Quan Gia

Chương 651: Chương 651: Thái độ khiêm nhường một chút




 

Quan Gia 

Tác Giả: Hãm Bính  

Chương 651: Thái độ khiêm nhường một chút 

Nhóm dịch: PQT  

Nguồn: metruyen.com 

 

 

 

Đã vào giữa tháng bảy, thời tiết ngày càng nóng bức nhưng Chủ tịch Lưu vẫn thường xuyên luyện tập thể dục không ngừng. Hôm nay, sau khi tan tầm, Chủ tịch thị xã Lưu hào hứng kêu một đám đệ tử chạy đến doanh trại đóng quân của Hạo Dương chơi bóng với mấy người Lưu Bân. 

Đội đại diện cho Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương thi đấu hữu nghị với quân đội đóng tại Hạo Dương. 

Đội Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương có mấy người chủ lực. Lưu Vĩ Hồng là đội trưởng, mấy người Long Vũ Hiên, Hạ Hàn, Chương Dịch, Hướng Vân, Vương Trác Lập, Mao Lăng là đội viên. Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng và Chương Dịch là chủ lực, hai người này vốn là chủ công trong đội bóng rổ Đại học Nông nghiệp Sở Nam, phối hợp với nhau rất tốt. Long Vũ Hiên và Hạ Hàn cũng là người ham mê bóng rổ, bộ pháp, trình độ đều rất tốt. Vương Trác Lập cũng không tồi. Như vậy, năm người này là linh hồn của đội. 

Hướng Vân thân thể nhỏ bé chỉ có thể ngồi trên băng ghế làm đội viên dự bị. 

Thật ra chuyện thư ký Hướng làm đội viên dự bị thật ra chẳng có gì, nhưng lại khiến thư ký Hướng mất hết mặt mũi, đồng chí Uyển Hồng Thu, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thị xã lại là đội trưởng đội cổ động, bên ngoài sân đang hò hét “cố lên” với đội Ủy ban nhân dân. 

Kết quả là trái với mong muốn của thư ký Hướng, phần lớn thời gian cũng chỉ có thể cùng bạn gái múa hoa hò hét trợ uy, còn phải vội vàng bưng trà rót nước cho lãnh đạo, trong lòng uất ức không ít. 

Quân đội Hạo Dương rất đông, cả một sư đoàn, hơn một ngàn chàng trai trẻ tuổi cường tráng, đánh bóng rất dễ dàng, xứng đáng là kỳ phùng địch thủ. Các pha đánh bóng khó, nhiều tràng pháo tay và tiếng trầm trồ khen ngợi nổi lên theo từng đường bóng bay trên sân bóng. 

Hay lắm! 

Lưu Vĩ Hồng vừa giao bóng, Uyển Hồng Thu và đội cổ động liền lớn tiến hò reo, trầm trồ khen ngợi, nhảy nhót tưng bừng. Đội hình của đội cổ động này cũng không nhỏ. Chủ tịch thị xã đại nhân đích thân tham gia trận đấu, Chủ nhiệm Uyển tất nhiên phải cổ động, triệu tập một đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi vây quanh sân bóng rổ, nhảy nhót la hét lấy thanh thế. 

- Anh đó, bình thường phải chú ý luyện tập, tuổi còn trẻ không thể luôn yếu đuối như vậy. Anh xem, mấy người Chủ tịch thị xã Lưu chơi bóng rổ tốt chưa kìa? 

Cổ vũ một hồi, Chủ nhiệm Uyển liếc thư ký Hướng đang ngồi cạnh, “dạy bảo” liền một câu. 

Thư ký Hướng nhất thời mặt đỏ như ráng chiều, vô cùng hổ thẹn, ra vẻ về phương diện thể lực thì biểu hiện của anh ta chỉ tạm được, cũng khó trách Chủ nhiệm Uyển muốn “lên lớp” anh ta. 

