Quan Gia

Chương 815: Chương 815: Khách sạn Thời Đại




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 815: Khách sạn Thời Đại 

Nhóm dịch: Dungnhi  

Nguồn: vipvandan 

 

 

 

 

Lưu Vĩ Hồng chần chừ, là có nguyên nhân 

Khách sạn Thời Đại là một khách sạn bốn sao mới xây không bao lâu ở Bắc Kinh, lúc bấy giờ, đó là rất xa hoa rồi. Bắt đầu từ ngày kinh doanh, liền lập tức ngựa xe như nước, khách đông, cuộc sống sôi động dị thường. 

Nhưng đây không phải nguyên nhân mà Lưu Vĩ Hồng chần chừ. Lưu Vĩ Hồng thật sự do dự chính là, Tổng giám đốc của khách sạn Thời Đại tên Cổ Hiểu Lượng. Cổ Hiểu Lượng bản thân không có gì, mà cha y Cổ Ích Hoa lại rất giỏi, đảm nhiệm Ủy viên bộ Chính trị, Bí thư thành ủy Bắc Kinh. 

Đây cũng là nguyên nhân sâu hơn khách sạn Thời Đại sinh hoạt sôi nổi dị thường 

Trùng hợp chính là, Cổ Hiểu Lượng ở nhà cũng là xếp hàng thứ hai, người trong giới, tôn xưng là Cổ Nhị Ca! 

Nhưng tuổi của Cổ Nhị Ca, không bằng Lưu Nhị Ca, Hạ Nhị Ca là lớn, gần như lớn hơn 10 tuổi, nghiêm khắc mà nói, không pải người của thời đại. Lưu Nhị Ca và Cổ Nhị Ca cũng không có cùng xuất hiện nhiều, gặp qua hai lần mà thôi. Vòng tròn của mọi người khác nhau, bình thường không qua lại nhiều 

Mà thân là một người tái sinh, Lưu Nhị Ca đối với Cổ Nhị Ca càng là kính trọng nhưng giữ khoảng cách, có thể không xuất hiện chung, thì cố gắng không xuất hiện chung 

Nhưng Trịnh Hiểu Yến cũng không có “thần cơ diệu toán” như Lưu Nhị Ca, biết trước 500 năm là không có vấn đề, biết sau 20 năm thì khó hơn nhiều rồi. Thân là chị cả nổi danh trên đất Bắc Kinh, Trịnh Hiểu Yến và mấy vị “lão đại” trong giới con ông cháu cha ở Bắc Kinh, quan hệ đều không có gì trở ngại. Tương đối mà nói, vòng tròn của Lưu Nhị Ca là nhỏ nhất, mức độ ăn chơi trác táng cũng thấp nhất. So với Cổ Nhị Ca, Vương Nhị Ca, không thể sánh bằng. Cho dù so sánh với Hạ Nhị Ca, lúc này cũng gần như là không ít độ lửa. Mấy vị này là chuyên môn trấn thủ Bắc Kinh, coi việc “ăn chơi trác táng” như sự nghiệp cả đời phải làm mà phát triển, không giống Lưu Nhị Ca, đã thâm vào cửa quan, ở trên chính trị đại triển quyền cước, ăn chơi trác táng chỉ là “kiêm chức” mà thôi, không thể đem sự nghiệp “kiêu ngạo làm mạnh”, cũng là có tình có lý 

Trịnh Hiểu Yến phải duy trì quan hệ với mấy vị Nhị Ca, thường xuyên qua lại cũng là phải 

Ngẫu nhiên đi khách sạn Thời Đại ăn một bữa cơm, Lưu Nhị Ca cũng không quá để ý. 

- Lại có bạn mời sao? 

