Quan Gia

Chương 664: Chương 664: Vẫn còn công nhân may mắn thoát chết




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 664: Vẫn còn công nhân may mắn thoát chết 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

10h sáng, một số máy bơm ngầm được đưa đến công trường. Sự việc phát sinh gấp gáp, những cái bơm ngầm to nhỏ này được điều đến không đồng nhất, quy cách khác nhau, cũ mới đều có, có đủ các loại. Nhưng cho dù như thế nào, có thể dùng được là tốt rồi. 

Dương Kiến Trung lập tức sắp xếp người mang những cái máy bơm này đi lắp đặt, xả nước hết công suất. 

Khoảng 11h, đội cứu hộ xem xét tình hình dưới giếng quay lên mặt đất, ai ai cũng đầm đìa mồ hôi, quần áo ướt sũng, trên mặt thì đen thui, hầu như không còn nhìn ra màu sắc ban đầu của quần áo bảo hộ. 

Đội trưởng Tiếu dẫn đội uống một hơi hai bát nước trà, mới thở hổn hển báo cáo tình hình. 

Lượng nước ứ đọng tại giếng số 5 tương đối sâu, căn cứ vào cột mốc độ sâu thì độ sâu mực nước ứ đọng đã lên đến 100 mét, toàn bộ đường đi đã bị ngập. 

- Bây giờ chỉ có một hy vọng duy nhất, là bọn họ có thể kịp thời đến hầm thông gió. 

Đội trưởng Tiếu cuối cùng nói. 

Tào Chấn Khởi lập tức hỏi: 

- Thế không có biện pháp gì lập tức điều tra tình hình hầm thông gió sao? 

Đội trưởng Tếu lắc đầu: 

- Không có cách nào, nhất định đầu tiên là cần phải xả nước ứ đọng, sau đó lập tức rửa sạch nước bùn và tạp chất ở trong đường tắt, độ sâu của đường xuống hầm và hầm thông gió gần như nhau, mới có cách để khai thông liên lạc. 

Tào Chấn Khởi liền quay đầu nhìn về phía Phó cục trưởng Trương: 

- Phó cục trưởng Trương, ý kiến của anh thế nào? 

Phó cục trưởng Trương nói: 

- Bây giờ chỉ có thể như thế này, lập tức tổ chức đội xung kích, xuống giếng rửa sạch nước bùn và chất bẩn, mực nước xuống một mét thì làm một mét. Tạm thời chỉ có rửa sạch đường tắt, nơi khác có thể không quan tâm đến. Chúng ta tranh thủ thời gian, tổ chức mấy đội xung kích, thay phiên nhau tiếp sức, đảm bảo tiến độ. 

Tào Chấn Khởi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: 

- Được rồi, chúng ta dựa vào phương án của anh để xử trí. 

Lập tức mọi người lại trở về bộ chỉ huy, Tào Chấn Khởi triệu tập một cuộc họp đơn giản để phân công nhiệm vụ, dặn dò chắc nịch: 

- Phó cục trưởng Trương, Giám đốc mỏ Dương, nhất định phải chú ý an toàn của đội cứu hộ, tiến độ phải đảm bảo, nhưng cũng phải đảm bảo an toàn, không thể lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn. 

Phó cục trưởng Trương và Dương Kiến Trung gật đầu nói phải. 

Lưu Vĩ Hồng nói : 

- Bí thư Tào, Chủ tịch Địa khu Chu, Bí thư Tống. Các vị bận mấy ngày rồi, xin mời về nghỉ ngơi trước đi.Tôi ở lại đây hỗ trợ việc cứu hộ. Bây giờ Phó cục trưởng Trương và đội cứu hộ đến rồi, bọn họ kinh nghiệm phong phú, có thể tin cậy được. 

Lưu Vĩ Hồng nói như vậy cũng là có hàm ý bên trong. Mỏ than Hồng Kỳ là thuộc Thị xã Hạo Dương, xảy ra sự cố an toàn, hắn lại là Chủ tịch thị xã, bụng làm dạ chịu, nhất định phải cố thủ tại hiện trường để chỉ huy cứu viện. Mà hắn còn rất trẻ, chưa đến 25 tuổi, thân hình cao to, sức khỏe dồi dào, tất nhiên hắn cũng nên ở lại, nên mời đám người Tào Chấn Khởi trở về nghỉ ngơi. 

