- Chị dâu, em lên trước đi làm cơm, đợi các người cùng nhau đi lên ăn cơm a.
Lưu bí thư cũng không dám bên đường làm ra chuyện gì khác người, rất nhanh buông Đường Thu Diệp ra, mặc dù động tác thân mật này rất ngắn nhưng Lưu nhị ca đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt mang theo địch ý cực độ.
Tiểu tử này, diễm phúc của hắn không cạn a!
Đoán chừng bất kỳ một nam nhân trưởng thành nào thấy một màn vừa rồi đều đem Lưu nhị ca trở thành tử địch.
Đường Thu Diệp quay vào trong cửa hàng hô một tiếng rồi vội vàng nắm tay đi lên lầu bốn. Vừa vào cửa, Lưu Vĩ Hồng đã ép nàng vào tường, miệng và hai tay cùng tấn công.
Đường Thu Diệp cũng kích động, ôm siết lấy Lưu Vĩ Hồng hết sức phối hợp. Bất quá khi Lưu Vĩ Hồng bắt đầu mò mẫm thì Đường Thu Diệp lại bắt đầu giãy dụa.
- Vĩ Hồng...... Bây giờ không nên, nấu cơm đây......
- Không có chuyện gì, ăn em trước đã!
- Đại ca chị dâu chút nữa lên đó.....
- Em không gọi điện thoại, bọn họ sẽ không đi lên .
- Ái......
Đường Thu Diệp không có từ để nói, không đợi nàng nghĩ ra câu tiếp theo, Lưu Vĩ Hồng đã ôm nàng đá văng cửa phòng ngủ, hai người sau đó té trên mặt giường lớn.
- Cửa...... Cửa không khóa....
Rất nhanh, trong phòng ngủ vừa truyền ra tiếng kinh hô của Đường Thu Diệp .
- Bất kể, không ai tới đâu!
Hô hấp của Lưu nhị ca đã có chút dồn dập.
- Không...... Không nên, hay là anh đi xem một chút, chị dâu có chìa khóa ......
Đường Thu Diệp thất kinh thấp giọng cầu khẩn.
- Rầm!
Cửa phòng ngủ nặng nề đóng lại.
Trên thực tế, lo lắng của Đường Thu Diệp là dư thừa. Lưu bí thư đoán hoàn toàn chính xác, cho đến trong phòng ngủ gió êm sóng lặng, Đường Thu Diệp mặc chỉnh tề đi ra ngoài nấu cơm và thức ăn thì đại ca chị dâu của nàng cũng không thấy đi lên.
Lưu Vĩ Hồng tựa hồ còn chưa đã nên khi Đường Thu Diệp nấu ăn thỉnh thoảng lại chạy vào phòng động thủ cước. Đường Thu Diệp cười khanh khách, trong miệng kêu “Đừng làm rộn” nhưng lại dán người vào hắn. Nàng mặc dù nói vậy nhưng cũng biết Lưu Vĩ Hồng làm như vậy là yêu thương.
Cảm giác như vậy, giống như là đang uống mật ngọt.
Màn đêm buông xuống, Đường Thu Diệp cuối cùng là đã làm xong thức ăn, lúc này mới gọi điện thoại bảo đại ca chị dâu cùng lên ăn cơm. Chỉ chốc lát sau, đại ca Đường Thu Diệp đã đi lên nhưng chị dâu vẫn còn đang ở dưới.
Lưu Vĩ Hồng đã ngồi đoan đoan chính chính trước bàn ăn, trước mặt đại ca cũng không nên làm loạn.
Đại ca của Đường Thu Diệp tên là Đường Thu Hoa, chừng ba mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, mặt cũng tương đối góc cạnh, không giống lắm với anh thứ của Đường Thu Diệp. Đường Thu Hoa khá cao lớn, cũng đã quen với Lưu Vĩ Hồng nên nhìn thấy hắn thì cười ha hả, rất là khách khí.
- Vĩ Hồng, đến rồi!
- Ai, chào đại ca tốt!
Lưu Vĩ Hồng vội vàng đứng dậy chào hỏi Đường Thu Hoa rồi đưa thuốc ra mời hắn. Mỗi lần Lưu Vĩ Hồng tới đây đều có chút quà tặng cho Đường Thu Hoa. Đường Thu Diệp cũng rất công tư rõ ràng, đại ca và chị dâu tới đây hỗ trợ cho nàng nên phát bao nhiêu tiền lương là biết bấy nhiêu, cũng không đưa loạn. Dĩ nhiên, về chuyện ăn uống thì Đường Thu Diệp cũng không đòi hai người đóng phí, đây chính là thân tình, khác với làm công thông thường.
Lưu Vĩ Hồng cũng từng đã hỏi nguyên nhân, Đường Thu Diệp nói, cửa hàng này không phải là của nàng, là của Lưu Vĩ Hồng , nàng không thể tùy tiện làm chủ, cầm đi lấy lòng!
