Quan Gia

Chương 540: Chương 540: Hội nghị thường vụ chính quyền thành phố ( thượng)




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 540: Hội nghị thường vụ chính quyền thành phố ( thượng) 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

Lưu Vĩ Hồng sau khi tiền nhiệm thì triển khai hội nghị thường vụ của chính quyền thành phố vào buổi trưa. 

Phối trí của tòa nhà chính quyền thành phố cũng căn bản giống với tòa nhà thành ủy, đều có một gian phòng họp chuyên dùng cho hội nghị xử lý thường vụ của Chủ tịch thành phố, bên trong đặt bàn gỗ lim tròn. 

Hội nghị xử lý thường vụ của Chủ tịch thành phố và hội nghị thường vụ chính quyền thành phố, trên thực tế cũng không có khác nhau quá rõ ràng , cũng không có một văn kiện đặc biệt quy phạm, chẳng qua là nhiều năm trước tới nay tạo thành một chút ước định mà thành quy tắc. 

Những người chính thức tham gia hội nghị thường vụ chính quyền thành phố là Chủ tịch thành phố, Phó Chủ tịch thành phố và chủ nhiệm Văn phòng thành phố. Bởi vì chủ nhiệm Văn phòng thành phố do một phó Chủ tịch thành phố kiêm nhiệm, trên thực tế cùng với hội nghị xử lý thường vụ của Chủ tịch thành phố là hoàn toàn giống nhau về người tham dự . Nhưng là phó chủ nhiệm văn phòng thành phố, Ủy ban kế hoạch thành phố, Cục tài chính, cục giám sát và lãnh đạo các ngành pháp chế của chính quyền là nhân viên dự thính cố định của hội nghị thường vụ. Nếu như trường hợp cần thiết cũng có thể báo cho người phụ trách cơ quan khác dự thính hội nghị thường vụ chính quyền thành phố. 

Hội nghị lần này có lẽ chỉ nên coi là một lần gặp mặt. 

Mặc dù trên hội nghị liên tịch buổi sáng, các Phó Chủ tịch thành phố cửa đã gặp mặt Lưu Vĩ Hồng nhưng Uyển Trung Hưng giới thiệu tương đối đơn giản. Lúc ấy nhiều người, thân là Bí thư thành ủy, Uyển Trung Hưng cũng không thể giới thiệu cặn kẽ từng người của bốn bộ máy đứng đầu thành phố. 

Lưu Vĩ Hồng chính thức tiền nhiệm, tự nhiên muốn trao đổi tường tận với các phụ tá để hiểu nhau thêm, từ đó mới có thể tiến hành hợp tác tốt. 

Hội nghị dự định họp vào hai giờ rưỡi chiều, còn kém chừng mười phút thì phòng họp đã kín người, cực kỳ náo nhiệt, trên căn bản tất cả các Phó Chủ tịch thành phố và các nhân viên tham dự hội nghị khác đều đến đông đủ. Đây là hội nghị thường vụ chính quyền thành phố đầu tiên mà Lưu Chủ tịch sau khi tiền nhiệm triển khai, bất kể là ai cũng sẽ tham gia đúng giờ. Vắng mặt trên hội nghị này chính là công khai gây sự với Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ tuổi nhưng trong lòng mọi người đều có chút e dè. Khi công bố văn kiện bổ nhiệm một thanh niên hai mươi bốn tuổi vào chức vụ chủ tịch thành phố Hạo Dương, thì ai nấy đều lặng phắc, vì thế đều không muốn vô duyên vô cớ đi đắc tội với Lưu Vĩ Hồng. 

Nghe nói người này tính tình rất nóng, thủ đoạn tàn độc, cho dù ai giao thủ với hắn thì đều đại bại mất hết mặt mũi, thậm chí vào tù ngồi bóc lịch. 

Người ta cho dù là trẻ tuổi đi chăng nữa thì núi dựa phía sau cũng lớn. 

Thân tín của Lục Đại Dũng ! 

