Thấy Đường Thu Diệp vào cửa, ánh mắt của Đổng Vĩ hơi híp lại một chút, hơi quay đầu đi.
Anh ta và Đường Thu Diệp đã từng gặp măt.
Vẫn là lúc Lưu Vĩ Hồng làm việc ở Cục giám sát, Đường Thu Diệp đến Bắc Kinh gặp gỡ Lưu Vĩ Hồng, lại thêm một buổi gặp gỡ anh em trong phạm vi nhỏ, Lưu Vĩ Hồng đưa Đường Thu Diệp cùng đi, Đổng Vĩ cũng coi như là quen biết Đường Thu Diệp.
Thấy Đường Thu Diệp Đổng Vĩ mới giật mình nhớ ra, cái khu đồ điện Đường Nhân này là sản nghiệp của Đường Thu Diệp, Nhị ca đã nói qua.
Tuy nhiên bây giờ Đổng Vĩ đang chấp hành nhiệm vụ, không tiện hàn huyên với Đường Thu Diệp. Thân phận hiện tại của anh ta là “ông xã kiểu mẫu” đưa bạn gái đi dạo phố mua đồ điện.
Cũng may Đường Thu Diệp cũng không để ý đến Đổng Vĩ, rất hứng thú ở cùng chỗ với hai người trợ thủ, nghe nhân viên phục vụ giảng giải, nghiễm nhiên là khách đi dạo cửa hàng.
Bên tai Đổng Vĩ đột nhiên truyền đến một tiếng động cảnh báo.
Đổng Vĩ ngay lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặc áo phông trắng, quần màu đen, đeo một đôi kính mát rất to, dưới tay kẹp một túi đựng tài lệu màu đen, đang có vẻ không có chuyện gì mà đi về phía khu đồ điện.
- Chính là gã!
Thượng tá Trương đến từ bờ bên kia.
Đổng Vĩ và các đồng chí tổ chuyên án đều nhìn qua ảnh của thượng tá Trương, ngay lập tức có thể xác định, người này chính là mục tiêu mà hôm nay bọn họ phải đợi. Dựa theo tình báo, Thượng tá Trương sắp gặp một tên phản bội của Đại Lục ở đây, trao đổi tình báo.
Thượng tá Trương đương nhiên không biết gì, nơi này đã giăng sẵn một chiếc lưới đợi gã, thần thái thoải mái, lững thững như đi chỗ vắng người, tự nhiên đi đến cửa khu đồ điện Đường Nhân.
Đúng lúc này, bên kia đường phố bỗng nhiên vang lên một tiếng kinh hô. Chỉ thấy một gã đầy hình xăm, tay giơ cao một cây gậy, đưa mười mấy tên lưu manh áo quần lố lăng, mỗi người đều mang vũ khí, xông ra từ phía đường đối diện.
- Tránh ra, mẹ nó tránh ra hết…
Tên người đây hình xăm Ba béo lớn tiếng quát to, trong phút chốc liền vọt tới khu đồ điện Đường Nhân.
Cảnh tượng này, Thượng tá Trương hiển nhiên không dự kiến được, hơi trố mắt một chút.
- Con mẹ nó, đừng chắn đường… Nếu không muốn chết thì ngay lập tức cút đi cho ông!
Ngay sau đó Ba béo đi đến trước mặt Thượng tá Trương, Thượng tá Trương đang chuẩn bị vào cửa, vừa khéo chặn đường của Ba béo, Ba béo lập tức giơ cánh tay ra đẩy Thượng tá Trương sang một bên, miệng lung tung lộn xộn mà quát.
Thượng tá Trương bất ngờ không kịp phòng bị, có điều thân là tình báo viên đương nhiên phản ứng nhanh nhẹn, theo cú đẩy của Ba béo tránh sang một bên, cũng không bị thương gì. Thấy tình hình như vậy, Thượng tá Trương hai mắt nhíu lại, ngay lập tức không chút do dự xoay người lại bước đi.