Nhưng thư ký Hướng cũng không tuyệt đường sống của mình, nhẹ nhàng nói vào tai Uyển Hồng Thu: 

- Bà xã, nghe nói phó Chủ tịch thị xã Lý sắp từ chức, vậy là em sẽ thăng quan, chúc mừng nha… 

Trước mặt người ngoài, thư ký Hướng rất có quy tắc, lúc nhìn thấy Uyển Hồng Thu đều chào một tiếng “Chủ nhiệm Uyển” rất cung kính, chỉ sợ anh ta đối với Chủ tịch thị xã Lưu cũng không cung kính bằng. Đây dĩ nhiên là để bạn gái vui. Lưu Vĩ Hồng không có khả năng làm cấp trên của anh ta cả đời, nhưng Uyển Hồng Thu lại có khả năng cả đời đều lãnh đạo anh ta, lúc nên lấy lòng thì nhất định phải lấy lòng, không thể hàm hồ. Lúc này, ý nghĩ của thư ký Hướng vô cùng minh mẫn. 

Nhưng lúc chỉ có hai người hoặc lúc vắng vẻ, thư ký Hướng liền lộ ra bộ mặt “thô tục”, không hề ngượng ngùng gọi Chủ nhiệm Uyển là bà xã mà không đỏ mắt chút nào, đúng là da mặt dày thật sự. 

Uyển Hồng Thu trừng mắt nhìn anh ta, nửa cười nửa không nói: 

- Anh suốt ngày chỉ mê làm quan, suốt ngày chỉ lo nghĩ đến việc này. 

Thư ký Hướng không cần sĩ diện, trái lại chỉ nghĩ đến vinh quang, vô cùng đắc ý nói: 

- Đương nhiên phải vậy. Anh đây là yêu cầu tiến bộ. Em nghĩ thử đi, sau này chúng ta kết hôn, về đến nhà, em là lãnh đạo, lên cơ quan, cũng phải gọi em là lãnh đạo, không thích chút nào. Anh phải cố gắng tiến tới, ít nhất ở cơ quan, em cũng phải gọi anh là lãnh đạo. 

- Tốt, thư ký Hướng, dã tâm của anh thật không nhỏ nha. Mới đây đã nghĩ đến chuyện tác oai tác quái với tôi rồi? 

Uyển Hồng Thu ra vẻ không hài lòng, đôi mày liễu cau lại, sẵng giọng. 

- Không, không, không, tuyệt không dám có ý kia đâu bà xã. Anh chỉ là cầu tiến thôi, cho dù có ngày anh là Chủ tịch thị xã thì em vẫn là lãnh đạo của anh, vĩnh viễn là lãnh đạo của anh, tất cả hành động của anh đều theo lời em. Bà xã đại nhân nói tbên trái anh tuyện đối không dám đi bên phải. 

Thư ký Hướng nói xong liền đưa thẳng bàn tay phải lên, trịnh trọng thề vĩnh viễn không thay đổi! 

Uyển Hồng Thu cười khẽ, nhẹ nhéo “lưng ong” của anh ta một cái, lập tức nghiêm mặt nói: 

- Thôi, sau này không được nói lung tung mấy chuyện đó nữa, phạm húy đấy. 

Hướng Vân hạ giọng nói: 

- Yên tâm, anh chắc chắn sẽ không đi nói với người khác. Hơn nữa, chuyện này vốn đã đồn ầm lên rồi, không cần anh phải nói theo bọn họ. 

Phó Chủ tịch thị xã kiêm Chánh văn phòng này thời gian nhậm chức cũng đã quá dài, nên nhường cho người tài thôi. 

Uyển Hồng Thu cười cười, lại liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng đang như rồng như hổ trên sân bóng rổ, khẽ gật đầu. 

Quả là có lời đồn Lý Tác Thư chủ động từ chức vụ kiêm nhiệm, hơn nữa, còn có liên quan đến Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng thế quá mạnh, một đám phó Chủ tịch Ủy ban nhân dân thị xã đều khuất phục. Nếu Uyển Hồng Thu là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, lại là con gái Uyển Trung Hưng, Lý Tác Thư không thể giữ luôn chức vụ Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân. 

