Quan Gia

Chương 663: Chương 663: Việc cấp bách




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 663: Việc cấp bách 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Cục khai thác mỏ Thanh Phong cử một vị Phó cục trưởng đích thân dẫn đội đến. Phó cục trưởng họ Trương, dáng vẻ khoảng hơn 40 tuổi, khuôn mặt của ông ta khá phong trần, có thể thấy đó là người thường xuyên công tác bên ngoài, ít nhất là trước kia cũng có kinh nghiệm làm việc về lĩnh vực này. 

Phó cục trưởng Trương dẫn đoàn vào bộ chỉ huy, tự giới thiệu. 

Tào Chấn Khởi lập tức tiếp đón, bắt tay ông ta nói: 

- Cục trưởng Trương, hoan nghênh, hoan nghênh, tôi là Bí thư Địa ủy Hạo Dương Tào Chấn Khởi, các anh đến thật tốt quá. 

- Bí thư Tào không cần khách sáo, cứu chết phục sống là trách nhiệm của chúng tôi. Bí thư Tào, có thể nói qua cho chúng tôi biết về tình hình cơ bản được không? 

Xem ra, Phó cục trưởng Trương là một người chuyên tâm đến công việc, hàn huyên một câu, lập tức vào vấn đề chính. 

- Đương nhiên, đương nhiên, Cục trưởng Trương, xin mời! 

Tào Chấn Khởi vội vàng dẫn ông ta đến trước bản đồ, đứng ngay sau Phó cục trưởng Trương còn có hai người đàn ông to cao khoảng ba mươi mấy tuổi, có lẽ là người phụ trách thực tế của đội cứu hộ. 

Ở trong lều, những lãnh đạo Địa ủy khác không còn ở đó nữa, chắc là đi nghỉ rồi, bởi vì không phải chỉ là một người mà tất cả mọi người đều thức đêm. Chỉ có Tống Hiểu Vệ và nhân viên quân khu còn ở lại. Ngoài ra Giám đốc mỏ Hồng Kỳ Dương Kiến Trung cũng ở lại. Y là “Chính chủ”, không kiên trì không được. 

Vài người đều đã mệt mỏi, kiệt sức. 

Ngay lúc đó Dương Kiến Trung lấy lại tinh thần, giới thiệu tình hình chung cho đám người Phó cục trưởng Trương. 

Phó cục trưởng Trương vừa nghe, liền nói: 

- Bí thư Tào, đầu tiên là ngăn chặn lỗ hổng rò nước. Tăng mạnh lực xả nước, đồng thời lập tức tổ chức đột kích, chuẩn bị xuống giếng rửa sạch nước bùn và chất bẩn, mở đường cứu hộ. 

Lúc này, Chu Kiến Quốc đi nhanh đi đến nói: 

- Bí thư Tào, lỗ hổng rò nước đã được lấp. 

Tào Chấn Khởi sắc mặt vui mừng, liên thanh nói: 

- Lấp rồi ư? Quá tốt rồi, Phó cục trưởng Trương, bước tiếp theo nên triển khai công việc như thế nào? 

Đừng xem Tào Chấn Khởi là Bí thư Địa ủy, vào lúc này, thái độ rất đứng đắn không có trình bày lung tung về quyền uy của Bí thư Địa ủy mà là lựa chọn một chuyên gia tin tưởng. 

- Xả nước, tổ chức đội đột kích. 

Phó cục trưởng Trương lặp lại một lần nữa. 

- Bí thư Tào, chúng ta đi đến miệng giếng xem! 

 

- Được, mời Phó cục trưởng Trương! 

Tào Chấn Khởi đích thân dẫn Phó cục trưởng Trương và đám người ra khỏi bộ chỉ huy. Chu Kiến Quốc, Tống Hiểu Vệ và đám người vội vàng theo sau. 

Vừa đến miệng giếng thì nhìn thấy mười mấy người đội cứu hộ đã lấy mấy cái bơm công suất cao trên xe xuống, chuẩn bị lắp đặt. Xem ra sau khi họ nhận được điện cứu viện biết là sẽ phát sinh ra việc cần hút nước nên từ Cục khai thác mỏ mang theo những cái bơm này tới. Đội ngũ cứu hộ chuyên nghiệp quả nhiên là khác. 