Tình huống nhất thời có biến hóa không tưởng tượng được.
Đổng Vĩ lại vô cùng bình tĩnh, ngay lập tức ý thức được trong tình hình này, Thượng tá Trương khẳng định sẽ hủy bỏ gặp mặt, bố trí hôm nay thất bại hoàn toàn. Đổng Vĩ lập tức phát tín hiệu với các chiến hữu, yêu cầu bọn họ chấp hành phương án hai.
Lập tức có nhân viên tình báo của Bộ an ninh quốc gia, ung dung thản nhiên đi theo Thượng tá Trương. Những người khác, vẫn như cũ, người xem đồ điện thì vẫn xem, đang uống cà phê thì cứ uống, xem náo nhiệt thì cứ xem náo nhiệt, giống như không có gì cả.
Biến đổi gấp gáp, những khách hàng thật sự đi dạo phố và các nhân viên phục vụ khu đồ điện thì không thể điềm tĩnh tự nhiên như vậy, thấy mười mấy tên lưu manh mang vũ khí xông vào, đều sợ đến mức ngây dại, hoảng sợ nhìn về phía bên này.
- Con mẹ nó, tao bảo chúng mày bán hàng giả, bố đập vỡ tiệm của chúng mày.
Ba béo lớn tiếng quát to, sau đó giơ cây gậy trong tay lên, ở quầy thủy tinh bên cạnh mà hung hăng đập phá, “rầm” một tiếng vang lớn, thủy tinh đều vỡ tan nát dưới đất.
- Các anh em, bọn này bán hàng giả, đập cho ta!
Ba béo hét lớn.
Những tên cường đạo chặn đường cướp của trước đây đều lấy cớ “núi này là do ta khai thác trước, cây này do ta trồng”, vì hành vi của mình tìm một căn cứ hợp pháp. “Truyền thống tốt đẹp” này đương nhiên cũng được lưu truyền lại. Ba béo rõ ràng là đến tìm gốc rạ cũng phải có lí do.
Bán hàng giả là lý do tốt nhất!
Không chỉ cung cấp căn cứ “hợp pháp” cho hành động hôm nay của bọn chúng, còn có thể hủy hoại thanh danh của khu đồ điện Đường Nhân, một mũi tên trúng hai đích.
Đầu óc của anh Hòa thật là thông minh!
Được mệnh lệnh của Ba béo, một đám lưu manh lập tức lấy lại tinh thần, lớn tiếng thét to, tên giơ lên chính là kẻ loạn đập, loảng xoảng loảng xoảng, rất náo nhiệt. Có điều những người này sớm đã được căn dặn, ra tay có chừng mực, bình thường chỉ đập thủy tinh. Nhìn qua có vẻ rất lợi hại, thực tế tổn thất không lớn. Đây là Đàm Trung Hòa tự cho mình một đường lui, nếu như việc này làm to lên, muốn kiện cũng không đến nỗi khuynh gia bại sản.
- Này, này, các anh làm gì vậy? Có gì thì nói với tôi, tôi là Tổng giám đốc!
Tổng giám đốc Lý của khu đồ điện nghe thấy tin tức liền vọt ra từ phòng làm việc, hướng về phía bọn Ba béo kêu lên.
- Chuyện gì? Chúng mày bán hàng giả. Mấy ngày trước ông đây mua một chiếc ti vi màu ở đây, đem về nhà hai ngày liền hỏng, tìm bọn mày, bọn mày không nhận nợ. Con mẹ nhà nó, người Kinh Hoa bọn tao dễ bị ức hiếp lắm sao?
Ba béo ồn ào nói.