Tào Chấn Khởi thật ra không phản đối, nói: 

- Vậy được rồi, chúng tôi về thành phố trước đi giải quyết một chút những công việc khác, quay lại rồi tính. 

Vì ông ta đã có tuổi, suốt đêm không chợp mắt chút nào quả thật cũng hơi làm khó. Hơn nữa việc này cũng bắt buộc phải do Lưu Vĩ Hồng giải quyết hậu quả. Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc. Tào Chấn Khởi không muốn vì Lưu Vĩ Hồng chia sẻ trách nhiệm này. 

Tống Hiểu Vệ do dự một chút, nói: 

- Bí thư Tào, tôi ở lại đây. Tôi và Chủ tịch Thị xã Lưu cùng ở lại đây, chẳng may có việc gì gấp, cũng dễ dàng thương lượng với nhau. 

Thái độ này cũng nên thể hiện, y cũng còn khá trẻ, lại còn là Bí thư Thị ủy Hạo Dương. 

Tào Chấn Khởi do dự một chút, nói: 

- Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ là xả nước, rửa sạch đường tắt. Công việc mang tính tác vụ, không nhất thiết phải ở lại nhiều cán bộ như vậy. Cậu cũng suốt đêm không ngủ, nên quay về thị xã nghỉ ngơi một chút. Công việc cứu hộ đương nhiên là quan trọng nhất nhưng trong Thị xã những công việc khác cũng không thể lơ là. 

Tất cả trách nhiệm đều do Lưu Vĩ Hồng đảm nhiệm, Tống Hiểu Vệ ở lại đây, nếu việc cứu hộ thành công còn dễ nói, cứu hộ thất bại thì bản thân y là Bí thư Thị ủy, chỉ sợ cũng phải gánh vác trách nhiệm. Hơn nữa cần gì nhất định phải ở lại đây? 

Thời điểm quan trọng, tự nhiên vác việc vào thân làm gì. 

Đối với suy nghĩ của Tào Chấn Khởi, Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ. Nhưng hiện tại, hắn không hề có hứng thú đi so đo với bọn họ những việc này. Bọn họ không tự nguyện gánh vác trách nhiệm, thế cũng không sao. Lưu Vĩ Hồng vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tư tưởng một mình gánh vác trách nhiệm. 

- Bí thư Tống, anh cũng quay về thị xã nghỉ ngơi đi, chỉ thị của Bí thư Tào rất anh minh, những công việc bình thường trong thị xã cũng không thể dừng lại được, vẫn cần anh trở về để chủ trì đại cục. 

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói, giọng điệu rất bình tĩnh. 

Những mặt lợi hại trong sự cố lần này, Tống Hiểu Vệ đã sớm nghĩ thông suốt. Khi phát sinh ra sự cố mỏ, đúng lúc Lưu Vĩ Hồng xin nghỉ cưới, Tống Hiểu Vệ không hề thích. Điều này có nghĩa là y cần phải độc lập đối mặt giải quyết hậu quả. Bây giờ Lưu Vĩ Hồng kịp thời quay lại thì tốt quá. Biểu hiện thái độ vừa rồi không phải là tình hình không cho phép mà là không thể không làm. Giống như bây giờ Tào Chấn Khởi có chỉ thị rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng cũng biểu lộ rõ thái độ, y đương nhiên sẽ không “quyết giữ ý kiến của mình” nữa. 

- Nếu đã như vậy thì được rồi, tôi quay về trong thị xã trước để xử lý một số công việc. 

Lập tức Tào Chấn Khởi và đám người kéo nhau rời khỏi bộ chỉ huy, Chu Kiến Quốc nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng thấp giọng nói: 

- Vĩ Hồng, hãy vững vàng, không có gì phải lo lắng. Tôi quay về nghỉ ngơi một chút, lập tức sẽ quay lại ngay. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói: 

- Được, xin Chủ tịch Địa khu yên tâm, tôi nhất định cố gắng ứng phó. 