Nghe lời này, Lưu Vĩ Hồng vừa bất đắc dĩ vừa cảm động. Đường Thu Diệp chính là cố chấp như vậy nên hắn cũng không cưỡng ép thay đổi. Có lẽ Đường Thu Diệp cũng không phải là thật sự “ngu ngốc” như thế, chẳng qua làm vậy nàng mới cảm thấy là người đàn bà của hắn.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng cũng phải thừa nhận, Đường Thu Diệp cố chấp như thế cũng có chỗ tốt. Hắn mỗi lần mang cho Đường Thu Hoa một ít lễ vật, ví dụ như rượu, thuốc thì Đường Thu Hoa đều rất cao hứng, phá lệ gần gũi. Nhưng nếu Đường Thu Diệp không “Kiên trì nguyên tắc” mà đem tiệm bán quần áo cùng chia xẻ với anh chị thì những món quà nhỏ này chỉ sợ không có tác dụng gì rồi. Nói không chừng, Đường Thu Hoa còn có thể cho là hắn chiếm tiện nghi Đường Thu Diệp, đã vậy còn muốn từ Đường Thu Diệp lấy thêm tiền, điển hình của việc đào mỏ.
Đường Thu Diệp kiên trì nói Lưu Vĩ Hồng là ông chủ thật sự, chính là để ngăn ngừa người trong yêu cầu điều kiện quá mức.
- Đại ca, chị dâu đâu rồi?
Đường Thu Diệp chờ không thấy chị dâu lên thì hỏi.
- Đang có nhiều khách, cô ấy đang bận, chúng ta cứ ăn trước rồi tôi xuống đổi cho cô ấy lên.
Đường Thu Hoa liền giải thích.
Đường Thu Diệp không có ở đây, dù sao cũng phải có một người phụ trách thu tiền, những người làm công khác không có nhiệm vụ này. Kinh doanh kiểu gia tộc chính là như vậy, nhất thời thay đổi cũng khó.
- Vậy để em trừ thức ăn cho chị đã.
Đường Thu Diệp cầm lấy một cái bát rồi gắp thức ăn sang đó.
Lưu Vĩ Hồng mỗi lần tới đây, chỉ cần báo trước điện thoại thì thức ăn sẽ đặc biệt thịnh soạn, ít nhất cũng phải là bốn món ăn một chén canh.
Lưu Vĩ Hồng biết Đường Thu Hoa thích uống vài chén rượu nên cười nói:
- Đại ca, uống chút chứ?
- Tốt, uống chút!
Đường Thu Hoa cũng rất cao hứng. Hắn biết Lưu Vĩ Hồng uống rượu có một quy củ, không phải là rượu ngon không uống, thường là rượu ngũ lương, có đôi khi cũng uống Mao Đài hoặc là rượu ngon khác, cấp bậc cũng rất cao. Tủ nhỏ bên trong của Đường Thu Diệp luôn có mấy chai rượu ngon. Mỗi lần Lưu Vĩ Hồng thoáng qua một cái là Đường Thu Hoa có thể hưởng xái.
Lập tức Đường Thu Diệp chạy đi lấy một chai ngũ lương mở ra rót một ca đầy.
Sau khi uống xong một chén thì Đường Thu Hoa trở nên cởi mở hơn, cười hỏi:
- Vĩ Hồng a, nghe Thu Diệp nói, vừa rồi cậu gặp chút phiền toái phải không?
Vào thời gian “đấu tranh” với Mễ Khắc Lương và Trần Đồng Đông, Lưu Vĩ Hồng không có thời gian tới Hạo Dương nên gọi điện thoại tiết lộ phong thanh cho Đường Thu Diệp vì sợ nàng lại nghĩ lung tung, cho là hắn thay đổi tâm tư.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không cần gấp gáp, xử lý tốt rồi. Hôm nay là đông bắc có khách muốn tới chỗ tôi, bảy giờ sáng mai xe lửa đến Hạo Dương, tôi tới đây trước đón bọn họ.
- Ha ha, công việc rất bận, làm Bí thư Khu ủy chính là như vậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vừa mới bắt đầu là có chút bận rộn, chờ sau này vào quỹ đạo, mọi người ai làm việc nấy thì tương đối thanh nhàn rồi. Làm một người đứng đầu, mấu chốt nhất là có người bên dưới biết làm việc.
- Đúng đúng, tôi cũng đã sớm nói rồi, cậu là một nhân vật. Bây giờ quả nhiên là như vậy!
Đường Thu Hoa khen ngợi.
Lời này nói ra tự đáy lòng, cũng không phải nịnh nọt. Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ, cùng em gái mở được cửa hàng lớn như vậy, mỗi tháng kiếm được mấy ngàn, bản thân còn là Bí thư Khu ủy, cái này không gọi là bản lĩnh thì còn có cái gì gọi bản lĩnh?