- Không thể, nhất định các anh hiểu lầm rồi, chỗ chúng tôi đều là sản phẩm chính hiệu, không thể có hàng giả…
- Tao phỉ nhổ vào! Mày giấu ai? Cái ti vi màu đó là mua ở chỗ chúng mày, tao còn có hóa đơn đây… Khu đồ điện khỉ gió gì, chính là một chỗ bán hàng đểu, hôm nay ông đây phải dạy bảo cho chúng mày một chút!
- Đúng, phải dạy bảo chúng mày, cho chúng mày biết, người Kinh Hoa chúng tao không dễ bị ức hiếp.
Một đám lưu manh liền phụ họa theo, cùng gây rối.
Tổng giám đốc Lý hét lớn:
- Các anh phải giảng đạo lý, không thể vô cớ gây sự! Nếu không tôi báo cảnh sát! Tiểu Ngô, lập tức gọi 110 báo cảnh sát!
- Con mẹ nó, mày còn dám báo cảnh sát. Các anh em, nó là ông chủ, đánh chết nó!
Ba béo giận dữ, giơ gậy lên vọt đến, lại không nhằm vào Tổng giám đốc Lý mà thẳng đến chỗ Đường Thu Diệp, miệng la to:
- Các anh em, con mụ này là bà chủ lớn, hôm nay chúng ta hãy đánh cô ta!
- Chủ tịch Đường, cẩn thận!
Tổng giám đốc Lý trên trán mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, vội vàng tiến lên, che trước mặt Đường Thu Diệp.
- Con mẹ nhà mày, đi chết đi!
Ba béo hét lớn một tiếng, cây gậy trong tay đập vào đầu Tổng giám đốc Lý.
- Trời ơi…
Tổng giám đốc Lý vội vàng giơ tay đỡ, lập tức “răng rắc” một tiếng, một trận đau nhức toàn thân truyền đến, thân mình liền trượt xuống dưới.
- Các anh em, đánh cho ta, đánh chết đi!
Ba béo đỏ con mắt, giơ tay phải chộp lấy áo ngực của Đường Thu Diệp.
Đường Thu Diệp có lẽ không phải người hiền, thấy tình hình như vậy cũng không kích động cũng không né tránh, dịu dàng quát một tiếng, thuận tay nắm lấy chiếc cameras bên cạnh, hướng về phía Ba béo mà đập.
- Trời ơi…
Lập tức lại là một tiếng kêu thảm phát ra từ miệng Ba béo.
Chiếc cameras mà Đường Thu Diệp đập, bay sát qua da đầu của gã, không đập trúng, Ba béo kêu thảm, vồ mà ngã. Không biết từ lúc nào, Đổng Vĩ đã đến bên cạnh gã, đảo qua chân, dẫm lên xương ống chân Ba béo. Đây là một trong những chỗ yếu nhất của cơ thể, Đổng Vĩ xuất thân từ Bộ an ninh quốc gia, thân thủ thế nào, Ba béo làm sao chống đỡ được? Chỉ thấy hai chân đau nhức, lập tức đứng không vững, ngã xuống.
- Bắt hết bọn chúng!
Đổng Vĩ hét lớn một tiếng.
Kì thực không cần Đổng Vĩ phát lệnh, thấy anh ta động thủ, mấy nhân viên Bộ an ninh quốc gia sớm đã ra tay. Trong khu đồ điện, lập tức tiếng kêu thảm vang thành một mảnh, trong chốc lát, mười mấy tên lưu manh nằm hết xuống đất, có người ôm bụng, có người ôm chân, lớn tiếng kêu đau, rên rỉ không dứt.
Ba béo và mấy tên lưu manh đáng thương, chỉ lo đánh cho vui, làm sao nghĩ đến trong khu đồ điện hôm nay, lại mai phục mấy vị cảnh sát Bộ an ninh quốc gia. Đây thật đúng là một đòn sắt đánh vào đầu.
- Đổng Vĩ?
Đường Thu Diệp rốt cục nhận ra Đổng Vĩ, giương hai hàng lông mày lên, giật mình hô nhỏ một tiếng.
