Một chiếc thuyền song thể thật lớn, thân thuyền thiết kế như thuyền hoa, thong thả dạo chơi ngắm phong cảnh thanh tú xinh đẹp của Sở Giang.
Trong phòng riêng trên lầu ba của thuyền hoa, cha con Lý Dật Phong và Lý Hâm ngồi trước chiếc bàn tròn khắc hoa văn cổ kính, nhìn Lưu Vĩ Hồng không vội vàng không hấp tấp sửa sang bộ đồ trà, chậm rãi pha chế theo lối trà đạo.
Sở Giang vào mùa đông, nước sông ố vàng, không đẹp như phong cảnh mùa hè. Hai bên bờ sông cũng rất tiêu điều. Nhưng tổng thể mà nói, trong khoảng cách vài km này, phong cảnh vẫn không tồi. Cửa sổ phòng riêng đều được đóng kín, mọi người nhìn ra ngoài qua cửa kính. Trên mặt sông bao la kia, gió lạnh rất lớn, nếu mở cửa sổ thì không còn là ngắm cảnh nữa mà là bị hành tội.
Lưu Vĩ Hồng pha trà theo lối trà đạo xong, mang hai tách trà đặt trước mặt Lý Dật Phong và Lý Hâm.
Lý Dật Phong nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nhìn Lý Hâm, hai hàng lông mày nhíu lại, thờ ơ nói:
- Lý Hâm, câu lạc bộ này của con có phải hơi xa hoa không?
Từ khi câu lạc bộ Duy Đức khai trương đến nay, Lý Dật Phong đã tới một lần vào buổi tối, thăm Lưu Vĩ Hồng xong rồi vội vã đi về, chưa từng ở lâu. Nghiêm túc mà nói, trước kia chỉ là khách qua đường, lần này mới xem như chính thức ngắm được toàn cảnh câu lạc bộ. Cơm trưa cũng ăn trên thuyền hoa, do Lưu Vĩ Hồng mở tiệc chiêu đãi cha con Lý Dật Phong. Sau khi ăn xong, thuyền hoa mở máy, chầm chậm thưởng ngoạn phong cảnh Sở Giang.
Tư tưởng Lý Dật Phong cũng không bảo thủ lắm, thân là Chủ tịch tỉnh, càng phải suy nghĩ cho sự phát triển kinh tế Sở Nam. Nhưng dù sao ông cũng là người trong thế hệ trải qua cuộc sống gian nan, thấy câu lạc bộ Duy Đức bố trí và hưởng thụ xa hoa như thế, Lý Dật Phong cũng cảm thấy có chút nao lòng.
Lý Hâm cũng sớm đoán được cha mình sẽ hỏi câu này, mỉm cười đáp:
- Cha, câu lạc bộ này quả thật xa hoa, chủ yếu là cung cấp cho người kinh doanh một chốn để họ giao lưu, thúc đẩy hợp tác lẫn nhau.
Lý Dật Phong nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ nhất định phải trong hoàn cảnh xa hoa thế này mới có thể nói chuyện kinh doanh được sao?
Lý Hâm nói:
- Ước nguyện ban đầu khi xây dựng câu lạc bộ này là muốn tăng cường đẩy mạnh việc liên hợp tài nguyên. Giai đoạn hiện nay, nơi chốn để lui tới giao lưu trong nước còn rất ít. Vì tin tức không thông nhau, vì những người kinh doanh vì thiếu thông tin mà phải đơn đả độc đấu, làm lỡ mất không ít cơ hội phất lên. Theo con hiểu, từ khi khai trương câu lạc bộ đến nay, ít nhất cũng thúc đẩy được hơn năm mươi hợp đồng trên một trăm triệu, coi như là cũng có tác dụng nhất định.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Bác Lý, Lý Hâm hiện giờ không còn là cổ đông của câu lạc bộ nữa, cổ phần của anh ấy bán hết rồi.
Lý Dật Phong khẽ vuốt cằm, mặt mày không vui, không nói đến chuyện câu lạc bộ nữa.
Lưu Vĩ Hồng và Lý Hâm không phải những người thanh niên bình thường mà đầu óc đã rất chín chắn, biết khi nào thì phải làm thế này hay thế khác. Lý Dật Phong cũng không cần phải lo lắng nhiều cho họ.
- Vĩ Hồng, công tác trấn áp ở Cửu An cũng không tồi. Các đồng chí lãnh đạo Đảng ủy Công an trung ương đích thân gọi điện thoại đến, hỏi tình hình cụ thể công tác trấn áp. Vài ngày nữa, Đảng ủy Công an chỗ cháu gởi một bản báo cáo tổng kết lên. Những việc như làm phim tuyên truyền, in hình tội phạm bỏ trốn lên bài pu-khơ rất sáng tạo, có thể để cho các đồng chí ở những nơi khác tham khảo.