Lưu Vĩ Hồng buông điện thoại, Đào Tiếu Bình từ trong nhà vệ sinh đi ra, ngồi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, khoác cánh tay của hắn, tựa vào vai hắn, thấp giọng hỏi. Trong lòng Đào Tiếu Bình, tất nhiên là không hi vọng Lưu Vĩ Hồng đi ra, chỉ ở nhà với cô thì tốt biết mấy? Lưu Vĩ Hồng là Bí thư thị ủy ở nơi khác, cô là đại minh tinh, ngày thường đều rất bận rộn, đôi bên gặp nhau không tiện lắm. Nhằm không tạo thành ảnh hưởng không tốt cho Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình cũng không dám đi Sở Nam tìm hắn, chỉ có thể chờ Lưu Vĩ Hồng trở về Bắc Kinh mới gặp nhau. Thiếu nữ hoài xuân có được mùi vị yêu đương, Đào Tiếu Bình một ngày hai mươi bốn giờ cùng Lưu Vĩ Hồng dính chặt một chỗ cũng còn chê không đủ 

Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi như vậy 

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng ôm eo cô, thở dài, nói: 

- Không có cách nào, có những người bạn là nhất định phải đi gặp 

- Ừ, em nghe nói Trịnh đại tiểu thư là chị cả nổi danh trong giới Bắc Kinh… 

Đào Tiếu Bình thử thăm dò nói. 

Điện thoại vừa rồi của Lưu Vĩ Hồng, cô cũng mơ hồ nghe ra được một điểm. Trịnh Hiểu Yến là người rất si mê điện ảnh, từng quấn quít lấy Vệ Cường nói muốn làm nữ diễn viên chính, trong tổ làm phim cũng coi như danh tiếng lẫy lừng, Đào Tiếu Bình từng gặp qua cô. Mặc dù đều là phái nữ, Trịnh Hiểu Yến cũng khiến Đào Tiếu Bình rất có cảm giác kinh diễm, rốt cuộc không thể tưởng được, trên thế giới còn có loại hình phụ nữ như vậy. Theo Đào Tiếu Bình, thân là phụ nữ, thì nên dịu dàng hiền thục. Tác phong hành sự của Trịnh đại tiểu thư, Đào Tiếu Bình rất khó lý giải, tấtnhiên càng không ủng hộ. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Chính là bởi vì như vậy, cho nên anh mới phải đi gặp cô ấy. Sau này rất nhiều chuyện còn phải dựa vào cô ấy giúp đỡ. Nhất là Lý Hâm sau này ở Bắc Kinh làm công ty bất động sản, có thể càng phải làm tốt quan hệ với cô ấy 

Đào Tiếu Bình liền liên tục gật đầu. Cho dù trong lòng cô, rất không vui khi Lưu Vĩ Hồng đi gặp Trịnh Hiểu Yến, nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản. Trong lòng cô, Lưu Vĩ Hồng chính là làm chuyện lớn, sao có thể bởi vì tâm tử nhỏ của người phụ nữ của mình đi ảnh hưởng sự nghiệp lớn của hắn? 

- Nghỉ ngơi chút đi 

Lưu Vĩ Hồng ôm Đào Tiếu Bình, cười nói. 

Đào Tiếu Bình liền xấu hổ đỏ mặt, hơi không yên bất an. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Yên tâm, là nghỉ ngơi thật, không có trêu em! 

Đào Tiếu Bình lại thẹn thùng, không thuận theo vặn vẹo thân mình vài cái, cả người đều vùi vào trong lòng Lưu Vĩ Hồng, lắng nghe nhịp tim của hắn, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn 

Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm vừa giáng xuống, chiếc xe Audi màu đen chạy vào khách sạn Thời Đại. Xe này là của bản thân Lưu Vĩ Hồng, đậu ở biệt thự tại nhà mình ở Vạn Hồng sơn trang, không phải chiếc Audi nhỏ của Đào Tiếu Bình. Ngày thường khi Lưu Vĩ Hồng không ở Bắc Kinh, Trình Sơn sẽ dặn dò người ta định kỳ đi làm bảo dưỡng xe cho hắn, chạy một vòng, tránh để lâu bị hỏng 

Khách sạn Thời Đại tọa lạc tại mảnh đất phồn hoa Bắc Kinh, bên ngoài trang hoàng rực rỡ, trời còn chưa tối hẳn, đèn nê ông cả tòa building lóe sáng từ lâu, từ xa nhìn thấy, phú quý kinh người 