Tất cả mọi người đều là người quen cũ, gặp mặt thì hàn huyên thăm hỏi, mời thuốc lẫn nhau. Bên trong phòng họp rất nhanh sương khói mờ mịt bay lên, mấy Phó Chủ tịch thành phố và mấy lãnh đạo ngành căn bản tất cả đều là kẻ nghiện thuốc, mỗi lần triển khai hội nghị thì trng phòng họp cũng là sương khói lượn lờ. Mọi người vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm, đều cẩn thận tránh xa chủ đề về Chủ tịch thành phố mới. Đừng xem mặt ngoài náo nhiệt, trong lòng nghĩ những thứ gì, ai biết được? 

Hai giờ hai mươi tám phút, Lưu Vĩ Hồng cùng với Hướng Vân chậm rãi đi tới phòng họp. 

Chu Bằng Cử dẫn đầu đứng dậy, mỉm cười vỗ tay, mọi người cũng đứng dậy vỗ tay chào đón Lưu Chủ tịch. Lưu Vĩ Hồng vỗ tay, đi tới ngay giữa vị trí chủ tịch của chiếc bàn tròn, nhẹ nhàng ngồi xuống rồi khẽ thả hai tay xuống, tiếng vỗ tay từ từ dừng lại. 

- Cám ơn mọi người, mời ngồi đi!  

Vừa nói, Lưu Vĩ Hồng dẫn đầu ngồi xuống, mấy Phó Chủ tịch thành phố liền lần lượt ngồi xuống. 

Buổi sáng sau khi xong hội nghị liên tịch, Hướng Vân lấy ra cho hắn xem tài liệu phân công về Phó Chủ tịch thành phố, Lưu Vĩ Hồng cẩn thận đọc mấy lần, nhớ kỹ từng người. Lần đầu tiên nhận chức vụ trọng yếu như vậy, tám mươi vạn quần chúng thành phố Hạo Dương phó thác trên vai, Lưu Vĩ Hồng cũng không dám qua loa. Chắc chắn sẽ phải đẩy mạnh hơn nữa việc nắm quyền lực của chính quyền, quen thuộc tình huống chẳng qua là bước đầu tiên. 

- Các đồng chí, cám ơn nhiệt tình của mọi người. Tôi mới vừa tới đây, tình huống còn chưa quen thuộc, ở công việc sau này hy vọng mọi người phối hợp nhiều hơn, chỉ ra cho tôi những thiếu sót. Hội nghị thường vụ hôm nay chủ yếu là để làm rõ xem tiến độ các hạng mục công việc hiện nay của thành phố.  

Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng nói không có quá nhiều lời khách sáo. Lưu Vĩ Hồng mỗi một lần đến đơn vị mới đều dùng loại tác phong này để nói chuyện, tận lực lời ít mà ý nhiều, không nói lời nói suông hay khách sáo. 

Không cần thiết lãng phí thời gian như vậy. 

Lưu Vĩ Hồng cho tới bây giờ cũng không cho là quyền uy lãnh đạo được tạo dựng qua báo cáo. 

Cần phải có bản lãnh thật sự! 

Nghe lời dạo đầu ngắn gọn của Lưu Vĩ Hồng, mấy Phó Chủ tịch thành phố đều có chút trố mắt, điều này trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của bọn họ về lần nói chuyện thứ hai của đại nhân Chủ tịch thành phố, rất nhiều đồng chí đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu kéo dài, không ngờ chỉ qua ba phút, Lưu Vĩ Hồng đã nói chuyện xong, kế tiếp cho bọn họ lên làm “vai chính”. 

Lưu Vĩ Hồng nói rất rõ ràng hội nghị hôm nay chủ yếu là để báo cáo tiến độ công việc. Nói cách khác là các chư vị đang ngồi đây sẽ hồi báo lại công việc của mình cho Lưu Chủ tịch. 

Lưu Vĩ Hồng nói xong, ánh mắt rơi vào thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Chu Bằng Cử, mỉm cười nói: 

- Đồng chí Bằng Cử, mời nói chuyện trước đi. 

Chu Bằng Cử buồn bực một chút. 

- Đồng chí Bằng Cử! 

