Quách Lệ Hồng và lão Tôn không ở lại phòng 306 lâu lắm, chưa được hai mươi phút đã để lại chút quà là rượu và thuốc, sau đó rời đi.
Thật sự bọn họ cũng không có tiếng nói chung. Đừng nói trong lòng vô cùng căm tức Lưu Vĩ Hồng, chỉ nói đến chênh lệch tuổi tác cũng khiến Quách Lệ Hồng cảm thấy mỗi phút đồng hồ ngồi ở gian phòng ấy đều là chịu thêm một phút nhục nhã.
Từ sau khi Tào Chấn Khởi đến Hạo Dương nhậm chức, Quách Lệ Hồng chưa bao giờ thấp kém trước mặt người khác như thế, cho dù là đối mặt với Tào Chấn Khởi, Quách Lệ Hồng cũng chưa từng như vậy. Cho tới nay, đếu là người khác khom lưng cúi gối trước cô ta mà thôi.
Nhưng lúc Quách Lệ Hồng và lão Tôn rời đi thì thật là vui vẻ.
Tuy Lưu Vĩ Hồng không nói rõ, nhưng cũng đã nói đích xác, trả lời khẳng định sẽ đốc thúc công an kết án càng sớm càng tốt. Trong quan trường, như thế này là nhận lời rồi.
Quách Lệ Hồng cảm thấy nỗ lực của bản thân cuối cùng đã có kết quả.
Phải biết rằng, trên cuộc họp thường vụ thảo luận các vấn đề của cán bộ sáng hôm nay, Quách Lệ Hồng đã tỏ thái độ rõ ràng, hoàn toàn ủng hộ việc điều chỉnh, xử lý công khai các cán bộ lãnh đạo cấp phó. Dù ai nấy đều biết rằng, điều chỉnh cán bộ quy mô nhỏ này là đề xuất của Lưu Vĩ Hồng, người được thay không nghi ngờ gì, toàn là thân tín của Lưu Vĩ Hồng. Tuy rằng đã thông qua thảo luận tại cuộc họp Bí thư, trên cuộc họp thường vụ sẽ không xuất hiện biến số quá lớn. Nhưng hành động này của Quách Lệ Hồng, lại có vẻ như “thần phục” Lưu Vĩ Hồng trước mắt mọi người.
Điều này càng làm nâng cao uy tín của Lưu Vĩ Hồng, hiệu quả khó lường.
Xem đi, ngay cả chị vợ của Bí thư Tào cũng phải chịu phục, các đồng chí khác nếu muốn yên ổn thì đừng tự tìm phiền toái, đối nghịch với Chủ tịch thị xã Lưu. Nếu để Chủ tịch thị xã Lưu nắm được nhược điểm trong tay, sẽ có kết cục như Thái Tuyết Phong hay Tôn Hoành.
Uy vọng của Bí thư Thị Ủy còn chưa xây dựng xong, Chủ tịch thị xã đã uy phong lẫm lẫm.
Chủ tịch thị xã trẻ tuổi này, đúng là không phải bất tài.
Hành động này của Quách Lệ Hồng cũng là bất đắc dĩ. Quách Lệ Ngọc đã truyền đạt chỉ thị của Tào Chấn Khởi, thái độ nên khiêm nhường, hạ thấp một chút. Ngay cả Tào Chấn Khởi cũng không muốn đắc tội với Lưu Vĩ Hồng, đừng nói gì đến Quách Lệ Hồng.
May mắn thay, cuối cùng Lưu Vĩ Hồng cũng gỡ bỏ quy củ, không xem đôi mắt đẹp của Quách Lệ Hồng là đui mù.
Quách Lệ Hồng rời khỏi không lâu, Lưu Vĩ Hồng đã nhắn tin cho Hạ Hàn.
Điện thoại di động đời đầu đã ra thị trường, nhưng chủ yếu phổ biến ở các thành phố lớn. Hạo Dương là một vùng đất nhỏ bé hẻo lánh, điện thoại di dộng phải cần một thời gian dài nữa mới trở nên thông dụng. Lúc này máy nhắn tin cũng đã là tốt rồi.
Rất nhanh chóng, Cục trưởng Hạ chỉ quần đùi áo ngắn đi tới chỗ Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng đốt một điếu thuốc cho gã, Hạ Hàn cười hì hì, châm điếu thuốc, hỏi:
- Nhị Ca, có chuyện gì gấp quá vậy?
Lưu Vĩ Hồng tựa vào sô pha nói:
- Vừa rồi lão Tôn và Quách Lệ Hồng đến đây, rượu và thuốc này là họ biếu đấy.
Lưu Vĩ Hồng hất hàm về phía bàn trà có túi nhựa chép miệng:
- Cậu lấy đi đi, ở đây tôi có nhiều rồi.
Hạ Hàn cười cười nói:
- Ổn không đấy?
Lưu Vĩ Hồng cũng cười:
- Có lẽ là không ổn được. Chuyện này ầm ĩ rồi, Tôn Hoành không chạy đâu cho thoát. Cho dù có thể lập công chuộc tội, sau này Quách Lệ Hồng ở thị xã Hạo Dương e là cũng khó hòa đồng.