Phó cục trưởng Trương vừa nhìn thấy các loại máy bơm to nhỏ ở miệng giếng thì nhíu mày nói: 

- Căn cứ vào tình hình vừa nãy mà Giám đốc mỏ Dương giới thiệu, lượng nước ứ đọng dưới giếng đã đạt tới một độ sâu nhất định, những cái máy bơm này sẽ không đủ, Bí thư Tào, tôi đề nghị lập tức thu thập thêm một số bơm lại đây, công suất càng cao càng tốt, có thể đồng thời hút nước ở mấy giếng, tăng nhanh tốc độ. 

Tào Chấn Khởi nói: 

- Đã tranh thủ triệu tập rồi. Việc phát sinh đột ngột, trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể điều động tập hợp nhiều máy bơm như vậy. 

Phó cục trưởng Trương gật đầu, nói: 

- Bây giờ đã lấp miệng hố nước rồi, như thế dễ làm hơn nhiều. Bí thư Tào, việc thực hiện cứu hộ rất tốt. Tôi thấy, trước tiên tổ chức một đội nhỏ, xuống giếng đi xem xét tình hình rồi tính. 

Tào Chấn Khởi gật gật đầu, nói: 

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Giám đốc mỏ Dương, anh lập tức điều mấy người công nhân cũ quen tình hình dưới giếng cùng các đồng chí đội cứu hộ xuống giếng đi xem xét tình hình. 

- Vâng, vâng!. 

Dương Kiến Trung nhận lệnh rồi chạy đi. 

Phó cục trưởng Trương xoay người hướng về phía một người thanh niên to lớn nói: 

- Tiểu Tiếu, cậu dẫn vài người xuống xem đi. 

Tiểu Tiếu liền nhận lệnh, lập tức đến trước đội cứu hộ, gọi tên vài người. Những người bị gọi tên liền bắt đầu mặc quần áo bảo hộ, đeo thiết bị xuống giếng. Tất cả đều đâu vào đấy. 

Thời gian không lâu sau, Dương Kiến Trung cũng dẫn vài người thợ mỏ đến, nói: 

- Bí thư Tào, đây là những người thợ mỏ có kinh nghiệm nhất ở quặng chúng tôi, đều là trưởng bộ phận, người này là Trưởng phòng Lương của Phòng an toàn sản xuất. Khi nước tràn vào, cậu ấy ở ngay hiện trường. 

Trưởng phòng Lương là một người khoảng ba sáu, ba bảy tuổi, vẻ mặt hơi hổ thẹn. Rõ ràng y cũng hiểu được sự cố lần này, thân là Trưởng phòng an toàn sản xuất cũng phải có trách nhiệm. 

Tào Chấn Khởi thật ra không trách cứ y, ngược lại giơ tay vỗ vỗ vai y, nói: 

- Đồng chí Tiểu Lương, không nên có tư tưởng gánh nặng gì, bây giờ quan trọng nhất là cứu người. Có thể cứu sống một người là một thắng lợi, có hiểu không? 

Trưởng bộ phận Lương liền rơi nước mắt, gật đầu mạnh nói: 

- Vâng, Bí thư Tào. Tôi nhất định sẽ hết sức ứng phó. 

- Ừ, được. Các cậu chuẩn bị xuống giếng đi, tôi đợi tin tốt của các cậu. 

Lưu Vĩ Hồng bỗng nhiên nói: 

- Bí thư Tào, tôi cũng xuống giếng xem sao. 

- Không được! 

Tào Chấn Khởi không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, cương vị của cậu là ở vị trí chỉ huy cứu hộ, cậu không thể xuống giếng. 

Giọng điệu chắc nịch như đinh, không một chút thương lượng. 

Chu Kiến Quốc cũng lập tức nói: 

- Đồng chí Vĩ Hồng, không cần kích động. 

Vẻ mặt nghiêm khắc hiếm thấy. 

Đùa hay sao? 

