Quan Gia

Chương 310: Chương 310: Hướng gió lớn thay đổi bất định.




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 310: Hướng gió lớn thay đổi bất định. 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

 

Tiêu Du Tình phải hơn mười phút sau mới thay quần áo xong. 

Cô bé mặc một bộ trang phục thể thao mặc nhà bó sát. Chiếc áo ngắn tay, quần đùi, đôi chân trắng nõn đi trên đôi giày chơi bóng, kiểu tóc vẫn như cũ, hai bím tóc ngúng nguẩy. Có thể thấy cô bé không trang điểm gì cả, chỉ rửa mặt thôi. Nhưng làn da rất mềm mại, rất có tính đàn hồi. Đôi môi hồng, răng trắng, đôi chân dài trắng nõn đầy sức sống, cô bé bước đi như đang nhún nhảy vậy. 

Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu con mắt đổ dồn về phía ấy. 

Vân Vũ Thường mắt hơi híp xuống chút. 

Một cô bé thông minh. 

Biết rằng về vẻ đoan trang thanh lịch thì không có cách nào để “cạnh tranh” với Vân Vũ Thường thế nên mới dứt khoát đi theo con đường tuổi thanh xuân phơi phới, đáng yêu. Thực sự đến mình nhìn còn thích huống hồ là lũ đàn ông! 

Lưu Nhị Ca tự nhiên nhìn như không thấy gì. Ánh mắt chẳng thay đổi chút nào, một bộ mặt bình tâm đến đáng ngạc nhiên. Chẳng qua Nhị ca trong lòng có phải là đang phải nhẫn nhục chịu đựng đến khổ sở không thì cũng không để người ngoài biết. 

Vân Vũ Thường hé miệng cười, lấy tai vuốt mái tóc như sóng biển và nói: 

-Đi thôi. 

Nói xong liền đi lên chiếc xe Audi trước. 

Tiêu Du Tình giơ tay kéo cửa xe phía sau. Lưu Vĩ Hồng nhanh hơn một bước ngăn cô bé, ý là muốn cô bé ngồi trên ghế phụ gần lái xe. 

-Xảo quyệt! 

Cô bé nói thầm một tiếng, cũng không ương bướng lắm, quay người ngồi lên chỗ ghế phụ. 

Lưu Nhị Ca lúc này mới thở ra một cách thoải mái. Hắn mở cửa xe, ngồi yên vị trên vị trí của người lãnh đạo. Chỉ có điều bên cạnh không có một thư ký đi cùng, như thế không tránh khỏi thiếu đi chút uy phong hiển hách. 

Vừa rồi cô bé nếu là ngồi ở phía sau thì Lưu Nhị Ca cũng có điểm thật sự khó xử. Nếu như hắn ta ngồi ở chỗ ghế lái xe phụ thì không tránh được sẽ khiến con bé này phải nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nếu như dám ngồi cùng cô bé ở phía sau thì lại sợ Vân Vũ Thường sẽ khó chịu. 

Giữa hai cái đó, Lưu Nhị Ca liền suy nghĩ mối quan hệ lợi và hại trong đó, không hổ là nhân vật số một làm Bí thư. Nhưng Tiêu Du Tình cũng “nhìn thấu” dụng tâm của Lưu Vĩ Hồng liền dùng hai từ “xảo quyệt” để đánh giá thì cũng không hề đơn giản. 

-Chị, chị lái xe từ Giang Khẩu đến? 

Chiếc xe đi ra từ Ủy ban nhân dân Khu trong ánh mắt nhìn của mọi người. Bí thư Lưu không tìm được lời nào để nói để xe đỡ yên lặng thế nên cảm giác rất xấu hổ. 

-Không. Chị bay đến Đại Ninh sau đó mới đến chỗ Lý Hâm lấy một chiếc xe rồi sang đây. 

Vân Vũ Thường thản nhiên đáp. 

- A, Lý Hâm đổi xe rồi? 

-Không phải. Đây là xe anh ấy mượn bạn. Xe mới! 

-Hà hà. Lý Hâm cũng hay thật. 