Nhìn theo đám người Tào Chấn Khởi rời đi, Lưu Vĩ Hồng lập tức cùng với Phó cục trưởng Trương và đám người bắt đầu sắp xếp việc tổ chức đội xung kích. Về điểm này, đương nhiên cần phải tin tưởng ở Dương Kiến Trung. 

- Giám đốc mỏ Dương, hiện tại việc thi công ở các khu vực khai thác mỏ khác trên cả mỏ than Hồng Kỳ tạm thời đều dừng lại, lập tức tiến hành kiểm tra an toàn toàn diện, sau khi loại bỏ tất cả tai họa ngầm về an toàn, mới có thể tiếp tục công việc xuống giếng. 

Lưu Vĩ Hồng mắt nhìn Dương Kiến Trung, trầm giọng nói. 

Dương Kiến Trung đưa tay lau mồ hôi, liền gật đầu nói: 

- Vâng, Chủ tịch thị xã Lưu, đều đã dừng lại rồi, đang tiến hành kiểm tra an toàn. 

Không biết vì sao, khi đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, Dương Kiến Trung luôn có chút căng thẳng, căng thẳng hơn so với việc đối diện với Tào Chấn Khởi, Chu Kiến Quốc và các vị lãnh đạo lớn khác của Địa ủy, có lẽ bởi vì quan huyện không bằng người quản hiện trường. 

- Vậy được, vậy thì lập tức bố trí những công nhân có kinh nghiệm phong phú, sức khỏe tốt lại đây, tạo thành đội đột kích, lập tức xuống giếng rửa sạch đường tắt. 

- Vâng ! 

Dương Kiến Trung vừa gật đầu đồng ý, vừa chạy ra ngoài . 

- Chờ một chút. 

Lưu Vĩ Hồng gọi y lại. 

- Anh gọi mấy vị Phó giám đốc mỏ trong quặng lại đây, mọi người phân công công việc, thay nhau trực ban. Phải đảm bảo trong bộ chỉ huy luôn có một người phụ trách nắm rõ tình hình ở lại. 

- Được, được! 

Dương Kiến Trung đợi một lát, thấy Lưu Vĩ Hồng không có cặn dặn gì khác, liền chạy ra khỏi trại. 

Phó cục trưởng Trương liền thấy hứng thú nhìn Lưu Vĩ Hồng. Vị Chủ tịch thị xã Lưu này, tuổi còn trẻ nhưng cực quyết đoán, xử lý sự tình đâu vào đấy 

Chả trách còn trẻ như thế mà có thể làm Chủ tịch thị xã . 

Trong chốc lát, Hướng Vân đi đến, nói: 

- Chủ tịch thị xã, anh đi rửa ráy một chút đi, nghỉ ngơi một lát. 

Lưu Vĩ Hồng xua xua tay nói: 

- Đợi sắp xếp xong công việc rồi tính. 

Vào thời điểm này, hiệu suất công việc của Dương Kiến Trung rất cao, nhanh chóng đã bố trí được ba đội xung kích, dưới sự dẫn dắt của đội cứu hộ Cục khai thác mỏ Thanh Phong, tiến thẳng vào hầm mỏ bắt đầu công việc làm sạch. Hơn mười cái máy bơm làm việc hết công suất, đã bắt đầu thấy có hiệu quả rồi, mực nước cũng dần dần hạ xuống. 

Vào lúc giữa trưa, Vân Vũ Thường cũng chạy tới bộ chỉ huy, mang đến cho Lưu Vĩ Hồng bộ quần áo để tắm giặt rồi thay. Tối hôm qua, Hướng Vân đưa cô quay về trong thị xã Hạo Dương, mời cô ở lại phòng 306 của nhà khách Hạo Dương. Nơi đó vốn dĩ cũng là nơi mà Lưu Vĩ Hồng đến ở tạm thời. 

Thức một ngày một đêm, thấy Lưu Vĩ Hồng sức khỏe vẫn tốt, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt kiên nghị nhưng vẫn lộ ra một chút mệt mỏi. Vân Vũ Thường vừa nhìn thấy, tự nhiên cảm thấy đau lòng, dịu dàng nói: 

- Vệ Hồng, anh trước tiên nên đi nghỉ một lát đi. Không nghỉ ngơi tốt thì đầu óc không minh mẫn, rất dễ quyết định sai lầm. 