Cản trở người khác tiến bộ là kết thù với họ. 

Thật ra là muốn đợi Lưu Vĩ Hồng chủ động nói chuyện với cô, mong cô từ chức, vậy thì không có ý nghĩa gì. 

Nhưng Hướng Vân lại ăn phải mật đắng. 

Uyển Hồng Thu mất hứng, cả giận nói: 

- Để làm gì? Anh không vui hả? Nếu không thì nói với Chủ tịch thị xã tặng cho anh đi, tôi làm thuộc hạ của anh, thỏa mãn lòng tự trọng đàn ông của anh. 

Cũng chỉ là chuyện phiếm giữa đôi vợ chồng son, nếu trong trường hợp khác nhất định không thể nói như vậy được. Sao? Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy là nhà các người sao? Mũ quan còn chưa quản lý được đã đội lên bước đi rồi. 

Hướng Vân liền vui ười nói: 

- Bà xã, sao em nói vậy? Chẳng lẽ anh không hiểu sao? Vợ chồng là một, ai thăng quan chẳng vậy? Anh đang nghĩ, nếu thật như vậy thì chúng ta mỗi ngày không gặp nhau nhiều được nữa… 

Nói xong, Hướng Vân liền lắc đầu. 

Uyển Hồng Thu thản nhiên cười nói: 

- Anh đó, nên rèn luyện một chút đi, luôn nằm ổ trong văn phòng cũng không phải là cách tốt đâu. 

Nếu thật là Lý Tác Thư từ chức Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân đang kiêm nhiệm thì tám chín phần sẽ đến tay Uyển Hồng Thu. Được ân tình sẵn có như vậy, Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ không đưa cho người khác. Như vậy thì quan hệ giữa Hướng Vân và Uyển Hồng Thu sẽ là giữa cấp trên và cấp dưới. Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân là bạn gái của thư ký Chủ tịch Ủy ban nhân dân thị xã, dù sao cũng có điểm không thích hợp, sẽ bị người khác đàm tiếu. 

Không thể động đến Uyển Hồng Thu, chỉ có thể động đến Hướng Vân. 

Hướng Vân gật đầu, nắm tay Uyển Hồng Thu lên, nói lấy lòng: 

- Bà xã, anh quả thực không nỡ rời khỏi em. 

Lời này cũng không hẳn là chót lưỡi đầu môi. Hai người đang yêu nhau sau đắm, như ong bên hoa, Hướng Vân quả là không muốn rời xa Uyển Hồng Thu một khắc. 

Lúc này Uyển Hồng Thu cũng không trêu chọc anh ta nữa, vươn bàn tay trắng xinh nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh ta, trong mắt tràn đầy yêu thương. 

Thư ký Hướng lập tức si mê, suýt tan chảy trong ánh mắt nồng nàn yêu thương ấy. Nếu không phải giữa chốn đông người, thư ký Hướng sẽ ôm lấy Chủ nhiệm Uyển, thân thiết một phen. 

Đã xong một set bóng rổ, thư ký Hướng từ đầu đến cuối đều ăn không ngồi rồi, không có cơ hội ra trận. Anh ta được làm đội viên dự bị chỉ cho đủ số, vốn không có cơ hội đụng đến trái bóng. 

Nhưng thư ký Hướng không hề để ý, chỉ lo lặng lẽ trò chuyện cùng Đội trưởng Uyển của đội cổ động đã lấy làm vui. 

Vừa về đến nhà, Lưu Vĩ Hồng lập tức đi tắm, xem xong tin tức của Đài trung ương, đi đến bàn làm việc chuẩn bị phê duyệt vài văn kiện thì điện thoại vang lên. Lưu Vĩ Hồng nhấc lên nghe, đó là giọng nói của Quách Lệ Hồng. 

