Điều kỳ lạ chính là, cái lúc mà Lưu Vĩ Hồng cợt nhả hoặc mặt đỏ thì Vân Vũ Thường, Tiêu Du Tình đều có ý trêu chọc, “đả kích” hắn. Một khi hắn thay đổi sang sự trầm lắng thì các cô gái cũng đều không nói năng gì, không ai quấy rầy gì hắn.
Dường như khi Lưu Nhị Ca đang suy nghĩ đến những chuyện quốc gia đại sự thì trở nên “uy nghiêm” hẳn lên.
Một lúc sau, Lưu Vĩ Hồng nói:
- Khu Giáp Sơn quá nhỏ, vấn đề không lớn. Hơn nữa cải cách là một xu thế phát triển tất yếu, bế quan toả cảng khẳng định là không được. Đã mở một con đường thông thương, khai phá dân trí, vậy thì việc đóng cửa xem ra rất khó khăn. Giống như câu nói: “Đường đi khúc khuỷu, tiền đồ sáng ngời”.
Nói đến lời cuối cùng, Lưu Vĩ Hồng cũng ý thức được mình đang rất nghiêm trang, thế nên cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của hai người đẹp. Hắn liền nở một nụ cười, ngữ khí trở nên rất thoải mái.
Tiêu Du Tình liền hé miệng cười, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Vân Vũ Thường lại không hề thoải mái, cô nhíu mày nói:
- Nếu như Lưu Vĩ Hồng em là người bình thường thì khu Giáp Sơn thực sự sẽ không có ai coi trọng cả? Em cần phải biết rằng đường đi khúc khuỷu, tiền đồ sáng ngời. Điều mà nó chỉ là một phương hướng lớn, chứ đối với một người mà nói thì đường đi khúc khuỷu mà ngã ra thì muốn leo lên rất khó.
Vân Vũ Thường ngừng một lúc rồi lại nói:
- Tỉnh Lĩnh Nam đã bắt đầu điều chỉnh cán bộ rồi. Có một số cán bộ cá biệt quá cấp tiến, xa rời chức vụ thực quyền đã bị bỏ lại.
Lưu Vĩ Hồng giật mình kinh hãi, nói:
-Nhanh như vậy sao?
-Ừ.
Vân vũ Thường gật gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng trầm mặc một lúc rồi thở nhẹ ra một tiếng và nói:
-Lô cốt đầu cầu của cải cách vốn là có sự phiêu lưu mạo hiểm và ích lợi cùng tồn tại. Cùng với lúc họ nhận được ưu đãi chính sách lớn và ưu đãi lớn về vốn thì họ cũng phải chịu những rủi ro khi chính trị thay đổi. Cái thế giới này không bao giờ có chuyện lấy được cái gì đó mà không mất cái gì.
Miệng thì là nói như vậy nhưng Lưu Vĩ Hồng trong lòng thực sự cũng đang nâng cao cảnh giác.
Trong khoảng thời gian này, bản thân mình vùi đầu vào việc kiến thiết kinh tế khu Giáp Sơn, dường như có chút sao nhãng đối với tình hình đất nước. Không biết là Lưu gia mới là căn bản của việc lập thân của hắn trên con đường chính trị. Không có cái tiền đề lớn như thế này thì Lưu Nhị Ca có khả năng như thế nào cũng sẽ không có đất dụng võ.
Xem ra một khi chìm đắm trong sự vụ của tập thể thì ranh giới tư tưởng của con người cũng chịu sự ảnh hưởng. Đừng có rập khuôn theo Gia Cát Lượng, việc gì cũng phải tự làm lấy, cuối cùng chết mệt. Thông minh cái thế, cơ trí vô song, cuối cùng cũng là kết cục thân tử quốc diệt.
Vũ Thường khẽ cười một tiếng, nói:
- Xem ra sự quan tâm của em rất xa.
Lưu Vĩ Hồng nhún nhún vai, mở hai tay ra nói:
- Em cũng không phải là Bí thư của tỉnh Lĩnh Nam. Những chuyện xảy ra bên đó em cũng có thể biết chút chút mà.
-Hừ, cho dù em có là Bí thư tỉnh Lĩnh Nam thì cũng bất lực thế thôi.
Chiều hướng phát triển lực lượng cá nhân là rất khó ngăn trở được.
-Đúng vậy. Thế nên chúng ta cứ an tâm ăn cơm. Ăn xong lại nói chuyện tiếp, chuyện quốc gia đại sự thì hãy để các đại lão quản đi. Chúng ta ăn ngon mặc ấm là được rồi.
Đến lượt Vĩ Hồng cũng cười nói.
Vân Vũ Thường và Tiêu Du Tình đều cười khanh khách.
-Có đạo lý!
Vân Vũ Thường nhẹ nhàng nói thầm một câu. Khuôn mặt xinh đẹp ấm áp nụ cười thật tươi.
-Chị Vũ Thường, em gọi chị như thế được chứ?
Tiêu Du Tình thử thăm dò, bộ dạng rất cẩn trọng.
