Thoạt nhìn Trịnh Hiểu Yến cũng không có vẻ gì thức giận, cô vẫn duy trì vẻ mặt trêu tức như cười như không kia, liếc người phụ nữ mặt rỗ hoa đang vuốt mông ngựa kia một cái, lại nhìn chị Mã, thản nhiên nói:
- Chị Mã, không sai chứ? Quần áo của chị dơ, đòi bồi thường năm ngàn tệ. Không thành vấn đề, bồi thường cho chị là được rồi, chị còn ồn ào gì nữa? Tiền ở đó, cứ cầm đi, cởi quần áo ra, tôi mang về nhà làm giẻ lau…
- Mày…
Chị Mã tức giận đến mặt xanh mày xám, ngực và bụng béo cũng phập phồng không ngừng.
Ông chủ Thương thấy tình hình không ổn bèn bước tới gần, cười làm lành nói:
- Vị tiểu thư này…
- Ông tránh ra một bên!
Trịnh Hiểu Yến càng không khách khí với ông chủ Thương, không chờ ông ta nói xong, đôi mắt hạnh quyến rũ đã trừng lên, không do dự ngắt lời ông ta, vẻ mặt lạnh như băng.
Ông chủ Thương nhất thời xấu hổ.
- Ông là thứ gì vậy? Đây là nhân viên của ông, giúp ông làm việc, giúp ông kiếm tiền. Ông đối xử với nhân viên mình như thế, còn làm kinh doanh cái rắm gì? Ai bán mạng cho ông?
Trịnh đại tiểu thư không muốn tha cho ông ta, sa sầm mặt lại, giáo huấn một hồi.
Ông chủ Thương vừa xấu hổ, vừa tức giận nhưng không dám tùy tiện phát tác. Ông ta buôn bán lâu năm, gặp vô số người, nhãn lực rất khá. Trịnh Hiểu Yến xinh đẹp kiều diễm, khí khái bất phàm, tùy tiện đã lấy ra mười ngàn tệ tiền mặt, có thể thấy được là người không dễ đối phó. Người làm ăn, đặc biệt là ngành dịch vụ khách sạn, đương nhiên phải chịu nhịn để hòa khí phát tài, dễ dàng nhận lỗi với khách, đặc biệt là những người khách không thể trêu vào như thế này.
- Ha ha, tiểu thư dạy rất đúng. Chuyện này… là vấn đề nội bộ của khách sạn chúng tôi, để nội bộ chúng tôi giải quyết.
Ông chủ Thương nén giận, tiếp tục cười làm lành.
Trịnh Hiểu Yến cười nhạt nói:
- Quần áo dơ, đền tiền là được rồi, có cần gì phải giải quyết nội bộ? Đúng rồi, món thịt kho hải sâm này cũng xem như là tổn thất chứ? Được, ông nói bao nhiêu tiền tôi cũng bồi thường luôn.
- Ha ha… tiểu thư nói đùa rồi. Khách sạn Thiên Hoa chúng tôi tuy cũng nhỏ thôi, nhưng ở Đại Ninh cũng xem như có chút tiếng tăm. Một mâm thịt kho hải sâm này cũng không để cô trả, chỉ rút kinh nghiệm thôi. Tiểu thư này, xin cô cho tôi chút thể diện, không cần nhúng tay vào việc này.
Tuy trên mặt ông chủ Thương vẫn tươi cười nhưng đã trở nên cứng nhắc. Lời nói cũng không khen chê gì cả, mơ hồ “thức tỉnh” Trịnh Hiểu Yến, không cẩn ỷ vào trong nhà có tiền, không biết trời cao đất rộng. Nên biết khách sạn Thiên Hoa là khách sạn nhất nhì trong tỉnh Đại Ninh, nếu có người nào muốn làm lớn chuyện, ông chủ Thương tôi cũng chẳng ngồi yên. Thực ra gây chuyện với tôi chẳng ích lợi gì với cô.
Ông chủ Thương nói xong, ánh mắt lướt nhìn qua Lưu Vĩ Hồng.
Ông ta cũng nhận thấy, hai người này tuổi còn rất trẻ, không biết trước mặt mình còn rất nhiều người khó lường, có lẽ là con nhà giàu có. Ông chủ Thương tất nhiên không muốn đắc tội với loại “con nhà giàu nới nổi” này, nhưng phải biết điểm dừng. Nếu vượt quá giới hạn, ông chủ Thương cũng khó mà bỏ qua.
- Này, tao cảnh cáo mày, đừng ở đây xen vào việc người khác. Bằng không mày sẽ hối hận.
Người phụ nữ mặt rỗ hoa nhìn Trịnh Hiểu Yến, hai tay chống nạnh, hùng hổ nói. Cô ta phán đoán Trịnh Hiểu Yến và Lưu Vĩ Hồng cơ bản cũng như ông chủ Thương, không cần quá xem trọng Trịnh đại tiểu thư. Bọn họ có gan lên giọng như thế ở khách sạn Thiên Hoa, hậu trường chắc chắn vô cùng vững vàng.