- Xin chào, Chủ tịch thị xã Lưu, tôi là Quách Lệ Hồng đây. 

Thái độ của Quách Lệ Hồng cực khiêm nhường, trong giọng nói tràn đầy sự kính cẩn, không nghe được nửa điểm e dè, giống như cô chỉ là một nhân viên cấp dưới bình thường của Chủ tịch thị xã Lưu gọi đến xin chỉ thị công tác. 

- Chủ tịch Quách, xin chào. 

Lưu Vĩ Hồng cũng chào hỏi khách sáo. 

- Chủ tịch thị xã Lưu, hiện giờ ngài có thời gian không? Tôi và lão Tôn định đến thăm ngài một chút, không quấy rầy ngài chứ? 

Quách Lệ Hồng càng thêm kính cẩn. 

Nhà khách có một anh bảo vệ, chuyên phụ trách “chặn khách” cho Lưu Vĩ Hồng. Cho dù là ai, nếu muốn đến phòng thăm hỏi Chủ tịch thị xã Lưu trước hết phải gọi điện thoại cho Chủ tịch thị xã Lưu xin ý kiến mới có thể qua được cửa bảo vệ này. 

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói: 

- Chủ tịch Quách, hoan nghênh, hoan nghênh! 

- Cám ơn Chủ tịch thị xã Lưu. 

Trong chốc lát đã có tiếng gõ cửa, Lưu Vĩ Hồng bước ra mở cửa phòng. Quách Lệ Hồng và lão Tôn, chồng của cô ta đang đứng ở cửa, nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, lại kính cẩn cúi chào. 

- Kỹ sư trưởng Tôn, Chủ tịch Quách, mời vào! 

Lưu Vĩ Hồng cũng vô cùng khách khí, mời hai người vào phòng khách ngồi, còn mình tự pha trà mời. 

Lão Tôn và Quách Lệ Hồng lại đứng dậy cảm ơn lần nữa. 

- Chủ tịch thị xã Lưu, thật vất vả rồi! 

Quách Lệ Hồng nhìn quanh gian phòng nhỏ của Lưu Vĩ Hồng, bùi ngùi nói, dường như vô cùng kính nể sự mộc mạc của Chủ tịch Lưu. 

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười đáp: 

- Điều kiện ở nhà khách cũng không tồi, tôi chỉ sống một mình, ở nhà lớn quá thêm phiền toái. 

Quách Lệ Hồng liên tục gật đầu, cho là phải. 

- Chủ tịch thị xã Lưu, thật xin lỗi, đứa trẻ ngỗ nghịch nhà tôi đã gây cho ngài không ít phiền toái. 

Hàn huyên vài câu, lão Tôn liền chưng ra vẻ mặt hổ thẹn với Lưu Vĩ Hồng. Lúc trước đều là Quách Lệ Hồng tìm đến Lưu Vĩ Hồng, hôm nay là lần đầu tiên lão Tôn và Lưu Vĩ Hồng tiếp xúc với nhau. 

Thật ra ấn tượng của Lưu Vĩ Hồng về lão Tôn cũng không tồi, đây là một phần tử trí thức khá thuần túy, là nhân viên kỹ thuật, phỏng chừng ngày thường ở nhà cũng bị vợ quản lý nghiêm ngặt, không có quyền phát ngôn. Cưng chiều Tôn Hoành có thể nói cũng là trách nhiệm chủ yếu của Quách Lệ Hồng. 

Lưu Vĩ Hồng cười cười nói: 

- Kỹ sư trưởng Tôn cũng đừng tự trách mình quá. Tôn Hoành còn trẻ, có thể do ngẫu nhiên phạm sai lầm thôi. 

Quách Lệ Hồng và lão Tôn liếc nhau mừng rỡ. 

Nghe lời nói này, có lẽ Lưu Vĩ Hồng định thả cho Tôn Hoành một con đường sống. 

Sói 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.