Phòng làm việc của Chủ tịch thành phố ở lầu ba, không phải là dùng phòng làm việc cũ của Lâu Chủ tịch mà là phòng của Tào Chấn Khởi trước kia. Địa khu Hạo Dương thành lập hơn một năm, Tào Chấn Khởi cũng là mượn phòng làm việc của thành ủy Hạo Dương, đến tháng bảy năm nay mới dọn đi. Bởi vì chuẩn bị sang năm sửa chữa lại ký túc xá, Lâu Chủ tịch cũng không qua đó, những người khác trong thành ủy cũng không có can đảm dời qua, rốt cuộc gian phòng này vẫn để trống không dùng.
Bây giờ đã đổi Chủ tịch thành phố mới, Vương Trác Lâm tự nhiên muốn dẫn Lưu Vĩ Hồng đi phòng làm việc này. Tào Chấn Khởi là chuyên viên cơ quan hành chính, ông ta dùng qua phòng làm việc này đương nhiên là phong thủy tốt. Ban đầu, nơi này vốn là phòng làm việc của Lâu Chủ tịch, hiện giờ Lâu Chủ tịch trở thành Phó Trưởng Ban, cũng là lên cao .
Vốn là cũng là phòng làm việc một gian nhưng Tào Chấn Khởi chuyển vào thì có sửa đổi nho nhỏ, đục thông phòng bên cạnh thành hai gian, một gian là phòng vệ sinh, một gian là phòng thư ký, coi như là phối trí đầy đủ hết.
Lưu Vĩ Hồng vừa đi vào nhìn thì thấy chiếc bàn gỗ lim lớn đã được phủ khăn vàng, trên cửa sổ cũng đã đeo rèm tơ, sau bàn bố trí chiếc ghế xoay bằng da to, cuối cùng là một giá sách gỗ lim. Dĩ nhiên, sách bên trong cũng đã mang đi.
Không mang đi không được, lưu lại chỉ khiến mọi người hiểu lầm, Tào chuyên viên bất học vô thuật, những sách kia chỉ để tô điểm ?
Nói thật thì những sách kia phần lớn cũng là tô điểm, quan viên bây giờ mấy ai có thể tĩnh tâm xem sách? Huống chi Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy phòng làm việc tuyệt đối không phải là nơi đọc sách tốt.
Đọc sách, cũng phải có hoàn cảnh.
Trừ đồ dùng cá nhân của Tào chuyên viên thì những đồ dùng khác đều lưu lại, coi như là Tào chuyên viên mượn phòng làm việc này trả “tiền thuê”, những thứ bình thường thì không sao, những đồ dùng làm việc thì nhất định phải phối trí mới hoàn toàn.
Góc tường có mấy chậu cây, bên vách treo vài tấm bản đồ, bản đồ thế giới, bản đồ quốc gia, bản đồ tỉnh Sở Nam và Địa khu Hạo Dương …đầy đủ mọi thứ.
Cả phòng làm việc bố cục rất khí thế, có thể thấy được Tào Chấn Khởi vẫn có chút kiến thức, không giống như vài lãnh đạo thô kệch khác.
Vương Trác Lâm vừa cùng đi, vừa đơn giản giới thiệu.
- Lưu Chủ tịch, trừ gian phòng làm việc này, lầu số hai còn có hai gian khác chưa bố trí. Một gian là Lâu Chủ tịch dùng còn một gian vẫn để không, anh xem chọn phòng nào là phù hợp?
Mặc dù trong suy nghĩ của Vương Trác Lâm, gian phòng này của Tào Chấn Khởi tự nhiên là tốt nhất nhưng còn phải hỏi một câu như vậy, nếu không chẳng phải là ngươi đang đang làm chủ cho lãnh đạo sao? Đây chính là tối kỵ trên quan trường.
Lưu Vĩ Hồng cười khẽ:
- Cứ ở phòng này đi, không cần bố trí phòng khác.
- Ừ, được rồi. Anh xem còn cần tăng thêm những thiết bị gì?
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tôi thấy cũng được rồi, tạm thời chưa cần thêm gì.
Vương Trác Lâm luôn miệng đồng ý, nhưng ngay sau đó xin chỉ thị:
- Lưu Chủ tịch, còn vài chuyện khác cần anh quyết định.
- Anh nói đi.
- Thứ nhất sẽ là nhân viên truyền tin của anh.
Vương Trác Lâm vừa nói vừa quan sát thần sắc Lưu Vĩ Hồng , thật ra thì vấn đề này, cũng thuộc về biết rõ còn cố hỏi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Anh cứ gọi Hướng Vân tới đây đi.
- Ừ, được rồi.
Vương Trác Lâm luôn miệng đáp ứng.
Ngay từ lúc một tháng trước, lúc vừa khảo sát cán bộ Địa khu, Hướng Vân đã làm thủ tục điều động, điều vào Văn phòng thành ủy Hạo Dương làm việc. Mọi người đều biết, Hướng Vân là đi tiền trạm cho Lưu Chủ tịch. Có thể thấy được Lưu Vĩ Hồng lòng tin mười phần, xác định mình nhất định có thể trở thành Chủ tịch thành phố mới của Hạo Dương cho nên đem thư ký lên trước để quen thuộc tình huống.