Vân Vũ Thường không hổ là từ nhỏ đã cùng Lưu Vĩ Hồng lớn lên, đối với tính cách của chồng rõ như lòng bàn tay, biết nói gì mới thực sự làm hắn động lòng. 

Quả nhiên, Lưu Vĩ Hồng liền gật gật đầu, nói: 

- Được rồi, anh đi nghỉ ngơi một lát. Nhưng tắm rửa thì không cần thiết, cứ như thế này nằm một lúc. 

Vân Vũ Thường cũng không kiên trì, nói: 

- Vậy cũng được, anh nghỉ ngơi ở đây vậy. 

Trong thời điểm quý giá, những việc nhỏ nhặt không cần để tâm. 

Trong lều trại của bộ chỉ huy không có giường xếp, Lưu Vĩ Hồng liền nằm ở ghế dựa, nhắm mắt lại. Vân Vũ Thường ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm tay hắn, chỉ sợ hắn ngã xuống khỏi ghế. 

Công việc làm sạch không phải là đơn giản. Dưới hầm mỏ thiếu không khí, đường tắt cũng hẹp, không dễ dàng để nhiều người xuống triển khai công việc, chỉ có thể dọn sạch nước bùn và tạp chất từng tí một, tiến triển tương đối chậm. Mà đội xung kích tác nghiệp dưới đáy giếng cực kỳ hao tổn sinh lực, không đến ba, bốn tiếng đồng hồ thì nhất định phải thay những người mới. Đồng thời đội cứu hộ cũng bắt đầu sử dụng máy móc, tiến hành tìm kiếm, hy vọng có thể nhanh chóng liên lạc được với những người thợ mỏ may mắn thoát chết. 

Mãi cho đến buổi tối, vẫn như cũ không có bất cứ tin tức gì làm phấn chấn lòng người. 

Lưu Vĩ Hồng buổi chiều chỉ nghỉ ngơi hai ba tiếng đồng hồ rồi cũng không ngủ được nữa. 

Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Kiến Quốc quay lại, vừa vào đến cửa liền hỏi: 

- Vĩ Hồng, tiến triển thế nào? 

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng lắc đầu nói: 

- Mực nước thực ra đã giảm xuống nhanh, nhưng công việc làm sạch rất chậm, muốn làm đến vị trí song song hầm thông gió, ít nhất cũng phải một ngày. 

- Vậy không có tin tức gì sao? 

- Tạm thời thì không có. Chủ tịch Địa khu, có điều cái máy khoan dò loại lớn đến đây không? Nếu như có tin tức thì cái này có khả năng dùng tới. 

Chu Kiến Quốc gật gật đầu, nói: 

- Đang ở trên đường tới rồi, điều từ đội thăm dò địa chất Thanh Phong tới đây. Cái này quá nặng, vận chuyển cần mất một khoảng thời gian không ngắn, phỏng đoán nhanh nhất cũng phải sáng mai mới tới. 

Chu Kiến Quốc làm việc cũng rất nghiêm túc. 

Lưu Vĩ Hồng không cần phải nói nhiều nữa, bây giờ cái gì làm cũng không được, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. 

Chu Kiến Quốc ở bộ chỉ huy đợi đến giữa trưa, an ủi Lưu Vĩ Hồng vài câu, lại chạy về thị xã. 

Lại qua một ngày, đội trưởng Tiếu của đội cứu hộ đột nhiên từ dưới giếng lên, xông vào bộ chỉ huy, kích động nói: 

- Chủ tịch thị xã Lưu, có tin tức rồi, ở hầm thông gió bên kia rất có khả năng vẫn còn công nhân sống sót. 

Lưu Vĩ Hồng "ồ" lên rồi đứng lên, vội vàng hỏi: 

- Có bao nhiêu? 

- Bây giờ còn không rõ ràng lắm, nhưng khẳng định vẫn còn sống. 

- Lập tức cứu viện! 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.