Lưu Chủ tịch sử dụng tên gọi rất chính quy. Lưu Vĩ Hồng hai mươi mấy tuổi, Chu Bằng Cử khoảng bốn mươi tuổi, gọi như vậy quả thật làm cho trong lòng người cảm thấy là lạ . Nhưng nghĩ lại thì tựa hồ xưng hô như thế lại là thích hợp nhất . Lưu Vĩ Hồng đường đường là Chủ tịch thành phố, ở trên hội nghị cũng không tiện gọi là Chu Chủ tịch. Chủ tịch thành phố và Phó Chủ tịch thành phố là rất khác nhau. Bất quá gọi Chu Phó Chủ tịch thì càng thêm không ổn . 

Đây không phải là cố ý sao? 

Khoe khoang ngươi là Chủ tịch thành phố! 

Chỉ bất quá đơn giản một câu “Đồng chí Bằng Cử” thì khoảng cách giữa Chủ tịch thành phố và Phó Chủ tịch thành phố được phân chia rõ ràng. 

- Tốt, Lưu Chủ tịch, tôi chỉ nói đơn giản mấy câu. 

Chu Bằng Cử ngay sau đó khẽ cười nói. 

Căn cứ theo chính quyền thành phố phân công, Chủ tịch thành phố lãnh đạo chính quyền nhân dân triển khai toàn diện, chịu trách nhiệm cơ cấu biên chế, giám sát, tài chính, công tác thống kê. Chủ quản các Ủy ban thuộc cơ cấu thành phố , cục giám sát, Cục tài chính, Cục thống kê. Liên hệ với Hội đồng nhân dân và Hội nghị hiệp thương, cảnh sát vũ trang và bộ đội đóng quân trên thành phố Hạo Dương. 

Thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Chu Bằng Cử, hiệp trợ Chủ tịch thành phố trong công việc hằng ngày. Đồng thời phân quản Ủy ban kế hoạch thành phố, tài chính, thuế vụ, tài chính, giá hàng, công tác nghiên cứu chính sách. Kiêm nhiệm chủ nhiệm uỷ ban kế hoạch xây dựng thành thị. 

Từ phân công này cũng có thể thấy được, Chu Bằng Cử là một thường vụ Phó Chủ tịch thành phố rất mạnh. Trừ giám sát và thống kê còn lại Ủy ban kế hoạch, thuế vụ đều trong phạm vi hắn quản lý. 

Đoán chừng với phân công này, Lâu Chủ tịch trước kia cũng không vui vẻ gì. Nhưng Uyển Trung Hưng muốn đem Chu Bằng Cử từ Ban tổ chức chuyển đi, không để cho chân ngon ngọt nhất định là không được . Chu Bằng Cử với thân phận cán bộ bản địa đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức thành ủy, quyền thế cực kỳ hiển hách. 

Lâu Chủ tịch cho dù là trong lòng không vui thì trước mặt Bí thư thị ủy cũng đành chịu. 

Chu Bằng Cử xem ra cũng làm chuẩn bị tương đối đầy đủ, mặc dù cũng không lấy bản thảo ra đọc nhưng vừa mở miệng chính là chậm rãi mà nói, mạch lạc rõ ràng, từng việc cụ thể rất cặn kẽ, rất nhiều chuyện không phải là hắn quản cũng tiến hành hồi báo. Trong mấy ngày Lâu Chủ tịch lên tỉnh nhận chức, Lưu Vĩ Hồng còn chưa đến thì công việc thành phố là do hắn chủ trì, nhân tiện hồi báo một chút tiến độ những công việc kia , tựa hồ cũng không chỉ trích nặng. 

Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng tắp, nghe rất kiên nhẫn, cũng không có lộ ra vẻ phiền hà. 

Trong quá trình trợ thủ hồi báo thật ra có thể đọc được rất nhiều tin tức. Mặc dù có thể làm được Phó Chủ tịch thành phố và cục trưởng hay chủ nhiệm cũng không đơn giản, nhưng rất nhiều thói quen một khi dưỡng thành rồi không dễ thay đổi, thường trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra. Đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, đây cũng là một cơ hội trực quan để biết mọi người. 

