Đàm Trung Hòa vội vã chạy đến cửa hàng đồ điện Trung Hòa cách đó không xa.
Quy mô của cửa hàng đồ điện Trung Hòa, cũng không tính là nhỏ. Trước khi khu đồ điện Đường Nhân chưa ra đời, cửa hàng đồ điện Trung Hòa từng là một cửa hàng buôn bán đồ điện lớn nhất khu thương mại Vũ Đình.
Văn phòng Tổng giám đốc của Đàm Trung Hòa, cũng ở bên trong cửa hàng đồ điện, cũng rộng khoảng hơn 20m2, trang trí rất hào nhoáng, cũng giống như bản thân y, rất có xu hướng của giới nhà giàu mới nổi.
Đàm Trung Hòa vừa bước vào văn phòng Tổng giám đốc, liền ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại, sau đó liền ngồi lên ghế, châm một điếu thuốc, người dựa vào sau, hai mày chau lại.
Tại sao có thể như vậy?
Trùng hợp như thế, vừa đúng lúc lại có một nhóm cảnh sát trước khu điện máy Đường Nhân?
Khi bọn Ba béo bị bắt đi, đều mang những chiếc còng sáng loáng, chắc chắn là đã bị cảnh sát nắm thóp rồi. Nếu nhân viên bảo vệ của khu điện máy Đường Nhân, cho dù có bị còng tay, cũng không thể ngang nhiên sử dụng. Hơn nữa, Đàm Trung Hòa đã sớm có tìm hiểu, khu điện máy Đường Nhân không có bảo vệ chuyên trách, đội bảo vệ do khu thương mại Vũ Đình quản lý.
Điều này thì không khéo rồi.
Lẽ nào, Đường Thu Diệp lại mời cảnh sát đến đây chờ?
Cũng không thể có khả năng này!
Người ta tuy là phụ nữ, lại trẻ, nhưng có thể gầy dựng được công ty với quy mô lớn như vậy, chắc chắn không phải đồ ngốc, nhất định có thủ đoạn riêng. Không có bản lĩnh, không dám lên Lương Sơn!
Nghĩ như vậy, Đàm Trung Hòa thở phào.
Cảnh sát không sợ!
Nơi này không thuộc phạm vi quản lý của khu Lý Ngư, cha của Phù Đông Nguyên đang là Bí thư khu ủy khu Lý Ngư. Cho dù là đồn công an hay công an khu vực, thậm chí là cảnh sát thành phố, đều không thể không nể mặt.
Trước đây Đàm Trung Hòa trải qua rất nhiều chuyện xấu, cũng đều dựa vào Phù Đông Nguyên ra mặt mà dẹp yên hết.
Đàm Trung Hòa chậm rãi nhả khói, đem mẩu thuốc lá dập tắt trong gạt tàn, mới chầm chậm ngồi thẳng người dậy, cầm lấy điện thoại trên bàn, gọi cho Phù Đông Nguyên. Cho dù như thế nào, chuyện này cũng phải báo cho Phù Đông Nguyên một tiếng. Lão Đàm tôi, là vì trút giận cho công tử Phù nhà ông mới sai người làm như vậy. Bây giờ cảnh sát ra mặt rồi, làm phiền công tử Phù ông đi dọn dẹp một chút.
- Chủ nhiệm Phù, báo cho ông một việc…
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Đàm Trung Hòa cười nói, giọng điệu rất thoải mái tự tại, vẻ nhàn nhã.
Phù Đông Nguyên ở bên kia cũng không hiểu ra sao cả:
- Cái gì? Bị cảnh sát bắt đi? Cảnh sát ở đâu đến?
- Việc này tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên có lẽ là cảnh sát. Bọn Ba béo mang còng sắt mà. Chủ nhiệm Phù, việc này, ông xem nên thu xếp thế nào? Tôi thấy, bọn họ cũng đã sớm có chuẩn bị rồi. Ha ha, người có tiền là nhất mà!
Đàm Trung Hòa cười, thuận miệng khích tướng Phù Đông Nguyên một câu.