Cháu của Chủ tịch Lưu Trung Nguyên, Chu Kiến Quốc có thể đồng ý cho cậu ta cùng đi xuống dưới giếng sao? Chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai có thể chịu trách nhiệm được đây? 

Phó cục trưởng Trương hơi ngạc nhiên hỏi: 

- Vị này chính là… 

Lưu Vĩ Hồng vội vàng nói: 

- Phó cục trưởng Trương, tôi chính là Lưu Vĩ Hồng, Chủ tịch thị xã Hạo Dương. Tôi muốn tận mắt xuống giếng xem tình hình. 

Phó cục trưởng Trương đột nhiên cũng hoảng sợ, kìm không nổi nhìn Lưu Vĩ Hồng vài lần. Anh chàng thanh niên người lấm đầy bùn này, vừa nhìn thấy còn cho rằng cậu ta là thợ mỏ, không ngờ đó là Chủ tịch Thị xã Hạo Dương? Khác thường quá rồi! 

Nhưng rồi Phó cục trưởng Trương kìm nén sự ngạc nhiên, cười cười nói: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, cái tinh thần đó của cậu, tôi vô cùng khâm phục. Nhưng cậu không thể xuống giếng. 

Đây là công việc rất chuyên nghiệp, tình hình dưới giếng rất nguy hiểm, mọi người phải tự chăm sóc tốt sự an toàn của bản thân. 

Về điều này, ngụ ý trong lời nói đã rất rõ ràng rồi: Chủ tịch thị xã Lưu, cậu hãy điềm tĩnh một chút đi. Đừng có xuống đó vướng chân vướng tay. Không phải là làm báo cáo tại cuộc họp đâu. Xuống dưới giếng rồi, cậu chính gánh nặng của chúng tôi. 

Chu Kiến Quốc lập tức lấy cớ nói: 

- Đúng vậy, Vĩ Hồng, Phó cục trưởng Trương nói rất có lý. Tình hình dưới giếng, cậu không quen, không giúp được gì. Đến lúc đó các đồng chí lại phải phân công chăm sóc cậu. 

Chu Kiến Quốc cũng thật sự tức giận, lúc này mới trực tiếp đem cái ý "gánh nặng" nói ra. Cũng may là tình cảm giữa ông ta và Lưu Vĩ Hồng thân thiết nên ông ta có nói như vậy cũng không coi là quá đáng. 

Lưu Vĩ Hồng không kìm được, cười phá lên. Hắn vừa mới yêu cầu xuống giếng, cũng là phong cách làm việc bình thường của mình, có trách nhiệm cao độ trong công việc, không nghĩ tới những cái khác quá nhiều. Bây giờ Chu Kiến Quốc và Phó cục trưởng Trương mỗi người nói một câu, làm cho đầu óc cũng quay cuồng chóng mặt theo. Nhưng họ nói cũng có lý. 

Tào Chấn Khởi nói: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, cậu phải tin tưởng các đồng chí đội cứu hộ, bọn họ sẽ làm rõ tình hình. 

Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ, phải gật đầu đồng ý: 

- Được, Bí thư Tào. 

Dưới sự sắp xếp của Phó cục trưởng Trương, đội trưởng Tiểu Tiếu của đội cứu hộ dẫn năm nhân viên cứu hộ, lưng đeo bình dưỡng khí và năm người thợ mỏ khác lưng cũng đeo bình dưỡng khí bắt đầu lục tục xuống giếng. 

Sự cố rò nước, không phải là sự cố nổ ga và dung môi, nên sự phá hỏng ở lớp trên hầm mỏ không nghiêm trọng lắm, xe cẩu và các phương tiện giao thông dưới mỏ đều có thể sử dụng được. 

Hầm mỏ sâu khoảng 200 mét, xuống thăm dò tình hình, đi về một chuyến không phải là dễ, ít nhất cũng phải 2 tiếng đồng hồ. 

Nắng tháng 7 rất độc, dù mới là sáng sớm, đứng ở phía ngoài lâu cũng choáng váng. Tào Chấn Khởi liền mời Phó cục trưởng Trương và một số người quay về lều trại tạm nghỉ. Tào Chấn Khởi cũng giống như mọi người, thức suốt đêm đến lúc này cũng không chịu nổi, dưới chân bắt đầu bị phù. Dù sao đối với người gần 50 tuổi thì tuổi tác cũng không buông tha. 

