Lúc xế chiều, một chiếc xe con màu đen lao thẳng trên tuyến đường tỉnh từ Lâm Khánh đến Hạo Dương.
Người lái xe chính là Lưu Vĩ Hồng.
Chiếc xe Polonaise này là xe của Kiến ủy huyện cho khu Giáp Sơn mượn. Long Hoa làm thuyết khách một hồi, chính miệng cho Lưu Vĩ Hồng chỗ tốt. Kết quả Mễ Khắc Lương vẫn bị bắt, xe, Long Hoa vẫn kiên trì cho khu Giáp Sơn mượn.
Mễ Khắc Lương bị bắt, Trần Văn Đông xuống chức, bầu trời Lâm Khánh đã thay đổi. Long Hoa bỗng nhiên mất núi dựa. Chu Kiến Quốc tiêu diệt Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông, bước kế tiếp chắc chắn là dọn dẹp thế lực cũ của Lâm Khánh, thành lập trật tự mới của Chu Kiến Quốc. Nếu Long Hoa không nghĩ cách thay đổi địa vị, chỉ sợ vị trí chủ nhiệm Kiến ủy huyện này không ngồi vững.
Cho nên chiếc xe Polonaise mới hoàn toàn này biến thành xe cũ cho khu Giáp Sơn mượn.
Lưu Vĩ Hồng thật ra cũng không từ chối. Bất luận như thế nào, chiếc xe này ở khu Giáp Sơn có thể tạo được tác dụng lớn hơn nhiều so với lưu lại Kiến ủy huyện. Dù sao tin đồn Lưu bí thư da dầy tim đen, đã lan truyền khắp huyện Lâm Khánh, mọi người cũng không để ý nhiều đến một chiếc xe nhỏ.
Cảm giác lái chiếc xe con này, không giống chiếc xe Jeep rách rưới, rất là thoải mái.
Lưu Vĩ Hồng chạy tới Hạo Dương là có nguyên nhân, cú điện thoại vừa rồi chính là của trưởng mỏ than Ty Châu trực thuộc khu mỏ khoáng sản Liêu Đông Đại Tân, anh họ của Hồ Ngạn Bác, Trần Bác Vũ gọi tới .
Thời gian trước khi ở Kinh Sư, Hồ Ngạn Bác đáp cầu dắt mối, Trần Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng từng gặp mặt một lần. Thành thật mà nói, Lưu Vĩ Hồng cũng bị tuổi trẻ của Trần Bác Vũ dọa hết hồn, cũng chưa đến ba mươi tuổi, theo Hồ Ngạn Bác giới thiệu, hắn hai mươi chín tuổi. Hắn làm trưởng mỏ than Ty Châu hơn một năm. Mỏ than Ty Châu là một phần của mỏ than Đại Tân, đứng đắn là cái giá cấp huyện đoàn, Trần Bác Vũ trước kia công tác ở bộ Than đá, mặc dù nói cấp bậc ở các bộ và uỷ ban trung ương thăng tiến tương đối nhanh, nhưng còn trẻ như vậy đã trở thành lãnh đạo của xí nghiệp quốc doanh mô hình lớn, vẫn là vô cùng hiếm thấy.
Trần Bác Vũ đề xuất với Lưu Vĩ Hồng, cảm thấy rất hứng thú với đề nghị mỏ than Ty Châu tới Giáp Sơn nhận thầu một mỏ. Đây vốn là suy tư của hắn. Số lượng sở hữu tập thể công nhân của mỏ than Ty Châu đạt đến hai phần ba số lượng công nhân sở hữu toàn dân, quả thực là một gánh nặng vô cùng lớn, sản xuất kinh doanh cất bước gian nan. Trần Bác Vũ làm trưởng mỏ than hơn một năm, vấn đề suy nghĩ nhiều nhất , chính là làm sao bố trí con em công nhân viên trên mỏ than càng ngày càng nhiều.
Vấn đề này không giải quyết được, làm các công việc khác đều vô nghĩa. Các công nhân căn bản không đáp ứng.
Tuy nhiên Trần Bác Vũ thử dò xét một chút, phát hiện con đường này căn bản đi không thông, các tỉnh khác không đáp ứng cho Ty Châu đi nhận thầu mỏ. Chuyện này cũng đúng, mỏ của chúng tôi, làm sao cho các anh tới nhận thầu? Chúng tôi không tự khai thác được sao? Thanh niên chờ việc của mỏ Ty Châu các anh nhiều, chúng tôi lẽ nào không nhiều?
Hơn nữa, chuyện nhận thầu vượt tỉnh này, thật sự không có tiền lệ, không ai chắc chắn, không biết làm chuyện này có phạm sai lầm hay không.
Đụng phải hai vách tường, Trần Bác Vũ cũng có chút chán ngán thất vọng, xem ra vẫn là mình có chút ý nghĩ kỳ lạ. Giai đoạn hiện tại, chuyện lập dị như vậy sẽ không có mấy người dám đi làm. Đây cũng không phải là chuyện khác người như mặc quần jean, để tóc dài, mà có liên quan đến tiền đồ của mình, có ai muốn làm chuyện càn rõ với Trần Bác Vũ chứ?