Vân Vũ Thường khẽ mỉm cười nói:
-Đương nhiên là được rồi. Tiêu Tiêu, nhưng em đừng bị cái người này làm ảnh hưởng nha. Anh ta chẳng có lúc nào là đúng đắn cả.
Tiêu Du Tình quay đầu nhìn Bí thư Lưu đang ngồi ở phía sau, hé miệng cười nói:
- Thực sự là như vậy. Chị Vũ Thường, chị hiểu anh ấy thế sao?
-Cái đó còn không phải sao? Khi hắn còn nhỏ thì lúc nào cũng bám đuôi chị, vội vội vàng vàng. Lúc đó hắn đáng yêu hơn, cái miệng thì ngọt sớt. Đặc biệt là khi hắn muốn ăn kẹo....
Vân Vũ Thường nói xong, liền mỉm cười dường như đang nhớ lại khi còn bé thì Lưu Nhị Ca đáng yêu như thế nào vậy.
Tiêu Du Tình vẻ mặt buồn buồn. Cô lập tức cười nói:
- Hóa ra anh chị là thanh mai trúc mã.
Vân Vũ Thường cười nói:
- Đúng rồi. Cuộc đời này của chị coi như là bị hắn lừa bịp rồi. Cứ như kiếp trước nợ hắn cái gì ấy. Hắn ta quấy phá một bên chị lại phải ngàn dặm xa xôi chạy đến, chậm một chút thôi cũng không thấy vui.
-Tại sao ạ?
-Tại sao á? Em còn chưa biết hắn sao. Cái con người này thì lúc nào cũng phải có người gõ một cái nếu không thì hắn có thể đục lỗ trên trời. Lưu Nhị Ca ở Bắc Kinh là con ông cháu cha nổi tiếng, đánh nhau ẩu đả, không từ việc xấu nào cả.
Vân Vũ Thường nói xong, bĩu môi, rất là "Khinh thường" .
Bí thư Lưu liền ngượng ngùng cười nhưng cũng không xấu hổ mấy.
Dù bây giờ hắn là Bí thư Lưu đáng kính của khu Giáp Sơn, là cán bộ mà quần chúng đều kính trọng thì trong con mắt của những người ở Bắc Kinh, hắn vẫn là một con ông cháu cha. Như lời nói của Vân Vũ Thường, đánh nhau ẩu đả, không từ bất cứ việc xấu nào. Thanh danh không mạnh bằng Nhị thiếu gia họ Hạ.
Vân Vũ Thường nói phải có người gõ hắn. Nói cũng đúng. Lưu Nhị Ca đúng là một tên kiêu ngạo bất trị. Ai mà chọc cho hắn tức giận thì một cái tát sẽ được tung ra.
Tiêu Du Tình không khỏi ca thán một tiếng, nói:
- Thế này là xong rồi. Thần tượng tiêu tan. Thật là phí mẹ em còn muốn mời anh ấy làm con rể. Ôi...
Lưu Nhị Ca lập tức mở to hai mắt nhìn, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán.
Cái cô bé này đúng là lời nào cũng dám nói ra.
Vân Vũ Thường lại mỉm cười, rất vui quay sang đánh giá một chút cô bé Tiêu Du Tình này. Cô cười nói:
- Phải nói là ánh mắt của cô Tiêu quả không sai. Người này, chỉ cần có một người thích hợp thỉnh thoảng chỉnh hắn là có thể biến hắn thành vật báu.
Tiêu Du Tình nói:
- Có một người thích hợp chỉnh anh ấy đấy. Nhưng đáng tiếc là anh ấy không nhìn thấy...
-Này!
Lưu Nhị Ca không thể kiềm được, kêu lên một tiếng, trên mặt tỏ vẻ khó chịu. Không phải vì rượu, không phải vì sầu nhưng vẫn rất khó chịu.
Vân Vũ Thường cười ầm lên. Tiếng cười rất sung sướng, Tiêu Du Tình cũng cười ha hả.
Lưu Nhị Ca đáng thương. Khi hai người đẹp đang cười thì mặt hắn đỏ lên, mồ hôi lạnh chảy xuống. Trông thảm hại!
Gặp gỡ như vậy, có thể gọi là ly kỳ.
Mặt trời chiều ngả về đằng Tây. Khi ráng chiều giăng khắp trời, chiếc xe Audi đi đến nhà khách Lâm Khánh.
Tiêu Du Tình đến đây, Lưu Vĩ Hồng có thể dẫn cô bé đi ăn vặt, vào nhà khách hạng vừa cũng không hề có chút áp lực tâm lý nào. Vân Vũ Thường thì tất nhiên không giống. Lưu Vĩ Hồng đối với Vân Vũ Thường có chút kính trọng xa vời, không dám với cô như vậy. Tự nhiên phải mời đến nhà khách cao cấp nhất của Lâm Khánh.
-Hai người đẹp chờ chút. Tôi hỏi Hạ Hàn chút xem anh ta có thời gian không ăn cơm cùng chúng ta luôn.
Vào đến sảnh nhà khách, Vĩ Hồng nói.