Khi gần đến cửa khách sạn Thời Đại, Lưu Vĩ Hồng từ từ giảm tốc độ. Không ngờ đúng lúc này, một chiếc xe hơi Cadillac bỗng nhiên từ phía sau chạy lên, muốn vượt qua chiếc Audi, đoạt trước tiến vào cửa khách sạn. Tài xế của chiếc Cadillac hiển nhiên phán đoán sai lầm, trong một phạm vi gần như vậy, không thể nào đoạt trước xe Audi 

Nhìn thấy hai chiếc xe sắp phải tiếp xúc thân mật, Lưu Vĩ Hồng đạp phanh thật mạnh, xe Audi khẩn cấp dừng lại. Lập tức truyền đến một tiếng phanh xe chói tai, chiếc Cadillac cũng dừng lại thật mạnh, đầu xe của hai chiếc xe suýt chút là sát vào nhau 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi nhíu mày. 

Lái xe cũng quá hung hăng rồi, chỉ có một chút thời gian như vậy, phải đoạt cho bằng được hay sao? 

Lưu Vĩ Hồng từ trên xe Audi đi xuống 

Lúc này, cửa xe Cadillac mở ra, một cô gái trẻ ăn mặc đúng mốt, đeo kính râm cũng bước xuống xe, một chàng trai trẻ hơn 30 tuổi từ ghế phụ lái bước xuống, đồ vest giày da, khí phách trang nghiêm 

Cô gái đeo kính râm liếc mắt một cái đầu xe của hai chiếc xe, liền lập tức xông vào Lưu Vĩ Hồng hô to hét lớn: 

- Này, anh lái xe như thế nào vậy? Nhường một cái không được sao? 

Lưu Vĩ Hồng hai hàng lông mày lập tức giương lên, vừa tức giận lại buồn cười. 

Trên thế giới không ngờ có loại phụ nữ không nói lý lẽ như vậy 

Tuy nhiên Lưu Nhị Ca tự sẽ không đi tranh chấp với loại phụ nữ này, không sao cả mà phất phất tay, không lên tiếng, cầm lấy chìa khóa xe đi vào trong sảnh. Nếu như hai chiếc xe không có “tiếp xúc thân mật”, không cần phải đấu võ mồm, gọi cậu bé giữ cửa của khách sạn đem xe đậu tới bãi đậu xe thì được rồi. Lưu Nhị Ca mới không kiên nhẫn ở trước công chúng cãi nhau với một phụ nữ 

- Này, anh đứng lại cho tôi! 

Người phụ nữ đó còn không buông tha, đứng ở đó thị uy 

Lưu Vĩ Hồng không để ý tới, lập tức về phía trước, nhưng hai hàng lông mày chau lại một cái 

- Ôi, đại tiểu thư nhà ai ở đây giở oai phong thế này? 

Không ngờ Lưu Nhị Ca đại nhân đại lượng, mặt khác có người lại không y theo. Trong đại sảnh khách sạn, một cô gái diễm lệ mặc áo đen, váy đen, khăn choàng đen, bước nhanh đi ra, nhìn chằm chằm cô gái đeo kính râm, giọng điệu rất không hiền lành mà nói 

Chính là Trịnh Hiểu Yến Trịnh đại tiểu thư đang ở đây chờ khách, nhìn thấy cô gái đeo kính râm lên mặt, Trịnh đại tiểu thư lập tức liền khó chịu. 

Khí thế sắc bén của Trịnh Hiểu Yến, lập tức liền trấn áp cô gái đeo kính râm, không kìm chế nổi mà lui ra sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang, trong miệng còn không thể ra vẻ yếu thế mà hỏi: 

- Cô là ai vậy? 