Đường Thu Diệp liền lập tức hiểu ý của Đổng Vĩ. Lúc gặp mặt Đổng Vĩ ở Bắc Kinh, nhớ là Lưu Vĩ Hồng có giới thiệu qua, Đổng Vĩ công tác ở Bộ an ninh quốc gia. Lúc ở trường Trung cấp Nông nghiệp Thanh Phong, Đường Thu Diệp cũng không hiểu Bộ an ninh quốc gia là cái gì, bây giờ đương nhiên là khác.
- Chị dâu, chuyện ở đây giao cho chúng em xử lý. Nhị ca đã dặn dò em rồi.
Đổng Vĩ hạ giọng nói.
Đường Thu Diệp liên tục gật đầu.
Cho dù tạm thời không biết bọn lưu manh này là do ai sai đến, dựa vào trực giác, Đường Thu Diệp liền đoán có lẽ có liên quan đến Phù Đông Nguyên và Đàm Trung Hòa. Có vẻ chủ tịch Đường ở thành phố Kinh Hoa cũng đắc tội hai người này.
Việc xảy ra trong khách sạn lớn của Kinh Hoa, sau khi Đường Thu Diệp quay về, đương nhiên phải nói với Lưu Vĩ Hồng. Lúc đó cũng thuận miệng nói một câu, không để ý lắm. Trong suy nghĩ của Đường Thu Diệp, cũng gặp qua Phù Đông Nguyên một lần, cho dù Phù Đông Nguyên muốn nghĩ linh tinh gì, không gặp người cũng uổng công. Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ nghe, hồn nhiên không để ý.
Không ngờ lại sớm đã sắp xếp đường lui.
Hôm nay bọn Ba béo chỉ là may mắn gặp dịp thôi.
Phỏng chừng không phải “may mắn gặp dịp” hôm nay, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên sẽ có phương án khác để dạy bảo hai tên khốn khiếp kia.
- Lão Lý, ông thế nào?
Đường Thu Diệp ngồi xuống đỡ Tổng giám đốc Lý từ dưới đất lên, quan tâm hỏi.
Tổng giám đốc Lý sớm đã đau đến mức sắc mặt trắng bệch, gậy vừa nãy của Ba béo, dùng lực không nhỏ, dường như không chút khoan dung, cánh tay này hẳn là gãy xương, đau chết đi được. Lúc đó cắn răng đứng lên, lắc đầu nói:
- Không sao…
- Đi, chúng ta lập tức đến bệnh viện.
Đương Thu Diệp lập tức đưa ra quyết định.
Hai viên chức trong cửa hàng lập tức tiến lên phía trước, tiếp lấy tay của Đường Thu Diệp, đỡ Tổng giám đốc Lý.
- Vậy ở đây…
Tổng giám đốc Lý nhìn khắp xung quanh, vẫn rất không yên tâm.
Đường Thu Diệp lập tức nói:
- Không sao, ở đây sẽ có người xử lý, đưa anh đi bệnh viện trước.
- Được…
Bà chủ lớn ra lệnh, Tổng giám đốc Lý đương nhiên cũng không nói nhiều.
- Đưa bọn họ đi, thẩm vấn kĩ một chút, xem bọn họ rốt cuộc là chuyện gì.
Đổng Vĩ mặt bình tĩnh truyền đạt mệnh lệnh.
Rất nhanh, bọn Ba béo bị còng hai tay, áp giải ra khỏi khu đồ điện Đường Nhân.
Đàm Trung Hòa vẫn luôn ngồi ở tầng 3 đối diện “xem kịch vui”, thấy bọn Ba béo bị áp giải đi ra, nhất thời choáng váng, không biết ảo thuật này rốt cuộc biến hóa ra sao.
Chỉ có điều lúc này, Đàm Trung Hòa đương nhiên không tưởng tượng được, đối với y mà nói, ác mộng vừa bắt đầu.