Bí thư Lưu liền tán thưởng nói. 

Vân Vũ Thường không nói nữa, chuyên tâm lái xe. Đường quốc lộ từ Giáp Sơn đến thị trấn, bên này đã có khởi công tu sửa rồi. Bên đường chất đầy gạch, xi măng, bên này một đống, bên kia một đống. Chiếc xe chỉ có thể đi trên các “khe hở” một cách khó khăn. 

Một lúc sau, Vân Vũ Thường nói: 

-Vệ Hồng, tình hình giao thông của nơi đây còn tồi tệ hơn so với trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong. 

-Hà hà, đúng vậy, điều kiện quá kém. Trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong là ở khu vực trực thuộc thành phố, cách nội thành không xa nên tình trạng đường xá còn tốt hơn một chút. Còn ở đây thì tình hình không lạc quan lắm. Em bây giờ trong tay không có tiền, chỉ có thể tu sửa lại một chút thôi. Đợi đến khi em kiếm được tiền rồi thì sẽ xây dựng một con đường cao tốc cấp cao, lưu thông huyện thành. 

Bí thư Lưu không kìm lòng nổi nói đến suy nghĩ chấp chính của mình. 

Tiêu Du Tình bĩu môi, hơi khinh thường nói: 

- Anh sửa xong đường thì sao đây? Khu Giáp Sơn chẳng có xe. 

 

Điều này cũng đúng. Sự thật khu Giáp Sơn chỉ có một chiếc xe jeep second hand. Nếu vì cái xe second hand này mà sửa hẳn một con đường quốc lộ đẳng cấp thì xa hoa quá? 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

-Sửa xong đường rồi thì xe tự nhiên sẽ nhiều lên thôi. Đồng thời, xe nhiều rồi thì cần phải sửa đường. Điều này là hỗ trợ lẫn nhau. Có điều sửa đường trước, mua xe sau thì coi như là quy hoạch đúng. Nếu như mua xe trước, sửa đường sau thì sẽ lỡ nhịp. Tốc độ phát triển kiến thiết kinh tế cũng sẽ bị chậm đi. 

Vân Vũ Thường nói: 

-Vệ Hồng, hiện giờ hình như hướng gió bất định. Vấn đề chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội đang được tranh luận rất gay gắt. Ở rất nhiều nơi đều đang thảo luận về cái vấn đề đường đi nước bước, họ đều rất sát sao với công tác xây dựng Đảng. Em ở bên này chỉ nhấn mạnh đến việc kiến thiết kinh tế đơn thuần. Như vậy có phải là đơn nhất quá không? 

Lời này của Vân Vũ Thường mang ẩn ý âu lo. Cô tuy là làm kinh doanh ở Giang Khẩu nhưng cái công ty thông tin mà cô làm nói trắng ra chính là phê văn kiện. Đối với sự thay đổi chính sách của nhà nươc là rất nhạy cảm. Có động tĩnh gì một cái là họ còn quan tâm hơn cả quan viên chính phủ. Họ còn dự đoán trước đối sách.Những thứ này mà không dự đoán trước thì công việc kinh doanh khó mà làm được. 

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói: 

-Em hiểu. 

Trong đầu hắn không khỏi chủ động nhớ lại những thứ của kiếp trước. Thời điểm này của năm ngoái, Lưu Vĩ Hồng làm thầy giáo ở trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong. Đường Thu Diệp đã dời đi, ra đi một cách âm thầm. Chỉ còn lại thầy giáo Lưu ở lại đó sống ngày qua ngày chẳng vui vẻ gì, trong lòng hối hận khôn nguôi. Mà khi đó Lưu gia đang vất vả tự bảo vệ mình, dựa vào cái xu hướng của thời kỳ đó. Đối với Lưu Vĩ Hồng ở mãi cái nơi xa xăm đó thì chả ai quan tâm. 

Cứ để cho hắn ta ở trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong đó thôi. Không cần quay về Bắc Kinh làm xáo trộn cái cơn lốc xoáy đó làm gì. 

