Lưu Vĩ Hồng về đến nhà mới của Đào Tiếu Bình bên ngoài đường vành đai 2.
- Anh về rồi…
Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng bước tới cửa, Đào Tiếu Bình vội nhảy cẫng lên đón, như một con nai con vui vẻ, toàn thân toát ra vẻ hạnh phúc. Cô lấy một đôi dép lê, xoay người đặt dưới chân Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Quét dọn à?
Lúc này Đào Tiếu Bình ăn mặc như một người con gái bình thường ở nhà, bộ đồ mặc nhà đơn giản, đội một chiếc mũ quả dưa nhỏ trên đầu, chiếc tạp dề quấn quanh hông, máy hút bụi nằm một bên.
Hôm nay cô không đi làm, ở nhà quét dọn nhà cửa. Sau khi mua ngôi nhà mới này cô cũng chưa từng đến ở. Trước hết vì công việc của cô quá bận rộn, lúc này là diễn viên khá nổi tiếng mà, Đào Tiếu Bình ký hợp đồng không ngừng. Cô ghi nhớ lời Lưu Vĩ Hồng dặn dò, chỉ chọn lựa kịch bản phù hợp với phong cách của mình, đối với những kịch bản không phù hợp, cho dù thù lao cao đến đâu cũng nhất định từ chối. Dù như thế, nhiều lúc cô vẫn mong có phép phân thân. Thứ hai, căn nhà được bài trí mới lại, Lưu Vĩ Hồng chưa từng bước vào với vai trò chủ nhà thì Đào Tiếu Bình cũng không muốn vào ở. Mỗi lần đến đây là mỗi lần cô nhớ Lưu Vĩ Hồng da diết. Tư vị ấy vừa ngọt ngào vừa cay đắng, thậm chí còn lẫn một ít nỗi tuyệt vọng, khiến lòng thêm đau.
Sau tối hôm qua thì mọi thứ đều thay đổi.
Ánh sáng rực rỡ!
Đào Tiếu Bình xin đoàn phim nghỉ phép, ở nhà, chuyên tâm làm vệ sinh. Từ nay về sau, nơi đây là tổ uyên ương của cô và Lưu Vĩ Hồng, Đào Tiếu Bình nhất định phải làm cho nơi này trở nên sạch sẽ, nhất định phải khiến cho Lưu Vĩ Hồng được thoải mái khi ở đây.
Đang lúc tiến độ vào cao điểm, Đào Tiếu Bình lại xin nghỉ phép, tuy Đại Pháo không vui nhưng không tiện từ chối, dù sao cũng là Nhị Ca về Bắc Kinh mà.
- Đúng vậy, anh ngồi trước đi, sô pha đã làm vệ sinh rồi, rất sạch sẽ…
Đào Tiếu Bình vui sướng đáp, bỗng nhiên khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên đỏ rực, kiều diễm, ướt át. Lần đầu tiên tối hôm qua không phải trên ghế sô pha sao? Đào Tiếu Bình đã thay ghế sô pha dính màu hoa hồng quý báu, cất kỹ rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Nghỉ một lúc đi, đừng làm mệt quá.
Tối hôm qua hắn đã gây sức ép với Đào Tiếu Bình, ỷ vào hơi rượu, hết lần này đến lần khác, đến ba giờ mới mệt mỏi thiếp đi, tiếng rên rỉ của Đào Tiếu Bình về sau có vẻ hơi khàn khàn.
- Vậy cũng được!
Đào Tiếu Bình lại vui vẻ đáp.
Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống sô pha, Đào Tiếu Bình vội vàng mang trà đến cho hắn, thời tiết nóng bức, cần phải uống nhiều nước. May mà máy điều hòa trong phòng mở rất lớn, vô cùng mát mẻ. Hiển nhiên Đào Tiếu Bình lại muốn làm việc tiếp, Lưu Vĩ Hồng vươn tay ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn xinh xẻo của cô, kéo khẽ một cái, Đào Tiếu Bình thở nhẹ một tiếng, dịu dàng ngã thân hình mềm mại vào vòng tay to lớn rắn chắc của Lưu Vĩ Hồng.
- Đừng gấp, nghỉ tí đã.
Lưu Vĩ Hồng dán sát vào tai cô nói.
- Em…em đi rửa mặt cái đã, người em bẩn lắm.
Đào Tiếu Bình hoảng hốt vùng ra, người đầy bụi bặm cảm thấy không tự nhiên.
- Được, cùng đi tắm, người anh cũng đầy mồ hôi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, hai tay ôm cô, đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Đào Tiếu Bình liền ngoan ngoãn cuộn mình vào lồng ngực của hắn, đầu tựa vào ngực hắn, vẻ mặt rất hạnh phúc.