Lý Dật Phong chuyển sang nói với Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Bác Lý, việc bài pu-khơ truy nã tội phạm thì có thể tham khảo, còn phim tuyên truyền thì phải cẩn thận xem xét một chút. Cháu lo rằng khi đến nơi khác thì sẽ biến chất mất.
Lo lắng này của Lưu Vĩ Hồng cũng không phải dư thừa. Cửu An có thể làm phim tuyên truyền vì trước tiên là Lưu Vĩ Hồng may mắn có điều kiện, nhà nước chỉ cần tốn thêm chút tiền thôi, Đại Pháo cũng không dám ra thêm điều kiện với hắn. Nhưng nếu ở nơi khác thì chắc chắn không được như thế. Không phải ai cũng có thể sai khiến được Đại Pháo, nếu không đúng chỗ đúng người, Đại Pháo sẽ không nể tình.
Lý Dật Phong nói:
- Có một số việc không có cách nào khác.
Lời này thật sự chính xác.
Bí thư Lưu anh chỉ có thể quản lý Cửu An, không thể quản lý được thành phố khác, càng không nói đến quản lý tỉnh khác. Anh khơi dòng, phải đưa báo cáo lên, quan trọng hay không thì lãnh đạo nơi khác nhất định sẽ học theo, người ta cũng không cần biết phí tổn là bao nhiêu đâu.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Lý Hâm nhâm nhi tách trà, đột nhiên hỏi:
- Vĩ Hồng, sao anh nghe nói trong danh sách được Đảng ủy Công an tỉnh mời lên, tên em đứng đầu hả? Báo cáo anh hùng điển hình hả?
Bùi Võ Quân từng hứa hẹn công khai trong đại hội tổng kết công tác trấn áp, sẽ mời các cán bộ chiến sĩ của cơ quan chính trị pháp luật Cửu An lên mừng công. Nếu đã hứa thì không thể nuốt lời, động tác cũng khá nhanh chóng, mời mọi người lên đài rồi.
Lý Dật Phong liền liếc Lưu Vĩ Hồng một cái.
Vh khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bác Lý, gương anh hùng này thì phải kính nhờ bác rồi. Cháu thấy vinh dự này nên cấp thêm cho các đồng chí khác. Nghiệp vụ Công an dù sao cháu cũng không thành thạo lắm.
Lý Dật Phong liền gật đầu, trong mắt hiện lên một chút tán thưởng.
Xem ra ý nghĩ của Lưu Vĩ Hồng luôn luôn tỉnh táo, biết mình thật sự đang đứng ở đâu, ánh mắt không bị vinh quang làm chói. Danh hiệu vinh dự anh hùng gương mẫu chiến tuyến cấp hai của Công an phải được trao tặng cho chuyên gia tinh thông nghiệp vụ. Đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, Cục trưởng Cục Công an Cửu An chỉ là một kiêm chức, tạm thời phải quyền biến mà thôi. Giờ đã giành được thắng lợi, cũng tới lúc Lưu Vĩ Hồng nên rút lui rồi.
- Mạc Ngôn đã ra tù chưa? Trạng thái tinh thần thế nào?
Lý Dật Phong chủ động nhắc tới Mạc Ngôn. Lần này Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh thăm ông có ý đồ gì, Lý Dật Phong rõ như ban ngày.
- Trạng thái tinh thần của Mạc Ngôn cũng không tệ lắm.
- Giờ Kiều Hiền Bình còn kiêm nhiệm Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự chứ?
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, nói:
- Là thế này. Trước kia Mạc Ngôn gặp chuyện không may, Kiều Hiền Bình kiêm nhiệm chức Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự được một thời gian, giờ thay thế Bành Tông Minh cũng lại do Kiều Hiền Bình kiêm nhiệm. Khu Hỏa Cự là một trong những khu quan trọng của thành phố Cửu An, Bí thư Khu ủy thường xuyên thay đổi như vậy, đối với việc quy hoạch và sự phát triển của toàn bộ khu Hỏa Cự rất bất lợi.
Lý Dật Phong nói luôn:
- Nếu Mạc Ngôn đã trở lại thì cứ giao khu Hỏa Cự cho anh ta như trước đi. Nắm chặt một chút. Nhà máy Cơ giới Sở Giang kia cũng trực thuộc khu Hỏa Cự mà.
Liên quan đến việc bố trí chức vụ cho Mạc Ngôn là đề tài đứng đầu trong quan trường Cửu An hiện nay. Rất nhiều người cho rằng, nếu Bành Tông Minh đã xảy ra chuyện, đúng lúc Mạc Ngôn ra tù, như vậy để anh ta quay lại đảm nhiệm chức Bí thư Khu ủy khu Hỏa Cự là tốt nhất. Vài cán bộ quần chúng chính trực ở khu Hỏa Cự cũng đang nóng lòng chờ Bí thư Mạc “về nhà”.
Lưu Vĩ Hồng không trả lời ngay, nâng chung trà lên, trầm ngâm không nói.
Lý Dật Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Sao, Vĩ Hồng, cháu có cùng đề xuất như vậy không?