Chuyện này, cũng một lần nữa trở thành “tin tức” của chính quyền Hạo Dương. Đủ loại bàn tán, có người nói Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi khí thịnh, không ra bài theo như lẽ thường, chưa tiền nhiệm đã bắt đầu gầy dựng vây cánh rồi, không hề để ý cố kị ảnh hưởng. Nhưng càng nhiều người lại có cảm tình với Lưu Vĩ Hồng, nói rõ Lưu Chủ tịch là người nhớ tình cũ, rất chiếu cố với nhân viên làm việc bên cạnh.
Ý tứ của Lưu Vĩ Hồng cũng đúng là như vậy. Hắn và Hướng Vân ở huyện Lâm Khánh phối hợp coi như không tệ, Hướng Vân tay chân chịu khó, đầu óc cũng linh hoạt. Ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng đối với hắn cũng tốt, có ý bồi dưỡng. Nửa năm thời gian khẳng định là không đủ. Lưu Vĩ Hồng tính toán để cho Hướng Vân ở bên cạnh mình để học hỏi thêm một chút.
Bồi dưỡng thư ký, trên thực tế đối với cán bộ lãnh đạo mà nói cũng là một nhiệm vụ trọng yếu. Thư ký đắc lực thì sẽ là một sự trợ giúp tốt. Nhưng nếu dùng sai lầm thì cũng rất dễ dàng xảy ra chuyện xấu. Ví dục về cán bộ lãnh đạo bị thư ký liên luỵ, cuối cùng mất chức vào ngục nhiều không kể xiết. Lưu Vĩ Hồng chính vì điều đó mà không chịu qua loa xong việc.
Hoặc là không cần, nếu dùng sẽ phải dùng ra tấm ra món.
Đây là tôn chỉ nhất quán của Lưu Vĩ Hồng.
Hướng Vân vừa lên đây, Vương Trác Lâm đã bỏ thời gian rất lớn để làm tốt quan hệ với hắn. Trong lòng hắn hiểu, chỉ cần Lưu Vĩ Hồng chính thức nhận nhiệm vụ, Hướng Vân đã là một đầu mối tin tức của chính quyền Hạo Dương.
Bây giờ quả nhiên là thế, Vương Trác Lâm trong bụng vui mừng, công sức một tháng này không uổng. Chỉ cần Hướng Vân đến lúc đó chịu nói tốt vài câu trước mặt Lưu Chủ tịch thì không chừng là cơ hội bỏ đi cái chữ - Phó- , đường đường chính chính trở thành chủ nhiệm Văn phòng thành ủy.
- Là như vậy, Lưu Chủ tịch, lúc trước Lâu Chủ tịch sử dụng xe số hai, là Santana sản xuất vào năm ngoái, tình trạng còn rất tốt.
Giải quyết vấn đề thư ký xong, Vương Trác Lâm lại bắt đầu xin chỉ thị về vấn đề xe .
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Cứ dùng xe này đi, chọn tài xế tương đối chững chạc là được rồi.
- Được rồi, Lưu Chủ tịch.
Xem ra Lưu Chủ tịch mặc dù trẻ tuổi nhưng cũng không bài xích nhân viên làm việc lão luyện thành thục, nhất là tài xế lại càng phải thế. Chẳng phải Khang bí thư của huyện Lâm Khánh cũng vì thế mà bị tai nạn xe?
Vương Trác Lâm xin chỉ thị vấn đề thứ ba là phòng ở. Trong đại viện thành ủy Hạo Dương cũng có nhà ở dành cho thường vụ, hình thức là phòng xép, ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích sử dụng chừng một trăm mét vuông.
Lần này, Lưu Vĩ Hồng nói:
- Tôi xem sẽ ở khách sạn Lâm Khánh đi. Tôi đâu có gia đình, phòng ốc quá lớn cũng đâu có ý nghĩa gì.
Đừng xem Lưu Chủ tịch nói rất đường hoàng, kì thực chính là lười. Lưu Chủ tịch đối với việc quét dọn gian phòng, làm vệ sinh cho là khổ. Hắn đã sớm có ý nghĩ ở khách sạn, dọn phòng giặt giũ đều có người phục vụ, ăn cơm có thể gọi bữa. Cũng không nhất định phải là chính quyền thành phố tính tiền, Lưu Chủ tịch hoàn toàn có thể tự móc tiền túi.
Không chịu nổi nhị ca người ta nhiều tiền mà!