- Phải không? Tôi đang hối hận đây này!
Trịnh Hiểu Yến hai tay ôm ngực, thong thả nói.
- Bọn bây muốn làm thế nào?
Chị Mã quát ba gã đàn ông đi cùng.
Mấy tên này cũng thật là quá tệ. Thấy nhan sắc của Trịnh Hiểu Yến đã thần hồn điên đảo, quăng “bà chủ” đến nước Java, trơ mắt lên cho Trịnh Hiểu Yến có sĩ diện. Thật nhục nhã!
Ba gã kia như mới tỉnh mộng, liền bước tới một bước.
Trịnh Hiểu Yến cười lạnh một tiếng. Mắt hạnh đảo qua, trái tin ba gã kia cũng rơi theo, dưới chân như bị dính nhựa, nhấc không lên.
- Được rồi, Linh Linh, đừng quậy nữa.
Lúc này Lưu Vĩ Hồng mới đứng dậy, từ tốn bước qua, thản nhiên nói.
Trịnh Hiểu Yến hé miệng cười. Quả nhiên không im lặng được nữa.
Lưu Vĩ Hồng nói với Diệp Hữu Đạo:
- Diệp Hữu Đạo, anh dẫn cô nhân viên phục vụ này vào đi, không có việc gì đâu.
Diệp Hữu Đạo khẽ trố mắt, hơi nghi ngờ nhìn Lưu Vĩ Hồng, có vẻ phân vân. Nhìn bên ngoài, Lưu Vĩ Hồng còn rất trẻ, không giống người có thể lo được chuyện này. Nhưng xem khí độ của Lưu Vĩ Hồng lại rất khác, có uy phong của kẻ bề trên, dù thế nào cũng không che đậy được. Dường như lời nói của hắn chính là quyết định, khiến người ta không thể không phục tùng.
Lưu Vĩ Hồng lại nói với ông chủ Thương:
- Tổng giám đốc Thương, nơi đây là khách sạn của ông, nơi buôn bán, có chuyện gì đóng cửa giải quyết là được rồi, không cần làm ồn ào ảnh hưởng đến việc kinh doanh.
- Dạ, dạ, vị này nói đúng… giám đốc Diệp!
Ông chủ Thương liên tục gật đầu, lại nháy mắt với Diệp Hữu Đạo, ra hiệu cho anh ta mang Từ Tú Ngọc đi. Sao ông chủ Thương lại muốn gây cãi ở đây chứ? Chỉ vì sợ đắc tội với đám người của chị Mã thôi. Hiện giờ đúng lúc mượn cớ xuống thang.
Diệp Hữu Đạo không hề chần chừ, vội kéo tay Từ Tú Ngọc, vội vã bước đi.
- Này…
Chị Mã thấy thế, giận tím mặt, muốn la nữa. Ánh mắt lạnh lùng của Lưu Vĩ Hồng nhìn lại, những lời muốn nói của ả đều nuốt trở vào.
- Chị Mã, chỉ là chuyện nhỏ, không cần ầm ĩ ở đây. Làm ồn ào quá, đối với ai cũng không có lợi. Quần áo của chị, giặt một chút, cũng không có vấn đề gì. Đương nhiên, phí giặt ủi do khách sạn trả.
Tên có vẻ mặt dữ tợn kia, lại không để ý, quát Lưu Vĩ Hồng:
- Này, mày là ai?
Vừa rồi say mê nhìn Trịnh Hiểu Yến, đắc tội với chị Mã, hiện giờ cơ hội đã đến, còn không thể mau thể hiện lòng trung thành của mình, còn đợi đến lúc nào?
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn gã, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ, lập tức quay đầu lại nói với Trịnh Hiểu Yến:
- Linh Linh, chúng ta đi thôi.
Xem tên đàn ông dữ tợn kia là không khí.
Trịnh Hiểu Yến lại thản nhiên cười, gật gật đầu.
Chuyện từ trước đến nay, đều do chị Linh Linh làm chủ, người khác chỉ dám “lắng tai nghe chỉ bảo”. Giờ Trịnh Hiểu Yến bỗng nhiên phát hiện, hóa ra được người khác làm chủ cũng rất tốt, không cần phải mất công suy nghĩ.
Lập tức Lưu Vĩ Hồng rất thân thiết mặc áo khoác vào cho Trịnh Hiểu Yến. Hai người sóng vai bước ra cửa, chồng tiền thật dày trên bàn cũng phải thu về. Trịnh đại tiểu thư cũng không phải là điển hình của “kẻ ngốc nhiều tiền”, vô duyên vô cớ lại trả cho chị Mã năm ngàn tệ.
- Này, mày đứng lại đó cho tao.