Chu Bằng Cử vừa hồi báo vừa huơ cánh tay, ngữ điệu sang sảng có lực, nhìn dáng dấp sẽ chưa kết thúc ngay. Từ điểm này có thể thấy, tâm thái của Chu Bằng Cử quả thật mờ mờ ảo ảo có manh mối “Lão tử đệ nhất thiên hạ”. Đúng là Lưu Vĩ Hồng ngươi là Chủ tịch thành phố, là Lục Đại Dũng thân tín cũng không sai, nhưng ngươi mới đến, rất nhiều tình huống cũng không quen thuộc, nhân viên cũng không quen thuộc, muốn thôi động công việc, vậy thì phải hợp tác cùng Chu Bằng Cử ta. Hợp tác khoái trá, ngươi tốt ta tốt mọi người tốt, hợp tác không vui, vậy thì phải nhìn xem. 

Có lẽ là thói quen thành tự nhiên, Chu Bằng Cử hồi báo, giọng quan rất nặng, thỉnh thoảng có toát ra rất nhiều “câu chữ nhà quan”. Lưu Vĩ Hồng thật ra thì không thích dạng như vậy, nhưng lần đầu tiên triển khai hội nghị thường vụ chính quyền thành phố, hắn cũng không tính toán cường điệu điểm này. Có nhiều thứ không cần vội vàng mà cứ từ từ từng bước. Nhất là chỉ ra sai lầm thì lúc đầu chỉ nên giữ ở trong lòng. Công khai phê bình người, hiệu quả hoàn toàn ngược lại, làm không tốt còn có thể làm cho người ta sinh hận. Hơn nữa, để cho bọn họ tự do phát huy một phen, cũng có thể nhìn càng thêm rõ ràng một chút. 

Chu Bằng Cử hồi báo, xấp xỉ hết 40'. 

- Rất tốt, đồng chí Bằng Cử hồi báo tương đối toàn diện, cũng tương đối cặn kẽ...... 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, ánh mắt ngay sau đó rơi xuống Phó Chủ tịch thành phố Phiền Quốc Sinh: 

- Đồng chí Quốc Sinh, mời nói chuyện đi. 

Xếp hạng Phó Chủ tịch thành phố chính quyền thành phố, trừ thường vụ Phó Chủ tịch thành phố thì xếp theo thứ tự thời gian, người nào lên Phó Chủ tịch thành phố trước thì xếp hạng phía trước. Phó chủ tịch Phiền Quốc Sinh, năm mươi tám tuổi, là Phó Chủ tịch thành phố có tuổi tác lớn nhất, phân quản quy hoạch thành thị, xây dựng và quản lý, phòng lụt chống hạn, cán bộ lão thành. Kiêm nhiệm thường vụ phó chỉ huy trưởng bộ chỉ huy phòng lụt chống hạn của thành phố. 

Chỉ huy trưởng bộ chỉ huy phòng lụt chống hạn của thành phố là do Chủ tịch thành phố kiêm nhiệm. 

Lúc gọi “Đồng chí Bằng Cử” đã khiến cho người ta cảm thấy tương đối quái dị, lần này từ “Đồng chí Quốc Sinh” vừa ra khỏi miệng thì đúng là như nổ bom. Thật sự chênh lệch tuổi tác giữa Phiền Quốc Sinh và Lưu Vĩ Hồng quá xa, kém ba mươi mấy tuổi, còn hơn cả một thế hệ. Nhưng là đã kêu “Đồng chí Bằng Cử” thì “Đồng chí Quốc Sinh” cũng chỉ có thể kiên trì gọi theo. 

Từ việc phân công trên có thể thấy đã đem Phiền Quốc Sinh coi như là “nhân viên về hưu”. Vốn là xây dựng thành thị là công tác trọng điểm, màu mỡ cũng không ít, nhưng Chu Bằng Cử kiêm nhiệm chủ nhiệm uỷ ban kế hoạch xây dựng thành thị nên công tác của Ủy ban xây dựng danh chính ngôn thuận là do hắn quản, Phiền Quốc Sinh hẳn là khó có thể xen vào, trên thực tế chỉ quản công tác phòng lụt chống hạn và cán bộ lão thành. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.