Chương 515: Nhiều tiền không có chỗ tiêu, áp lực rất lớn!
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen.com
Hai chiếc xe Audi, lần lượt lái vào nơi làm việc của tập đoàn quân tại thủ đô.
Lưu Thành Gia, Lâm Huệ Như và Lưu Vĩ Hồng đã sớm ở cổng đón. Chủ nhiệm và phó chủ nhiệm văn phòng thấy như vậy tự nhiên cũng cung kính đứng ở một bên.
Có thể được Lưu quân đoàn trưởng tự mình đón chào, khẳng định là đại nhân vật. Người như vậy ở thủ đô này chỉ đếm trên đầu ngón tay, mọi người đều rất tò mò để thấy mặt.
Người từ trên hai xe lần lượt bước xuống, chờ Lưu Thành Gia đã xuống xong lưu Vĩ Hồng bước nhanh đến, tự mình mở cửa sau, khẽ cười nói:
- Bác Vân, dì Dương!
Từ trong bước ra chính là Vân Hán Dân và Dương Cầm. Bước ra sau cùng là một đại mỹ nữ thiên kiều bá mị đại mỹ nữ, dĩ nhiên là Vân Vũ Thường rồi. Kinh sư xảy ra chuyện lớn như vậy, Vân Vũ Thường lập tức vội vã trở về.
Vân Hán Dân gật đầu chào Lưu Vĩ Hồng, Dương Cầm cũng vui vẻ gật đầu lia lịa. Bà trước kia vẫn một lòng một dạ muốn đem Vân Vũ Thường gả cho Hạ Mạnh Cường, sau đó tình thế đột biến, Vân Vũ Thường quyết định quan hệ với Lưu Vĩ Hồng, Dương Cầm đã từng phản đối gay gắt. Nhưng đại cục đã định, Dương Cầm cũng điều khiển tâm thế rất nhanh, hiện giờ cũng rất khen ngợi Lưu Vĩ Hồng. Nghĩ lại trước kia đúng là nhìn nhầm hắn, cảm giác Hạ Mạnh Cường cái gì cũng tốt, Lưu Vĩ Hồng không đáng giá một đồng. Thật ra thì thời thanh niên mới lớn ai chẳng có chút quậy phát, cũng không có gì là không được.
Hiện giờ Lưu Vĩ Hồng công tác ở cơ sở rất tốt, tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức huyện ủy, chứng minh đầy đủ năng lực. Đợi một thời gian nữa, chưa chắc đã thua kém Hạ Mạnh Cường.
Vân Hán Dân không có nhiều tâm tư như vợ mình, chỉ chú ý nhiều vào Lưu Thành Gia. Lần trước Lưu Thành Gia và Lâm Huệ Như tự mình tới cửa thăm hỏi, hôm nay chính là đáp lễ.
Dĩ nhiên, tới chỗ làm việc để thăm thì lễ số cũng không lớn, cũng chỉ là có thể tạm chấp nhận mà thôi. Thấy Lưu Thành Gia tự mình ra cổng đón tiếp nhà mình, Vân Hán Dân rất hài lòng, lúc này bước nhanh lên vui vẻ bắt tay Lưu Thành Gia.
Dương Cầm theo sau hàn huyên với Lâm Huệ Như.
Hai người đều là phu nhân của cán bộ cao cấp, cũng đều là phần tử trí thức cao cấp, khí độ ung dung cao quý, cư xử rất tự nhiên.
Lưu Vĩ Hồng tiến lên nắm tay Vân Vũ Thường, cười hề hề kêu một tiếng “Vợ”, rồi luyên thuyên một tràng nào là “Vợ càng ngày càng đẹp”, ngọt như rót mật.
Vân Vũ Thường lườm hắn một cái, vừa ngọt ngào vừa bất đắc dĩ.
Người này, càng ngày càng kỳ cục, cả kinh thành thậm chí cả thiên hạ đang xôn xao vì một bài báo của hắn mà hắn không màng đến, chỉ một mực lo lấy lòng “vợ”, lại ngay trước mặt cha mẹ hai bên.
Dương Cầm nhìn thấy cảnh tượng này cũng không khỏi cảm thán. Nếu là Hạ Mạnh Cường, lúc này chắc chắn sẽ không đi cùng với Vân Vũ Thường mà nghiêm trang nói chuyện với các bậc trưởng bối, làm sao mà có tâm tính hồn nhiên như Lưu Vĩ Hồng. Bất quá trẻ tuổi thì có tâm tính của tuổi trẻ, nghiêm trang quá cũng không hay, nhìn bộ dạng của Vũ Thường cũng đang rất hạnh phúc.