Vị công tử này là vậy, không chịu nổi khích tướng, không thích người khác tung hoành trước mặt lão.
- Hừ, lão Đàm, cậu cũng không cần cố ý khiêu khích, tôi biết nên làm thế nào. Cậu chờ điện thoại của tôi đi!
Phù Đông Nguyên hừ một tiếng, ‘tút’ một cái, điện thoại bị ngắt.
Đàm Trung Hòa ném ống nghe trong tay, cười ha hả, rồi lấy ống nghe về, lại châm một điếu thuốc, hút một ngụm thật sâu.
Chuyện ngày hôm nay, nếu đã ra tay, thì không có đường lùi nữa. Đợi khi Phù Đông Nguyên chuộc bọn Ba béo từ đồn cảnh sát ra, thì không ngại gây gổ thêm một lần nữa. Cho dù không đuổi được khu điện máy Đường Nhân, cũng phải phá hủy bảng hiệu cửa hàng của họ.
Đợi cho nhóm cảnh sát biết đứng sau việc này là công tử Phù Đông Nguyên, chắc chắn sẽ không nhúng tay vào nữa.
Thế gian này, tiền dễ sai khiến, nhưng quyền càng dễ sai khiến hơn.
Khoảng nửa giờ sau, di động của Đàm Trung Hòa đổ chuông.
- A lô, Chủ nhiệm Phù…
- Lão Đàm, có phải cậu nhầm lẫn gì không, đâu có cảnh sát gì đâu? Tôi đã hỏi hết rồi, cục Công an thành phố, cục công an khu vực, đồn công an đều không phái cảnh sát đến Vũ Đình chúng ta. Bên cậu rốt cuộc có chuyện gì thế?
Phía bên kia đầu dây, truyền đến giọng nói vô cùng không vui của Phù Đông Nguyên.
- Không thể nào? Rõ ràng tôi nhìn thấy bọn Ba béo bị còng tay rồi bắt đi, lẽ nào không phải cảnh sát cũng có thể ngang nhiên dùng còng tay như vậy?
Đàm Trung Hòa liền kinh ngạc không hiểu.
- Chắc chắn là cậu nhầm lẫn rồi. Bạn của tôi nói, không có chuyện đó! Cậu đi tìm hiểu kỹ đi…
Đàm Trung Hòa đang định nói, ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc bị đá ra, lập tức có năm sáu người bước vào, họng súng đen ngòm chĩa về phía trước.
- Không được nhúc nhích, giơ tay lên!
Một tiếng hét to!
Đàm Trung Hòa nhất thời sợ ngây người, tay run lên, điện thoại di động rơi trên mặt đất, vỡ thành ba mảnh. Pin và mặt sau bị bay ra một khoảng rất xa, gã ngây ngốc nhìn mũi súng ở xa, không biết biến cố này từ đâu mà có.
- Chà, các anh, các anh không thể tùy tiện vào được, a…
Một nữ nhân viên của cửa hàng điện máy liền vội vã bước theo vào, liếc mắt liền nhìn thấy năm sáu họng súng đen sì, cũng bị dọa đến ngây ngốc, há miệng, không nói nên lời.
- Bắt đi!
Người đi đầu bước vào, chính là Đồng Vĩ, lúc này nói lớn.
Hai người cảnh sát của bộ An ninh quốc gia liền bước lên trước, bắt lấy hai tay Đàm Trung Hòa, bẻ ngược ra sau, ấn đầu gã xuống bàn, vẫn ấn lên huyện thái dương của gã.
- Chuyện… chuyện gì…
Đàm Trung Hòa giật mình, cuối cùng cũng có thể định thần lại, lắp bắp hỏi. Giọng nói cũng giống như thân người gã, không ngừng run rẩy, suýt chút nữa còn bị tè dầm.
Đổng Vĩ chậm rãi bước lên, đưa thẻ công tác lên trước mặt gã.