Không ngờ Hồ Ngạn Bác nói, nhị tiểu tử nhà họ Lưu đồng ý thử xem.
Trần Bác Vũ nghe nói thế, rất nửa tin nửa ngờ, vội vội vàng vàng từ Liêu Đông chạy tới thủ đô, gặp mặt Lưu Vĩ Hồng. Hắn không quản chuyện nhận thầu mỏ than có thể thành hay không, gặp mặt con cháu dòng chính của Lưu gia, thiết lập quan hệ, tuyệt đối không có chỗ nào xấu. Nếu không phải Hồ Ngạn Bác là bạn bè thân thiết với Lưu Vĩ Hồng, Trần Bác Vũ làm sao có thể có cơ hội đến gần cháu ruột của nhà họ Lưu?
Nói ra Trần Bác Vũ coi như là con cháu thế gia của Kinh Sư, tuy nhiên Trần gia hoàn toàn không thể so sánh với Lưu gia.
Khi gặp mặt ở Kinh Sư, Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc vì tuổi trẻ của Trần Bác Vũ, còn Trần Bác Vũ tựa hồ rơi mắt kiếng. Người này rõ ràng là sinh viên đại học, làm gì có chỗ nào giống Bí thư Khu ủy?
Sau khi hai bên nói chuyện, Trần Bác Vũ lại một lần nữa kinh ngạc. Kinh ngạc thứ nhất, chính là tuổi tác của Lưu Vĩ Hồng, kinh ngạc thứ hai, nằm ở kiến thức của Lưu Vĩ Hồng, hiểu biết của Lưu Vĩ Hồng đối với các mặt phát triển kinh tế xã hội chính trị làm cho Trần Bác Vũ vô cùng bội phục.
Không thẹn là con cháu nhà họ Lưu, thật sự khác thường.
Dĩ nhiên, Trần Bác Vũ hơi có phê bình kín đáo đối với trình độ phát triển của khu Giáp Sơn. Khu trực thuộc huyện mà thôi, cấp bậc quá thấp, đoán chừng bên trong có lẽ cũng không tài nguyên khoáng sán gì đặc biệt phong phú. Tuy nhiên đây không phải là vấn đề, đối với yêu cầu hợp tác của Lưu Vĩ Hồng, Trần Bác Vũ một lời đáp ứng. Bất kể như thế nào, chỉ cần có thể bước ra một bước này, đã là rất giỏi, chí ít là một nghiệm chứng thực tế đối với suy nghĩ của hắn. Hơn nữa cứ như vậy, hắn và Lưu Vĩ Hồng chẳng khác nào phát sinh quan hệ trực tiếp, chỉ cần một chút công phu, rất có hi vọng trở thành thân thiết với Lưu Vĩ Hồng. Trong quan trường, chính là tài phú quý giá có thể gặp chứ không thể cầu. Chính vì bối cảnh đặc biệt của Lưu Vĩ Hồng, đối với người ngoài mà nói tựa hồ không thể hoàn thành hợp tác.
Cho nên Lưu Vĩ Hồng trở lại Lâm Khánh không lâu, Trần Bác Vũ liền quyết định tự mình đến khu Giáp Sơn tiến hành thực địa khảo sát.
Trần Bác Vũ mang theo mấy trợ thủ, xuất phát từ Liêu Đông, ngồi xe lửa chạy thẳng tới Hạo Dương. Đường xá vốn xa như vậy, cũng có đề nghị Trần mỏ trưởng ngồi máy bay nhưng Trần Bác Vũ cự tuyệt.
Phi cơ quá đắt!
Bọn họ tổng cộng bốn người, bay tới bay lui, xài hết bao nhiêu tiền?
Mỏ than Ty Châu liên tục lỗ lã nhiều năm, tình trạng tài chính đã sớm vô cùng khó khăn. Tuy nhiên cũng không đến mức mua không nổi mấy vé máy bay. Tuy nhiên Trần Bác Vũ là một cán bộ trẻ tuổi có suy nghĩ, không muốn dùng tiền lộn xộn trong loại tình huống này.
Bọn họ chuyển xe ở thủ đô, chỉ có một chuyến tàu tốc hành dừng ở Lâm Khánh, Trần Bác Vũ ngại ngồi tàu quá chậm, nếu đi phải đi tàu tốc hành, chỉ bằng cách dừng Hạo Dương, không dừng ở Lâm Khánh. Chuyện này cũng không có gì, từ Hạo Dương đến Lâm Khánh rất gần.
Bọn người Trần Bác Vũ từ bảy giờ sáng đến trạm xe lửa Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng phải chạy tới Hạo Dương đón xe trước. Như vậy cũng tốt, Lưu bí thư đã lâu không gặp mặt Đường Thu Diệp, chẳng trách rất nhớ nàng.
Chợ tổng hợp Hạo Dương, ngoài cửa hàng quần áo Thu Thủy Y Nhân, Đường Thu Diệp đã hoàn toàn không có lòng dạ lo chuyện trong cửa hàng, sớm đứng ở ngoài cửa, duỗi cổ nhìn quanh.