Hai anh trai của Đường Thu Diệp, tâm tư cũng tương đối đơn thuần, không phải là loại người gian xảo, chị dâu cả còn phúc hậu hơn cả chị dâu thứ Lý Tiểu Cúc, Lưu Vĩ Hồng rất thích hai người bọn họ.
- Vĩ Hồng a, cậu tới vừa kịp lúc, trước đây vài ngày tôi đã thương lượng với Thu Diệp có nên mở cửa hàng ở Thanh Phong. Thanh Phong so với Hạo Dương còn lớn hơn, người cũng nhiều, làm ăn khẳng định tốt. Thu Diệp còn chưa quyết định, cậu thì sao?
Đường Thu Hoa uống rượu, cười ha ha nói.
Chuyện này, hắn vẫn muốn làm. Ở Hạo Dương “đi làm” cho Đường Thu Diệp cũng không tệ, lúc bắt đầu là 150 đồng một tháng, bây giờ thêm đến hai trăm, vượt qua thu nhập cán bộ quốc gia rồi. Nhưng con cái của hai người đi học ở Thanh Phong, luôn là nhớ mong. Hơn nữa, Hạo Dương có khá hơn thì cũng không bằng nhà mình. Nếu có thể mở chi nhánh ở Thanh Phong, Đường Thu Diệp nhất định là ở lại Hạo Dương vì Lưu Vĩ Hồng ở chỗ này nha. Chi nhánh Thanh Phong sẽ do hắn và vợ chịu trách nhiệm. Cho dù thế nào thì thu nhập cũng sẽ cao hơn ở Hạo Dương, còn có thể chăm sóc con cái bố mẹ.
Lưu Vĩ Hồng lập tức nói:
- Chuyện này là chuyện tốt a, tôi tán thành!
Chỉ cần là đối với trong nhà Đường Thu Diệp có chỗ tốt, Lưu Vĩ Hồng cũng không phản đối. Không thể cho Đường Thu Diệp danh phận, đã để cho trong lòng hắn tương đối áy náy rồi, ở phương diện khác làm chút bồi thường lại cũng là tốt.
Đường Thu Hoa cười hắc hắc nhìn về Đường Thu Diệp, nhìn tình hình này chẳng lẽ là Đường Thu Diệp không đồng ý, quả nhiên, Đường Thu Diệp nói:
- Đại ca, anh và chị dâu cùng trở về Thanh Phong thì ai ở lại giúp em? Em còn kế hoạch muốn bán thêm thiết bị điện đây.
Lưu Vĩ Hồng cười khẽ, hứng thú hỏi:
- Thu Diệp, làm sao có cái ý nghĩ này?-
Đường Thu Diệp có chút xấu hổ nói:
- Trong tay còn có chút tiền dư, vẫn để ở ngân hàng vì lãi suất rất thấp. Nghe nói bây giờ thiết bị điện bán chạy...
- Tốt, rất tốt. Thu Diệp, anh ủng hộ em!
Lưu Vĩ Hồng thật sự không nghĩ tới, Đường Thu Diệp sẽ có tính toán như vậy, ý thức thương nghiệp này đúng là không thể xem thường. Về phần là kiếm tiền bao nhiêu thì Lưu Vĩ Hồng không để ý.Coi như là thua lỗ cũng không quan trọng. Làm ăn, ai có thể bảo đảm luôn lời mà không lỗ? Dù sao không thể gây thương tổn nguyên khí là được, Lưu nhị ca nhiều tiền nha!
Khuôn mặt Đường Thu Diệp đỏ bừng, thần thái vui vẻ. Tựa hồ một câu khích lệ của Lưu Vĩ Hồng còn làm nàng vui vẻ hơn cả việc buôn bán lời.
- Như vậy đi, Thu Diệp, chúng ta có thể đồng thời tiến hành. Đại ca và chị dâu trở về Thanh Phong làm đại lý, dù sao bên Hồng Kông cũng cho ứng hàng, áp lực tài chính không lớn. Em ở đây nhanh chóng bồi dưỡng một người tin cậy giúp em quản lý tiệm bán quần áo, một mình em lo việc bán đồ điện. Dĩ nhiên, đại lý đồng phục ở Thanh Phong thì có thể mở sau một chút, xin đại ca chị dâu ở lại đây giúp em mở cửa hàng bán đồ điện đi vào quỹ đạo rồi hãy đi Thanh Phong làm tiệm bán quần áo. Em xem như thế nào đây?
Đường Thu Diệp cười nói:
- Tất cả nghe theo anh, anh là ông chủ a.......
Mắt thấy Lưu Vĩ Hồng một lời mà quyết, Đường Thu Hoa cao hứng vỗ đùi: