Huyện Lâm Khánh nổi lên gợn sóng thì đồng thời Địa khu Hạo Dương cho tới các đầu lĩnh trong tỉnh cũng không có nhàn rỗi.
Thư ký Chu Thần của Bí thư Lục Đại Dũng đã gọi điện thoại cho Lưu Vĩ Hồng bảo Địa khu cũng là “Ầm ĩ lật trời”. Đề tài sốt dẻo của hai ngày này chính là “Sự kiện Soviet”. Mọi người đối với bài báo này của Lưu Vĩ Hồng có những ý kiến hết sức trái ngược nhau. Có người nói là dự báo chính xác, cũng có người nói là chuyện giật gân bậy bạ. Dĩ nhiên chỉ là chuyện bên lề, trong trường hợp chính thức thì đều ngậm miệng.
Chuyện về đi theo con đường nào quả thật quá nhạy cảm, ai dám có chủ ý?
Lưu Vĩ Hồng không hỏi “ý kiến” của Lục Đại Dũng.
Trên thực tế, ngày hôm trước Lục Đại Dũng đã tự mình gọi điện thoại cho hắn, rất cẩn thận hỏi thăm có phải chính sách bên trên đã thay đổi hay không. Ngụ ý, thật ra thì hỏi có phải là ý của Lưu lão hay không. Theo như Lục Đại Dũng thì Lưu Vĩ Hồng dù có tài tình đến đâu cũng sẽ đảm lược không có như thế!
Không phải là chủ ý của Lưu lão thì Lưu Vĩ Hồng thân là con cháu thế gia cũng không dám cả gan làm loạn như vậy. Còn dám đăng lên cả tạp chí Kèn lệnh.
Nếu như là chủ ý của Lưu lão vậy thì có thể lý giải, càng phải thêm cẩn thận. Phương châm chính sách quan trọng của quốc gia sợ là còn chưa hoàn toàn định ra. Phải thể hiện như thế nào mới có thể chân chính được nhét vào Lưu hệ, vẫn là điều mà Lục Đại Dũng kể từ khi biết thân phận thật của Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ nhiều nhất.
Nếu như nói ở Địa khu Thanh Phong trước kia, nguyện vọng lớn nhất của Lục Đại Dũng chính là mong cho Thái bí thư của Địa khu sớm ngày về hưu để hắn thuận lợi lên thay. Tuy nhiên kể từ sau khi lên tiếp nhận chức vụ Bí thư địa khu Hạo dương thì tâm thế của Lục Đại Dũng cũng thay đổi. Trong đầu ông ta bắt đầu nuôi mộng trở thành một cán bộ cấp Tỉnh.
Nhưng Bí thư địa ủy lên làm cán bộ cấp Tỉnh thực chức so với việc Bí thư huyện ủy vào bộ máy lãnh đạo Địa ủy còn khó hơn rất nhiều, hoàn toàn không chỉ tính theo cấp bậc. Theo số lượng mà nói thì toàn bộ tỉnh có mười bốn địa khu và thành phố, cũng có nghĩa là có mười bốn bí thư đảng ủy, sẽ chọn từ một trong mười bốn người đó vào bộ máy Tỉnh ủy. Còn Địa khu Hạo Dương thì có một thành phố bốn huyện, Bí thư Đảng ủy vào bộ máy Địa ủy chỉ là năm chọn một. Ngoài ra cho dù địa vị thấp nhưng có lãnh đạo trong tỉnh để ý là đủ rồi, còn muốn vào bộ máy tỉnh ủy thì phải được một nhân vật cao tầng chú ý mới được.
Lưu gia không hề nghi ngờ là đủ mạnh!
Chỉ cần có thể nhét vào Lưu hệ thì việc tiến thêm một bước không phải là mộng tưởng.
Lý Dật Phong không phải là chứng cứ rõ ràng sao?
Lục Đại Dũng lúc này rõ ràng Lý Dật Phong tại sao có thể từ một Phó Chủ tịch tỉnh không ở trong Tỉnh ủy điều sang làm Trưởng ban tổ chức tỉnh ủy. Không có Lưu gia tác động phía sau màn thì một bước này đúng là muôn vàn khó khăn. .
Cho nên điểm xem xét của Lục Đại Dũng và Mộ Tân Dân hoàn toàn bất đồng.
Bất quá đáp án của Lưu Vĩ Hồng cũng không thể để cho Lục Đại Dũng hài lòng. Lưu Vĩ Hồng chỉ nói cho ông ta biết, đây hoàn toàn là hành động cá nhân của hắn, không có quan hệ tới ai.
Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, Lục Đại Dũng cũng chỉ có thể nghe như vậy, không tiện tiến thêm một bước để “tra hỏi”.
Đấu tranh trong cao tầng chính trị đâu phải là chuyện để cho một cán bộ như ông ta dính vào? Lưu Vĩ Hồng cũng không phải ra vẻ thần bí mà chắc là để “bảo vệ” ông ta, không muốn ông ta bị cuốn vào cuộc chiến còn chưa phân định.