Chị Mã tức giận thét lớn, người đàn ông dữ tợn đuổi theo.
Dù cho quần áo của chị Mã không phải do Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến làm dơ, nhưng bị bọn họ quấy rầy, giờ lại nghênh ngang mà đi như vậy, sao có chuyện tốt dễ dàng như thế?
Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến cũng không thèm để ý đến.
Gã hung dữ bước nhanh tới, vượt qua người Lưu Vĩ Hồng chặn đường đi. Ánh mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng thật bất hảo.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhướn mày.
Thật là không biết phải trái!
Đúng lúc này, đầu cầu thang vang lên tiếng bước chân, một giọng nam trầm ấm nói rất khách khí:
- Chủ nhiệm Lôi, mời!
- Ha ha, không dám, Trưởng ban thư ký Trương, mời!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi lắc đầu cười khổ. Thế giới thật là nhỏ bé.
Nghe giọng nói nhã nhặn dịu dàng này, không phải là của Lôi Húc Minh, thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Lâm Khải Hàng sao?
Thật là khéo!
Nghe được giọng nam trấm ấm kia, gã dữ tợn chấn động cả người, bất chấp mình đang “chặn” Lưu Vĩ Hồng lại, gấp rút cúi người, vẻ mặt lập tức trở nên tươi cười, mười phần nịnh bợ.
Chị Mã và mấy người khác cũng chạy lên, đang muốn nói chuyện, trên thang lầu đã có hai người đàn ông trung niên bước lên, trong đó có một vị mang kính gọng vàng, nho nhã lễ độ, đúng là Lôi Húc Minh. Còn vị kia khoảng hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, dáng dấp uy nghiêm.
- Chủ nhiệm Lôi, xin chào, xin chào!
Chị Mã lập tức ném Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến sang một bên, cũng không để ý đến người mình đầy nước canh, đi nhanh đến chào, cười ha hả theo sát Lôi Húc Minh, đôi bàn tay trắng trẻo mập mạp bắt tay anh ta.
- Chủ nhiệm Lôi, đây là bà xã tôi, Mã Liên Tú.
Trưởng ban thư ký Trương liền cười, giới thiệu với Lôi Húc Minh.
- Xin chào chị!
Lôi Húc Minh mỉm cười bắt tay Mã Liên Tú, vô cùng khách khí. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt Lôi Húc Minh trở nên rất ngạc nhiên. Đây không phải vì thấy người Mã Liên Tú đầy nước canh, mà vì Lôi Húc Minh nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng.
- Bí thư Lưu? Thật là trùng hợp nha.
Lôi Húc Minh hơi ngẩn ra, liền cười ha hả, bước xuống bắt tay Lưu Vĩ Hồng.
- Xin chào, Chủ nhiệm Lôi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười chào Lôi Húc Minh.
Nhưng lúc này, Lôi Húc Minh kinh ngạc còn không bằng Trưởng ban Thư ký Trương. Ánh mắt Trưởng ban Thư ký Trương dừng trên mặt Trịnh Hiểu Yến, dường như không thể tin nổi, lặng đi một lúc mới vạn phần kinh hỉ bước nhanh đến, nụ cười rạng rỡ.
- Chủ nhiệm Trịnh?
Trịnh Hiểu Yến khẽ mỉm cười, vươn đôi tay có những cái móng bé xinh sơn nhiều màu sắc:
- Xin chào Trưởng ban Trương.
- Ôi chao, chủ nhiệm Trịnh, sao cô lại ở Đại Ninh? Ôi chao, đúng là không tưởng tượng được, vui quá, mừng quá… Này, ha ha, cô đến Đại Ninh, sao lại không gọi điện thoại cho tôi vậy?
Trưởng ban thư ký Trương nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Trịnh Hiểu Yến, liên tục lắc lắc không ngừng, niềm vui bất ngờ tràn trề.
Trịnh Hiểu Yến mỉm cười nói:
- Trưởng ban Trương khách sáo rồi. Lần này tôi đến Đại Ninh thăm bạn bè. Việc tư, không tiện quấy rầy.
- Nói gì vậy chứ, sao lại quấy rầy, khách sáo quá, khách sáo quá. Chủ nhiệm Trịnh khách sáo quá! Cô đích thân đến Đại Ninh, nói gì thì chúng tôi cũng nên tận tình làm chủ nhà. Hơn nữa, nếu sau này chúng tôi lến Bắc Kinh, sao có thể gặp cô được, cô nói đúng không?
Trưởng ban Thư ký Trương cười đùa ầm ĩ, trong lời nói càng thêm khách khí vạn phần.
Mã Liên Tú, người phụ nữ mặt rỗ hoa, gã đàn ông dữ tợn, cả đám người thấy cảnh tượng này tự nhiên đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc vạn phần. Không biết chuyện kỳ ảo này còn biến đổi thế nào nữa.