Vân Vũ Thường cười nói:
- Được thôi. Lâu lắm rồi không gặp Hạ Hàn, cũng rất là nhớ.
Tiêu Du Tình bĩu môi, nói:
- Cái người này còn thích kích động hơn cả anh Vĩ Hồng. Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Vân Vũ Thường tán thành gật đầu nói:
- Đúng vậy. Hai người đó đều là gan lớn. Không biết viết chữ sợ như thế nào. Vì thế chị mới từ Giang Khẩu đến đây để thức tỉnh hắn, đừng để cho sự việc làm quá lớn.
Tiêu Du Tình hơi u buồn nói:
- Nhưng tính cách kia của anh ấy, chị có can nổi hay không?
Vân Vũ Thường liền liếc mắt nhìn Tiêu Du Tình một cái, như cười nói:
- Tiêu Tiêu, em năm nay bao nhiêu tuổi?
Cô bé liền ưỡn ngực ra:
- Mười sáu ạ.
Vân Vũ Thường khẽ mỉm cười:
- Mười sáu à, ánh mắt em rất nhạy bén đấy. Đã nhìn ra ngay tính cách của Vệ Hồng rồi. Hắn không đến nỗi để lộ tính cách ra bên ngoài như thế chứ?
Tiêu Du Tình bĩu môi nói:
- Anh ấy, ở trong mắt người khác thực sự là một người thâm trầm trưởng thành nhưng em lại cảm thấy em có thể nhìn thấu nội tâm của anh ấy. Chị Vũ Thường, chị không thấy sao? Anh ấy sợ chị lắm đấy.
-Thế á? Hắn vì sao lại sợ chị?
Vân Vũ Thường cảm thấy kỳ lạ, hỏi lại.
-Em cũng không rõ lắm. Có lẽ là có liên quan đến mối quan hệ thanh mai trúc mã của anh chị. Thực ra, em đã từng đọc sách thấy có nói, một người đàn ông, cuộc đời này chỉ có một người có thể thu phục anh ta thôi. Chị có thể là khắc tinh trong cuộc đời của anh ấy.
Tiêu Tình Du nói rất thẳng.
Khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Vân Vũ Thường hơi đỏ lên, trong lòng cô đang ngầm “đánh giá” Tiêu Du Tình. Cô bé này xem ra không hề đơn giản như cái vẻ ngoài thuần khiết của mình.
-Tiêu Tiêu, em còn nhỏ. Những chuyện như thế này về sau em mới hiểu được. Nhưng mà nội tâm của Vệ Hồng là rất lương thiện. Hắn phản nghịch chỉ là vẻ bề ngoài thôi chứ hắn rất trọng nghĩa khí đấy.
Vân Vũ Thường thành khẩn nói.
-Em biết, mấy ngày nay nói chuyện với bọn họ, mọi người đều rất phục anh ấy. Mọi người đều nói từ xưa đến nay thì anh ấy là một Bí thư tốt nhất, lo lắng cho những người nông dân ở khu Giáp Sơn này.
Lời nói của Tiêu Du Tình nói với Vân Vũ Thường là rất khẳng định. Cô cũng thêm một câu:
- Em khá là thích những người có tinh thần chính nghĩa.
Vân Vũ Thường không nói gì.
Cô bé này mới mười sáu tuổi mà đã luôn mồm nói “thích” rồi “đàn ông” linh tinh, tự nhiên làm cho người khác có chút ảo giác, cảm giác cô bé như nhầm tuổi vậy.
Dù sao Vân Vũ Thường và Tiêu Du Tình cũng là lần đầu gặp mặt. Giữa hai người vẫn có chút gì đó “ý thù địch” khó giải thích tồn tại. Vân Vũ Thường có một số lời không dễ nói quá sâu xa, chỉ có thể cười cười mà không nói gì.
Chỉ chốc lát Lưu Vĩ Hồng đã đi tới, cười nói:
-Hạ Hàn nói khi nào cólà có thời gian, lát nữa sẽ tới đây.
Vân Vũ Thường hỏi:
- Hạ Hàn không phải là Đồn trưởng của Giáp Sơn sao? Sao lại ở thị trấn? Có phải là có nhiệm vụ gì đó không?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Chính là cái vụ án kia. Anh ta hiện tại bây giờ đang là một trong những thành viên của tổ chuyên án.
Vân Vũ Thường liền gật gật đầu.
Cô chính là đã nghe nói đến vụ án này nên mới vội vàng từ Giang Khẩu đến.
Lúc này đúng là giờ ăn cơm. Hai người đẹp đứng ở bên trong đại sảnh của khách sạn khiến ai cũng chú ý. Các khách khứa đi vào Khách sạn thì đều không ngăn nổi ánh mắt nhìn.
Vân Vũ Thường và Tiêu Du Tình chuyện trò vui vẻ, không thèm để ý đến ánh mắt của người khác.
Chỉ chốc lát, một chiếc xe jeep đi tới đỗ trước cửa nhà khách. Một người dáng lực lưỡng xuống xe, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng. Đó chẳng phải là Đồn trưởng Hạ Hàn hay sao?