Có lẽ, Lưu gia đối với ván cờ này cũng chưa nắm chắc nắm được mười phần.
Vì vậy mới mượn một con cháu như Lưu Vĩ Hồng viết ra bài báo “long trời lở đất” như thế trên Kèn lệnh để có tác dụng mở đường.
Chính là bởi vì như vậy nên Lục Đại Dũng càng thêm cẩn thận.
Cả đời gian khổ mới lên được vị trí Bí thư địa ủy, cũng không nên dễ dàng đạp sai một bước mà mọi sự hỏng bét.
Chu Thần chỉ nói với Lưu Vĩ Hồng là Lục bí thư chuẩn bị khuya hôm nay đi tỉnh thành, chạy hạng mục.
Lưu Vĩ Hồng lại cười.
Lúc này, Lục Đại Dũng đi bái kiến Lý Dật Phong cũng là đương nhiên. Dù sao Lý Dật Phong mới là cấp trên cũ của ông ta, đã chiếu cố ông ta nhiều năm, gặp phải chuyện lớn như thế, đi tìm Lý Dật Phong để thỉnh giáo đã thành tiềm thức.
Để cho bọn họ loạn một trận đi!
Sau khi công văn gửi đi mới có thể tạo thành hỗn loạn, Lưu Vĩ Hồng sớm có dự liệu nê cũng không kinh ngạc.
Sau khi ăn xong cơm tối ở phòng ăn, Lưu Vĩ Hồng trở lại túc xá, bắt đầu yên lặng thu thập hành lý.
Vừa lúc đó, điện thoại vang lên.
Lưu Vĩ Hồng đi tới ghế sa lon ngồi xuống, cầm điện thoại bên bàn trà lên.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng!
- Vĩ Hồng, là cha!
Trong điện thoại truyền đến thanh âm uy nghiêm của Lưu Thành Gia.
- Cha, con đã chuẩn bị xong hành lý, ngày mai trở về Thiết Môn.
Lưu Thành Gia còn chưa nói gì, Lưu Vĩ Hồng đã lên tiếng.
Đối với đứa con có thể “liệu sự như thần” sánh với Gia Cát này, Lưu Thành Gia đã thành thói quen. Đứa con trai này, cũng không biết nghĩ gì trong đầu. Nếu là trước kia thì bài báo trên Kèn lệnh đã khiến Lưu Thành Gia nhảy lên nhưng giờ thì không. Lưu Vĩ Hồng đã cho ông quá nhiều vui mừng, mặc dù bề ngoài nhìn qua còn là một thanh niên mặt búng ra sữa nhưng lưu Thành Gia trong lòng đã sớm không nghĩ vậy. Lưu Vĩ Hồng có can đảm đăng bài báo này trên Kèn lệnh thì nhất định có đạo lý.
Lưu Thành Gia đang chờ con trai cho ông một lời giải thích.
- Cha, có rất nhiều chuyện khó nói qua điện thoại, chờ đến ngày mai tới Thiết Môn sẽ nói trực tiếp.
Lưu Thành Gia nói:
- Con không cần về Thiết Môn nữa, trực tiếp về thủ đô đi. Ngày mai cha cũng sẽ lên quân khu thủ đô báo cáo công tác. Ngày hôm qua đồng chí Hán Dân đã gọi điện hỏi cha biết việc này không.
Lưu Vĩ Hồng cảm thấy hơi kinh ngạc, Vân Hán Dân chủ động gọi điện thoại cho Lưu Thành Gia, còn hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy.
Hắn nghĩ lại thì cũng không có cảm giác kỳ quái.
Chuyện Vân Hán Dân và Lưu Thành Gia trở thành thông gia căn bản đã định, Vân gia “phân liệt” cũng vậy. Trong hoàn cảnh Vân lão gia tử lúc nào cũng có thể nhắm mắt xuôi tay thì, Vân Hán Dân lựa chọn dựa vào Lưu gia là lựa chọn bất đắc dĩ, đồng thời cũng là lựa chọn tốt nhất. Vân Hán Dân cũng rất ngưỡng mộ tính cách uy nghiêm trầm ổn của Lưu Thành Gia, hai người làm thông gia thì có liên lạc nhiều cũng là đương nhiên.
Mặc dù thoạt nhìn thì địa vị của quân đoàn trưởng của tập đoàn quân không bằng Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam nhưng Lưu Thành Gia là đại biểu “tương lai” của Lưu gia ở quân đội. Chỉ cần lão gia tử trên đời một ngày cũng sẽ ủng hộ. Lưu gia có thể cùng tiến ở quan giới và quân giới, vào thời khắc mấu chốt thì thế lực quân đội có thể là nhân tố quyết định ảnh hưởng đại cục.
