thở, mở to mắt nhìn ra giữa dòng sông, trên mặt vừa thể hiện sự kỳ vọng, lại vừa lo lắng.
- Thả!
Lưu Vĩ Hồng lại hất tay lên, quát lớn.
“ Rầm, rầm” hai tiếng, hai giá cát gần như đồng thời được đưa vào giữa dòng xoáy màu đen, nước bắn tung lên cao vài mét. Mọi người trên bờ không kìm được lòng, hò hét ầm ĩ.
Đợi sau khi bọt nước lắng xuống, cái vòng xoáy màu đen rõ ràng đã được thu hẹp lại rất nhiều. Dòng nước cũng không xoáy như vừa nãy.
- Có hiệu quả rồi!
Phó giám đốc mỏ Hà không kìm nổi lớn tiếng kêu lên, giọng điệu cực kỳ vui mừng.
Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:
- Mau mang hai giá cát còn lại vất xuống, để lấp hoàn toàn lỗ hổng.
- Được, mau mau thả giá cát thứ hai.
Phó giám đốc mỏ Hà quơ hai tay, lớn tiếng kêu to.
Hai cỗ máy lại lần lượt di động chầm chậm, hơn mười phút sau, hai giá cát lớn còn lại được ném xuống, vòng xoáy lớn cơ bản đã biến mất, chỉ có ở bên cạnh hình thành một số vòng xoáy nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng vẻ mặt tươi cười, lập tức hạ lệnh:
- Mau, mang những bao cát khác đến, chất đống xung quanh, ném xuống những điểm chủ yếu để lấp nó hoàn toàn.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng phụ giúp, tự mình cầm lấy một bao cát, cúi lưng xuống vác trên vai, khiêng bao cát đi, bước nhanh hướng đến giữa dòng sông. Bao tải này dù không đóng đầy bùn đất bên trong nhưng cũng nặng gần 75, 80kg, không ngờ Chủ tịch thị xã Lưu một mình vác lên, khiến cho một số người thấy choáng váng.
Trời ạ, đây là Chủ tịch thị xã hay là vận động viên cử tạ?
Ngay cả Chu Kiến Quốc vốn dĩ đã thân quen với Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy hơi sững sờ. Cái anh chàng này đúng là khỏe thật. Nếu không như thế thì không thể tung hoành ở sân bóng rổ mà không có đối thủ rồi.
Tuy nhiên ngạc nhiên của mọi người chưa kéo dài được bao lâu thì một đám thét to lên, nâng những bao cát, lần lượt trước sau vác về phía giữa dòng sông, chất thành 4 đống to, tạo thành một đê cát, chắn nước sông ở bên ngoài.
Lỗ hổng coi như hoàn toàn bị lấp.
Chu Kiến Quốc thở phào một hơi, vỗ vai Lưu Vĩ Hồng, giơ ngón tay cái lên nói:
- Vĩ Hồng, đúng là đầu óc cậu rất lợi hại.
Lưu Vĩ Hồng mặt lấm đầy bùn, như biến thành một con khỉ bùn, nhoẻn miệng cười, nói:
- Chủ tịch Địa khu, đi thôi, quay về bộ chỉ huy, có thể bố trí cứu viện dưới giếng rồi.
- Được, đi!
Chu Kiến Quốc vỗ tay một cái, mọi người lập tức tiến về phía bộ chỉ huy.
Lúc vừa đến bộ chỉ huy, cũng vừa lúc mấy xe tải và xe dã chiến đến, trên cửa xe có viết mấy chữ “Cục khai thác mỏ Thanh Phong”, dừng ở chỗ cách bộ chỉ huy không xa, hơn hai mươi người đàn ông nhảy xuống khỏi xe.
Chu Kiến Quốc bất ngờ vui mừng nói:
- Là đội cứu trợ của Cục khai thác mỏ Thanh Phong đến. Tốt quá, đến rất đúng lúc, rất kịp thời.
Lưu Vĩ Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói như thế nào đi nữa, bây giờ quả thật rất cần đội ngũ cứu trợ chuyên nghiệp. Đội cứu trợ Cục khai thác mỏ Thanh Phong quả nhiên là tới rất đúng lúc.