Cho nên lúc đó, đối với sự thay đổi bất ngờ của Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng rất quan tâm. Lưu Vĩ Hồng quay về Bắc Kinh để thăm người thân, thỉnh thoảng cũng nghe được một vài câu chuyện từ các bậc bề trên nhưng toàn là những chuyện vụn vặt, chắp vá. Kiếp này Lưu Vĩ Hồng đã dấn thân vào con đường chính trị, thế nên những chuyện liên quan đến tình hình Bắc Kinh, hắn ta bỏ khá nhiều công sức để nghe ngóng. 

Hồ Ngạn Bác, Trình Huy những người bạn đang làm ở cơ quan hành chính trung ương cũng kịp thời cung cấp thông tin cho hắn thông qua điện thoại. Hai bên kết hợp với nhau, khiến những vấn đề trước kia còn mù mờ thì nay đã dần sáng tỏ. 

Trong suy nghĩ lãnh đạo của người kế vị cao nhất dường như cũng có sự khác biệt nào đó. Thủ trưởng tối cao muốn kiên quyết không thay đổi con đường phương châm lúc đầu mình đã đề ra nhưng sau trận lốc xoáy chính trị lớn năm ngoái thì những ông lớn ở bậc trên có suy nghĩ không giống nhau về phương hướng con đường này. 

Kỳ thật, sự khác biệt này đều luôn tồn tại, có phải sẽ phát sinh một số sự va chạm? Coi trận lốc xoáy chính trị lớn năm ngoái là “cơ hội” thì sự va chạm đó càng mạnh mẽ. Một nhóm lớn các đại lão với quan niệm, tư tưởng khá là bảo thủ đã đưa ra rất nhiều chất vấn đối với vấn đề phương hướng. 

Ý kiến của bộ phận đại lão cấp cao này có ảnh hưởng rất lớn đến tư tưởng lãnh đạo của người kế vị. 

Mà lúc ấy, Lưu Thành Thắng vẫn là đảm nhiệm chức Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương, cũng là một trong số đó. Được coi như là “Lập trường khá kiên định”. Nhưng Lưu Vĩ Hồng hiểu rất rõ tiến trình của lịch sự, sẽ không lâu thủ trưởng tối cao sẽ Nam tiến. Với tầm nhìn xa trác việt, ngăn cơn sóng dữ, kiên quyết không rời chính sách lớn, phương châm lớn mà mình đã xác định. 

Đúng vào cái thời điểm mấu chốt đó, Lưu lão gia lại nhắm mắt xuôi tay. Trong ván cờ vô cùng ác liệt này đã không thể bảo vệ nhà họ Lưu đến cuối cùng.Thắng thua đã định, người kế vị thay đổi tư tưởng lãnh đạo, thống nhất với thủ trưởng tối cao, mất đi trụ cột vững vàng là Lưu lão gia, cuối cùng bị vứt bỏ. Mà nhóm thù địch chính trị với Lưu lão gia thì tự nhiên ai nấy cũng sẽ không nương tay, họ ùa lên và hoàn toàn phá hủy Lưu gia. 

Bây giờ, thời gian trôi đi, lịch sự lặp lại. Thực sự lại đến mốc quan trọng. 

Nhưng tình hình của kiếp này rõ ràng là có sự thay đổi. 

Sự thay đổi thứ nhất chính là anh em Lưu Thành Thắng, Lưu Thành Gia lần lượt đảm nhiệm công tác bên ngoài, tránh xa khỏi trung tâm cơn lốc xoáy. 

Một Bí thư Tỉnh ủy, một Quân đoàn trưởng đều coi như là có quyền cao. So với tình hình của kiếp trước thì không thể so sánh được. Điều này khiến cho Lưu Thành Thắng Lưu Thành Gia có rất nhiều cơ hội khi biểu đạt trên lập trường chính trị. Có rất nhiều lúc, hoàn toàn có thể không cần thể hiện thái độ của mình, chỉ chú ý đến công tác quân sự ở tỉnh thôi. Trong tay nắm quyền cao, chỉ cần đứng bên nhìn. Các thế lực của các bên thì ngược lại luôn luôn phải chú ý đến thái độ của anh em họ. Kiếp trước thì chỉ có thể phất cờ hò reo, là người lính hầu dẫn đầu tích cực để giành quyền phát ngôn càng lớn hơn nữa. 