- Cũng phải thôi! Ai kêu bọn họ kiêu ngạo như vậy!
Vẻ mặt Hạ Hàn rất giận dữ.
- Thế này, cậu cứ cho Tôn Hoành sinh bệnh đi, làm thủ tục phóng thích cho gã, trước tiên thả gã ra ngoài vài ngày.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng dặn dò. Đây là việc cơ mật, không thể truyền đến tai người khác, Lưu Vĩ Hồng chỉ gọi Hạ Hàn đến, ngay cả Long Vũ Hiên cũng không mời.
Hạ Hàn gật đầu nói:
- Thả ngay sao?
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Vài ngày nữa đã. Tôi có nói với Vũ Thường rồi, hai ngày sau mới xin nghỉ để kết hôn, quay về Bắc Kinh đãi tiệc, sau đó đi chơi với cô ấy vài ngày. Đến lúc này, cậu mới làm thủ tục phóng thích cho Tôn Hoành.
- Dạ.
Hạ Hàn cười đáp.
Dù sao, Chủ tịch thị xã cũng chấp pháp theo lẽ công bằng, cho dù thả người cũng không phải lúc Chủ tịch thị xã có mặt ở Hạo Dương, bằng không Chủ tịch thị xã mất mặt quá còn gì?
- Nhị Ca, lúc này anh quay về mở tiệc mừng với chị Vũ Thường, em không chịu đâu!
Lúc sau, Hạ Hàn có chút buồn bực nói.
Gã thật lòng muốn quậy phá đêm động phòng của Nhị Ca, nhìn Nhị Ca ngày thường uy phong lẫm lẫm và chị Hai đoan trang rụt rè, lúc bị quậy vào đêm động phòng thì sẽ thế nào? Đức hạnh thế nào?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ông nội có chỉ thị, không cần đao to búa lớn, phải ý tứ một chút.
Sắp tới cuộc họp Đại hội Đảng toàn quốc, nhà họ Lưu và nhà họ Vân chính thức kết thân, không cần làm ầm ĩ cũng tốt, khỏi phải khiến có người khó chịu, lại thành ra thiêu thân.
Hạ Hàn cũng không dây dưa gì nữa, nói vài câu chúc phúc, mang theo rượu và thuốc được Chủ tịch thị xã chuyển tặng, nghênh ngang rời khỏi nhà khách Hạo Dương. Cục trưởng Công an có tác phong nghênh ngang như Chủ tịch thị xã thế kia, có lẽ chỉ có mình Hạ Hàn.
Sáng sớm hôm sau, xe số 2 của Thị ủy rời khỏi tòa nhà Thị ủy, đi thẳng đến mỏ than Hồng Kỳ.
Mỏ than Hồng Kỳ là mỏ than quốc doanh lớn nhất thuộc thị xã Hạo Dương, được xây dựng từ đầu thập niên 60, hiện giờ ở mỏ quặng đã hình thành một thị trấn nho nhỏ, có thêm người nhà của công nhân viên chức, mỗi nhà khoảng bốn, năm người.
Một trong những trọng điểm mà Lưu Vĩ Hồng chú ý khi thành lập Công ty quản lý nguồn năng lượng toàn thị xã chính là mỏ than Hồng Kỳ. Mỏ than này tuy đã khai thác hơn hai mươi năm nhưng trữ lượng cực kỳ phong phú, hơn nữa cách khai thác trước kia khá lạc hậu nên hai mươi mấy năm khai thác chưa từng khiến tài nguyên khô kiệt, còn có nhiều tiềm lực để khai phá.
Nhưng mỏ than Hồng Kỳ cũng là mỏ than có gánh nặng nặng nề. Thời gian thành lập quá dài, số công nhân về hưu không phải ít, hơn nữa, con cháu của công nhân viên chức phần lớn là học sinh và thanh niên đang chờ việc làm, trên cơ bản là việc trồng người không thể sinh ra hiệu quả và lợi ích. Sau khi Phó thủ tướng Hồng nhậm chức, so với năm trước, giá cả than đá năm nay có cao hơn, nhưng tương đối mà nói, giá cả vẫn còn thấp. Mấy năm nay mỏ than Hồng Kỳ toàn thua lỗ, toàn bộ khu vực thị trấn nhỏ ở khu vực khai thác mỏ cũng đã rách nát không chịu nổi, khắp nơi đều là những căn phòng vách gỗ tồi tàn thấp bé xây dựa vào núi.
Trước thời gian xin nghỉ kết hôn, trong lòng Lưu Vĩ Hồng rất lo lắng, phải đến đây xem qua.
Từ Nga đã nhập qua rất nhiều máy móc tiên tiến, có một bộ phận cấp riêng cho mỏ than Hồng Kỳ, phải chú ý nhiều hơn mới được.