Đến phòng tắm, Lưu Vĩ Hồng đặt Đào Tiếu Bình xuống. Căn hộ này không lớn nhưng phòng vệ sinh lại được thiết kế khá rộng, khiến Lưu Vĩ Hồng rất thích, cảm thấy nhà đầu tư xây dựng thật tinh mắt. Rất nhiều khu chung cư cứ một mực làm phòng ngủ và phòng khách rộng rãi, chèn ép nhà bếp và phòng vệ sinh nên mất đẹp.
Đào Tiếu Bình vò cái khăn mặt, cười đùa với Lưu Vĩ Hồng:
- Cúi đầu xuống, em rửa mặt cho.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em chiều anh quá, không sợ chiều đến anh hư luôn sao?
- Hì hì, đàn ông được chiều không xấu, chỉ có phụ nữ bị chiều đến hư thôi…
- À, em nói không đúng nha, có tính kỳ thị nghiêm trọng.
Lưu Vĩ Hồng tuy trêu chọc nhưng vẫn cúi đầu cho Đào Tiếu Bình rửa mặt. Rửa mặt xong, Đào Tiếu Bình lại giữ hai tay hắn, ngâm trong bồn rửa tay, kỳ cọ một phen.
Đến khi tự Đào Tiếu Bình tắm, Lưu Vĩ Hồng lại bắt đầu gây sự. Rõ ràng sau khi Lưu Vĩ Hồng rửa mặt xong, hai má đỏ hồng, đáng yêu vô cùng, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy không thể nhịn nổi, vui cười ôm cô từ phía sau, hai bàn tay to lớn lao thẳng đến hai vú đầy đặn của cô, miệng tiến tới liếm vành tai Đào Tiếu Bình, nhẹ nhàng thổi vào tai cô.
Cả người Đào Tiếu Bình nhất thời tê dại, yếu ớt trượt xuống.
- Đừng, đừng quậy mà, ngứa lắm…
Giọng nói trở nên run rẩy cầu xin.
Có thể cảm nhận ngọn lửa nóng bùng lên sau lớp vải mỏng manh. Trong lòng Đào Tiếu Bình vừa ngọt ngào vừa sợ hãi, nếu lại thêm một hồi như tối qua, e là cô không thể sống nổi.
Lưu Vĩ Hồng thừa dịp kéo quần áo cô xuống, lồ lộ tòa bạch ngọc, run rẩy lay động.
Đào Tiếu Bình “a” lên một tiếng, sợ đến mức nhắm cả hai mắt lại.
Đối diện cô là tấm gương.
Khi Lưu Vĩ Hồng tấn công thường không thể kháng cự. Nhưng lần này Nhị Ca lại không được như ý. Đang định “giải trừ võ trang” của Đào Tiếu Bình, “tử hình cô ngay tại chỗ”, đột nhiên máy nhắn tin bên hông vô duyên kêu to.
- Đồ trứng thối…
Lưu Nhị Ca bực bội lầm bầm nhưng vẫn buông Đào Tiếu Bình ra, cầm máy nhắn tin liếc mắt một cái, không ngờ lại là Trịnh Hiểu Yến. Trịnh đại tiểu thư đúng là “khắc tinh” của Lưu Nhị Ca, mỗi lần gọi đến đều đúng lúc Lưu Vĩ Hồng đang làm việc hoặc chuẩn bị làm việc.
Lưu Nhị Ca nhớ kỹ thù này.
Lần tới nhất định phải trả thù.
Còn trả thù như thế nào thì còn phải xem đã.
Lưu Vĩ Hồng phải ra phòng khách gọi điện thoại, Đào Tiếu Bình nằm trong bồn tắm thở phì phò, trong lòng tuy thất vọng nhưng vẫn thầm kêu “may mắn”, nếu không, cô cũng không dám xác định là mình có thể sống nổi không.
Lúc thức dậy sáng nay, cả người như bị lửa thiêu, vô cùng đau nhức, khắp người đều có dấu sưng đỏ.
- Linh Linh, lại quậy gì đây?
Điện thoại vừa chuyển, Lưu Vĩ Hồng đã tức giận rống lên. Lưu Vĩ Hồng và Trịnh Hiểu Yến gặp mặt không nhiều, nhưng dựa vào tính cách của Trịnh Hiểu Yến, Lưu Nhị Ca không cần phải khách sáo. Hơn nữa, Trịnh Hiểu Yến cũng vô cùng bản lĩnh, không ngờ khiến Lưu Vĩ Hồng phải chủ động thích ứng với tính cách của cô, chuyện này trước kia rất ít khi xảy ra. Bình thường Lưu Vĩ Hồng là người chủ đạo, người khác phải cố thích nghi với tính cách của hắn, giờ thì ngược lại, Trịnh đại tiểu thư quả nhiên rất cao tay.
Trịnh Hiểu Yến bị kích động, chưa nói được câu nào đã bị phang một gậy, trong lòng bực tức, nên làm ồn lên:
- Ai, cậu Hai, sao không đi chết đi? Tôi chọc giận cậu sao? Hay là cậu đang làm chuyện xấu, bị tôi phá đám?
Còn không phải bị cô phá đám sao? Mà không chỉ phá đám một lần thôi!