Địa vị của Lưu Thành Gia trong Lưu gia đã khác xa so với xưa. Vân Hán Dân lựa chọn liên lạc nhiều hơn với Lưu Thành Gia mà không phải là Lưu Thành Thắng dĩ nhiên là đã suy nghĩ thận trọng. Dù sao từ ngoài nhìn vào thì Vân Hán Dân lui tới với Lưu Thành Gia cũng là chuyện bình thường.
Thông gia mà!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu:
- Ừ, vậy thì đến thủ đô rồi nói sau. Có một số việc, con cũng đã suy nghĩ kỹ rồi nói với bác Vân. Cho dù nói thế nào thì cũng đã đến lúc quan trọng rồi.
Lưu Thành Gia rùng mình, tựa hồ những lời của con trai nói tựa hồ là tiếng kèn lệnh chân chính.
- Tốt lắm, con đi đường cẩn thận một chút, hay là ngồi xe lửa đi Đại Ninh đi, không nên tự mình lái xe. Tốt nhất cũng không nên đi ban đêm, trễ một ngày đến thủ đô, cũng không quan trọng.
Lưu Thành Gia liền dặn dò một câu.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Con biết rồi.
Thật ra thì Lưu Trưởng ban sẽ chắc chắn sẽ không nghe lời cha.
Để điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng cầm lấy túi hành lý đơn giản ra khỏi túc xa đi thẳng lên xe Santana mới mua rồi nổ máy chạy ra khỏi đại viện huyện Lâm Khánh.
Lúc hắn đi cũng đã báo với Mộ Tân Dân bảo muốn về thủ đô thăm cha mẹ.
Mộ Tân Dân dĩ nhiên là đồng ý.
Ông ta ước gì lúc này Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Lâm Khánh đi đâu để có thể triển khai nhiều chuyện. Trên thực tế, Mộ Tân Dân còn muốn rời trước Lưu Vĩ Hồng để tới Địa khu tìm Tào Chấn Khởi báo cáo.
Vào thời khắc mấu chốt, Mộ Tân Dân cảm thấy có lẽ nên đề nghị Tào Chấn Khởi ra mặt ủng hộ một chút mới được. So sánh với Mộ Tân Dân lòng như lửa đốt, Lưu Trưởng ban dù bận vẫn ung dung. Đến đêm thì chiếc Santana lái vào bãi đậu xe của siêu thị thành phố Hạo Dương. Lưu Vĩ Hồng cầm theo túi hành lý nhẹ nhàng đi lên lầu hai của siêu thị. Trên tầng hai của siêu thị, mỗi một bậc thang đều khảm năm chữ “Đường nhân thiết bị điện thành!”
Cửa hàng thiết bị điện lớn nhất Địa khu Hạo Dương đã được khai trương vào mấy tháng trước, cái tên này dĩ nhiên cũng là Lưu Vĩ Hồng lấy. “ Đường nhân thiết bị thành” nghe rất uy phong. Lúc này trên lầu bật đèn sáng rực, Lưu Vĩ Hồng mới vừa đi vào thì gặp Đường Thu Diệp. Đường Thu Diệp mặc một cái váy liền áo màu đỏ, đi đôi sandal thủy tinh, tóc dài xõa vai, đưa lưng về phía Lưu Vĩ Hồng đang nhìn ngắm vương quốc đồ điện của mình. Cặp mông tròn căng, một đoạn chân trắng nõn nhìn vô cùng gợi cảm. Lưu Vĩ Hồng cười khẽ rồi rón rén tới gần.
Không biết từ lúc nào bắt đầu chơi trò ú òa với Đường Thu Diệp đã thành thói quen của Lưu Vĩ Hồng.Thấy bộ dạng vừa mừng vừa sợ của Đường Thu Diệp khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đặc biệt vui vẻ, nhưng lần này thì Lưu Trưởng ban tựa hồ đã tính sai.
Lưu Vĩ Hồng lúc vừa đến gần chuẩn bị giang hai tay ra ôm Đường Thu Diệp từ phía sau thì ai ngờ Đường Thu Diệp bỗng nhiên xoay người lại kêu òa một tiếng làm Lưu Trưởng ban sợ hết hồn. Thấy bộ dạng thất kinh của Lưu Vĩ Hồng , Đường Thu Diệp cười lên khanh khách làm bầu ngực rung động cực kỳ mê người. Lưu Vĩ Hồng lập tức ôm siết nàng vào lòng.
- Hì hì, em đã sớm thấy anh rồi!
Đường Thu Diệp cũng ôm chặt lấy hắn, cười hì hì nói. Lúc này, Lưu Trưởng ban mới thấy cách đó không xa có một tấm vật liệu inox sáng bóng như một tấm gương nên loại hành động đánh lén của hắn đã sớm bị Đường Thu Diệp thu hết vào mắt.
- Tốt, nha đầu ngốc, lại dám làm anh sợ sao, để xem anh thu thập em!- Lưu Vĩ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. Đường Thu Diệp cười lên khanh khách, nàng biết bị hắn thu thập có nghĩa là gì rồi nên có chút khẩn trương.