Nghe Lưu Chủ tịch chỉ thị, Vương Trác Lâm sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó mỉm cười đáp ứng. Lưu Chủ tịch độc thân một người, không thích ở trong tòa nhà thường vụ mà muốn ở khách sạn cũng bình thường. Chỉ tiếc là gian phòng mà Vương Trác Lâm an bài mấy đồ dùng sinh hoạt rất tốt và người vệ sinh không có đất dụng võ. Vốn là Vương Trác Lâm cũng có thể nói cho Lưu Chủ tịch là mình đã chuẩn bị xong, đang băn khoăn là có nên mở miệng hay không. Đây là lần đầu tiên giao tiếp với Lưu Vĩ Hồng, chưa biết tính khí hắn ra sao thì cũng chưa nên tùy tiện đề nghị, vạn nhất nhắm trúng Lưu Chủ tịch mất hứng, vậy thì công sức nịnh nọt đi tong. Chỉ cần có thể thường xuyên ở bên cạnh Lưu Chủ tịch, cơ hội lấy lòng luôn là có, không cần vội vã nhất thời.
Nghe Hướng Vân nói, Lưu Vĩ Hồng thật ra thì cũng dễ hầu hạ, chỉ cần một lòng vì công là được. Phàm là chuyện công tác thì phải ra sức hoàn thành là có thể nhận được hảo cảm của hắn. Về phần những chuyện khác, quả thật vẫn chưa có người nào dám đi mò mẫm tìm hiểu. Lưu Vĩ Hồng cơ hồ cũng cũng không có sở thích đó. Người ta có một vị hôn thê ở Giang Khẩu, là bà chủ siêu cấp, tài sản hơn trăm triệu, còn đẹp như thiên tiên, khí độ phi phàm, muốn làm mai mối cho Lưu Chủ tịch thì đúng là thừa.
Vương Trác Lâm nghe lời này của Hướng Vân, cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Lãnh đạo một lòng vì công việc không phải là không có, trên báo chí và trong tiểu thuyết cũng có viết. Nghe nói trước kia có một Tiêu Dụ Lộc ở huyện Lan Thi. Về phần bên cạnh mình, Vương Trác Lâm thật đúng là chưa gặp.
Cứ giao thiệp một thời gian ngắn rồi hãy nói sau.
Sau khi xin chỉ thị những việc vặt này, thấy Lưu Chủ tịch không dặn dò gì thêm, Vương Trác Lâm liền rất thức thời lui ra ngoài, vội vàng tới tổ thư ký, bảo gọi Hướng Vân tới đây.
Hướng Vân liền mình đi tới phòng làm việc của Lưu Chủ tịch.
Hướng Vân sau khi vào cửa, Lưu Vĩ Hồng đang kéo cửa sổ xem xét phong cảnh đại viện thành ủy. Đối diện phòng làm việc của Lưu Chủ tịch cách đó không xa làm một cây đại thụ mấy người ôm, thân cành mạnh mẽ, cây lá xanh ngắt, thỉnh thoảng có tiếng chim hót trông rất thư thái.
- Chủ tịch thành phố!
Hướng Vân nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Đợi hơn một tháng, lão lãnh đạo rốt cục cũng tới nhận nhiệm vụ, sự căng thẳng của Hướng Vân cuối cùng đã được thả xuống.
Lưu Vĩ Hồng xoay người lại, nhìn về Hướng Vân, vẻ mặt rất hòa ái, khẽ cười nói:
- Như thế nào, Hướng Vân, yên tâm chưa? Không có đem cậu gạt ở nửa đường chứ.
Tâm tư thoáng cái bị vạch trần, Hướng Vân gãi đầu cười hắc hắc. Bất quá trong lòng cũng rất cao hứng. Lãnh đạo có thể cho nói giỡn, vậy thì nói rõ ngươi thật lấy được tín nhiệm của lãnh đạo, sau này chỉ cần cố gắng gấp bội, tự nhiên tiền trình vô lượng.
Chỉ có nửa năm thời gian, từ một cán sự bình thường của Ban tổ chức huyện ủy nhảy lên làm thư ký của Chủ tịch thành phố, Hướng Vân nằm mơ dường như cũng không tin được.
Lưu Vĩ Hồng từ cửa sổ quay lại thong thả bước về ngồi vào ở ghế da xoay.
Hướng Vân đã sớm thấy rõ bố trí bên trong phòng, vội vàng đi tới rót cho Lưu Vĩ Hồng một chén trà nóng, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Từ lúc cậu qua đây đã một tháng, có nắm được tình hình không?
Hướng Vân vội vàng nói:
- Căn bản quen thuộc một chút tình huống, Vương chủ nhiệm đối với tôi vẫn tương đối quan tâm, chỉ dạy không ít thứ.
Vương Trác Lâm một tháng này đối với hắn quả thật chiếu cố, Hướng Vân cũng có lòng nói tốt cho người ta vài câu. Hơn nữa, Vương Trác Lâm trẻ tuổi, thông minh tháo vát, Lưu Vĩ Hồng mới vừa tiền nhiệm cũng cần có mấy người trợ thủ. Hướng Vân cảm thấy Vương Trác Lâm cũng không tệ lắm.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Vẫn là câu nói kia, mới đến, nhìn nhiều nói ít, không nên tỏ thái độ lung tung.