Những lời này, suýt chút nữa hắn đã thốt ra.
Cũng may Nhị Ca không đến mức mất tự chủ như vậy, chỉ hừ hừ hai tiếng, xem như kháng nghị.
Ai cũng biết Trịnh Hiểu Yến có vài phần yêu nghiệt, lập tức mượn đề tài để châm chọc, cuời hì hì nói:
- Cậu Hai, không phải làm chuyện xấu thật đấy chứ? Uhm, nhưng rất xin lỗi, tôi không có Thiên lý nhãn hay Thuận phong nhĩ nên nhìn không ra, nghe không tới, rất xin lỗi vì đã khiến Bí thư mất hứng, nên phạt, nên phạt…
Nói xong, Trịnh đại tiểu thư cười ầm ĩ bên đầu dây điện thoại, dường như cảm thấy đặc biệt thú vị.
Lưu Vĩ Hồng vô cùng bối rối, hận đến ngứa cả răng.
- Được, phải chịu phạt là do chính cô nói, đến lúc đó đừng hối hận.
- Không hối hận, không hối hận…Sao tôi phải hối hận. Hôm nay tôi chờ anh đến phạt tôi, xem cậu Hai có đủ gan không, ha ha…
Đầu Lưu Vĩ Hồng lập tức xoay chuyển, bỗng phát hiện mình “đùa tàn nhẫn” với Trịnh đại tiểu thư là thất sách. Người phụ nữ này hung hãn tuyệt luân, lại là nữ đồng chí đã kết hôn, có gì không dám nói?
Người ta cũng không phải Bí thư Trịnh, không cần phải chú ý đến ảnh hưởng gì cả.
Nhưng Bí thư Lưu cũng không dễ dàng chịu thua như vậy, lập tức nói:
- Được, vậy cô ly hôn Tiểu An Tử đi, tôi sẽ phạt cô!
Lời vừa nói ra, Bí thư Lưu đã hối hận. Những lời nói này đã vượt qua phạm trù bạn bè, hơi quá mờ ám.
Trịnh Hiểu Yến cả giận nói:
- Tốt, Lưu Nhị, những lời nói này là do anh nói, đến lúc đó thì đừng hối hận. Tôi không cầm chân được anh thì không được đâu.
Bí thư Lưu lập tức mồ hôi tuôn như thác.
Đối mặt với một tuyệt đỉnh cao thủ, tâm cao khí ngạo như Lưu Nhị Ca cũng không thể không phất cờ trắng đầu hàng, nếu giằng co thêm nữa, có trời mới biết Trịnh đại tiểu thư sẽ nói những gì.
- Còn nữa nha, An Tông Lâm không phải món hàng, người ta cũng lớn hơn anh vài tuổi, kêu người ta Tiểu An Tử, Tiểu An Tử, không thấy thẹn sao?
Này này, “An Tông Lâm không phải món hàng…” đã nói ra rồi.
Người ta tốt xấu gì cũng là ông xã chính thức, hợp pháp của cô.
Giờ khắc này Lưu Nhị Ca không dám già mồm, chỉ cố chống chọi, cười vui vài tiếng, nói:
- Được rồi, được rồi, nói chuyện nghiêm túc đi, tìm tôi có việc gì?
- Ngạc nhiên chưa! Không có việc gì thì không thể tìm anh sao? Tôi nói nha cậu Hai, cậu không suy nghĩ à, cậu bày chuyện lớn như vậy, cậu trở về Bắc Kinh cũng không báo cho tôi một tiếng. Tôi không đáng gặp anh sao? Còn nói là bạn bè nữa!
Không ngờ Trịnh đại tiểu thư cũng không đồng ý bỏ qua cho hắn, hầm hừ nói, cơn giận vẫn còn sót lại.
- Được, tôi đầu hàng, tôi đầu hàng, cô là chị Linh, là lão Đại. Do tôi không tuân theo lễ nghi cấp bậc chu đáo…
Bí thư Lưu chỉ có thể hoàn toàn đầu hàng, không dám chống cự nữa.
Đối kháng với Trịnh đại tiểu thư, sức chiến đấu của Nhị Ca còn kém hai bậc.
Trịnh Hiểu Yến liền đắc ý cười nói:
- Cũng không khác gì. Ai, tuy rằng anh không biết suy nghĩ, tôi cũng chưa từng làm bạn bè thất vọng. Đêm nay, tôi mời anh đến khách sạn Thời Đại.
- Khách sạn Thời Đại?
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi giương giương lên, có chút kinh ngạc.
- Không có việc gì đâu, chỉ là ăn một bữa cơm giữa bạn bè thôi, không cần quá nhạy cảm.
Tất nhiên Trịnh Hiểu Yến hiểu rõ vì sao Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc.
- Được, tôi đi.
Lưu Vĩ Hồng cũng không do dự nữa, liền nhận lời.
- Lúc này mới được đó, sáu giờ rưỡi đi, không gặp không về nha.