Đầu của Đàm Trung Hòa bị ấn trên mặt bàn, nửa mặt phì nộn bị ép bành ra như một cái bánh lớn, hình ảnh vô cùng buồn cười, mắt liếc nhìn thẻ công tác kia, lập tức thở lạnh.
Bộ An ninh Quốc gia!
- Anh là Đàm Trung Hòa phải không? Tổng giám đốc cửa hàng điện máy Trung Hòa?
Đổng Vĩ cất thẻ công tác, lớn tiếng quát hỏi.
- Vâng, tôi là Đàm Trung Hòa… Anh cảnh sát, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi không làm việc gì xấu cả…
Đàm Trung Hòa thất thanh nói, trong đầu trở nên mơ hồ, hoàn toàn bị làm cho mờ mịt.
- Đàm Trung Hòa, anh là kẻ khả nghi phản quốc, bây giờ theo chúng tôi về, tiếp nhận điều tra.
Đồng Vĩ lạnh lùng nói.
- Phản… phản quốc?
Hai mắt Đàm Trung Hòa lại trừng lớn hơn, lắp bắp lặp lại lời của Đổng Vĩ, mồ hôi lạnh chảy đầy quần áo, thậm chí ngay cả quần lót cũng ướt đẫm.
- Dẫn đi!
Đổng Vĩ vung tay lên, quát.
- Không, không, lãnh đạo lãnh đạo, các anh nhất định lầm rồi, tôi không có, tôi không có, tôi không phản quốc, thật sự, tôi thật sự không phản quốc… Các anh nhất định lầm rồi…
Bị cảnh sát bộ An ninh quốc gia lôi đi, Đàm Trung Hòa bỗng giật mình, bỗng nhiên kêu to lên, thân người vặn vẹo, gân xanh trên cổ nổi lên, hai mắt trừng lớn, có vẻ cực kỳ hoảng sợ.
- Đàm Trung Hòa!
Đổng Vĩ lại nạt lớn một tiếng.
Đàm Trung Hòa ngừng la hét, trừng mắt to nhìn Đổng Vĩ.
- Tôi cảnh cáo anh, anh là kẻ khả nghi phản quốc, thành thật một chút! Nếu anh dám chống lại lệnh bắt, căn cứ theo quy định có liên quan đến việc an toàn quốc gia, chúng tôi có thể giết anh tại chỗ! Nghe hiểu chưa?
Giết chết tại chỗ!
Hai mắt Đàm Trung Hòa tối sầm, gần như hôn mê.
- Dẫn đi!
Hai cảnh sát của bộ An ninh quốc gia, áp giải Đàm Trung Hòa, đi ra ngoài cửa.
Tất cả các nhân viên của cửa hàng điện máy Trung Hòa đều sợ ngây người, ngơ ngác nhìn nhau, không ai dám hé răng.
Khu điện máy Đường Nhân cách cửa hàng điện máy Trung Hòa không xa bây giờ cũng hỗn loạn vô cùng, trong cửa tiệm có một nhóm cảnh sát đến, tất cả đều mặc đồng phục, bao vây toàn bộ khu điện máy. Một vị cảnh sát khoảng bốn mươi tuổi mang quân hàm cảnh sát thanh tra cấp hai, đang truy hỏi những nhân viên trong cửa hàng.
Đường Thu Diệp đã đưa Tổng giám đốc Lý đi bệnh viện.
Lúc này, cửa hàng đang do thư ký của Tổng giám đốc Lý phụ trách. Vị thư ký này là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, chưa gặp cảnh sát nhiều, nên vẻ mặt có vẻ lo lắng.
- … Vậy rốt cuộc các anh có bán hàng giả hay không?
Vị cảnh sát thanh tra nghiêm túc tra hỏi.
Hiển nhiên, thư ký đã kể rõ với cảnh sát về việc bọn Ba béo đập phá cửa hàng, bọn Ba béo luôn hò hét khu điện máy Đường Nhân bán hàng giả. Vị cảnh sát thanh tra truy hỏi chính là việc này.