Nước cờ đi ban đầu của Lưu Vĩ Hồng càng thể hiện ra tầm quan trọng của nó. 

Sự thay đổi thứ hai vẫn là sự xác lập “Đường lối chung” của nhà họ Lưu. Nhân cái uy giành được trong ván cờ chính trị năm trước và uy danh như mặt trời ban trưa của của nhà họ Lưu, trong thời gian hơn một năm qua đã tập hợp đoàn kết được rất nhiều các cán bộ cao cấp. Ở xung quanh nghiễm nhiên đã có hình thức tập đoàn chính trị ban đầu. Thực lực mạnh khác xa hẳn so với kiếp trước. Cái kế hoạch giữ gìn sức khỏe mà Lưu Vĩ Hồng lập ra cho ông “Làm theo sức của mình” vô hiệu. Quy luật tự nhiên thì không thể đi ngược. Ông cụ vẫn là hai năm sau đó qua đời, kết cục của nhà họ Lưu sẽ nhất định không giống. Trong tay có quyền, bên cạnh có người, chấn giữ một phương. Bất luận là kết cục ván cờ có như thế nào thì người đương quyền cũng sẽ biết cần phải lôi kéo Lưu gia. Ai cũng không dám dễ dàng đẩy một thế lực lớn như thế vào trong tay của đối thủ của mình. 

“Cây lớn chọc trời không cần dựa vào đâu” cũng đã bắt đầu hiện ra ra cái lợi của nó. 

Nhìn tổng quan lịch sử, từ cổ chí kim, trong sự cạnh tranh quyền lực, nếu như muốn bảo vệ mình và từng bước lớn mạnh, có lực lượng của rieng mình chính là tiền đề cơ bản. Không có cái tiền đề này thì tất cả chỉ là bóng hoa trong nước, chẳng thể gây nổi một sức ép gì. Cũng giống như kiếp trước vậy, Lưu Thành Thắng hàng ngũ sai lầm, “đầu cơ” thất bại. Nhà họ Lưu muôn đời muôn kiếp không trở lại được. 

Hiện giờ, Lưu lão gia đã có chút dáng dấp của cây đại thụ. Ông triển khai hoạt động rất tốt, tự thân có khả năng trở thành một trong những “cốt chỉ hướng gió” 

Đương nhiên, bước đi ban đầu khá muộn. Trong một thời gian ngắn như thế nếu như muốn thực sự trở thành một tập đoàn chính trị lớn quan trọng thì không thực tế chút nào. Hiện tại cùng lắm thì cũng chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, còn xa so với một tập đoàn lớn mạnh thật sự. Vấn đề mấu chốt trước mắt thực ra không phải là làm thế nào để xếp thành hàng mà là trước khi ông nội mất thì cần phải bồi dưỡng bác Lưu Thành Thắng trở thành một “Người tiên phong” thực sự. Sau khi ông nội mất đi thì không dễ để thu thập được một lực lượng cốt cán, để không để đến nỗi tản mát mỗi người một nơi. Vẫn là đoàn kết lại ở xung quanh Lưu gia, tiếp tục lớn mạnh. 

Điểm này Lưu Vĩ Hồng cảm thấy có nhiều chỗ bất lực. 

Hắn dù là người tái sinh, lại “thông minh cơ trí” thì Giang Nam xa nghìn trùng cũng không có cách nào để lúc nào cũng có thể nhắc nhở bác mình được. Cho dù hắn lúc nào cũng ở bên Lưu Thành Thắng, lấy thân phận của Lưu Thành Thắng thì cũng không thể có khả năng nói gì ông ta cũng đều nghe nấy. 

Con đường phía trước nhiều gian khó quá! 

Nghĩ đến đây, Lưu Vĩ Hồng khe khẽ thở dài, vẻ mặt trở nên rất nghiêm trọng. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.