Trong lều trại cũng nóng hôi hổi, hấp hơi mạnh. 

Vừa mới ngồi ổn định xuống, Dương Kiến Trung đã sắp xếp nhân viên làm trên mỏ mang bữa sáng lại. Nhân vật số một, số hai cuả Địa ủy đều ở đó, Dương Kiến Trung tự nhiên muốn hết sức làm tốt việc tiếp đón, bữa sáng rất phong phú gồm cháo, sữa đậu nành, bánh bao, màn thầu, bánh bột mì, bánh quẩy, trứng mặn và rau…tất cả được bày biện khéo léo, được làm rất ngon. 

Mỏ than Hồng Kỳ xảy ra sự cố lớn như vậy, Dương Kiến Trung cảm thấy lo sợ bất an. Dù dựa theo phân tích hiện nay, đó là sự cố ngoài ý muốn, không cẩn thận khai thông đường sông. Nhưng còn có 37 người công nhân còn mắc kẹt dưới giếng, chẳng may cứu hộ không thành, gây ra thương vong to lớn, cũng đủ để Giám đốc mỏ như ông ta bị một trận ra trò. 

Bây giờ Dương Kiến Trung phải toàn tâm toàn sức phục vụ tốt các vị lãnh đạo, hy vọng lãnh đạo sau sự việc này có thể giơ cao đánh khẽ. Tuy nhiên, những cái gì đến tiếp theo cũng không tránh được, nên muốn chạy thì phải chạy, nên đưa cũng phải đưa. Chẳng lẽ lại hy vọng mấy cái bánh bao và màn thầu có thể cứu được sự bình an? 

Tào Chấn Khởi liền hô: 

- Lại đây, lại đây, mọi người cùng ăn bữa sáng, đều vất vả cả rồi. Giám đốc mỏ Dương, các đồng chí khác, bữa sáng đều có chứ? Đặc biệt là các đồng chí đội cứu hộ, nhất định phải bảo đảm tốt việc hỗ trợ hậu cần. 

Dương Kiến Trung vội vàng nói: 

- Có có, đều chuẩn bị cả rồi, Bí thư Tào yên tâm. Tiếp viện hậu cần, tuyệt đối không thể thiếu. 

- Được, như vậy thì tốt. 

Tào Chấn Khởi gật đầu, bưng bát cháo lên trước mặt, uống một ngụm, lại gắp một chút cải bẹ ăn. Đừng nói đến việc thức trắng cả đêm, bụng đói sôi ùng ục, khi ăn vào không có cảm giác gì hết. Người có tuổi rồi, tinh thần lại mệt mỏi như thế. 

Khẩu vị của Chu Kiến Quốc phải tốt hơn Tào Chấn Khởi, sức khỏe của ông ta thực ra cũng tốt hơn Tào Chấn Khởi, có thể ăn uống được. Lưu Vĩ Hồng lại càng không khách sáo, mọi người một cái bánh bao vẫn chưa ăn được hai miếng thì hắn đã ăn cái thứ hai, muốn có thể lực tốt là cần phải dựa vào sự hỗ trợ của thực phẩm. 

Tào Chấn Khởi uống mấy ngụm cháo, rồi nói với Phó cục trưởng Trương: 

- Phó cục trưởng Trương, theo như kinh nghiệm của anh, kết quả cứu hộ sẽ như thế nào? 

Phó cục trưởng Trương cũng phải chạy vất vả cả đêm, bụng cũng đã đói sôi ùng ục, vừa ăn bánh bao vừa nói: 

- Bí thư Tào, cái này chưa thể xác định được, quan trọng là cần xem lúc công nhân xuống giếng kinh nghiệm có phong phú không. Tôi vừa nãy xem bản đồ rồi, cách giếng số 5 không xa có một hầm thông gió, bọn họ nếu có thể kịp thời tản đến đó thì còn có hy vọng sống. 

Tào Chấn Khởi gật gật đầu, vẻ mặt âu lo. 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.