- Không có. Đồng chí công an, tôi có thể khẳng định chắc chắn, chúng tôi tuyệt đối không có hàng giả. Khu điện máy Đường Nhân của chúng tôi, không thể bán hàng giả. Chúng tôi có mấy chục đại lý trên toàn quốc, từ trước đến nay chưa hề bán hàng giả, người kia chỉ nói bậy thôi.
Thư ký vội vội vàng vàng nói.
- Thật không?
Vị cảnh sát thanh tra hơi khinh miệt ‘hừ’ một tiếng, nhìn thư ký, rõ ràng cũng không coi trọng gã lắm. Một thằng nhóc mười mấy hai mươi tuổi còn chưa sạch mũi, cũng không đáng được coi trọng lắm.
- Có bán hàng giả hay không, chuyện này cũng không phải do các cậu quyết định. Việc này phải điều tra. Nếu thật sự các cậu bán hàng giả, thì đã quá thất đức rồi phải không? Chẳng trách người ta tức giận, đập phá cửa hàng các cậu!
Nghe giọng điệu vị cảnh sát này, dường như đã khẳng định khu điện máy Đường Nhân bán hàng giả.
Thư ký có chút nóng lòng rồi, nói với vẻ phản kháng:
- Đồng chí công an, chúng tôi không bán hàng giả, người kia có phải mua đồ điện ở cửa hàng chúng tôi hay không còn chưa chắc.
- Nói như vậy, các cậu vô tội sao? Người ta với các cậu không thù không hận, đến đây đập phá cửa hàng các cậu làm gì? Việc gì cũng phải có nguyên nhân chứ.
Vị cảnh sát thanh tra không hài lòng hỏi.
Mặt thư ký đỏ bừng, xem ra vị cảnh sát này thật sự rất không hài lòng với cửa hàng điện máy Đường Nhân, lại nói giúp cho nhóm côn đồ đến đập cửa hàng.
Đúng lúc này, mấy cảnh sát áp giải Đàm Trung Hòa đi qua phía trước cửa hàng điện máy Đường Nhân, Đàm Trung Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra vị cảnh sát thanh tra kia, liền liều lĩnh hô lớn:
- Đồn trưởng Vương, đồn trưởng Vương, cứu tôi!
- Im miệng!
Một cảnh sát áp giải y, lập tức đưa tay lên, chặn ngang cổ y.
Mặt Đàm Trung Hòa lập tức đỏ bừng, không kìm nổi lè lưỡi ra.
Vị cảnh sát thanh tra mặt biến sắc, bước từng bước lớn ra, giơ tay, ngăn đám người Đồng Vĩ, sa sầm mặt nói:
- Đồng chí, các anh là người ở phòng ban nào?
Đồng Vĩ liếc mắt nhìn lão một cái, lạnh lùng hỏi:
- Anh là người thuộc phòng ban nào?
- Tôi là đồn trưởng đồn công an Vũ Đình, tôi họ Vương…
Đồn trưởng Vương ngạo nghễ nói.
Còn chưa nói xong, Đổng Vĩ đã lấy thẻ công tác ra, đưa lên trước mặt lão.
Đồn trưởng Vương thoáng nhìn qua, lập tức mặt biến sắc, miễn cưỡng mỉm cười, nói:
- Hóa ra là…
Đổng Vĩ vung tay lên, cắt ngang lời lão, nghiêm túc nói:
- Đồn trưởng Vương, giữ bí mật!
- A, vâng vâng, giữ bí mật, giữ bí mật…
Đồn trưởng Vương liên tục nói, không kìm nổi cúi người xuống.
Đồng Vĩ liền áp giải Đàm Trung Hòa đi.
Nhìn bóng dáng của nhóm cảnh sát An ninh quốc gia, sắc mặt đồn trưởng Vương trở nên trắng bệch, nhẹ dậm chân, hướng về phía nhóm cảnh sát đang ở trong khu điện máy Đường Nhân vung tay lên, nói:
- Đi, về thôi!
Việc này không ngờ lại liên quan đến bộ An ninh quốc gia, đồn trưởng Vương còn dám làm gì nữa?