Thành lập Công ty quản lý nguồn lượng thống nhất, bước đầu tiên là thống nhất quản lý các nguồn tài nguyên than, tình trạng đủ và thiếu có thể đổi mới, nếu dự tính chung không tốt, tình hình thua lỗ chẳng những sẽ kéo dài mà còn có thể tăng thêm một bước nữa. Cho dù thế nào, gia tăng một cơ quan và nhiều nhân viên công tác cũng phải cần tiền rồi.
Làm thế nào để làm tốt mối quan hệ giữa Công ty quản lý nguồn năng lượng và các mỏ than trực thuộc là vấn đề mà Lưu Vĩ Hồng vẫn đang cẩn thận xem xét. Muốn làm tốt công tác này, nếu chỉ ngồi suy nghĩ trong phòng làm việc hoặc trên bàn rượu hiển nhiên là không đủ. Phải xâm nhập thực địa, tiến hành khảo sát, giao lưu vói những người phụ trách trực tiếp mỏ than, tiếp thu ý kiến quần chúng mới có thể tìm được cách tốt nhất.
Trước khi tái sinh, Lưu Vĩ Hồng là nghiên cứu sinh nông nghiệp, không phải chuyên gia về nguồn năng lượng khoáng sản, trong thời gian ngắn thật không nghĩ ra biện pháp nào là tốt nhất.
Chuyến này đi đến mỏ than Hồng Kỳ điều tra nghiên cứu, Lưu Vĩ Hồng không gọn nhẹ theo thói quen cũ mà mang theo đội ngũ khá khổng lồ. Ngoại trừ hắn, còn có phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thị xã quản lý ngành năng lượng, phó Tổng giám đốc thường trực công ty quản lý năng lượng kiêm Bí thư Đảng ủy Vương Thụ Quốc, phó Tổng giám đốc công ty quản lý sản xuất năng lượng, phó Tổng giám đốc phụ trách sản xuất, đám người Cục trưởng Cục than đá, cục Khoáng sản cũng cùng đi.
Nếu là điều tra nghiên cứu, phải suy nghĩ cho ích lợi của nhà máy, mang theo nhiều cán bộ có kinh nghiệm đi theo cũng là tất yếu mà.
Mỏ than Hồng Kỳ cách thị xã Hạo Dương khoảng hai mươi km. Hơn mười km đầu là đường xi măng rộng, giao thông khá tốt. Đi tiếp nữa, đường trở nên hẹp hơn, mặt đường cũng gồ ghề hơn, thỉnh thoảng, nếu có xe tải trọng lớn chở hàng từ mỏ than ra, phía sau phun khói đen dày đặc, chạy trên đường rất nặng nhọc, nghiêng qua ngã lại, khiến người ta vừa nhìn thấy đã hoảng sợ.
Hướng Vân ngồi ở vị trí lái phụ không khỏi hít sâu một hơi, giật mình nói:
- Cục cưng của ta, chất lên cao như vậy mà rơi xuống thì không vui chút nào. Bọn họ không thể xếp ít hơn chút sao? Xe chở than còn tưới nước làm gì?
Lưu Vĩ Hồng cười như không có việc gì, nói:
- Hướng Vân, quan liêu quá! Mấy cái xe nát đó, nếu dựa theo tải trọng để chuyên chở thì xe đã chết hết. Một tấn than vận chuyển từ mỏ than Hồng Kỳ đến nhà máy nhiệt điện chỉ mười mấy tệ phí chuyên chở. Mỗi xe quy định tải trọng không quá năm tấn, đi một chuyến đến nhà máy nhiệt điện mất bảy tám mươi tệ phí chuyên chở, ngay cả tiền dầu cũng không đủ. Hơn nữa, ông chủ than mà không thêm nước thì ông ta không thể kiếm tiền. Sự thật như thế, luôn có lý do tồn tại.
Ngồi trên xe với Lưu Vĩ Hồng, Vương Thụ Quốc hơi kinh ngạc liếc nhìn Chủ tịch thị xã Lưu. Không ngờ Lưu Vĩ Hồng còn trẻ tuổi, ngay cả vấn đề nhỏ bé không đáng kể đó cũng hiểu rõ, thật sự Lưu Vĩ Hồng có thái độ làm việc rất nhất quán.
- Ha ha… Chủ tịch thị xã thật là đã nhìn rõ mọi việc. Con đường này có sửa chữa đi nữa thì không đến một năm nó cũng bị xe tải đè hỏng. Ngành giao thông cũng bắt vài lần, đều sửa ngọn không sửa gốc. Bắt ban ngày thì họ chạy ban đêm, đều là vì cuộc sống, ông chủ than hay ông chủ xe đều là bất đắc dĩ. Chủ tịch thị xã, tôi nói hơi ngu ngốc, việc này không thể bắt được, quá độc ác. Buổi tối lái xe trên đoạn đường này, kéo hơn mười tấn than, quả thật không an toàn, rất dễ dàng gặp chuyện không may.
Mấy người lái xe và ông chủ mỏ than đó đều là trụ cột trong gia đình. Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì thì coi như một gia đình cũng kết thúc, mẹ góa con côi còn lại chẳng những rất đáng thương mà còn ảnh hưởng đến trị an xã hội.