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Bác Lý, theo quan điểm của cháu, cảm thấy nếu Mạc Ngôn đến công tác ở Ủy ban Kỷ luật thì càng thích hợp hơn. Người này vô cùng chính trực, công chính nghiêm minh, hành vi cá nhân ngày thường cũng tốt vô cùng. Đã nhiều năm rồi, Tân Minh Lượng một tay che trời ở Cửu An, làm cho các cán bộ ở Cửu An, về cơ bản là hỏng cả rồi. Hà Khánh Cường tuy cũng là người giỏi, nhưng chưa đủ quyết đoán. Anh ta ở Ủy ban Kỷ luật không làm nên chuyện gì lớn. Nếu Mạc Ngôn đến Ủy ban Kỷ luật, cháu tin rằng tình hình sẽ khác hẳn.
Vẻ mặt Lý Dật Phong liền trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Nếu Mạc Ngôn đến Ủy ban Kỷ luật, e là bên Bí thư Lâm không cùng quan điểm thôi.
Vụ án Mạc Ngôn cuối cùng cũng được sửa sai, vai trò của Lưu Vĩ Hồng rất lớn, gần như có thể nói là nhờ Lưu Vĩ Hồng kiên trì, Mạc Ngôn mới có thể được tự do. Không thể nghi ngờ, nếu Mạc Ngôn ở lại Cửu An thì sẽ trở thành đồng minh tin cậy nhất của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng hiểu được, Lý Dật Phong cũng từng nói qua, hy vọng Mạc Ngôn có thể tiếp tục ở lại Cửu An công tác. Vấn đề ở chỗ, Lưu Vĩ Hồng hiện đang là Bí thư Đảng ủy Công an, nắm giữ cơ quan có quyền lực mạnh nhất. Nếu Mạc Ngôn đến Ủy ban Kỷ luật, thì có nghĩa là hai cơ quan có quyền lực cao nhất đều nằm trong tay Lưu Vĩ Hồng, không khỏi có phần kiêng kị.
Lưu Vĩ Hồng cười cười nói:
- Bí thư Thành ủy đang chọn lựa, có lẽ bí thư Lâm đã quyết định được rồi?
Những lời này của Lưu Vĩ Hồng rất rõ ràng. Vị trí Bí thư Thành ủy tôi không giành, chắp hai tay tặng cho Lâm Khải Hàng. Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, tất nhiên có quyền ưu tiên. Những vị trí khác, Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn giành giật. Hiện tại người ngoài nhìn vào thế cục Cửu An thì mịt mờ như sương mù, nhưng trong mắt mấy người Lưu Vĩ Hồng thì đã dần hiện lên rõ nét.
Bí thư Thành ủy Vương Thì Hằng chắc chắn không bảo đảm. Lâm Khải Hàng sao có thể đi tay không về, không thu hoạch được gì?
Đổi mới Bí thư Thành ủy Cửu An, bãi chức Bí thư Thành ủy thứ hai của Tân Minh Lượng, đối với người ngoài, chính là biểu hiện của ván cờ chính trị bên trong. Lâm Khải Hàng thắng lợi, Thiệu Lệnh Hồng thua trận bỏ chạy. Hiệp thứ nhất trong ván cờ điều chỉnh thế lực ở Sở Nam, Lâm Khải Hàng chiếm thế thượng phong.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng lúc trước chấp nhận đến Cửu An tiên phong mở đường, cũng đã sớm giành được “ưu đãi sau này”. Nếu Bí thư Thành ủy được Lâm Khải Hàng giành cho thân tín của ông ta, phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng vẫn là Kiều Hiền Bình như trước, thì trận này Lưu Vĩ Hồng về tay không. Theo tình hình hiện tại, dù là Lưu Vĩ Hồng hay Mạc Ngôn, tranh giành vị trí phó Bí thư phụ trách Đảng và quần chúng đều có khó khăn rất lớn. Vì thế Lưu Vĩ Hồng bèn nhắm ngay vào chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này.
Hết cách xen vào việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ thì phải tranh thủ giành lấy quyền to của Ủy ban Kỷ luật. Chuyện bổ nhiệm của các anh tôi muốn chõ mũi vào giám sát. Chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật phát huy cũng khá tốt, có thể dùng lúc cần thiết. Nhất là ở Cửu An, muốn tiêu trừ dần ảnh hưởng của Tân Minh Lượng, xây dựng đội ngũ cán bộ khỏe mạnh, thì nắm trong tay quyền giám sát kỷ luật rất quan trọng. Cũng có thể kìm hãm được Bí thư Thành ủy mới.
Lý Hâm lại ngắt lời hỏi:
- Vậy Tân Minh Lượng phải làm thế nào? Việc chọn Chủ tịch thành phố, có thể suy xét lại nữa không?
Vương Thì Hằng, Tân Minh Lượng, Lục Mặc, ba người này đi hay ở là mối quan tâm của mọi người vào lúc này.