Khó trách nàng kiên quyết phải gả Lưu Vĩ Hồng.
Phụ nữ mà, cho dù là ai cũng thích ngọt ngào.
Lưu Vĩ Hồng làm việc này rất tốt.
Chỉ cần con gái ở với hắn vui vẻ, Dương Cầm cũng yên lòng rồi. Về phần những chuyện khác thì lại càng không lo lắng, trên đất nước này căn bản không có quá nhiều chuyện mà Lưu gia lo không xong.
Chờ bốn người thông gia hàn huyên xong, Lưu Vĩ Hồng mới kéo tay Vân Vũ Thường lại chào hỏi các vị trưởng bối. Sau đó tất cả đi vào phòng ở của Lưu Thành Gia.
Chủ nhiệm văn phòng là một đại tá chừng hơn bốn mươi tuổi tự mình phục vụ, lăng xăng đi lại.
Nguyên lai là xã trưởng của nhật báo Nhân Dân, thông gia tương lai của Lưu quân đoàn trưởng, khó trách Lưu quân đoàn trưởng lễ tiết chu đáo như vậy. Vân xã trưởng xác thực cũng là một đại nhân vật.
Lưu Thành Gia Lâm Huệ Như và Vân Hán Dân Dương Cầm chia cặp để ngồi đối diện, Lưu Vĩ Hồng dẫn “vợ chưa cưới” ngồi ở cuối. Lưu Vĩ Hồng tiến hành công tác dân vận bằng cách gọt táo và cam cho bố mẹ vợ tương lai.
Dương Cầm nhìn qua căn phòng sang trọng, cười nói:
- Lưu quân trưởng, Lâm viện trưởng, chỗ này đúng là thoải mái. Bất quá tôi đề nghị hai vị cũng nên mua một căn nhà ở thủ đô đi, ở trong nhà mình dù sao cũng ấp áp hơn.
Lưu Thành Gia mỉm cười gật đầu, dĩ nhiên cũng không phải là nói đồng ý với đề nghị của Dương Cầm. Ông xuất thân binh nghiệp, đã mười tám năm sống trong quân ngũ, đã từng trải qua rất nhiều nơi, đối với chỗ ở cũng không có yêu cầu quá cao. Hơn nữa bây giờ làm quân đoàn trưởng, ở nhà công vụ điều kiện cũng rất được, bản thân thấy cũng không cần thiết có nhà riêng, chỉ là không phản đối ý kiến của Dương Cầm mà thôi.
Lâm Huệ Như mỉm cười đáp:
- Tôi cũng bảo với ông ấy rồi, đã nhiều năm như vậy mà chưa ổn định. Hôm nay ở nơi này, ngày mai còn không biết ở chỗ nào. Cũng rất muốn mua một căn nhà ở thủ đô, chỉ là mỗi người một nơi, bình thường để người dọn dẹp cũng không có nên cũng không nói mua là mua.
Lâm Huệ Như cũng là nói thật lòng, có người phụ nữ nào không muốn có căn nhà của mình? Cho dù là phu nhân quân đoàn trưởng cũng có tâm tư như vậy.
Vân Vũ Thường mỉm cười nói chen vào:
- Dì Lâm, cái này không khó. Nếu không như vậy đi, Vĩ Hồng, anh lấy tiền mua nhà đi, em chịu trách nhiệm chỉnh trang, sau đó liên lạc công ty phục vụ tìm một người quét dọn vệ sinh định kỳ, Dì Lâm thấy thế có được không?
Nàng bây giờ đã là người giàu có, lời này nói ra rất nhẹ nhàng.
Không đợi Lâm Huệ Như mở miệng, Lưu Vĩ Hồng lập tức tiếp lời nói:
- Con xem cứ vậy đi. Tiền con bây giờ không có chỗ tiêu, cảm thấy áp lực rất lớn . Ha ha, hơn nữa chẳng phải là Hoa Anh học tại thủ đô sao, bình thường cứ để nó ở đi......
Hắn nói xong làm cả mấy người cùng cười.
Vân Hán Dân nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Nhiều tiền không có chỗ tiêu? Vĩ Hồng, lời này lợi hại thật, đúng là khí phách đại tư bản!
Cặp mắt của Lưu Vĩ Hồng chợt sáng lên.
Đây là lần đầu tiên Vân Hán Dân và hắn nói đùa.