Trịnh Hiểu Yến liếc mắt một cái liền nhìn ra cô gái kính râm không phải một người nổi tiếng, quay sang nhìn chàng trai áo vest từ trên ghế phụ lái đi xuống, nhíu mày nói: 

- Ê, quản người của anh cho tốt, đừng có vô cớ gây chuyện. Ở Bắc Kinh không chơi như vậy được 

Chàng trai áo vest lại rất biết nhìn người, y nhìn ra được, cho dù là Lưu Vĩ Hồng không hề lên tiếng, hay là Trịnh Hiểu Yến vô cùng sắc bén, đều không phải nhân vật bình thường. Giống như Trịnh Hiểu Yến đã nói, ở Bắc Kinh, không thể chơi như vậy. Ai biết hai vị trước mắt, có phải là “con ông cháu cha” và “con gái nhà giàu” bối cảnh thông thiên hay không? Mà vốn chính là bọn họ sai, càng không thể càn quấy đến cùng 

- Xin lỗi! 

Chàng trai áo vest nho nhã xin lỗi Trịnh Hiểu Yến 

Trịnh Hiểu Yến phất tay, lập tức xoay người, cùng Lưu Vĩ Hồng đi vào đại sảnh khách sạn 

Chàng trai áo vesy lập tức trầm mặt nói với cô gái kính râm: 

- Đồng Đồng, sau này chú ý một chút. Trong khách sạn Thời Đại, vốn không có ai đơn giản cả 

Cô gái kính râm “hừ” một tiếng, ngẩng đầu lên, dường như rất không phục. Nhưng muốn ả đuổi vào trong cãi nhau với Trịnh Hiểu Yến, tất nhiên không có to gan như vậy 

- Nhị thiếu gia, thật là long trọng, bây giờ mời anh ăn bữa cơm cũng chú ý nhiều như vậy 

Trịnh Hiểu Yến nhìn Lưu Vĩ Hồng, như cười như không nói. 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Lời có thể nói lung tung, cơm không thể ăn lung tung đó… 

Trịnh Hiểu Yến cười ha hả, nói: 

- Anh cứ biện minh đi… Trời ơi, long trọng thì long trọng, mấy vị Nhị Ca các anh không phải rất lợi hại sao, tiểu muội không có cách nào, chỉ có thể thấp kém rồi 

Lưu Vĩ Hồng sờ sờ cái mũi, không hé răng. 

Bộ dáng này của Trịnh đại tiểu thư, còn gọi là thấp kém sao? Có để cho người khác sống hay không? 

- Đi thôi, khách sạn của Cổ Nhị Ca vừa mới tới một số cua càng to, hôm nay mời anh ăn 

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ nói: 

- Lại ăn cua càng to sao? 

Trịnh Hiểu Yến nhướn mày, nói: 

- Nhị thiếu gia, lời này thật lợi hại! Cua càng to mà anh cũng ăn đến chán ngấy rồi sao? Bại hoại vậy! 

Lưu Vĩ Hồng cười nói: 

- Đại tiểu thư, cán bộ cơ sở chúng tôi, làm sao sánh bằng đại nha môn như các anh chị, cho dù bại hoại, đẳng cấp cũng kém xa. Cua càng to, cũng là trở về Bắc Kinh mới thỉnh thoảng ăn một lần được không nào? 

- Ôi, vừa rồi còn hò hét lợi hại, bây giờ lại giả bộ đáng thương rồi sao? Tôi nói Nhị thiếu gia, anh có thể thành thực chút không? Ở trước mặt tôi thử một chút, được không? Tôi là thật lòng coi anh là bạn! 

Trịnh Hiểu Yến liền trợn mắt, rất không vui nói 

Lưu Nhị Ca lại đau đầu. Vòng đi vòng lại, chung quy là hắn sai. Ngay cả lời bình như “không thành thực” cũng gắn lên đầu hắn. Phê bình Nhị Ca không thành thực, Trịnh đại tiểu thư là người đầu tiên! 

Nhị Ca lại không thể phản bác, rối rắm trong lòng có thể nghĩ được 

Thấy Lưu Vĩ Hồng rất buồn bực, Trịnh Hiểu Yến liền rất đắc ý, không kìm nổi mà ưỡn ngực lên, giày da nhỏ lộp bộp lộp bộp gõ trên mặt đất bằng đá cẩm thạch, vòng eo mềm mại nhẹ nhàng đu đưa, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, thần thái bay lên, dường như khiến Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc, là một chuyện vui lớn 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.