Lần này, Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại trước, muốn tới Hạo Dương ăn cơm tối. Đường Thu Diệp vừa đặt điện thoại xuống, liền vội vội vàng vàng chạy đến chợ mua thật nhiều thức ăn, nhanh chóng cắt rửa, chỉ đợi Lưu Vĩ Hồng đến là bỏ vào nồi.
Nàng muốn để Vĩ Hồng ăn được thức ăn nóng hổi, cũng không thể làm trước rồi để nguội, như vậy thì không còn mùi vị.
Lưu Vĩ Hồng mấy ngày trước từ thủ đô trở lại, dừng ở Hạo Dương một ngày, hai người quấn quýt một phen. Mặc dù mới qua mấy ngày, Đường Thu Diệp đã rất nhớ hắn. Nàng rất quyến luyến người nam nhân này.
Mắt thấy thời gian đi qua từng phút, vẫn không thấy chiếc xe Jeep xuất hiện, vẻ thất vọng trên mặt Đường Thu Diệp càng ngày càng rõ.
Làm sao còn chưa tới?
Không phải gặp chuyện gì làm lỡ, không đến nữa chứ.
Lưu Vĩ Hồng bây giờ là Bí thư Khu ủy, có rất nhiều chuyện phải làm, nếu xảy ra chuyện gì đột xuất, cũng có thể bị quấn lấy.
Vừa mới tháng chín, khí trời vẫn còn nóng, Đường Thu Diệp mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm ngắn tay màu trắng, ôm chặt lấy cơ thể nàng, cặp nhũ hoa cao vút tựa như muốn bung ra. Chiếc quần tây dài đen, giống như ôm chặt cặp mông đầy đặn, cực kỳ mê người, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn xunh quanh. Tư thế này, phảng phất như nam châm hút hồn rất nhiều ánh mắt của nam nhân qua đường, tất cả đều tập trung trên người Đường Thu Diệp, không muốn đi nữa.
Đường Thu Diệp vẫn hồn nhiên không phát giác, hoàn toàn không biết tư thế này của mình hấp dẫn cỡ nào.
- Lão bản nương, làm gì đó?
Khách hàng ra vào, cũng có người biết Đường Thu Diệp liền chào hỏi nàng.
- Ha ha, không có gì không có gì......
Đường Thu Diệp trả lời, cũng không quay đầu lại, không nháy mắt, tựa hồ giống như chỉ cần chớp mắt, sẽ bỏ lỡ chiếc xe Jeep kia. Thật ra nàng cũng biết, Lưu Vĩ Hồng nhất định cũng nóng lòng giống như nàng, chỉ muốn nhanh chóng chạy tới Hạo Dương gặp nàng.
- Hì hì, có phải đang đợi tình nhân hay không?
Cũng có khách quen nói giỡn, tập tục ở Địa khu Hạo Dương, chỉ cần chủ cửa hàng là phái nữ, bất kể kết hôn không kết hôn, toàn gọi là “Lão bản nương”. Tuy nhiên Đường Thu Diệp rốt cuộc kết hôn hay chưa kết hôn, mọi người quả thật cũng không rõ. Lão bản nương vừa còn trẻ vừa xinh đẹp vừa có tiền như vậy, cũng không biết có bao nhiêu nam nhân nằm mơ cũng muốn làm ông chủ của “Thu Thủy Y Nhân”
Đường Thu Diệp đỏ mặt, rốt cục thu ánh mắt nhìn lối đi bộ về, bắt chuyện cùng khách nhân, chờ khách nhân vừa đi, Đường Thu Diệp lập tức lại khôi phục tư thế vô cùng hấp dẫn kia.
Mắt thấy sắc trời đã muộn, vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe Jeep, trong lòng Đường Thu Diệp bắt đầu thất vọng. Khi nàng đang chuẩn bị quay vào cửa hàng, chợt cảm thấy phía sau tựa hồ có người nhích tới gần, chưa kịp phản ứng, một vòng tay đã ôm chặt lấy cái eo mềm mại của nàng.
- A…
Đường Thu Diệp giật mình, không nhịn được thấp giọng hô lên.
Nhưng ngay sau đó liền nghe được tiếng cười sang sảng cực kỳ quen thuộc, hơi thở cực kỳ quen thuộc cũng quanh quẩn ở chóp mũi.
- Vĩ Hồng...
Đường Thu Diệp vui mừng đến mức trái tim muốn nổ tung, thấp giọng kêu lên.
- Nha đầu ngốc, nhìn cái gì đấy?
Lưu Vĩ Hồng ở sau lưng nàng cười hỏi.
- Không phải ..... anh, anh tới lúc nào?
Đường Thu Diệp ra sức xoay người, mặt đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, vui mừng vạn phần hỏi.
- Vừa đến!
- Sao em không nhìn thấy xe của anh?
- À, dừng ở bên đó đấy.
Lưu Vĩ Hồng chỉ về phía con đường ở chợ tổng hợp.
- Ồ, đổi xe rồi sao? Chiếc xe đẹp quá. Đáng ghét…anh làm em lo….