Thấy vẻ mặt giật mình của Lưu Vĩ Hồng, Vân Hán Dân cũng cảm thấy có chút buồn cười. Vân Hán Dân là người chững chạc nhưng không có nghĩa là cũ kỹ. Thật ra thì Vân Hán Dân lúc tuổi còn trẻ lễ cũng là một người hoạt bát, ăn nói lưu loát. Chẳng qua khi trưởng thành lên, theo với chức vụ ngày càng lên cao nên tính cách cũng từ từ biến chuyển trở nên uy nghiêm, thực tế không phải là bản tính.
Dương Cầm cười nói:
- Tôi thấy vậy hay đấy. Lâm viện trưởng, có lẽ để cho hai đứa hiếu kính một lần đi.
- Vũ Thường, làm khó cháu rồi. Chờ hai năm nữa Hoa Anh tốt nghiệp rồi hãy nói. Để cho nó một mình ở căn phòng lớn như vậy, dì cũng không yên lòng...
Vân Vũ Thường nếu thật là hiếu kính với bố mẹ chồng thì chắc chắn không phải là một căn hộ mà là một biệt thự lớn. Có như vậy mới xứng đáng với thân phận một quân đoàn trưởng như Lưu Thành Gia. Để cho một cô gái trẻ như Lưu Hoa Anh ở trong một biệt thự lớn, Lâm Huệ Như đúng là không yên lòng .
Dương Cầm nhắc tới đề tài này cũng chỉ để kéo gần khoảng cách hai nhà, nếu như Lâm Huệ Như không đồng ý, tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.
- Vũ Thường, nghe Vĩ Hồng nói cháu làm ăn ở Giang Khẩu càng lúc càng lớn rồi, còn mua vào một khối lượng lớn thiết bị nặng của Liên Xô?
Lâm Huệ Như kéo tay Vân Vũ Thường, thân thiết hỏi. Đối với người con dâu này, Lâm Huệ Như rất hài lòng, cao quý trang nhã, xinh đẹp yêu kiều, có phong cách tiêu chuẩn của đại tiểu thư thế gia, sau này dạy dỗ con cái cũng không thể chê, khó trách con trai mình chiều chuộng như vậy.
Đúng vậy, chính là chiều chuộng!
Lâm Huệ Như hoàn toàn có thể từ trong mắt Vân Vũ Thường thấy được sự cưng chiều của nàng đối với Lưu Vĩ Hồng, đây là điều mà bà hài lòng nhất. Con dâu có thể cưng chiều con trai mình như mẹ, Lâm Huệ Như sao có thể không cao hứng?
Trước kia sở dĩ không hài lòng Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường quan hệ chủ yếu là vì Vân Vũ Thường đã đính hôn với Hạ Mạnh Cường. Lâm Huệ Như cảm giác con mình theo đuổi Vân Vũ Thường có chút “mất giá”, nhưng hôm nay chuyện đã thành thì càng thấy hài lòng.
- Đúng vậy, dì Lâm. Máy móc cơ khí hạng nặng của Liên Xô vẫn luôn rất tốt, chất lượng có thể tin, dùng rất bền. Mặc dù kỹ thuật thượng có thể kém Âu Mĩ nhưng đối với sản phẩm trong nước vẫn c rất tân tiến. Nhà máy trong nước muốn vượt qua thế giới còn một chặng đừng dài phải đi, hiện giờ sử dụng máy móc Liên Xô là thích hợp.
Cho nên, Vĩ Hồng bảo cháu mua thêm mấy bộ thiết bị.
Vân Vũ Thường mỉm cười đáp, trước sau đều đem chiêu bài “ Vĩ Hồng “ ra ngoài.
Mặc dù chuyện cũng đúng là như thế nhưng Vân Vũ Thường luôn nói vậy, đủ thấy về phương diện đối nhân xử thế của nàng rất tốt.
Lâm Huệ Như thở dài nói:
- Dương giáo sư, cái này này thật đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước. Thanh niên bây giờ thật bản lĩnh chứ không như chúng ta hồi xưa.
Dương Cầm cũng cười:
- Đúng vậy, khi đó chúng ta chỉ biết đi học, đối với thế giới bên ngoài có biết gì đâu. Bây giờ thời đại bất đồng, suy nghĩ của bọn trẻ càng ngày càng không giống với lúc trước.
Hàn huyên một hồi việc nhà, Vân Vũ Thường đứng dậy:
- Dì Lâm, mẹ, chúng ta sang bên kia trò chuyện đi, con có rất nhiều chuyện mới mẻ muốn nói cho hai người nghe.
Lâm Huệ Như và Dương Cầm tự nhiên biết tâm tư của nàng, đều mỉm cười gật đầu đi vào phòng trong.